Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 1 - Chương 97: Tranh phò mã

Kiến thức của Lãnh Loan Loan quá lợi hại, Đỗ Uy Hải, Thượng Quan Minh cũng không dại thử lại để thêm mất mặt. Mục đích kế tiếp của hai người giống nhau, là chuyện hôn sự.

“Hoàng Thượng, như Hoàng Hậu nương nương đã nói, Thiên Diệu nhân tài đông đúc. Hoàng đế bệ hạ của thần cũng có chút thưởng thức, nhất là Thiên vương gia của quý quốc, tuấn dật bất phàm, tình tính ôn hòa, mà Lăng Tuyết công chúa của chúng ta là người thẳng thắn, nếu hai người có thể kết liền một cành, có thể nói là trời đất tạo một đôi. Mà hôn sự này, tất làm cho quan hệ giữa Thiên Diệu và Bắc Bang càng thêm thân mật khăng khít.”

Hiên Viên Thiên sửng sốt, nhưng lại hờ hững, hắn đã sớm biết dự tính này của hai nước, chẳng có gì kinh ngạc. Đôi mắt thâm thúy quay trở lại nhìn Lãnh Loan Loan cao cao tại thượng, muốn biết sau khi nàng nghe thế sẽ có vẻ mặt gì? Nàng có ngạc nhiên không? Dường như có chút không yên nhìn theo, lại chỉ thấy thêm thất vọng. Ở trên gương mặt ấy chỉ mang một biểu cảm lạnh nhạt, nàng quả thực không cần mình sao? Ánh mắt ảm đạm, hắn có chút tuyệt vọng. Có lẽ sớm biết kết quả, nhưng mình lại ngu ngốc không chịu nhận.

Thượng Quan Lăng Tuyết nhìn vẻ mặt dần thay đổi của Hiên Viên Thiên, trong lòng sáng ngời, hình như đã hiểu được cái gì. Nàng vốn cũng chỉ ôm lòng tò mò mà đến, nhưng Hiên Viên Thiên hiển nhiên sớm đã có lòng, nàng cần gì phải để mình chịu ủy khuất tranh đấu với người ta? Trong đầu hiện lên nam tử mắt tím cùng chiếc mặt nạ màu vàng, đôi mắt lóe ra ánh áng như bảo thạch, nếu là hắn, có lẽ nàng sẽ đồng ý.

“Bệ hạ, chuyện liên minh hai nước vốn là Hoàng đế bệ hạ trao đổi trước với người, Thiên Vương gia phải là phu quân của Đế Na công chúa của chúng ta.” Đỗ Uy Hải thấy Thượng Quan Minh đi trước một bước, hắn cũng đứng lên, một bước cũng không nhường, ánh mắt nhìn hắn.

“Sứ thần Dạ Liêu lời ấy sai rồi.” Thượng Quan Minh cười nhạt, “Dạ Liêu cùng Thiên Diệu đã có thư hàm làm chứng, nếu không, há có thể nói Thiên Diệu chỉ cầu thân với Dạ Liêu các vị chứ, Bắc Bang chúng ta đường đường cũng là đại quốc một phương, Lăng Tuyết công chúa mỹ mạo vô song, bất kể so dung mạo, tài năng, đều xứng đôi với Thiên vương gia. Hai người kết hợp lại, có thể nói là hoàn mỹ.”

“Tại hạ thừa nhận Lăng Tuyết công chúa xinh đẹp vô song, nhưng Đế Na công chúa xinh đẹp khả ái, tính tình ôn nhu, là Vương phi tốt nhất.” Đỗ Uy Hải tiếp tục phản bác lại lời của Thượng Quan Minh, tuy rằng mỹ mạo của Đế Na công chúa xác thực thua Lăng Tuyết công chúa một bậc, nhưng tính tình Lăng Tuyết khó thuần lương như Đế Na.

“Sai rồi, sai rồi.” Thượng Quan Minh lắc đầu, “Thân là Vương gia, lại là cánh tay trái của Hoàng Thượng, tất là ngày đi vạn dặm, sẽ rất vất vả. Đương nhiên cần một Vương phi có thể cùng nhau chia sẻ, mà không phải nữ tử đơn thuần chỉ biết thêu hoa.”

“Ngươi….” Đỗ Uy Hải tức giận, cũng không ohản bác Đế Na công chúa thật sự là một nữ tử đơn thuần cần người ta chăm sóc.

“Chẳng lẽ sứ thần Dạ Liêu quốc cho rằng ta nói không đúng sao?” Thượng Quan Minh vẫn cười ôn hòa như cũ, nhưng nhìn thế nào đều cũng thấy hắn quả là kẻ nham hiểm.

“……”

Sứ thần hai nước ở giữa điện tranh giành Hiên Viên Thiên, khí thế ngất trời, thậm chí đến mức giương cung bạt kiếm. Nhưng bọn hắn lại không để ý đến ba nhân vật chính, Hiên Viên Thiên tất nhiên là không muốn, vẫn đạm mạc không nói gì. Thượng Quan Lăng Tuyết cũng không ham thích, ngược lại trong đầu thường xuyên hiện ra thân ảnh một người khác, trái tim lại vì hắn mà nhảy lên. Đế Na công chúa đơn thuần thì nhìn trước ngó sau, cũng không thèm để ý chuyện này.

Hiên Viên Dạ khẽ nhếch môi, nhìn sứ thần Dạ Liêu, Bắc Bang tranh luận không ngớt. Quả nhiên như đã đoán từ trước, hai quốc nhất định không chịu lui một bước với hôn sự này, nhưng dù như thế nào, nhất định cũng phải có lợi nhất với Thiên Diệu.

Lãnh Loan Loan vuốt trán, chỉ cảm thấy hai người kia nói nhiều quá. Rõ ràng một người trầm ổn cơ trí, một người thâm tàng bất lộ, lại nói nhiều như thế. Chúng thật nhìn không ra đây là Thiên Diệu, hay là do đang ở chính điện, mới có thể không thấy rõ.

“Bộp bộp…”

Lãnh Loan Loan gõ hai cái xuống bàn hoa quả, âm thanh thanh thúy lại kêu vang dội ở trong điện.

Vốn hai kẻ đang tranh chấp nghe thấy tiếng đều ngừng lại, nhưng một già một trẻ lại cũng không chịu thua kém.

“Hoàng Thượng, Thiên Diệu nếu cùng Dạ Liêu kết thân, giao hảo càng thêm thân mật. Đối với sự phát triển của hai nước cũng có nhiều hợp tác, hai nước cùng phồn vinh.” Đỗ Uy Hải dụ bằng lợi ích quốc gia.

“Bệ hạ, Bắc Bang cùng Thiên Diệu trước đã có thâm tình giao hữu, nếu có hôn sự của Thiên vương gia và Lăng Tuyết công chúa, tất thân càng thêm thân. Tin rằng chúng ta hợp tác phát triển càng thêm chặt chẽ.” Thượng Quan Minh cũng chút thua kém.

Hiên Viên Dạ gõ ngón tay, nghiêng đầu cười nhẹ hỏi Lãnh Loan Loan: “Hoàng Hậu, nàng thấy như thế nào?”

Câu hỏi nhìn như bình thản, lại khiến mọi người ồ lên. Từ xưa đến nay, nữ tử Hậu cung không thể tham gia vào chính sự. Hôm nay Hiên Viên Dạ hỏi ý kiến của cửu tuổi Hoàng Hậu về cuộc hôn nhan chính trị hai nước? Quả thực không ra thể thống gì.

Lãnh Loan Loan nhếch môi, cười ngọt ngào khác thường, lại làm người ta cảm thấy hàn khí bức người.

“Thiên Vương gia tất nhiên là xuất sắc, Hoàng đế Dạ Liêu, Bắc Bang đều muốn hoàng giao hoàng muội yêu quý cho người xuất sắc cũng có lý. Nhưng Thiên Vương gia chỉ có một, không thể chia làm hai.”

Mọi người không nói gì, không biết nàng rốt cuộc muốn nói gì?

Đỗ Uy Hải, Thượng Quan Minh lại giật mình, trước xem tiểu Hoàng Hậu tuyệt không phải để trang trí, chỉ sợ nàng mới là mấu chốt của việc hôn sự lần này.

“Tuy nhiên…” Lãnh Loan Loan nghiêng đầu, “Bổn cung nghe nói Hổ Khiếu quốc cũng có công chúa dung mạo khuynh thành, tài tình hơn người……”

Nói chưa xong, sắc mặt Đỗ Uy Hải, Thượng Quan Minh đã thay đổi. Tiểu Hoàng Hậu muốn liên minh với Hổ Khiếu quốc sao?

“Nhưng mà…” Lãnh Loan Loan lại mở miệng, làm mọi người quay lại vấn đề. “Bổn cung cho rằng chuyện hai nước liên minh mặc dù lấy chuyện phồn vinh hưng thịnh làm đầu, nhưng cho dù là hai vị công chúa, hay là Thiên vương gia của chúng ta cũng đều là người thân của bệ hạ các quốc gia, hạnh phúc của họ tự nhiên cũng nên đặt ở đầu. Không biết hai vị sứ thần cảm thấy lời của bổn cung có đúng hay không?” Đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn hai vị sứ thần, môi anh đào nhếch lên, mang theo áp lực vô hình.

“Hoàng Hậu nói không sai.”

“Nếu hai vị sứ thần cũng đồng ý với ý của bổn cung, như vậy các ngươi muốn tranh thủ hôn sự, sao không hỏi công chúa của quý quốc trước?” Nếu không sai, vừa rồi Bắc Bang Lăng Tuyết công chúa rõ ràng căn bản là vô tình với Thiên, mà Đế Na công chúa nhìn cái là biết tính tình đơn thuần, chỉ sợ cũng chẳng xác định nổi chuyện gì.

“Chuyện này…” Hai người đều chần chờ.

Đế Na công chúa, Lăng Tuyết công chúa vừa nghe Lãnh Loan Loan nhắc tới các nàng, đều nhìn nàng, không rõ nàng rốt cuộc là có ý gì?

Giống như nhìn ra nghi hoặc của hai người, Lãnh Loan Loan cười nhẹ nói:

“Hạnh phúc, phải do bản thân mình nắm lấy. Nếu không biết mình muốn cái muốn gì, sống làm người uổng phí.”

Lời nói kiên quyết của Lãnh Loan Loan nổ tung bên tai mọi người, chấn động đáy lòng bọn họ. Bọn họ phần lớn cả đời đều sống trong vòng quan trường tranh danh đoạt lợi, hạnh phúc rốt cuộc là gì? Bọn họ muốn cái gì? Dường như chưa từng tự hỏi như vậy. Chẳng lẽ cả đời này thật là tầm thường như vậy mà qua sao?

Đôi mắt Thượng Quan Lăng Tuyết đột nhiên sáng lên, lời nói của Lãnh Loan Loan giống như tia sáng dắt đường chỉ lối ở trong đêm tối. Nàng vẫn muốn sống cuộc sống tiêu sái tự tại của hiệp nữ, mà không phải bị trói buộc ở vách tường Hoàng cung. Nàng muốn tự do cất cánh, không muốn tiếp tục gò bó trong vô vàn quy củ này nữa.

Đế Na còn đang suy nghĩ lời nói của Lãnh Loan Loan, lại hồi tưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực từ trước đến nay. Mình có thật sự vui vẻ không? Nàng vuốt ngực tự hỏi, tuy rằng đơn thuần, nhưng nàng cũng có cảm nhận của mình. Được Hoàng huynh sủng ái, nhưng nàng vẫn là kẻ cô độc trong bốn bức tường cao cao kia như cũ, nàng thường nhìn lên bầu trời, khát vọng được tự do giống chim nhỏ kia, có lẽ đó chính là lúc nàng trưởng thành.

Hai công chúa vẻ mặt dần dần kiên định, dường như đều đã có quyết định.

“Ta không đồng ý.”