Chín Tháng Mười Ngày Được Soái Tỷ Bao Nuôi

Chương 47: 47 Tỷ Tỷ Phạt Em Thật Rồi


Em cũng nghe lời cô mà không uống nữa
" Vâng! Em sẽ không uống nữa "
Em đứng lên ôm hết đống đồ ăn vặt đi vào trong.

Hân Nghiên ngồi trên sofa mà nhìn em lủi thủi đi vào trong
( Mình có quá lời vơi em ấy không? )
Hân Nghiên thấy em không vui thì cô nghĩ là mình đã hơi quá với em rồi
" Lại đây!! "
Cô để em ngồi thẳng lên đùi mình
" Mấy ngày tôi đi em có bị nghén không? "
Cô hạ giọng rất dịu dàng vơi em
" Không.

.

có! "
Hân Nghiên dùng tay nhéo lấy má em
" Mới mắng có chút mà đã ủ rủ thế rồi sao? Thế sao này làm sao dạy bảo bảo của tôi được đây "
" Một chút! Tỷ tỷ mắng em nhiều như thế mà nói là một chút "
Em quay mặt qua một bên né đi cái chạm của Hân Nghiên
" Còn dám dỗi! Hay bây giờ để tôi phạt em, em mới chịu phải không "
Em đột nhiên đứng phắt dậy
" Em không làm sao tại sao em lại phải bị phạt "
" Em lại trả treo với tôi!! "
" Rõ ràng là em không làm sai mà! Tỷ tỷ em không thích tính khí ngang ngược của chị chút nào "
Em và cô đã bắt đầu cãi nhau
( Cục nhỏ này lên cơn gì vậy chứ! Tự nhiên lại dám cãi với tôi nữa chứ )
" Em được lắm Lạc Hiểu Tinh hôm nay không dạy dỗ em thì tôi không còn là Hàm Hân Nghiên nữa "
Cô đứng dậy rồi cuối người vát em lên vai đi thẳng lên lầu
" Em ghét chị! Thả em muốn, chị là ngang ngược mà "
Em dùng tay quờ quạng khắp nơi nhưng em vẫn không thể nào xuống được.


Những người làm trong nhà thấy cô nổi nóng với em thì rất lo lắm
" Cô chủ nhẹ thôi! Cô Hiểu Tinh đang mang thai đấy "
" Phải đó cô chủ "
Hân Nghiên không quan tâm những gì họ nói chỉ một mực bắt em vào phòng
Cô vật vả mới đưa em lên được trên phòng, cô từ từ đặt em xuống giường
" Tỷ tỷ ngốc! Em ghét chị "
Em lấy gối quăng vào người Hân Nghiên
" Cút đi!!! "
Em vừa dứt câu liền bị Hân Nghiên bốp chặt lấy miệng.

Mắt cô trợn trừng chân mày câu lại hai hàm răng nghiến vào nhau
" Em câm miẹng ngay cho tôi!! "
Hân Nghiên nổi giận thật rồi
" Miệng nhỏ này còn dám nói những lời đó nữa thì tôi sẽ khâu cái miệng này dính chặt vào nhau ngay "
Hân Nghiên dọa em sợ chết rồi, miệng nhỏ không thể nào khép lại được, hơi thở càng lúc càng nhanh, hai tuyến lệ bắt đầu hoạt động
Dưới lầu
" Cô chủ nổi giận thật rồi! Cô Hiểu Tinh ơi mong người đừng nói gì bậy bạ "
Quãn gia rất lo lắng cho em vì Hân Nghiên là người rất nóng tính, lỡ có làm em bị thương thì nguy mất
Quay trở lại
" Khóc cái gì? Oan ức lắm sao "
" Hu.

.

hu.

.

em em không! dám nữa "
Bốp bốp

Hân Nghiên dùng tay vỗ thật mạnh vào hai cánh mông tròn trịa của em
" Em thử một lần nữa cho tôi xem "
Bốppp
" Aaa!! Hu hu tỷ tỷ! Không dám!.

không dám thật mà "
Hiểu Tinh nằm sắp trên đùi cô, chiếc quần đùi cũng bị dựt lên hơn nữa mông
" Dám chửi tôi, trả treo với tôi còn dám bảo tôi cút! Lá gan của sm cũng to lắm đấy chứ "
Em bị cô đánh đến mông nở hoa, dấu tay hằng lên thịt em một mảng đỏ tươi.

Cuối cùng Hân Nghiên cũng chịu dừng lại
" Quỳ lên cho tôi!! "
Em vừa đau vừa rát nhưhg vẫn phải nghe lời cô
" Giơ hai tay cao lên!! "
Em quỳ rạp trên giường hai tay giơ cao qua khỏi đầu
" Nói xem có phải tôi chiều hư em rồi không nên bây giờ mới ngang ngược như thế "
Em cứ thút tha thút thít vừa khóc vừa nhận lỗi
" Tỷ! t.

.

ỷ! Em! biế.

.

t biết.

.

sai rồi!.

khô.

.

ng dám nữa.

.

đâu "