Đường Ngộ trầm mặt gửi tin nhắn cho Tạ Cảnh Phi: 【 giả bộ thế nào giờ? 】
Tạ Cảnh Phi mới vừa định ngủ trưa, nhìn thấy mấy chữ này thì sửng sốt nửa ngày, cuối cùng mới khó hiểu hỏi lại: 【cậu muốn giả bộ cái gì? 】
【 Hạ Chí. 】
Tạ Cảnh Phi lại càng sửng sốt.
Vài giây sau, cậu ta ngồi trong phòng không kìm nổi cười ầm lên.
Đường Ngộ đợi một phút vẫn chưa thấy cậu ta trả lời, không kiên nhẫn gửi thêm một dấu hỏi qua.
Tạ Cảnh Phi vội vàng chân chó gõ một đoạn dài: 【 lúc trước không phải nói cho cậu biết rồi sao, giả làm Hạ Chí muốm cùng Lam tỷ đi xem phim kinh dị, tớ xem rồi, hôm qua ở rạp mới chiếu một bộ mới, tên là 《 điện thoại đêm khuya 》, các cậu có thể đi xem bộ này. 】
【 tớ hỏi giả bộ thế nào. 】
【 cái này…… thì cứ đáng yêu một chút, vẻ mặt phong phú một chút, sau đó nói chuyện số lượng từ dài ra một chút…… Cơ bản sẽ không khác lắm đâu. 】
“……”
Đường Ngộ xem đoạn này mấy lần, anh không rep lại Tạ Cảnh Phi, ngẩng đầu nhìn vào phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh không đóng, anh lại đứng ngay bên ngoài, thế mà cái người bên trong kia lại chẳng hề phát hiện.
Không khí bên trong càng thêm hài hòa, giọng nam đang nói, còn giọng nữ đang cười, còn Diệp Già Lam thì phụ trách cúi đầu gọt táo, chỉ ngẫu nhiên mới tiếp nửa câu.
Đường Ngộ lần này đứng một hồi lâu, mãi đến khi bên kia có y tá gọi, anh mới nhấc chân rời đi.
Diệp Già Lam lần này thật sự không chú ý thấy ngoài phòng bệnh có người.
Phòng bệnh tuy không tính là ầm ĩ, nhưng tiếng nam nữ lẫn lộn, cũng không yên lặng gì, huống chi lúc gọt táo không thể phân tâm, nếu không rất có thể cắt vào tay mất, Diệp Già Lam đầu chưa từng ngẩng chứ đừng nói là quay đầu nhìn ra cửa làm gì.
Nếu cô biết Đường Ngộ đứng bên ngoài, cô khẳng định sẽ không đưa táo cho Diệp Minh Húc.
Cái việc thấy lửa cháy còn đổ thêm dầu này, không rất thích hợp với tính cách của cô.
Mấy y tá kia ở trong phòng bệnh tới 20 phút, sau đó do phải đi kiểm tra người bệnh mình phụ trách nên mới rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Già Lam gọt 3 quả táo, cuối cùng một quả tự mình trực tiếp gặm luôn.
Cô ngồi dựa vào đầu giường, “Húc Húc, tối muốn ăn gì?”
“Cá hương rose.”
Cậu muốn nói chắc là cá hương thịt ti*, nhưng vì khẩu âm có vấn đề, ngoài ý muốn lại trùng với ngôn ngữ mạng.
(*cá hương thịt ti: thịt sợi hương cá, một món cay Tứ Xuyên thường gặp, có mùi cá, nhưng không làm từ cá mà do gia vị chế biến thành)
Động tác của Diệp Già Lam ngừng lại, cô cúi đầu nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người, “Gọi cơm hộp được không?”
“honey, chị với em cùng ra ngoài ăn đi, em còn muốn ngắm nhìn cảnh đêm ở đây nữa……”
Diệp Minh Húc đã dùng kỹ năng làm nũng, âm cuối kéo dài, chớp đôi mắt thoạt nhìn cực ủy khuất.
Diệp Già Lam bỏ quả táo xuống, chậm rãi ngai miếng cuối cùng, sau đó nuốt xuống: “Đợi chút nữa hỏi chủ nhiệm của bọn chị một chút, xem hiện tại có thể ra ngoài không đã.”
Cô tự cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao từ CT nhìn ra, thì máu tụ đã tan cả, cơ bản tầm 2 ngày nữa là có thể xuất viện rồi, nhưng sau khi Diệp Già Lam trải qua lần này, lá gan càng thêm nhỏ, vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hơn 6h chiều, chủ nhiệm Ngô đặc biệt dành thời gian tới khám cho cô.
Diệp Già Lam ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, nhìn chủ nhiệm Ngô đặc biệt lo lắng hãi hùng hỏi: “Chủ nhiệm Ngô, em có thể ra ngoài ăn cơm không ạ?”
“Sao lại muốn đi?,” chủ nhiệm Ngô đẩy đẩy kính viễn thị, cúi đầu nhìn bệnh án của cô, “Cơm ở nhà ăn không ngon à?”
“Không phải ạ……” Diệp Già Lam duỗi tay chỉ chỉ Diệp Minh Húc ngồi chơi Ipad trên ghế, “Em đưa em trai em đi ăn ạ.”
Chủ nhiệm Ngô lúc này mới quay đầu nhìn nam sinh.
Vài giây sau, ông khép bệnh án lại, gật gật đầu, “Ăn cơm thì có thể, nhưng tốt nhất không nên ở bên ngoài quá lâu, mấy ngày nay trời lạnh, sức khỏe của em vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đừng để lúc này mà bị cảm lạnh.”
Diệp Già Lam không ngừng gật đầu.
“Được rồi đừng gật đầu nhanh như vậy, vất vả lắm máu tụ mới tan, đừng để bị em làm xuất huyết nữa.”
Diệp Già Lam biết chủ nhiệm Ngô đang nói đùa, khóe môi mới vừa cong lên, giọng chủ nhiệm Ngô lại đột nhiên biến chuyển, “Nhưng mà Tiểu Diệp ——”
“Chủ nhiệm Ngô, thầy nói đi.”
“Em vẫn chưa nhớ ra gì sao?” chủ nhiệm Ngô lại nhìn Diệp Minh Húc đứng ngoài cuộc chuyên tâm nghịch, “Hôm nay tâm trạng Tiểu Đường so với mấy ngày trước kém hơn nhiều.”
Diệp Già Lam không dám mở miệng.
Chủ nhiệm Ngô: “Cả buổi chiều lúc đi kiểm tra phòng mặt nó đen sì, tuy ngày thường nó chả có biểu cảm gì, nhưng hôm nay…… em hiểu mà.”
Diệp Già Lam bị túm gọn.
“Em vẫn chưa nhớ ra hai đứa đã quay lại ư?”
Diệp Già Lam hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
Chủ nhiệm Ngô cũng không thúc giục, “Ai…… Không vội, chỉ là…… Tiểu Diệp, em không thể quá hung dữ với Tiểu Đường, em biết đứa nhỏ Tiểu Đường này từ nhỏ đã hơn người, chưa từng nếm mùi đau khổ, nên năng lực thừa nhận khẳng định cũng không mạnh, như người trẻ tuổi các em hay nói, nếu tim thầy là tim kim cương, thì nhóc con kia chính là tim thủy tinh, dễ rơi dễ vỡ……”
“……”
Chủ nhiệm Ngô còn phải đi khám cho bệnh nhân tiếp theo, nên chỉ nói vài câu rồi ra ngoài.
Vừa rồi Diệp Minh Húc vẫn còn đắm chìm trong trò chơi thế giới đã sớm ngẩng đầu lên, mắt to lấp lánh tò mò hỏi, “Chị. Anh rể em là tim thủy tinh y như công chúa nhỏ đó sao?”
Diệp Già Lam ném một cái gối qua, “Nói bừa cái gì đó hả?.”
Tim Đường Ngộ có phải thủy tinh không thì cô chả biết, nhưng là bình dấm chưa thì là thật.
Diệp Già Lam mím môi, “Diệp Minh Húc, em đừng vui vẻ quá sớm.”
Diệp Minh Húc không để bụng chút nào, lặng lẽ cười hai tiếng, sau đó, ném Ipad qua bên, đứng dậy ra cửa, “honey chị thay quần áo đi, em ra ngoài chờ chị.”
-
Vì sợ cảm lạnh, Diệp Già Lam tự bọc ba tầng trong ba tầng ngoài, khăn quàng cổ cũng kéo kín mít, che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Hai chị em đến một quán cay Tứ Xuyên ở gần bệnh viện, lúc gọi món ăn, Diệp Già Lam còn gửi tin cho Tô Cẩm Kha: 【 muốn ăn gì? 】
Tô Cẩm Kha nhanh chóng nhắn lại 2 món.
Diệp Minh Húc chưa được tiếp xúc nhiều với món cay Tứ Xuyên nên cơ bản đều để Diệp Già Lam gọi.
Mười lăm phút sau, lúc đồ ăn bắt đầu được mang lên, Tô Cẩm Kha mới khoan thai tới muộn.
Cô nàng chào hỏi với Diệp Minh Húc trước, sau mới để một túi quà tặng xuống bàn trước mặt Diệp Già Lam, “Lại mua nhẫn, quay lại rồi, cầu hôn cũng phải đến lượt cậu à?”
Diệp Già Lam gắp đồ ăn, “Chỉ là rất thích kiểu dáng này…… Hơn nữa, anh ấy từng cầu hôn tớ rồi.”
Cả mặt Diệp Minh Húc đều chôn trong bát, nhưng vẫn không quên bát quái, mồm miệng không rõ hỏi cô: “Chị, hai người định bao giờ đi lãnh chứng thế?”
Tô Cẩm Kha ngoài cười nhưng trong không cười, “Ít nhất phải chờ chị nhóc khôi phục ký ức đã.”
Diệp Minh Húc trợn to mắt, không dám tin nhìn Diệp Già Lam: “Chị, chị bị mất trí nhớ?”
“……”
Diệp Già Lam khụ một tiếng, xấu hổ nói sang chuyện khác: “Đồ ăn quán này hương vị không tồi, hai người mau ăn nhiều một chút.”
Tô Cẩm Kha cười nhạo, suýt nữa đã phun ra câu xem thường.
May mà Diệp Minh Húc thần kinh thô, thấy Diệp Già Lam khỏe mạnh, không thấy chỗ nào bất thường, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Ăn xong một bữa cơm, đã đến tận 8 giờ tối.
Tô Cẩm Kha lái xe đưa bọn họ trở về.
Cô nàng trước tiện đường đưa Diệp Già Lam về bệnh viện, sau đó mới lại lái xe đưa Diệp Minh Húc về khách sạn.
Lúc Diệp Già Lam về bệnh viện, còn có năm phút nữa là đến 8 giờ rưỡi, cô kéo khăn quàng cổ lên che mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt, vội vã xuyên qua sảnh ngoài lầu một, đi thẳng đến cửa cầu thang.
Cửa cầu thang lầu hai có một người đang đứng.
Diệp Già Lam không nghĩ nhiều, dù sao thì bệnh viện nhiều người, chỗ nào chả có khả năng có người đứng, vừa muốn đi qua, cánh tay đã bị người kia túm lấy.
Cô lui về phía sau nửa bước, còn chưa ngẩng đầu, đã nghe được người kia hỏi: “Đi đâu?”
Diệp Già Lam có chút chột dạ.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như cô chả làm gì sai cả, cô nhấp môi, càng rụt xuống dưới khăn quàng cổ, “Đi ăn cơm á.”
Đường Ngộ nhíu mày, “Ăn với ai?.”
“Ăn với…… Kha Kha.”
“Còn ai nữa?”
Không đợi Diệp Già Lam trả lời, anh đã nói, “Còn cả gã đàn ông buổi trưa tới nữa hả?”
Quả nhiên vẫn ghen tị.
Diệp Già Lam chớp mắt, sau đó thành thật gật gật đầu.
Cô vẫn đang do dự có nên giải thích rõ ràng Húc Húc là em trai mình không, còn chưa nghĩ xong, Đường Ngộ đã đột nhiên giơ tay kéo khăn quàng cổ của cô xuống, sau đó, cúi đầu hôn lên.