Chín Chương Thành Thơ

Chương 24

Động tác của người nọ cực tự nhiên, hơn nữa không dừng lại tí nào.

Phó Đồng đứng tại chỗ, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được, vừa muốn nhấc chân đuổi theo, lại bị người ta kéo cánh tay túm về.

Tô Cẩm Kha không đi lên lầu cùng, mãi đến kia bóng dáng hai người kia biến mất ở cửa cầu thang mới buông ra tay.

Từ trước đến nay cô nàng đã không quen nhìn loại người như Phó Đồng, ỷ vào bối cảnh gia đình mà không xem người ta ra gì cả. Rõ ràng còn chưa tốt nghiệp cao trung đã trang điểm y chang yêu tinh rồi.

Tô Cẩm Kha liếc cô nàng một cái, ngữ điệu nhẹ nhàng, cười như không cười: “Xem ra có người tay có dài cũng không đưa được rồi a.”

Phó Đồng dùng sức gạt tay cô ra, trợn trắng mắt, nhấc chân lên lầu.

Cô nàng rõ ràng tức giận không ít, giày đạp lên bậc thang, “Đăng đăng” rung động.

Phó Đồng không vui thì cô lại vui, tâm trạng Tô Cẩm Kha rất tốt, khóe miệng một câu lên, vừa muốn lên lầu, lại đột nhiên nhớ ra cái gì, cô quay đầu, sau đó nhìn lên cái cameras đang chuyển động chậm rì rì ở góc chân cầu thang.

“……”

Tô Cẩm Kha trong lòng thầm cầu nguyện mấy giây cho Đường Ngộ và Diệp Già Lam.

Đến khi tới lầu hai, Diệp Già Lam mới hoàn toàn phản ứng lại.

Cô rút tay về ngay, Đường Ngộ không dùng nhiều lực nên cô dễ dàng rút tay về.

Có tiếng bước chân lên lầu tiếng, Diệp Già Lam nắn nắn ngón tay, cô không nhìn Đường Ngộ, bước nhanh lên trước.

Lớp 1 năm 3 ở lầu sáu.

Diệp Già Lam bò lên, lúc đến phòng học tim đập kinh hoàng, nhất thời cô cung không thể phân rõ là do vận động kịch liệt hay là do bị người nào đó dắt tay nữa.

Chủ nhiệm lớp trên bục giảng gõ gõ cái bàn: “Lớp trưởng lại đây phát phiếu điểm nào.”

Diệp Già Lam còn chưa ngồi xuống, lại đi qua phát phiếu điểm bài thi tháng 11 cho các bạn học.

Tới năm 3, thứ tự mỗi lần thi cử đều biến động không nhỏ.

Đặc biệt là chênh lệch ở lớp trọng điểm ban thường không tính là quá lớn, phát huy tốt hoặc kém hơn một chút đều có thể đảo thứ tự ngay.

Diệp Già Lam xé một cái kẹo mút cho vào miệng, lấy phiếu điểm lần trước ra xem.

Hai phần đối lập, cô ngoài ý muốn phát hiện, trừ vị trí thứ nhất và thứ 2 ra, thứ tự những người khác đều có thay đổi.

Cô giản lược nhìn vài lần, còn chưa thu phiếu điểm lại, Phó Đồng đã đá vào chân ghế cô: “Tôi vào.”

Diệp Già Lam dịch về phía trước.

Phó Đồng về chỗ ngồi vài giây, cô lại nghe thấy cô nàng nói câu: “Còn không phải là đứng thứ nhất thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ?”

Diệp Già Lam mở phiếu điểm ra xem lần nữa, dò từng hàng tìm tên Phó Đồng.

Phó Đồng biết ý cô, lần này cô nàng thi không tốt, thành tích cơ hồ là đội sổ, thẹn quá hóa giận lập tức túm lấy phiếu điểm của cô: “Cậu có ý gì a?”

Đường Ngộ vừa rồi làm trò trước mặt cô nàng dắt tay Diệp Già Lam, cái này với Phó Đồng so với tát một cái vào mặt còn khó chịu hơn.

Trong lòng Phó Đồng vốn dĩ đã nghẹn lửa giận, dùng lực cũng lớn không ít, không cẩn thận xé luôn tờ giấy kia.

Chủ nhiệm lớp trên bục giảng chú ý tới động tĩnh bên này, “Bạn nữ phía sau làm sao thế?.”

Cô giáo không nói rõ, nhưng đã có không ít người nhìn qua bên này.

Tuy rằng còn chưa học, nhưng lúc này chủ nhiệm lớp ở đây, không ai dám lớn tiếng ồn ào cả.

Phó Đồng cắn cắn môi dưới, cúi đầu lật sách.

Tiết 1 không phải là tiếng Anh, chủ nhiệm lớp thấy bên này không sao, rất nhanh chóng ra khỏi phòng học.

Trước khi vào lớp đều có thời gian giải lao, trong phòng lập tức lại náo nhiệt.

Tay Diệp Già Lam vẫn còn đè nặng lên nửa tờ phiếu điểm bị xé kia, cô thong thả ung dung vo lại, học giọng điệu của Phó Đồng vừa rồi nói: “Còn không phải là bị Đường Ngộ dắt tay thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ?”

Phó Đồng tức đến suýt nữa nói không ra lời: “……”

Cô nàng tính đại tiểu thư rất nghiêm trọng, Diệp Già Lam ngồi cùng bàn với cô nàng hơn hai tháng, ngày thường cũng phải nhắm một mắt mở một mặt, nếu Phó Đồng không quá phận, mọi việc cô nàng làm Diệp Già Lam đương nhiêm chả thèm chấp.

Nhưng hôm nay xúc phạm tới bạn cô, Diệp Già Lam cảm thấy cực quá đáng rồi.

Cô chớp mắt nhìn Phó Đồng, sau đó đứng dậy, vừa muốn ném tờ giấy kia vào thùng rác, lại không biết Đường Ngộ đứng ở cửa từ lúc nào.

Thùng rác gần cửa sau, vì mùa hè nóng dễ bốc mùi nên bình thường không cho ném cái gì dính nước vào.

Diệp Già Lam cũng không biết lời vừa rồi cô nói Đường Ngộ có nghe thấy không, tim cô sợ muốn chết, thiếu chút nữa ném rác ra ngoài thùng.

Người nọ liếc cô một cái, sau đó từ cửa đi vào.

Diệp Già Lam thở một hơi, vừa muốn chờ sau khi anh ngồi mới về chỗ, tay rũ bên người đã bị người ta nhẹ nhàng chạm vào.

Giống như vô tình chạm vào, lại như là cố ý dắt tay.

Diệp Già Lam một hơi nín lại.

May mắn mà vào học không ai đi từ cửa sau vào cả, cũng không ai nhàn rỗi không có chuyện gì nhìn ra phía sau, nếu không bị người khác thấy không chừng sẽ có chuyện xấu gì nữa đây.

Chuyện này thật kỳ quái.

Hai người bọn họ rõ ràng không phải quan hệ yêu đương gì, thế mà lại vào lúc này, Diệp Già Lam lại có cảm giác chột dạ khẩn trương đến mặt đỏ tim đập loạn.

Cô nhìn thùng rác phía sau bảng đen đằng trước chớp chớp mắt, bên trên có viết bảng chu kỳ nguyên tố hóa học, cô nhìn vài lần, thế mà lại…… Không hiểu gì.

-

Vì chứng minh tâm tính mình bình thường, lúc đến tiết tự học buổi tối, Diệp Già Lam mất nửa tiết ngồi học lại bảng chu kỳ nguyên tố.

Trước khi tan trường một lúc, Chủ Nhiệm Giáo Dục từ cửa sau lặng lẽ không một tiếng động đi đến.

Hai tay ông để sau người, thần sắc thảnh thơi nhìn một vòng toàn bộ bạn học trong lớp, sau đó đi tới trước cửa, ông khụ một tiếng: “Hai bạn học ngồi ở hai bàn cạnh lối đi nhỏ phía Bắc ra ngoài với tôi một chút.”

Diệp Già Lam phản ứng mất vài giây, sau đó nhớ tới mình chính là bạn ngồi bàn thứ hai đếm ngược ở phía Bắc gần hành lang.

Người Chủ Nhiệm Giáo Dục gọi chính là cô và Đường Ngộ.

Cả lời đều dồn mắt qua nhìn.

Diệp Già Lam có chút mờ mịt sờ sờ cổ, sau đó cùng Đường Ngộ đi ra từ cửa sau.

“Hai em lên văn phòng với tôi.” Chủ Nhiệm Giáo Dục đi đằng trước, đi được vài bước mới lại quay lại, “Sao mà lại là hai em thế hả?”

Giọng điệu của chủ nhiệm ẩn ẩn có chút hận sắt không thành thép.

Ông rất ấn tượng với hai người này, một người là bạn học mới chuyển tới, trong nhà có tiền có thế, tháng trước còn quyên tiền xây dựng xây dựng thư viện phục vụ học tập; còn có một ngươi càng khó lường, là người đứng nhất vạn năm bất biến.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng khác, hai người này đều rất đẹp.

Là cái đẹp nhìn qua sẽ khó quên.

Chủ nhiệm vừa đi vừa thở dài.

Hai người phía sau không hé răng gì, Diệp Già Lam còn biết khẩn trương, chứ Đường Ngộ thì trên mặt vẫn lạnh nhạt y như lần trước bị chủ nhiệm tóm được, như là chuyện chả liên quan đến mình nên chả cần để ý ấy.

Nửa phút sau, Chủ Nhiệm Giáo Dục đẩy cửa văn phòng đi vào.

Ông bật đèn lên: “Hai người các em sao lại thế này?”

Diệp Già Lam nghe không hiểu, “Sao lại thế này gì ạ?”

Chủ nhiệm nhíu mày liếc cô một cái, dứt khoát trở lại bàn làm việc, mở một file video theo dõi trong máy tính cho cô xem: “Là hai người các em phải không?”

Diệp Già Lam rũ mắt nhìn.

Trước mắt là một nam sinh mặc đồng phục đang nắm tay nữ sinh lên lầu.

Không biết có phải vấn đề góc độ hay không mà trong video này, động tác của Đường Ngộ có vẻ cực dịu dàng.

Video ngắn ngủn vài giây, vì bị cut, không ấn tạm dừng nên vẫn luôn tuần hoàn phát lại.

Lúc Diệp Già Lam xem đến lần thứ 3, chủ nhiệm xoay màn hình máy tính về: “Đẹp không?”

…… cũng khá đẹp.

Người xinh đẹp, nên tư thế cũng đẹp hơn người khác.

Diệp Già Lam không dám nói như vậy, cô thu tầm mắt, cúi đầu không đáp.

Chủ Nhiệm Giáo Dục chỉ nhớ rõ vẻ ngoài của bọn họ, nhưng là đã sớm quên tên mất rồi.

Ông lấy phiếu điểm lớp 1 năm 3 ra xem, ngồi xuống đeo kính lão lên: "Tên gì?"

“Diệp Già Lam.”

Lời rơi xuống vài giây, Đường Ngộ cũng nâng mắt: “Đường Ngộ.”

Chủ Nhiệm Giáo Dục đẩy đẩy mắt kính, “Đứng nhất và đứng hai à?”

Hơn nữa hai lần thi tháng đều là như thế này.

Ông buông phiếu ra, “Đứng nhất và đứng hai thì lại càng không nên yêu sớm a.”

Diệp Già Lam giải thích: “Thầy ơi, bọn em không phải quan hệ đấy.”

“Vậy hai người các em kéo tay làm gì hả? Lại còn là chỗ có cameras của trường ngay trên đầy nữa chứ!”

Diệp Già Lam: “……”

Sao thầy lại nói như là ở chỗ không có cameras thì được vậy chứ?

Đường Ngộ rũ mắt nhìn tay Diệp Già Lam rũ bên người, tay áo đồng phục của cô có hơi dài, lúc này che khuất nửa mu bàn tay, dưới lớp đồng phục màu đen, tay cô lại càng thêm trắng nõn.

Anh chuyển tầm mắt: “Không phát hiện ạ.”

Chủ Nhiệm Giáo Dục: “Không phát hiện cái gì? Cameras sao?”

“Vâng”

Chủ Nhiệm Giáo Dục muốn bùng phát, nhưng vừa thấy thấy thành tích của hai người, lại cảm thấy không sao tức giận nổi.

“Hai em thật sự không yêu sớm sao?”

Diệp Già Lam không trông cậy Đường Ngộ đáp lời, lên tiếng, “Thật sự không có ạ.”

Vì làm cho ông tin tưởng, Diệp Già Lam còn đặc biệt giải thích một câu: “Thưa thầy, thật ra là vì hai người bọn em là hàng xóm, nên quan hệ tốt hơn so với các bạn học khác một chút, cậu ấy nhỏ hơn em, em vẫn luôn coi cậu ấy là em trai mà.”

Giọng nói của nàng vô tội, ánh mắt chân thành.

(Một phút mặc niệm cho Lam tỷ. Có thể tính đây là sự hi sinh anh dũng không?)

Chủ Nhiệm Giáo Dục gật gật đầu, lại chuyển tầm mắt nhìn Đường Ngộ: “Là như thế sao?”

Khóe môi thiếu niên nhẹ cong: “Phải.”

Diệp Già Lam không khỏi quay đầu, giương mắt lên nhìn, khóe môi Đường Ngộ vẫn cong nửa độ như cũ, hai chữ này anh nói cực nhẹ, nhẹ đến mức chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy.

Anh nói: “Cái rắm.”

-

Diệp Già Lam cảm thấy mình nói cũng không hoàn toàn là chuyện ma quỷ, ít nhất một nửa đều là thật sự.

Thời gian của học sinh năm ba rất quý giá, Chủ Nhiệm Giáo Dục cũng không giáo dục bọn họ bao lâu.

Trước khi tiết tự học buổi tối tan hai phút, thì thả bọn họ ra ngoài.

Lúc này vẫn chưa tan học, hành lang an an tĩnh tĩnh, có mấy cánh cửa trước sau mở ra, nhìn bên trong một cái, còn có thể thấy mấy bạn học ghé lên bàn ngủ.

Diệp Già Lam bước nhanh về phòng học.

Mới vừa kéo ghế ra ngồi xuống, chuông tan học đã vang lên, tiếng ghế ma sát mặt đất phía sau bị lấp mất.

Tạ Cảnh Phi tò mò hỏi một câu: “Ngộ ca, chủ nhiệm gọi hai người ra làm gì vậy a?”

Bên tay phải Diệp Già Lam, Phó Đồng hận không thể dựng lỗ tai nghe lén.

Kết quả nửa phút qua, Đường Ngộ đáp: “Hỏi cô ấy đi.”

Cằm anh nhẹ nâng, chỉ Diệp Già Lam.

Diệp Già Lam cảm thấy Tạ Cảnh Phi thật sự có thể hỏi, nên chẳng thèm thu dọn bàn học, mới ra cửa, Tạ Cảnh Phi đã đuổi theo: “Lam tỷ, sao thế a?”

“……”

“Có phải cậu với Ngộ ca giấu tớ làm cái gì rồi không?”