“Rất lâu sau này anh mới hiểu được, người kia đã từng ít nhiều lần ngẩng đầu ngưỡng vọng theo anh, tiễn anh vượt qua biển cả.”
***
Sau hơn mười tiếng đồng hồ, máy bay thuận lợi hạ cánh xuống sân bay Schiphol.
Sau khi tiễn vị khách cuối cùng tại cửa cabin, tất cả nhân viên ở lại trên máy bay hoàn thành nốt công tác cuối cùng.
Ông Hiểu Thần cùng hai người phi công khác từ khoang điều khiển phía trước đi tới, nhìn công việc trên tay Nhâm Viễn đã hoàn thành, tiến lên vỗ vỗ bờ vai của anh: “Hey, gặp chỗ cũ nhé.”
“Cậu chắc chắn cậu không có cuộc hẹn nào chứ?” Nhâm Viễn liếc nhìn hắn, trêu chọc.
“Cho dù có hẹn, cũng sẽ có thời gian rảnh cho cậu a.”
Nhâm Viễn không nói gì, cũng lười đáp lại, đổi hướng bước xuống cầu thang xem như là ngầm thừa nhận.
Cuối cùng cũng trở về Amsterdam.
Bay qua nhiều sân bay lớn lớn nhỏ nhỏ trên thế giới như vậy, khi về đến sân bay hàng không Hà Lan Schiphol này, rất có cảm giác về đến nhà. Loại tình cảm tích lũy lâu năm ở nơi đây của anh không phải có thể dễ dàng thay thế được.
Ngồi một chỗ nghỉ ngơi trên một dãy quầy bar thật dài với Ông Hiểu Thần, ai cũng gọi một phần mỳ Ý. Cứ mỗi lần hai người cùng chuyến, đây chính là ước định thành thói quen sau khi xuống máy bay. Không giống nhau chính là Ông Hiểu Thần không thích lần nào cũng gọi một vị, luôn gọi luân phiên từng vị mỳ Ý khác nhau của nơi này mà thưởng thức.
“Này, thế nào? Hứa Huệ có được không?”
“Cái gì?” Nhâm Viễn dùng dĩa quấn sợi mì lên rồi đưa vào miệng. Kỳ thực anh biết rõ Ông Hiểu Thần đang hỏi cái gì.
“Cô ấy thế nào?” Giọng điệu mang dụng ý khác.
Nhâm Viễn buông dĩa ăn xuống, nhẹ nhàng bâng quơ: “Là người rất tốt a.”
“Chỉ như vậy?”
“Không thì sao?”
“Này, cậu không phải trì độn đến tình trạng này chứ.” Ông Hiểu Thần nhéo cằm, ánh mắt giảo hoạt cùng một khuôn mặt mang biểu cảm bát quái hoàn toàn không xứng với bộ âu phục phi công trên người anh ta tí nào, “Con gái nhà người ta tự mình làm mỳ Ý cho cậu mà… Đừng nói cậu không nhìn ra. Này, nghe nói mẹ cậu rất vừa ý cô ấy đó.”
Sau khi người phục vụ thu dọn mặt bàn trước mặt, Nhâm Viễn vô lực cười cười: “Có hứng thú như thế, vậy cậu lên trước đi.”
Nữ nhân vật chính trong đề tài tên gọi Hứa Huệ kia là hậu cần trên mặt đất tại sân bay Schiphol hàng không Hà Lan.
Thiên kim tiểu thư nhà có điều kiện của hàng không Hà Lan vì anh mà tự xuống bếp nửa tháng học làm mỳ Ý; phàm là trong nhà có trục trặc gì cùng đều call anh đến sửa, lại còn toàn chọn đúng buổi tối, không phải ôm nỗi thương xuân thì là cái gì? Hơn nữa mẹ làm HR (*) trong đội hậu cần mặt đất thường xuyên nhắc tới Hứa Huệ trước mặt anh, Nhâm Viễn cũng không phải kẻ ngốc.
(*) HR: là từ viết tắc của Human Resource tức là nguồn nhân lực. Ở đây nói mẹ của Nhâm Viễn là quản lý đội hậu cần.
Nhâm Viễn tránh khỏi khuôn mặt cười xấu xa này của anh ta, ánh mắt nhìn qua chỗ anh ta, vừa lúc thấy một cô gái mặc đồng phục nữ tiếp viên hàng không đi tới bên này, liền nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Cậu lo liệu đi, cậu biết tự ứng phó thế nào chứ.”
Ông Hiểu Thần quay qua liếc nhìn một cái, cúi đầu ồn ào: “Này, giao cho cậu a…”
Tiếp viên hàng không kia một khuôn mặt mỉm cười đi tới chào hỏi, “Hi!”
“Hi.”
“Hi, Sarah, thật trùng hợp.” Nhâm Viễn trưng ra khuôn mặt nhiệt tình, “Cô mới đáp chuyến bay về à?”
Tâm tư trong lòng cô gái rõ ràng không ở trên người Nhâm Viễn, hàn huyên một lúc liền chuyển qua Ông Hiểu Thần: “Darren, hôm nay bay về sao không báo trước thời gian với em một tiếng? Nếu không phải em tra chuyến, chắc hiện tại còn không biết anh đã về đến nữa.”
Ông Hiểu Thần lúng túng cười cười, trước khi mỹ nữ mời đã chối đẩy đến sạch sẽ: “A, tôi còn có hẹn với bạn, hai người cứ nói chuyện từ từ.” Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
“A, cậu ta cứ luôn bận rộn như vậy…” Nhâm Viễn còn ngồi trên băng ghế dọn dẹp hậu quả cho Ông Hiểu Thần, “Tôi cũng vừa mới đến, có hứng thú ăn tối với tôi không?”
Tiếp viên tên Sarah cực kỳ thức thời, “Không cần. Tôi một lúc nữa còn có việc cần làm, đi trước đây.”
Nhìn bóng lưng hậm hực rời khỏi của cô gái, Nhâm Viễn ngồi trên quầy bar uống cạn ngụm nước lạnh cuối cùng trong ly.
Đồng nghiệp mọi người đều nói đùa Ông Hiểu Thần rằng: chỉ cần từ lúc anh ta xuống máy bay, lập tức có phụ nữ xếp hàng muốn hẹn hò.
Phụ nữ đụng phải Ông Hiểu Thần có lẽ thật bất hạnh, bởi vì anh ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn yên ổn. Mấy thứ mà phụ nữ muốn kia, anh ta một thứ cũng không cho được. Tình yêu, chỉ cần nhịp bước của hai phía có chút bất đồng, công việc bù đầu bù cổ, rất dễ dàng dập tắt. Nếu như có người thực sự bắt đầu tình cảm, thật đúng là một chuyện làm người đau đầu.
Mấy năm nay người đuổi theo Nhâm Viễn cũng không phải là ít, từ đầu đến cuối vẫn chưa ở bên một ai. Cũng không phải không muốn yên ổn, chỉ là còn chưa gặp được người kia, người có thể khiến mình có ý nghĩ này. Hứa Huệ cũng thế, những người khác cũng vậy.
Cách hành sự thận trọng của anh thoạt nhìn cứ như sợ hãi phải gánh trách nhiệm vậy.
Nhâm Viễn rời khỏi đại sảnh trung tâm chỉ huy hàng không Hà Lan, đang muốn về nhà thì bị một đồng nghiệp người Hà Lan gọi lại.
Cũng là nam tiếp viên hàng không, người nọ dùng khẩu âm Amsterdam nồng đậm nói: “Hey, Sam, vừa đến à?”
Nhâm Viễn đáp một tiếng, lại nghe anh ta đề nghị rằng: “Ca buổi tối ngày kia, có thể đổi với tôi một hôm không? Tôi tạm thời có việc, ngày mai phải bay đến La Mã.”
“Bay đường dài hay ngắn?”
“Là đường dài, bay về nước của cậu, cho nên mới tới tìm cậu.”
Nhâm Viễn vỗ trán, “… Tôi vừa xuống máy bay từ nơi đó trở về.”
“Tôi biết, thế nhưng ngày mai tôi nhất định phải đi… Coi như tôi nợ cậu đi! Khi về sẽ mời cậu một bữa lớn!”
“Vậy tiếp viên trưởng của chuyến bay thì sao?”
“Là Karoline, tôi đã xin với chị ấy.”
“Nói cách khác, tôi đã bị cướp đoạt quyền nói ‘không’?” Nhâm Viễn bất đắc dĩ chống hông.
Người Hà Lan dễ mến bắt chước theo thói quen của người phương Đông, hai tay chắp thành chữ thập, “Cậu đúng là người tốt!”
“Nhớ là nợ tôi một bữa ăn đấy, địa điểm tôi chọn.” “Không thành vấn đề!”