Tống Thái Vi chỉ bị trật chân thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Nhưng vì nàng ấy quỳ dưới đất và dùng tay lần mò trong một thời gian dài khiến bàn tay trắng nõn có vài vết trầy xước.
Qua chuyện này, Khương Linh Châu cũng được coi như là đã gặp mặt Tống Thái Vi.
Cho đến nay Khương Linh Châu đã gặp gần hết người sống trong phủ Cạnh Lăng vương. Cả người hầu và vị tiểu thư sống nhờ ở đây nàng cũng gặp rồi, giờ chỉ còn chủ nhân thật sự của phủ Cạnh Lăng vương, Cạnh Lăng vương Tiêu Tuấn Trì là chưa thấy bóng dáng đâu.
Khương Linh Châu đi ngàn dặm xa xôi đến đây để gả cho Tiêu Tuấn Trì. Nhưng nàng đã đến quận Cạnh Lăng được một khoảng thời gian rồi mà Tiêu Tuấn Trì vẫn lề mề không chịu xuất hiện, ngay cả Lan cô cô cũng không biết khi nào Tiêu Tuấn Trì mới trở về, đúng là không còn gì để nói.
Bạch Lộ đã hỏi Lan cô cô về thời gian tổ chức hôn lễ mấy lần nhưng bà cũng chỉ biết lắc đầu mà thôi.
“Từ xưa đến nay, Vương gia của chúng ta không thích bất cứ ai tự ý quyết định mọi chuyện thay ngài ấy.” Lan cô cô nói: “Nếu như ngài ấy không muốn trở về quận Cạnh Lăng để tổ chức lễ cưới thì cho dù đó có là đương kim hoàng thượng với thân thể ngàn vàng cũng không thể ép ngài ấy về được.”
Bạch Lộ nghe xong, gương mặt nhỏ nhắn hết đỏ lại trắng, hết trắng rồi lại đỏ.
Bạch Lộ tức giận quay lại viện Xoan Hoa thì nhìn thấy Khương Linh Châu đang ngồi trước cửa sổ, trên tay nàng cầm một cây bút lông màu đen. Ngọn bút lướt đi trên mặt giấy, từng chữ một dần hiện lên, “Uyên ương xinh đẹp, đập cánh cùng bơi”, sau đó nàng dứt khoát dừng bút, để lại một dấu chấm linh hoạt và đầy khí chất.
Khương Linh Châu nhấc bút, hỏi Bạch Lộ: “Sao trông em có vẻ bực tức thế?”
Bạch Lộ thấy dáng vẻ bình tĩnh của Công chúa nhà mình thì không nhịn được nói: “Công chúa, chẳng biết bao giờ Cạnh Lăng vương mới chịu thành hôn với người? Công chúa đến quận Cạnh Lăng được một thời gian rồi mà hắn ta cũng không thèm ngó ngàng đến người. Và cả bức thư mà Phó tướng quân đem về nữa, lời lẽ quá thô tục và vớ vẩn, chẳng biết trong đầu Cạnh Lăng vương nghĩ gì nữa.”
Khương Linh Châu nghe vậy thì vén ống tay áo, đặt chiếc bút trong tay xuống.
“Sợ là vị Cạnh Lăng vương này muốn để ta sống ở phủ Cạnh Lăng vương một mình đến già rồi.” Nàng cười mỉa, đảo mắt ra ngoài cửa sổ.
Trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ chồng chất những bức thư mà Khương Linh Châu định gửi về nhà trước kia.
“Ta vốn định gửi thư báo bình an cho hoàng huynh, nhưng không ngờ đến cả thư cũng không thể gửi, mấy bức thư ấy đều bị trả về đây mất rồi.” Nàng nói.
Bạch Lộ giật mình lẩm bẩm: “Sao bọn họ có thể bắt nạt người…”
“Đâu chỉ là bắt nạt?” Khương Linh Châu lắc đầu một cái, vẫn mỉm cười: “Những người hầu ta mang theo không thể ra khỏi cửa. Muốn mua thêm cái gì đều phải nhờ người của phủ Cạnh Lăng vương mua giúp. Em xem, Vương gia không ở đây, ta cũng không thể bước chân ra ngoài, chẳng phải ý của hắn là muốn để ta bơ vơ đến già sao?”
Giọng nói của nàng tuy dịu dàng và bình tĩnh nhưng lại khiến Bạch Lộ không ngừng run rẩy.
Nếu đúng như lời Công chúa, vậy phủ Cạnh Lăng vương rộng lớn này chẳng khác gì một chiếc lồng xa hoa, họ nhốt Công chúa như một chú chim sẻ, tước đi tự do của nàng. Công chúa chỉ có thể già đi một cách cô độc trong chiếc lồng son ấy và để lỡ cả tuổi xuân.
“Thật quá đáng!” Bạch Lộ cắn răng, tức giận đến nỗi rơi cả nước mắt: “Để em đi cầu xin Lan cô cô…”
“Thôi bỏ đi.” Khương Linh Châu mở miệng: “Thật ra thì làm một con chim trong lồng cũng chẳng có gì xấu cả.”
Khi Khương Linh Châu quyết định gả đến nước Ngụy xa xôi cũng là lúc nàng đã không còn để ý đến hạnh phúc của bản thân nữa rồi, hi vọng được sống đến đầu bạc răng long với phu quân, con cháu đầy đàn như những đôi phu thê khác đã sớm tan thành mây khói. Thay vì để nàng chung chăn chung gối với Tiêu Tuấn Trì nhưng lại đồng sàng dị mộng (1) thì chi bằng mỗi người một nơi, sống hai cuộc sống riêng lẻ còn hơn.
(1) Đồng sàng dị mộng: Cùng nằm chung giường nhưng mỗi người một chí hướng.
Hơn nữa, ở nước Ngụy vẫn có người muốn đưa nàng vào chỗ chết. Mặc dù Tiêu Tuấn Trì giam cầm nàng nhưng lại có thể bảo đảm an toàn cho nàng. Nếu như nàng cứ nhất quyết muốn rời khỏi đây thì sẽ tạo cơ hội cho kẻ xấu lợi dụng.
Đúng lúc này, Vi Sương đến thông báo rằng tỳ nữ của Tống Thái Vi là A Như tới.
Khương Linh Châu cho phép A Như vào viện Xoan Hoa. Không lâu sau, nàng lập tức nghe thấy tiếng chuông bạc vang lên, A Như bị nắng chiếu vào đến nỗi mặt đỏ bừng như màu mật ong xuất hiện trước tầm mắt của Khương Linh Châu.
“Tiểu thư muốn cảm ơn Vương phi vì đã giúp người tìm trâm cài tóc nên mới sai A Như mang chút quà tới.” A Như vừa nói vừa dâng hai chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay lên, mở miệng nói: “Đây là sáp hương do chính tay tiểu thư làm. Mặc dù tiểu thư bị mù nhưng bản lĩnh phân biệt mùi hương của tiểu thư là số một. Xin Vương phi hãy vui lòng nhận món quà nhỏ này ạ.”
Kiêm Hà nhận hai chiếc hộp thay Khương Linh Châu. Sau đó, nàng lại hỏi thăm về cuộc sống hằng ngày của Tống Thái Vi, biết được chân của Tống Thái Vi đã khỏi, nàng mới bảo A Như quay về.
Sau khi A Như đi, Khương Linh Châu nhìn hai chiếc hộp nhỏ, nói: “Ít ra trong vương phủ ta vẫn còn có người để bầu bạn, cũng không tệ lắm.”
***
Khi A Như đi đưa quà cho Khương Linh Châu, căn phòng của Tống Thái Vi trở nên vô cùng im ắng.
Vì nàng không nhìn thấy nên thính giác vô cùng nhạy bén. Tiếng gió thổi, tiếng mưa rơi ngoài sân và ngay cả tiếng bước chân trong hành lang đều trở nên thật rõ ràng trong tai nàng.
Nàng tựa vào chiếc bàn dài, dùng ngón tay vân vê cánh hoa mềm mại, vặn hết nước từ trong đóa hoa ra. Tuy hai mắt nàng nhắm chặt nhưng ngón tay lại vô cùng linh hoạt, không hề bị ảnh hưởng bởi đôi mắt. Màu đỏ tươi của nước từ hoa nhuộm đỏ đầu ngón tay trắng nõn của nàng.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng thổi lá cây trong trẻo.
Tuy chỉ có mấy âm điệu đơn giản nhưng khi kết hợp với nhau, chúng lại biến thành một giai điệu hoàn chỉnh, tựa như tiếng chim hót líu lo trong rừng, hay tiếng bọt nước bắn lên khi dòng nước trong lành đập vào vách đá.
Ngón tay nhạy bén và linh hoạt của Tống Thái Vi dần chậm lại, sau đó nàng yên lặng đặt tay lên đầu gối.
Tiếng lá thổi đứt quãng như xa như gần, âm thanh ấy cứ triền miên dai dẳng, cho đến khi tiếng bước chân vui sướng của A Như vang lên thì mới dần tiêu tan.
“Tiểu thư! Em đã đưa quà cho Vương phi rồi ạ.” A Như đẩy cửa ra, vui vẻ lên tiếng: “Vương phi thật sự rất xinh đẹp, đẹp như tiên nữ ấy.”
Tống Thái Vi mỉm cười, dịu dàng nhỏ giọng nói: “A Như, người Tề coi trọng lễ nghi. Hà Dương công chúa chưa thành hôn với Vương gia, em phải gọi người là “Công chúa” mới đúng.”
A Như không hiểu lễ nghĩa của người Hán, bĩu môi. Nàng ta bỗng thấy chất lỏng trên bàn của tiểu thư nhà mình thì thích thú chạy tới hỏi: “Tiểu thư định làm gì thế ạ? Người muốn loại hoa nào, A Như sẽ đi hái cho người ngay.”
Tống Thái Vi yên lặng một lúc mới nhẹ giọng nói: “Lấy giúp ta chiếc túi thơm để trong hộc tủ.”
A Như tìm túi thơm mà Tống Thái Vi nhờ người làm cho. Còn Tống Thái Vi ngồi ở mép giường, hai tay nâng má, miệng lẩm bẩm. Trên tay của nàng vẫn còn chất lỏng đỏ thắm, đầu ngón tay vô tình quẹt qua khuôn mặt, để lại mấy vết đỏ ngộ nghĩnh nhưng nàng lại hoàn toàn không biết.
“Châm vĩ phượng bổ máu giải độc, mộc lan ấm áp giúp thông khí…” (2)
(2) Châm vĩ phương và mộc lan là hai loại thảo dược dùng trong đông y.
Giọng nói mềm mại của nàng tan dần trong gió.
Chẳng biết từ lúc nào, tiếng lá thổi lại vang lên, triền miên không dứt.
***
Đô thành nước Ngụy, Thái Diên.
Đã vào giữa thu, buổi đêm ở Thái Diên lạnh lẽo vô cùng, hơn nữa cũng đã đến giờ giới nghiêm, đường phố vắng vẻ không một bóng người, cực kì yên tĩnh, chỉ có bóng lửa bập bùng từ những ngọn đèn của binh sĩ đi tuần tra khắp nơi. Ánh nến mờ ảo trong đèn lồng chính là nguồn sáng duy nhất trên con phố vắng người.
Bỗng nhiên từ đâu vang lên tiếng vó ngựa, sau đó có người đang giục ngựa chạy đến, đáng lẽ không một ai dám tự tiện phi ngựa vào giờ này mới đúng.
Binh sĩ tuần tra thấy thế thì vội vàng tránh xa khỏi đường ngựa chạy, chiếc đèn lồng mờ ảo bập bùng như muốn tắt.
“Kẻ nào!”
“To gan! Sau giờ giới nghiêm mà còn dám cưỡi ngựa chạy lung tung!”
Những tiếng quát tháo dồn dập vang lên. Nhưng người ngồi trên lưng ngựa cũng chẳng thèm dừng lại, hắn vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
Khi con ngựa chạy ngang qua chiếc đèn lồng của các binh sĩ, ánh sáng mờ nhạt chiếu rõ khuôn mặt của hắn. Các binh sĩ lập tức nhận ra đó chính là Tống Chẩm Hà, phó tướng dưới quyền của Cạnh Lăng vương, họ im lặng lui về sau.
Tống Chẩm Hà vội vã thúc ngựa tới trước cửa vương phủ của Nhiếp Chính vương.
Gia nô đến dắt ngựa của hắn vào chuồng, hắn phủi bụi trên áo rồi bước vào trong vương phủ. Tiêu Tuấn Trì đang thảo luận gì đó với Phí Tư Bật trong thư phòng thì chợt nghe thấy tiếng Tống Chẩm Hà, hắn lập tức bước ra cửa nghênh đón.
Vừa ra ngoài, Tiêu Tuấn Trì đã thấy Tống Chẩm Hà đang đứng ngay trước cửa thư phòng nói đùa: “Vương gia, nếu người không sớm về nhà lấy thê tử thì e rằng thê tử của người sẽ bị Hào Châu vương cướp mất đấy.”
Tiếu Tuấn Trì đứng trên bậc thềm, ngón trỏ vuốt ve chiếc nhẫn ngọc ban chỉ.
Mẫu hậu của Tiêu Tuấn Trì là Đại Thư Cừ, Công chúa của dân tộc Hạt. Tiêu Tuấn Trì kế thừa dòng máu của người Hạt, sống mũi rất cao, khuôn mặt đầy chính trực, đôi mắt màu hổ phách càng thêm sắc bén dưới ngọn đèn đỏ thắm.
“Tại sao?” Hắn hỏi Tống Chẩm Hà: “Ngươi ở Giao Châu, sao lại biết chuyện của Vương phi ở tận quận Cạnh Lăng vậy?”
“Tuy cơ thể thần chiến đấu ở Giao Châu nhưng trái tim lúc nào cũng hướng về phía Cạnh Lăng.” Tống Chẩm Hà chắp tay: “Chắc hẳn Vương gia cũng biết, lúc Hà Dương công chúa đi tới Trần Vương cốc thì gặp mai phục. Trên người của những kẻ mai phục đều mang lệnh bài “Cạnh Lăng”. Ngoài Hào Châu vương ra thì đâu còn ai rảnh rỗi đi làm mấy chuyện bỉ ổi ấy chứ.”
Tiêu Tuấn Trì ngừng vuốt ve nhẫn ngọc ban chỉ, chậm rãi nhướng mày.
“Vương gia?” Tống Chẩm Hà thấy hắn không đáp thì vội vàng thúc giục: “Người phải mau cưới Hà Dương công chúa đi, nếu không một tuyệt thế giai nhân như thế mà bị người ta giết mất thì tiếc lắm.”
Tiêu Tuấn Trì vẫn không trả lời. Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ thở dài, nói: “Ngày mai còn phải đến một ngôi chùa trang nghiêm, đường xá lại xa xôi. Chẩm Hà nên đi chuẩn bị sớm thì hơn.”
Chùa Quang Minh nằm bên ngoài thành Thái Diên, đây là nơi chuyên để hoàng thất Tiêu gia của nước Ngụy đến lễ Phật.
Tiêu Tuấn Trì vừa dứt lời thì xoay người vào trong thư phòng.
“Vương gia!” Tống Chẩm Hạ khẽ gọi một tiếng rồi lải nhải đằng sau: “Một mỹ nhân tốt như vậy mà người lại có thể để đó, không thèm ngó ngàng luôn sao?”
“Mỹ nhân ư?” Tiêu Tuấn Trì phất tay áo, nhìn cây bút lông nhỏ trên bàn, khẽ lên tiếng: “Hà Dương công chúa vẫn còn quá nhỏ.”
Tống Chẩm Hà nghẹn họng. Đàn ông nước Ngụy khoảng tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mới thành thân, thậm chỉ có một số người đến ba mươi tuổi mới nghĩ đến chuyện hôn nhân; còn các cô nương thì đủ hai mươi tuổi sẽ lập gia đình. Khương Linh Châu mới mười bảy tuổi, ở nước Ngụy quả thật nàng chỉ là một cô bé con chưa trưởng thành.
“Vương gia, chuyện này… chuyện này không đúng.” Tống Chẩm Hà lên tiếng: “Các cô nương ở nước Tề mười ba, mười bốn đã phải gả cho người ta, mấy tỷ muội của Hà Dương công chúa mười ba tuổi đã được gả đi làm thê tử nhà người khác. Công chúa lại xuất giá muộn mất bốn năm, cũng được coi là gái ế rồi. Vương gia, nếu như người đã lấy người nước Tề thì chẳng phải cũng nên tuân theo tục lệ của người Tề sao?”
Tiêu Tuấn Trì im lặng. Hắn tháo chuỗi tràng hạt trên cổ tay ra, vuốt ve hai cái, thấp giọng nói: “Trước mắt cứ nuôi dưỡng nàng ở quận Cạnh Lăng đi đã. Nàng muốn cái gì thì cho nàng cái đó. Chuyện ăn mặc cũng đừng làm khó nàng. Tuy ta đã dùng cách thấp hèn để lấy được nàng nhưng mà ta cũng không muốn đối xử tệ bạc với nàng.”
Tống Chẩm Hà bĩu môi, trong lòng biết rõ Vương gia không nói đùa.
Mặc kệ Hà Dương công chúa có xinh đẹp như thần tiên giáng trần đi chăng nữa mà Vương gia không thèm nhìn lấy một cái thì có chuyện gì xảy ra được cơ chứ.
Vương gia cũng nghĩ nhiều quá rồi đấy!
Còn lo người ta quá nhỏ, không thể chịu nổi cơ đấy!
Hứ!
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Không thử làm sao biết chịu được hay không.