Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 44

Ngôn Dương đã từng tưởng tượng vô số lần, nếu không có cuộc gọi dưới cây sung đó, cuộc đời cậu sẽ ra sao.

Cậu có đi đến tận cùng con đường lát gỗ đến bờ biển cùng Du Phùng hay không, có được toại nguyện nhìn thấy lễ hội pháo hoa đã nhắc tới rất nhiều lần hay không.

Lúc hai người rời khỏi thuyền gỗ, trời đã tối mịt, lễ hội pháo hoa được tổ chức ở quảng trường Ngân Sương gần trang viên Bình Minh.

Đường đến quảng trường Ngân Sương men theo đường bờ biển, tạo thành một con đường phản gỗ quanh co.

Con đường gỗ được hai người dạo bước thong thả, kêu cót két trong gió đêm, cát mịn màu trắng lặng lẽ chui vào hoa văn đế giày.

Gió biển thong thả, dịu dàng xuyên qua mái tóc màu hạt dẻ của Ngôn Dương, tiếng người phía trước đông dần, rất đông người đã tụ tập ở quảng trường Ngân Sương, lễ hội pháo hoa kéo theo một loạt hoạt động vui chơi ăn uống cùng chủ đề.

Ngôn Dương vươn tay ra sau lưng, vỗ ba lô đã trống không, nhìn sang Du Phùng bên cạnh, “Ăn uống no nê ngắm pháo hoa. Anh nghĩ sao?”

Du Phùng giơ tay nhìn thời gian, “Còn mười phút nữa là bắt đầu rồi.”

“Không sao, anh mua cá viên còn em mua nước ngọt. Năm phút là xong.” Ngôn Dương kiễng chân chỉ vào giàn nho cạnh cầu thang, “Trên quảng trường đông người lắm, lát nữa em đợi anh ở đây nhé.”

Tiệm bán nước ngọt tự động nằm ở dưới cùng cầu thang, dưới một gốc sung trăm tuổi ở ngã rẽ, biển hiệu cửa hàng chủ đề pháo hoa sặc sỡ sắc màu, hình chiếu ba chiều là pháo hoa rực rỡ trong quá khứ.

Lễ hội pháo hoa sắp bắt đầu, mọi người đều tụ tập trên quảng trường, chỗ này nom vắng vẻ khác thường.

Ngôn Dương bước vào tiệm bán hàng không một bóng người nhanh như gió, mua hai chai nước ngọt có ga vị muối biển bằng tốc độ nhanh nhất.

Vừa bước ra khỏi cánh cửa kính của cửa tiệm, cổ tay truyền tới cơn rung.

Ngôn Dương vội vã chạy về, vừa chạy vừa bắt máy, “Alo, mẹ ạ.”

Giọng nói vừa hoảng loạn vừa sốt ruột bỗng chui vào tai, “Ngôn Dương! Con rời khỏi thành phố Cass ngay đi!”

Hình chiếu ba chiều của Lê Nhược xuất hiện trước mặt cậu, cử chỉ luôn tao nhã đã biến mất sạch, tóc tai rối bù, trên bộ đồ màu kaki có nhiều vệt máu bắn tung toé.

Ngôn Dương gần như bị sốc đứng im tại chỗ ngay lập tức, “Sao… sao thế ạ…”

“Con nghe đây! Sau khi cúp máy, tắt mạng của thiết bị đầu cuối cá nhân ngay lập tức, sau đó rời khỏi thành phố Cass ngay!” Tốc độ nói của Lê Nhược cực nhanh.

Sau đó lại vội vàng chữa lời, “Không, đừng rời khỏi thành phố Cass, con hãy đến khu phố Đồng Hoa! Ở đó có nơi mà họ không giám sát được!”

Ngôn Dương cảm thấy cổ họng mình thít chặt, gắng gượng ổn định tâm trạng, “Vâng, vâng.”

Giờ cậu mới phát hiện ra trong nhiều vết máu bắn trên áo màu kaki của Lê Nhược có một vệt đỏ máu là vết thương thật, nằm vắt ngang bụng, có thể nhìn thấy da thịt đỏ tươi lộn ra ngoài.

“Còn việc quan trọng nhất, con nhất định phải nhớ cho kỹ!” Âm cuối của Lê Nhược bắt đầu run rẩy, bà sợ hãi nhìn xung quanh.

“Tuyệt đối không được tin vào thứ mà mắt con nhìn thấy!”

Tay Lê Nhược tốn công vươn ra đằng trước, như muốn chạm vào Ngôn Dương, đáy mắt màu xám toàn là tuyệt vọng đau thương.

“Thế giới mà con nhìn thấy…”

Bỗng nhiên, cuộc gọi bị gián đoạn đột ngột.

Đồng tử mắt Ngôn Dương mở to, hoang mang nhìn chỗ mà hình chiếu ba chiều của Lê Nhược biến mất. Ánh sáng xanh yếu ớt đó vẫn còn đọng lại trên võng mạc, nhưng chỗ đó chỉ còn lại bụi không khí.

Để lại sự trống trải im lặng khiến người ta sợ hãi.

Lời nói hoảng loạn và máu tươi vừa rồi dường như chỉ là ảo tưởng cuồng loạn trong một khoảnh khắc của Ngôn Dương.

Nước ngọt ướp lạnh còn đang nổi ga, hơi lạnh đóng băng ngón tay.

Ngôn Dương đi tới dưới gốc cây sung khổng lồ cành lá sum suê ấy, đặt hai chai nước ngọt xuống ghế đá, bồn chồn mở bộ điều khiển thiết bị đầu cuối, lúc hack vào máy chủ công cộng, đầu ngón tay cậu run lẩy bẩy, trong quá trình ngắt mạng của thiết bị đầu cuối cá nhân, cậu đã tốn sức lực khổng lồ mới miễn cưỡng bình tĩnh được.

Xung quanh vắng lặng không một bóng người, gió thổi lá cây kêu xào xạc, tiếng người ở tận quảng trường xa xôi đến nỗi hoà vào sóng biển.

“Tắt mạng… đến khu Đồng Hoa…” Cậu thầm nhẩm máy móc.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng và trong mắt cậu đều là khuôn mặt trắng bệch và vết thương vắt ngang bụng Lê Nhược.

Du Phùng!

Đúng rồi! Du Phùng vẫn đang đợi cậu dưới giàn nho!

Cậu cuống quýt đứng dậy, nhanh chóng chạy tới bậc thềm.

Gần như cùng lúc đó, cậu nghe thấy.

Sau lưng có tiếng bước chân cực khẽ, ẩn giấu trong tiếng lá cây đong đưa.

Không chỉ một người.

Một tiếng nổ vụt qua đầu Ngôn Dương, cậu tăng tốc mà chẳng ngoái đầu.

Lễ hội pháo hoa trên quảng trường sắp bắt đầu, trong gió biển là tiếng đếm ngược háo hức của mọi người.

“Ba!”

Tiếng bước chân đó càng ngày càng gần, ít nhất phải mười mấy người. Ngôn Dương giật mình nhận ra mình hoàn toàn không cắt đuôi được, cậu sốt ruột đến nỗi miệng khô khốc, nhưng đã nhìn thấy được đường nét giàn nho mơ hồ dưới ánh trăng.

“Hai!”

Bước chân sau lưng sắp bắt kịp Ngôn Dương, thậm chí cậu có thể nghe thấy tiếng hít thở của họ.

Ngôn Dương nghiến quai hàm, thầm nghĩ không thoát được thì chi bằng ngoái đầu quyết một phen sống mái.

Nhưng giây tiếp theo cậu cảm thấy cơn đau nhói li ti trên gáy, chân bước loạng choạng không thể khống chế.

Giây tiếp theo, người sau lưng túm cánh tay cậu.

“Một!”

Những bàn tay khác trùm lên, giữ chặt cậu.

Cậu nhìn thấy rồi. Du Phùng đang đợi cậu dưới giàn nho, mảnh vụn ánh trăng lọt qua lá nho rắc trên toàn thân hắn.

Nhận thức của Ngôn Dương đã bắt đầu mù mịt, lúc này chẳng biết lấy đâu ra sức bùng nổ, cậu đột ngột giãy mạnh thoát khỏi ràng buộc đằng sau, nhào lên phía trước hét lớn: “Du Phùng!!!”

“Bốp!”

Một chùm pháo hoa rực rỡ hết sức nổ bên tai Du Phùng, át mất toàn bộ ồn ào của nhân gian.

Du Phùng ngẩng đầu, ngắm nhìn vòng tròn đồng tâm muôn hồng nghìn tía bung nở trên bầu trời sao xanh thẳm, lộng lẫy như vườn hoa sặc sỡ trong trang viên Bình Minh, tựa ráng chiều phản chiếu trong cặp mắt màu xám của Ngôn Dương.

Trong màn pháo hoa đó, Ngôn Dương bị dúi xuống bậc thềm đá xanh, phát tiêm thứ hai cắm vào gáy cậu, cậu vẫn không cam lòng, “Cứu…”

Ngôn Dương đột ngột ngậm miệng.

Cắt đứt tiếng kêu cứu sắp thốt ra trong cổ họng.

Cậu không thể cất tiếng.

Cậu không thể khiến Du Phùng ngoái đầu phát hiện ra.

Sức mạnh của những kẻ này mang tính áp đảo.

Cơn đau nhói ở gáy lại truyền tới, nhận thức của Ngôn Dương tan rã ngay tức khắc, trong đồng tử mắt giãn rộng phản chiếu bóng dáng đang chờ đợi dưới giàn nho.

Cả thế giới đang chìm xuống nhanh chóng, tới tận khi đen ngòm hoàn toàn.

Pháo hoa chiếu sáng cả bầu trời đêm, tiếng hoan hô của mọi người làm sôi sục cả quảng trường.

Pháo hoa rực rỡ chiếu rọi cặp mắt đen láy của Du Phùng, rắc vụn sao trời, trong ánh sáng nơi đáy mắt là vẻ mơ màng.

Nhịp tim đập dữ dội vẫn còn trong lồng ngực, thôi thúc hắn mở chức năng ghi âm của thiết bị đầu cuối cá nhân, rồi bỗng dừng lại, hắn cất thiết bị, lấy một cuốn sổ da đen to bằng bàn tay từ trong cặp ra, kéo theo cây bút lông quạ rơi ra ngoài.

Không có mực.

Hắn nhìn xung quanh, tìm được một viên sỏi bình thường trong đám cỏ, một đầu nhọn hoắt.

Du Phùng sầm mặt, động tác đá nhọn cứa rách da nhanh đến mức không nhìn rõ.

Lúc hòn đá rơi xuống đất, vết thương đầm đìa máu trên bắp tay nhìn mà rợn người, Du Phùng chấm máu, đón ánh trăng, viết trên cuốn sổ da đen trong cơn vội vàng và cố chấp.

Lại một chùm pháo hoa bung nở trên đỉnh đầu Du Phùng.

Pháo hoa ngày hôm đó lộng lẫy khác thường, nơi pháo hoa rơi xuống là ký ức trống rỗng.

Du Phùng đứng dưới giàn nho, một mình ngắm nhìn pháo hoa giữa hè sáng rực rỡ.

Dưới gốc sung ở ngã rẽ, có hai chai nước ga ướp lạnh, đặt ở đó lặng lẽ từ lúc pháo hoa rực sáng cho tới bình minh.

Ngày hôm sau bị lao công dọn mất, vứt vào đống rác.