Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 26

Ký ức của Vưu Thụ tải đến đây thì dừng đột ngột. Trong chốc lát họ lại đứng trong phòng tranh, trước mắt là hộp kính bốc khói, ngoài cửa sổ là mưa bão điên cuồng.

Du Phùng đứng ngay cạnh anh, lúc này Lê Chỉ không biết phải đối mặt với hắn ra sao. Trong hình ảnh ký ức của Vưu Thụ, người đàn ông có khuôn mặt tươi cười cợt nhả này sống động hơn hẳn bây giờ.

Vẻ khinh miệt lúc giận dữ, mất kiểm soát khi bị hãm hại, chân tướng nhiều năm trước hoà cùng vui buồn tức giận đổ vào cơ thể trước mặt.

Đó mới là Du Phùng đích thực ư? Lê Chỉ nghĩ.

Ánh mắt nhìn sang Du Phùng của Raman, Tây Trì và Nhạc Nhan bắt đầu trở nên kỳ lạ, Lê Chỉ cũng nhìn Du Phùng trước mắt, nhất thời không biết nên làm gì.

“Sao lại nhìn tôi như thế?” Du Phùng không để ý đến ánh mắt của họ, chỉ khó chịu vì bị Lê Chỉ nhìn chằm chằm, “Không phải là thương hại tôi đấy chứ?”

Lê Chỉ biết Du Phùng không thèm lòng thương hại của người khác, được thương hại đối với hắn mà nói là một sự sỉ nhục, cái gọi là “không coi ai ra gì” và “kiêu căng” đều là bằng chứng.

“Yên tâm, sau khi phát sóng trực tiếp mà họ không xử lý tôi, ngược lại tôi còn yên bình hẳn.” Du Phùng nhìn Lê Chỉ, cười cợt nhả, “Nếu không thì năm năm sau tôi cũng không thể nào gặp được cậu ở cục cảnh sát, đúng không?”

Đúng là vậy. Nếu Du Phùng bị thi hành kỷ luật vì vụ án nổ súng giết con tin năm năm trước, thì Lê Chỉ năm năm sau mới đến cục cảnh sát nhậm chức có thể sẽ không trở thành đồng nghiệp với hắn được.

Lê Chỉ nghe Du Phùng nhắc đến quá khứ như nói đùa, dường như tất thảy đều trôi đi theo thời gian gột rửa.

Thực ra không phải vậy.

Cùng với việc trí nhớ của mình dần dần quay về, anh nhớ được thái độ xa lánh đối với hắn của các cảnh sát trong cục, mọi người đều ăn ý bài xích Du Phùng, hắn giống như một kẻ lạc loài không ăn nhập.

“Đã đến nước này rồi, tại sao anh vẫn còn ở lại cục cảnh sát? Lại còn năm năm liền?” Lê Chỉ tò mò quá, muốn buột miệng hỏi. Nhưng khi ánh mắt của anh chạm phải ánh nhìn săm soi thiếu thiện cảm của bọn Tây Trì, anh vẫn chọn im lặng.

Lê Chỉ có quá nhiều câu muốn hỏi: Tại sao anh phải điều tra Quạ Đen? Có phải là đã biết sự cố vụ án năm đó là do Vưu Thụ phá rối từ bên trong không? Bây giờ anh… đối mặt với năm đó lần nữa có buồn không?

Nhưng rõ ràng hiện giờ không phải thời cơ thích hợp.

Trong phòng có ba ánh nhìn khác nhau, không biết là thù hay bạn, sau khi xem xong quá khứ giữa Du Phùng và Vưu Thụ, trong ánh sáng loé qua rồi vụt tắt, biểu cảm của họ đều không rõ, thậm chí còn hơi quái dị.

Trong hộp kính bên cạnh, có một vũng chất lỏng màu xanh thẫm, trong đó còn hoà lẫn một vài mảnh mỡ và xương be bé, đó là Vưu Thụ còn chưa bị ăn mòn hoàn toàn. Hoặc phải nói chỉ là chút cặn thừa không có sinh mạng.

Lê Chỉ tinh mắt nhìn thấy nửa tấm thẻ mỏng tang dính trên kính, mặt bài đã bị sương acid ăn mòn đến mức mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể phân biệt láng máng là lá “The Magician” có nghĩa là “sáng tạo” ấy.

Lúc quan sát lá bài đó, Lê Chỉ vô tình nhìn thấy Raman đứng ở bên kia hộp kính xuyên qua hai lớp kính.

Kể từ lúc thoát khỏi đọc ký ức, cặp mắt Raman cứ nhìn chằm chằm vào Du Phùng mãi, đồng tử màu xanh dương kết hợp với vẻ nham hiểm nơi đáy mắt, toát lên cảm giác thiếu hài hoà quái dị.

“Tại sao anh lại điều tra Quạ Đen?”

Du Phùng ngoái đầu nhìn Raman vừa hỏi, nhếch môi cười, “Để tìm bố mẹ tôi.”

“Không thể nào.” Raman phủ nhận ngay.

“Hai năm trước bố mẹ anh đã quay về thủ đô rồi. Tại sao anh vẫn bấm bụng nén giận nán lại thành phố Cass?”

Vẻ mặt Du Phùng thoắt cái biến thành âm u, hắn bỗng kéo giật Raman, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Raman đã bị hắn bóp cổ bằng một tay, ấn lên tường, sắc mặt y bắt đầu chuyển sang màu đỏ, giãy giụa kịch liệt.

Lê Chỉ bên cạnh quan sát chuỗi động tác nhanh đến mức không nhìn rõ được này, đáy lòng chẳng kinh ngạc là bao, ngay từ ban đầu Raman đã để lộ sơ hở, màn chất vấn này là tất yếu.

Du Phùng lên tiếng rất độc địa: “Sao anh biết hai năm trước bố mẹ tôi đã trở về thủ đô?”

Nhịp thở vốn tắc nghẹn của Raman đột nhiên đình trệ.

“Từ ban đầu tôi đã thấy lạ.” Du Phùng nói.

“Sao anh lại tìm được căn phòng bí mật nhanh thế? Và sao lại biết mặt quốc vương?”

“Thả tay ra! Anh ấy sắp chết rồi!” Tây Trì bên cạnh sốt ruột hét lên.

Raman giãy giụa càng lúc càng kịch liệt, một luồng sét trắng xoá rạch ngang bầu trời, trong nháy mắt phòng tranh sáng rõ như ban ngày, Lê Chỉ nhìn thấy tơ máu đỏ tươi lan rộng trong mắt Raman.

Du Phùng buông lỏng khống chế mà không báo trước, Raman ngã phịch xuống đất, không khí tràn vào cổ họng.

Trong tiếng ho khù khụ dữ dội của Raman, giọng Du Phùng vang lên.

“Thực ra anh chưa bao giờ mất trí nhớ, đúng không?”

Giọng điệu thong thả đó vọng vào tai Raman, cứ như lời thầm thì của ác quỷ.

“Mọi người đều mất trí nhớ trong ngày đầu tiên, ngoại trừ anh.”

“Khụ khụ khụ khụ…” Tiếng ho của Raman thấp dần, nhưng tiếng thở dốc vẫn nặng nề, “Anh quả là… anh quả là ngạo mạn y như… trong lời đồn…”

“Khụ khụ khụ anh phát hiện ra rồi thì sao?”

“Anh tưởng anh vẫn còn khả năng thoát ra ngoài à?”

Vị trí rơi xuống đất của Raman vốn ở ngay cạnh cửa, y vừa bị đe doạ tính mạng, lúc này chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh bùng nổ, lăn một cú tại chỗ, mau lệ chạy tới cửa phòng tranh, chỉ trong gang tấc.

“Bịch!”

Sức và tiếng cửa gỗ đóng sầm cực lớn.

Trong khoảnh khắc Raman nhảy ra ngoài cửa, cửa phòng tranh tự động đóng lại.

Còn lại bốn người, và một đống tượng thạch cao, đứng im lìm trong tiếng sấm.

“Anh ta có quyền hạn điện tử kiểm soát trang viên…” Giọng nói run cầm cập của Tây Trì rõ là mong manh.

Trời vẫn đang mưa.

Trí nhớ của Lê Chỉ vẫn đang hồi phục một cách đứt quãng, mảnh vụn ký ức gãy lìa liên tục ghép lại trong đầu anh.

“Tôi nghĩ… tôi đã từng gặp anh ta trước đây.” Lê Chỉ nói.

Anh bỗng nhớ ra thân phận của Raman.

Lê Chỉ đến thành phố Cass vào hai năm trước, sau khi học xong chương trình thạc sĩ tâm lý học ở đại học Cass, anh gia nhập cục cảnh sát thành phố.

Mà thầy hướng dẫn trong thời gian anh học cao học, là nhân tài nổi bật trong lĩnh vực tâm lý học tội phạm, trong ký ức người đó có dung mạo tuấn tú, tóc vàng mắt xanh sánh ngang với phong độ.

Tên y là Raman Percy.