Diệp Bạch Tư chưa bao giờ nghĩ đến việc để Đoàn Sâm chăm sóc cho mình, chuyện sấy tóc như vậy hoàn toàn là một điều bất khả thi.
Trước kia đã không có khả năng, bây giờ lại càng không thể nào.
Hồi đó là do Đoàn Sâm không muốn lãng phí thời gian cho anh, mà hiện tại đối với Diệp Bạch Tư thì loại chuyện này thật sự quá mức thân mật.
Anh lắc đầu, sau đó đóng cửa phòng lại giúp hắn.
Bị từ chối hết lần này đến lần khác, suy đi nghĩ lại, Đoàn Sâm càng cảm thấy mình đúng là không đáng được tha thứ chút nào.
Có điều mọi thứ chẳng qua chỉ là chuyện riêng của hắn, Diệp Bạch Tư tự lau khô tóc xong thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Bạch Tư bị đánh thức bởi mùi gạo thơm lừng, anh mê hoặc mở to mắt, chậm rãi nhận ra mình đang ở chỗ nào.
Đây là... Đoàn Sâm đang chuẩn bị bữa sáng sao?
Diệp Bạch Tư bước ra khỏi phòng, lần theo mùi thơm đi xuống cầu thang, vừa nhìn thoáng qua đã thấy bóng dáng cao lớn kia trong phòng bếp.
Anh đứng trên cầu thang nhìn bóng lưng quen thuộc kia, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa ngẩn ngơ vừa chua xót.
Nhất thời anh muốn xông đến đẩy Đoàn Sâm đi thật xa, bao gồm cả cảnh tượng đã xuất hiện trong đầu anh không biết bao nhiêu lần.
Người đàn ông năm đó mà anh đã dốc hết sức yêu thương, tất nhiên cũng đã từng có mơ mộng hão huyền, thế nhưng lại chưa từng một lần vì anh mà xuống bếp.
Sau khi chia tay, trái lại, hắn bắt đầu học cách chăm sóc người khác tại nhà.
Một người đàn ông như vậy sẽ khiến cho người ta cảm thấy không cam lòng. Tại sao năm đó khi bên nhau thì anh lại không làm bất cứ thứ gì, bây giờ rốt cuộc anh cũng đã học được cách yêu thương và trả giá, thế nhưng anh lại không còn ở bên cạnh tôi nữa.
Diệp Bạch Tư ước gì hắn vẫn giống như trước kia, không động tay vào bất cứ chuyện gì, bởi vì anh chỉ cần nghĩ rằng toàn bộ chuyện này đều dựa vào những gì mình đã trao, thậm chí là nếu anh từ chối thì Đoàn Sâm vẫn có thể lấy những gì hắn học được để đối xử tốt với người khác, sẽ có người hưởng thụ những điều này một cách rất hiển nhiên, lúc đó trong lòng anh sẽ cảm thấy vô cùng cân bằng.
"Em dậy rồi hả?" Đoàn Sâm nhìn thấy anh thì nói: "Em rửa mặt đi rồi chuẩn bị ăn sáng, tôi chiên bánh quẩy thì là, trứng tráng khoai tây với nấu cháo hạt kê táo đỏ rồi, sau khi ăn xong thì em vẫn có đủ thời gian thu dọn, sẽ không trì hoãn việc trưa nay em rời đảo đâu."
Diệp Bạch Tư xoay người trở lên lầu.
Đoàn Sâm dần dần thu hồi khuôn mặt tươi cười lại.
Hắn rất sợ mỗi khi Diệp Bạch Tư im lặng như thế, không khỏi ngẫm nghĩ xem mình có nói gì sai không, không tìm được đáp án thì đành lẳng lặng cầm thìa trở vào bếp.
Khi Diệp Bạch Tư đi xuống lần nữa, trên người vẫn là bộ đồ mặc nhà màu be đó. Anh là một người giản dị thích màu nhạt, những bộ quần áo mà Đoàn Sâm đặt ở đây dường như đều dựa theo sở thích của anh.
Ở một khía cạnh nào đó thì trong tám năm ấy hắn vẫn khá là có lòng.
Diệp Bạch Tư ngồi xuống bàn, Đoàn Sâm lập tức dọn đồ ăn ra cho anh, những thanh bánh quẩy vàng rộm động lòng người, cắn vào mằn mặn, thơm mềm cực kỳ. Diệp Bạch Tư cắn một miếng rồi mờ mịt nhìn Đoàn Sâm.
Người đàn ông múc cháo ra, thân mật đặt chén xuống trước mặt anh, sau đó lại lấy muỗng đặt vào, nói: "Mới nấu xong thôi, coi chừng nóng."
Đoàn Sâm ngồi xuống đối diện anh, lặng lẽ đẩy món trứng tráng khoai tây qua bảo: "Em ăn thử cả hai xem thế nào."
Ngoài ra, bên cạnh còn có một đĩa trái cây cắt nhỏ, nói bữa ăn này vô cùng cân đối về mặt dinh dưỡng cũng không sai.
Diệp Bạch Tư cắn thêm một miếng bánh, ánh mắt lại càng thêm mê hoặc.
Anh cảm thấy bữa ăn này thật sự rất giống với tay nghề của đầu bếp tư nhân kia.
Bất kể là hương vị hay màu sắc.
Thế nhưng có một chút khác biệt rất nhỏ, không biết có phải là do không mua được gia vị trong nước ở nước ngoài hay không, cho nên chút chênh lệch đó cũng không đáng kể lắm.
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn là một người rất cẩn thận, vừa ăn vừa mở điện thoại lên xem ảnh đại diện WeChat của vị đầu bếp, sau đó nhấp vào vòng bạn bè của đối phương.
Trong vòng bạn bè của đầu bếp tư nhân căn bản chỉ có những bài đăng như hôm nay sẽ nấu món gì, tiếp đến là ảnh về các món ăn, bình thường khi Diệp Bạch Tư có thời gian thì anh sẽ vào xem tường nhà của đầu bếp, sau đó anh có thể biết trước mình sẽ được ăn món gì, do đó tràn đầy chờ mong trong cơn thèm rỏ dãi.
Sau một hồi lướt tới lướt lui thì anh phát hiện vị đầu bếp tư nhân này đã ngừng cập nhật khá lâu rồi, lần đăng bài cuối cùng chính là một ngày trước khi anh xuất ngoại.
Chuyện này cũng không có gì bất hợp lý... Nhưng không lẽ vị đầu bếp này chỉ nấu cơm cho một mình anh thôi sao? Anh ta không phải đầu bếp chuyên nghiệp à?
Anh đột nhiên liếc nhìn điện thoại của Đoàn Sâm.
Đoàn Sâm: "?"
Hắn vô thức ngồi thẳng dậy hỏi: "Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"
Đúng hơn là rất hợp khẩu vị.
Sau khi trải qua bốn năm thưởng thức tay nghề của đầu bếp, đầu lưỡi Diệp Bạch Tư nhiều ít gì cũng đã được nuôi dưỡng đến độ khi ăn những thứ khác sẽ luôn cảm thấy không hợp, song những món do Đoàn Sâm nấu đều rất vừa ý anh, đúng là hương vị mà anh đã quen thuộc.
Diệp Bạch Tư nói: "Tôi thấy hơi mặn."
"... Sao lại thế?" Đoàn Sâm cũng cắn một miếng, ánh mắt đầy khó hiểu.
Diệp Bạch Tư quan sát vẻ mặt của hắn, anh hơi nhướng mày.
Dựa theo những biểu hiện gần đây của Đoàn Sâm, nếu hắn không chắc chắn rằng mình sẽ không mắc lỗi trong việc nấu nướng thì lúc này hắn phải bắt đầu cảm thấy bất an mới đúng, thế nhưng hắn chỉ lộ ra vẻ khó hiểu, như thể đang nói: Không đúng, bình thường mà nhỉ.
Diệp Bạch Tư lại cắn một miếng bánh khoai tây dưới tầm mắt của hắn, anh thuận miệng bảo: "Chắc là lúc nãy tôi ăn nhầm chỗ có muối, bây giờ ăn thấy bình thường rồi."
Đoàn Sâm gật đầu, để lộ biểu tình 'ra vậy'.
Sau khi ăn xong, Diệp Bạch Tư ngồi trên sô pha ăn trái cây, Đoàn Sâm tự giác bước vào bếp rửa chén. Diệp Bạch Tư lại nhìn thoáng qua điện thoại của hắn, anh hỏi: "Tôi không tìm thấy điện thoại, tôi mượn điện thoại anh gọi cho tôi được không?"
"Được."
"Mật khẩu là gì thế?"
"Sinh nhật của em."
Diệp Bạch Tư mở khóa, tùy tiện mở album ảnh của hắn lên xem, bên trong chỉ có những tấm ảnh bình thường, không có ảnh chụp đồ ăn nào cả.
Chẳng lẽ anh đoán sai rồi sao?
Diệp Bạch Tư bình tĩnh lại, đặt điện thoại xuống hỏi: "Anh có cần tôi giúp gì không?"
"Không cần đâu, có máy rửa bát rồi."
"Vậy tôi đi thay đồ đây."
"Được."
Hôm qua Diệp Bạch Tư đã ném quần áo bị ám mùi vào máy giặt, khi anh bước ra ban công định phơi lên thì bất chợt phát hiện đã có người phơi trước, có thể rõ ràng nhận ra chúng đã được ủi phẳng phiu, thậm chí không hề tồn tại một nếp nhăn nhỏ.
Là dấu vết do Đoàn Sâm làm.
Diệp Bạch Tư gỡ xuống, chóp mũi ngửi được mùi xà phòng thoang thoảng. Anh đứng đó một hồi, sau đó bước ra khỏi ban công, vừa lúc bắt gặp Đoàn Sâm cũng đang đi lên lầu. Bốn mắt nhìn nhau, Đoàn Sâm lại có chút căng thẳng: "Ừm, chút nữa tôi đi thuyền với em nhé... Được không?"
"Dù sao tôi cũng đâu phải người lái." Diệp Bạch Tư nói: "Tùy anh thôi."
Diệp Bạch Tư chào hỏi những người bạn đã cùng anh đến đảo, đối phương đang định quấn lấy hỏi thăm về chuyện ngôi đền nhưng Diệp Bạch Tư nói mình còn có việc, vì vậy đành phải bỏ dở.
Lúc anh thay đồ xong đi ra thì Đoàn Sâm cũng đã thu dọn xong, ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt trắng như sứ của anh, khẽ sáng lên một chút. Diệp Bạch Tư không để ý đến hắn, đi thẳng đến bến tàu.
Trên đảo không có nhiều người lắm, những người may mắn được đến tất nhiên cũng đã có đủ niềm vui, vì vậy khi Diệp Bạch Tư và Đoàn Sâm lên thuyền thì hầu như chẳng có ai trên đó.
Diệp Bạch Tư tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt của Đoàn Sâm đảo qua hàng ghế trống không một lượt, sau đó hắn lẳng lặng nhìn anh thêm mấy lần, lại bởi vì anh không lên tiếng mà dời tầm mắt đi.
Thuyền bắt đầu rời bến, hắn đứng canh giữ chỗ trống bên cạnh Diệp Bạch Tư, mãi đến nửa tiếng sau Diệp Bạch Tư mới mở miệng: "Muốn ngồi thì ngồi đi."
Càng lúc càng hành xử giống như một tên ngốc to xác.
Đoàn Sâm vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh, hắn nhẹ giọng hỏi: "Tôi có mang theo trái cây này, em có muốn ăn một chút không?"
Ít nhất phải ba tiếng sau thuyền mới cập bến, rốt cuộc Diệp Bạch Tư cũng nhìn hắn một cái, anh hỏi: "Trái cây gì vậy?"
Đoàn Sâm mở túi xách mang bên người ra nói: "Có cam, chuối với dưa hami nữa."
"Cam đi... Anh có mang dao không?"
"Đều được gọt hết rồi." Đoàn Sâm lấy ra một hộp cam đưa cho anh, hắn nói: "Đi thuyền chán lắm, tôi có tải vài bộ phim nữa này, em muốn xem không?"
Diệp Bạch Tư nhận lấy hộp cam, ánh mắt rơi vào cổ tay trái của hắn. Lúc này chỗ đó đã bị dây đeo đồng hồ che đi, anh thu hồi tầm mắt, cầm nĩa chọc vào một miếng trái cây, rốt cuộc vẫn không cầm lòng được mà hỏi: "Vết thương trên tay anh là sao vậy?"
"Hả?" Đoàn Sâm không kịp phản ứng.
Diệp Bạch Tư nói: "Chẳng phải anh muốn nói chuyện gì đó khiến cho tôi vui sao? Vậy anh nói cho tôi biết tại sao mình lại cắt cổ tay đi."
Ánh mặt trời lấp lánh trên mặt biển mênh mông, xuyên qua cửa sổ trên tàu có phần chói mắt.
Đoàn Sâm sờ sờ tay trái, hắn bảo: "Lúc đó em đến bệnh viện thăm và mang đồ ăn cho tôi, em nói em sẽ cân nhắc mối quan hệ của chúng ta một lần nữa, tôi tưởng là... em đã tha thứ cho tôi rồi."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Đoàn Sâm gian nan mở miệng: "Em cắt tóc dài gửi cho tôi."
"Nói tiếp đi." Diệp Bạch Tư nhìn hắn, anh nói: "Chẳng phải anh đã nói rằng anh sẵn lòng dùng sự đau khổ của bản thân để lấy lòng tôi à?"
Đoàn Sâm nhìn chằm chằm vào mắt anh một hồi lâu, trong đôi mắt xám dần dần phủ một lớp sương mù: "Nhất thời xúc động. Sau đó tôi nghĩ nếu bố mẹ tôi biết bởi vì loại chuyện thế này, bởi vì bị em từ chối mà tôi tự sát thì nhất định sẽ đến gây rắc rối cho em, chắc chắn em sẽ không thể sống tốt, sau đó sẽ lại mắng tôi... Có khi em sẽ còn hối hận vì đã từng quen tôi nữa, cho nên tôi tự gọi xe cứu thương đến."
"... Anh tự gọi xe cứu thương luôn hả?"
Đoàn Sâm cúi đầu, môi mím thành một đường cong: "Ừm... Tôi sợ em sẽ ghét tôi, vất vả lắm em mới chịu chấp nhận tôi là bạn trai cũ, lỡ mà em ghê tởm tôi thì..."
Diệp Bạch Tư: "..."
Nếu Đoàn Sâm thật sự tự sát, Diệp Bạch Tư chắc chắn cuộc sống của mình sẽ không khá hơn là bao, người nhà Đoàn nhất định sẽ không bỏ qua cho anh. Có lẽ như Đoàn Sâm đã nói, anh sẽ oán hận Đoàn Sâm, phỉ nhổ hắn, ghê tởm hắn. Nhưng bây giờ thì...
Anh hỏi: "Bố mẹ anh không biết à?"
"Không biết." Đoàn Sâm nói: "Tôi tự băng bó, tự đi xuống lầu, sau đó xe cứu thương đến nơi rồi."
Bác sĩ và y tá trơ mắt nhìn 'bệnh nhân' đứng ở cổng với bàn tay bê bết máu tươi, sắc mặt tái mét và vô cùng trầm mặc. Lúc đó cả nhóm người đều ngẩn ra, xác nhận hết lần này đến lần khác: "Anh tự cắt cổ tay thật đấy hả? Không cần báo cảnh sát thật sao?"
Nhìn ý chí sinh tồn mạnh mẽ kia thật sự chẳng giống một người sẽ tự sát chút nào.
Sau đó, đến khi sắp xuất viện, bác sĩ vẫn tận tình khuyên nhủ hắn: "Nếu có ai cố tình làm giả chứng cứ tự sát cho anh thì anh nhất định phải báo cảnh sát đó, chúng ta không thể dung túng cho phần tử tội phạm được."
Diệp Bạch Tư đột nhiên duỗi tay chọc chọc vào mặt hắn.
Khuôn mặt đẹp trai như vậy mà lại để lộ biểu cảm này thì cũng quá mức ngớ ngẩn.
Tự sát rồi lại tự gọi xe cứu thương, không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong suốt quá trình... Thật sự là vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Đoàn Sâm để mặc anh chọc, hắn giương mắt lên nhìn anh, ánh mắt phủ thêm một tầng hơi nước: "Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ chết rồi còn mang đến phiền phức đến cho em... Nhưng tôi cũng không ngu ngốc, chỉ là lúc đó buồn quá nên mới bốc đồng..."
"Ừm." Diệp Bạch Tư nói: "Ngu ngốc thật."
"..." Đoàn Sâm có chút hoảng sợ: "Vậy tôi còn có thể theo đuổi em không?"
Diệp Bạch Tư lại ăn một miếng cam, anh nói: "Tôi không thích người ngu ngốc."
"Tôi đã tự gọi xe cứu thương mà." Đoàn Sâm vô cùng buồn bực, hắn cố gắng biện hộ cho mình: "Lúc người ta nghĩ quẩn thì tôi đâu có như vậy đâu... Không phải là tôi không rước thêm phiền phức cho em sao? Hôm qua em mới nói là tôi có thể theo đuổi em mà, sao em có thể, sao có thể đổi ý nhanh vậy, em, em..."
"Không được khóc."
"..." Đoàn Sâm rầu rĩ cúi đầu, không dám hé răng.
"Tôi nói không thích người ngu ngốc chứ chưa có nói người ngu ngốc không thể theo đuổi tôi." Diệp Bạch Tư lấy khăn tay ra nhấn lên mí mắt của hắn, Đoàn Sâm cầm chiếc khăn đã thấm nước, trong mắt lại tràn đầy những đốm sao nhỏ.
"Diệp Diệp..."
"Gọi tổ tông."
"Tổ tông."
"..." Diệp Bạch Tư liếc hắn một cái: "Không cần mặt mũi nữa hả?"
"Ừm." Đoàn Sâm nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ cần em thôi."
Rõ ràng là hắn đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, thế nhưng tại sao lại chẳng có chỗ nào giống như một tên ngốc nhỉ?