Chiêu Ma

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

André và phu nhân Durand hẹn nhau vào ngày trăng tròn: “Vậy đến lúc đó, tôi sẽ đến thăm phu nhân.” Cậu đội mũ lên, đặt tay lên gậy chống định đứng dậy ra về.

Phu nhân Durand cũng đứng lên tiễn André: “Xế chiều ngày mai có một vở nhạc kịch mới được trình diễn ở nhà hát, nghe nói cực kỳ đặc sắc, đây là vở nhạc kịch từng được rất nhiều khán giả ủng hộ ở Italia và Đức.” Bà nở nụ cười thần bí: “Tôi nghe nói công tước Normandie cũng sẽ xuất hiện ở nhà hát lớn, cùng với tiểu thư Isabel. Đây đúng là tin tốt đối với tất cả các quý cô và quý ngài chưa kết hôn ở Paris.”

André mặt không đổi sắc: “Ồ, thật không? Đáng tiếc, chiều mai tôi không có thời gian.”

Phu nhân Durand lại nói: “Nếu đây là lời mời chân thành của một phu nhân thì sao?”

Bất kỳ quý ông nào cũng sẽ không cố từ chối lời mời chân thành của một nữ sĩ, thế nên André đành đồng ý: “Nhưng có lẽ tôi không kịp mua vé.”

“Tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, cậu chỉ cần đến nhà hát đúng giờ rồi đứng bên cạnh tôi mỉm cười là được. Tôi dám cam đoan, đến lúc đó tất cả phụ nữ sẽ ghen tỵ với tôi, không chừng còn có cả cánh đàn ông nữa.”

André bất đắc dĩ cười cười, quay qua phu nhân Durand nói: “Quả thật tôi không có cách nào từ chối lời mời của một quý phu nhân xinh đẹp, tôi bảo đảm sẽ đến đúng giờ, phu nhân thân ái.”

André cười rộ lên cực kỳ quyến rũ – phu nhân Durand thầm nghĩ, bà có cảm giác như bản thân là cô gái mà André đang yêu nồng nhiệt, mặc dù bà biết rõ đây chỉ là cử chỉ xã giao lịch sự bình thường của cậu mà thôi.

____Thật sự đáng tiếc, André hấp dẫn như vậy.



André mua một bó hoa từ một cô gái bán hoa, sau đó lập tức trở tay tặng một nhánh uất kim hương cho cô, cô nàng bán hoa ngại ngùng mặt đỏ bừng, chăm chú nhìn theo cậu tiến vào xe ngựa. Chiếc xe ngựa chở André đến trước dinh thự của phu nhân Durand, bà đã mặc trang phục xong xuôi từ lâu, là trang phục lông thiên nga đang lưu hành hiện tại, khoác khăn choàng Cashmere trị giá đến bốn năm ngàn đồng franc.

André hôn nhẹ lên đầu ngón tay phu nhân Durand, sau đó chào hỏi và tặng hoa cho bà, cuối cùng lên chiếc xe ngựa Calash bà thuê. Xe ngựa lộc cộc, chạy băng băng về phía nhà hát trên đại lộ Champs-Elysées.

Xung quanh nhà hát lớn Champs-Elysées có rất nhiều xe ngựa, hiển nhiên vở nhạc kịch chiều nay rất được hoan nghênh. Thế nhưng nơi này không bị tắc nghẽn mới đúng, dù sao đa số xe ngựa đều là thuê, chỉ cần đưa người đến nơi rồi tự động quay về.

Vậy nguyên nhân gây ra tình trạng tắc nghẽn hôm nay là gì?

André hơi tò mò bèn rướn cổ nhìn về phía trước, thế nhưng chỉ nhìn thấy con đường được chừa ra – Cậu hiểu rồi.

Kẹt đường chủ yếu vì đường giữa không cho phép chạy xe, con đườngđang được dọn dẹp hoặc có thể vì nghênh đón đại nhân vật nào đó. Rất nhanh, các tiểu thư và phu nhân đang đợi bên cạnh hưng phấn nhỏ giọng nói cho cậu biết đáp án.

Đúng vậy, là một nhân vật lớn.

Công tước Normandie và tiểu thư Isabel sắp đến nhà hát, mà bọn họ, à, nói cho đúng thì phải là tiểu thư Isabel là khách quý của nhà hát kịch.

Cô thường bao hết nhà hát, hơn nữa ra tay cực kỳ rộng rãi. Cô là một tiểu thư quý tộc có xuất thân cao quý, có văn hóa và đạo đức tốt, được giáo dục trình độ cao.

Tiểu thư Isabel là em gái duy nhất của công tước Normandie, đương nhiên không phải công tước Normandie đời trước không có con riêng, nhưng đám con riêng bên ngoài, ngay cả họ Normandie cũng không xứng được mang.

André nghe thấy là công tước Normandie thì mất hứng, nếu là người khác, cậu sẽ giống như những người ở đây đứng xem, có thể còn ngã mũ chào.

Nhưng là kẻ đầu cơ hèn hạ vô sỉ thì thôi đi.

Đột nhiên phu nhân Durand kiềm chế kích động, nhỏ giọng hô: “Đến rồi, cậu thấy không? André bé nhỏ của tôi, cậu thấy xe ngựa của ngài công tước không? Đó là xe ngựa Calash, tôi đoán… chắc chắn đây là xe của dinh công tước. Ngài ấy không chỉ có một chiếc thôi đâu, vì lần trước tôi thấy tiểu thư Isabel ngồi trong một chiếc Calash màu xanh mạ vàng, tôi còn từng thấy cô ấy ngồi trong một chiếc Berline.”

Lúc này không chỉ có phu nhân Durand kích động mà các quý cô quý bà đứng bên cạnh cũng vô cùng phấn khích bàn tán. Các cô gái ở đây không e dè cẩn trọng như quý cô nước Anh mà luôn biểu hiện sự nhiệt tình bẩm sinh trong mức độ lễ nghi đúng mực.

“Chúng ta có thể đoán được ngài công tước giàu có đến cỡ nào, so với trong tưởng tượng của chúng ta còn giàu hơn rất nhiều.”

“Tiểu thư Isabel thật may mắn, công tước rất cưng chiều em gái. Cô ấy sẽ có đồ cưới phong phú.”

“Nếu người nào trở thành công tước phu nhân thì người đó đúng là quá may mắn.”

Các cô gái có thể to gan bàn tán, các quý ông thì kín đáo hơn, thế nhưng từ ánh mắt họ có thể đoán ra, họ cũng đang rục rịch trong lòng.

André chán đến chết nhìn qua, trông thấy một chiếc xe ngựa Calash màu đen mạ vàng, cậu hơi động lòng.

Trời biết cậu muốn có một chiếc xe ngựa Calash đến cỡ nào!

Tất cả đàn ông và phụ nữ ở Paris đều mơ ước có một chiếc xe ngựa riêng của mình, vì đó là biểu tượng của sự giàu có. Đáng tiếc, rất ít người có xe ngựa.

Nếu một quý ông có một chiếc Calash, một chiếc Berline, hoặc là Tilbury, vậy thì chắc chắn ông ta rất có tiền. Trong vòng xã giao, ông ta sẽ có quyền phát biểu nhất định và nhận được sự tâng bốc của những người khác.

Thông thường khi những người trẻ tuổi hẹn gặp nhau thường thuê xe ngựa để đi, mà rất có thể họ sẽ tiêu hết tiền vào đó. Tất cả những người có mặt ở đây, gồm cả André và phu nhân Durand, xe ngựa của họ đều là thuê mướn.

Dù là thuê thì họ cũng chỉ có thể thuê xe ngựa hai bánh hai chỗ ngồi, hơn nữa chi phí tính theo giờ.

Calash là mẫu xe ngựa bốn bánh sang trọng nhất ngày nay, cần hai con ngựa kéo. Thùng xe bịt kín, rất kín đáo, trong xe có tổng cộng bốn chỗ ngồi, trước sau còn có chỗ đứng của người hầu.

Xe ngựa Calash dừng trước cửa nhà hát, hai người hầu trên xe nhảy xuống trước mở cửa xe. Các quý bà quý ông vội rướn cổ nhìn xem, mà vị trí André đang đứng tương đối trùng hợp, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy.

Đầu tiên một bàn tay mang găng tay vươn ra khỏi xe, vịn lấy cửa xe, sau đó là gậy chống, kế đó một người đàn ông cao lớn bước xuống. Hắn rất cao, ít nhất cao hơn André rất nhiều, còn rất cường tráng.

Hắn đội mũ cao, ăn mặc không lòe loẹt như những tên thân sĩ không quá nhạy bén về thời trang mà là trang phục đang thịnh hành nhất, áo khoác là kiểu frock dài.

Có người nhiệt tình đi ra chào đón hắn, dễ nhận ra hắn chính là công tước Normandie.

André không thấy rõ dáng vẻ của hắn, khoảng cách quá xa, hơn nữa vì góc độ, công tước Normandie hơi nghiêng người đưa lưng về phía cậu.

Thế nhưng cậu nghe thấy không ít tiếng hô vang hào hứng của các quý cô, hẳn là Normandie rất anh tuấn.

Ngay lúc André định dời tầm mắt thì một cô gái bước xuống xe ngựa. Đó chính là tiểu thư Isabel duyên dáng và cao quý, không ai có thể so sánh với gương mặt của cô.

Ánh mắt của André lập tức bị tiểu thư Isabel hút chặt….

Nàng thơ của cậu, Sophia của cậu.Hết chương 3




Đại lộ Champs-Elysées dài gần 2km và rộng 70m, kéo dài từ quảng trường Concorde đến quảng trường Charles de Gaulle, nơi có Khải Hoàn Môn.

Phía Tây của Đại lộ là các rạp chiếu phim, nhà hát, quán café và cửa hàng sang trọng.

Phía đối diện, gần quảng trường Concorde, là công  viên Champs-Elysées tuyệt đẹp với đài phun nước.

Phía Nam của Đại lộ Champs-Elysées là Cung điện Lớn và Cung điện Nhỏ.

Phía Bắc Đại lộ là Điện Elysées. Đây chính là nơi ở của các đời tổng thống Pháp từ năm 1873. https://tour.dulichvietnam.com.vn/diem-den/phap/champs-elysees-dai-lo-noi-danh-cua-paris-hoa-le.html
Calash



Tilbury

Calash, Berline, Tilbury là những hiệu xe ngựa sang trọng, hai chiếc trước bốn bánh, bài trí xa hoa. Chiếc sau hai bánh.

Người thường không mua nổi xe ngựa, chủ yếu là không nuôi nổi ngựa, cần thay ngựa rất nhiều lần.

Ngày xưa, rất nhiều người chọn thuê xe ngựa, tiền thuê cũng rất cao. Có điều vài người đi gặp gỡ, chủ yếu là yến tiệc chọn thuê xe, lúc về thường đi bộ vì không có tiền.

Honoré de Balzac, Stendhal v.v… từng vì mua/ thuê xe ngựa mà không còn xu dính túi.

Ngày đó có xe ngựa công cộng chạy đường trường, có xe đến 12, 16 chỗ ngồi. Nhưng hành khách rất đông, ngay cả nóc xe cũng không bỏ qua. Honoré de Balzac từng nghèo đến nỗi phải ngồi trên nóc xe.


Áo khoác frock: áo khoác dài đến đùi đàn ông thường mặc trong các vở kịch của Anh, Pháp.