Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế

Chương 17

Có sai chính tả hay chỗ nào kì cục thì nói dùm mình nhe:3

“Từ tổng, cô tìm tôi có việc sao?” Không có việc gì, tôi đi trước. Đương nhiên câu sau nếu không muốn sống thì cứ nói đi.

“Không có việc gì không thể tìm cô sao?” Từ Tử Kỳ nhướng mày nói.

“Ha ha... Ha ha... Có thê.” Nguyên Họa nhỏ giọng trả lời.

Từ Tử Kỳ bộ dáng như sợ mình ăn nàng của Nguyên Họa làm cho nổi giận, trừng mắt nhìn Nguyên Họa, nếu như mắt nàng có thể bốc lửa, đã sớm hiện ra.

Nguyên Họa bị Từ Tử Kỳ nhìn, trong lòng run run, ôm trái tim nhỏ bé của mình, an ủi nói “Không sợ, không sợ.”

“Từ tổng không có việc gì, tôi đi ra ngoài trước.” Nguyên Họa không sợ chết mà nói.

“Hửm, cô thử đi ra xem.” Từ Tử Kỳ nhướng mày nói.

“Ha ha... Hì hì... Ách... Từ tổng, tôi... kia... Cô có việc không?” Nguyên Họa liều mạng hỏi.

“Không có việc gì.”

Không có việc gì, không có việc gì, cô làm tôi sợ làm cái gì, Nguyên Họa bực bội liếc nhìn Từ Tử Kỳ. Đi tới bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống.

Tầm mắt Từ Tử Kỳ không rời đi Nguyên Họa, Nguyên Họa bị Từ Tử Kỳ nhìn chằm chằm như thế, có chút không được tự nhiên. Cũng không biết Từ đại mỹ nữ bị gì, tại sao nhìn mình giống như nhìn không đủ vậy chứ. Được rồi, thừa nhận, tôi cũng có chút mị lực bất phàm, nhưng mà ở trước mặt Từ đại mỹ nữ cô liền ảm đạm thất sắc, muốn nhìn người đẹp thì tự nhìn chính mình là được, nhìn chằm chằm một đứa nhóc bỏ túi như tôi làm gì chứ? Phiền muộn.

Nguyên Họa cúi đầu suy nghĩ xem làm sao để có thể nhanh thoát khỏi văn phòng này.

Nghe được tiếng chuông đi làm, Nguyên Họa lần đầu tiên nghĩ tiếng chuông này êm tai giống tiếng chim hoàng yến bay ra khỏi tổ*.

“Từ tổng đến giờ làm việc, tôi đi làm trước.” Nguyên Họa lần đầu tiên vội vả muốn đi làm như vậy, không khí này thật áp lực, nếu áp lực thêm nữa, không chừng nàng phải vào bệnh viện tâm thần cho người ta chăm sóc.

Từ Tử Kỳ không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn Nguyên Họa. Làm Nguyên Họa sởn cả gai ốc.

“Từ tổng...” Nguyên Họa yếu ớt lên tiếng.

“Cô đi ra ngoài đi.” Từ Tử Kỳ thật lâu mới bình tĩnh nói.

Nhìn Nguyên Họa bật chạy ra ngoài, trong lòng có chút mất mát, vì sao Nguyên Họa này không thể để ý nàng nhiều một chút chứ? Nhưng mà hai người không quen không biết, nhiều nhất là quan hệ cấp trên cấp dưới, lại là tự mình nghĩ nhiều rồi.

Từ Tử Kỳ ngồi trên ghế làm việc, xoa xoa huyệt thái dương, mình cũng cảm giác mình gần đây rất kì quái, đối với Nguyên Họa quan tâm quá mức.

Từ Tử Kỳ nhìn văn kiện trên bàn, đột nhiên cảm thấy có một chút lực bất tòng tâm.

Lúc Nguyên Họa tông cửa xông ra, sau đó liền ngây ngốc ngồi xuống chỗ ngồi của mình, tất cả mọi người cho rằng Nguyên Họa lại bị Từ Tử Kỳ dạy dỗ mới trở nên hậm hực không phấn chấn như thế, Mạc Tiểu Phàm tốt bụng đi đén an ủi Nguyên Họa “Nguyên Họa, em đừng để ý, Từ tổng không phải cố ý mắng, nhất định là tên phú nhị đại kia chọc Từ tổng của chúng ta mất hứng, mới trút giận lên đầu em, em đừng để ý.”

Nguyên Họa ngẩng đầu lên hỏi một câu “Chị vừa nói gì, nói lại lần nữa.”

Sờ Tiểu Phàm lắc đầu, nghĩ thầm, xem ra Nguyên Họa chịu đả kích không nhỏ a. Nhỏ nhẹ nói “Từ tổng không phải cố ý mắng, em đừng để trong lòng.”

Nguyên Họa nghe xong Mạc Tiểu Phàm nói, dùng vẻ mặt không giải thích được nhìn Mạc Tiểu Phàm nói “Từ tổng không có mắng e a. Ai nói Từ tổng mắng em.”

Mạc Tiểu Phàm nghe xong Nguyên Họa nói, tức giận đến thiếu chút nữa bạo phát. Không ai mắng, em bày ra vẻ mặt như vậy làm gì a, làm hại tôi hao tâm tổn sức đi an ủi em. Hóa ra an ủi nửa ngày, thì ra là tự mình đa tình. Sắc mặt cực kì khó coi mà đi trở về chỗ ngồi của mình.

Nguyên Họa càng không giải thích được, người này tại sao thay đổi bất thường như vậy chứ, không liên quan nàng đâu nhỉ? Nguyên Họa online QQ cùng Minh Minh bàn bạc chút nữa tan sợ đi chơi.

Thật vất vả chờ đến tan tầm, Nguyên Họa dùng tốc độ một trăm mét chạy nước rút lao đến thang máy.

Đón xe đến Tước Sĩ, thấy được Từ Kiều, sự việc lần trước vẫn còn mới mẻ trog ký ức, Nguyên Họa liền chạy đến ngồi bên cạnh Minh Minh, tránh xa Từ Kiều.

Từ Kiều trừng mắt nhìn Nguyên Họa, khó chịu muốn đi qua tát cho Nguyên Họa mấy cái.

Nguyên Họa thân mật cọ trên người Minh Minh người ta, thế nhưng Nguyên Họa không phát hiện mình hiện tại đang bị một cái ánh mắt cực nóng cùng tức giận bắn đến, vẫn còn mặt dày mày dạn hướng trên người Minh Minh ôm ấp?

Cách đó không xa, Từ Tử Kỳ nắm chặt hai tay của mình, nhìn Nguyên Họa nhào ở trên người Minh Minh, nếu không phải bản thân Từ Tử Kỳ tu dưỡng tốt, cũng đã sớm xông lên tát người.

Từ Tử Kỳ thậm chí không biết vì sao thấy Nguyên Họa và người khác thân thiết, trong lòng nàng liền tức giận như vậy. Xoay người cùng Lý Đông Hải đi đến một dãy bàn.

Từ Tử Kỳ đến chỗ ngồi thì cầm ly rượu mãnh liệt uống, Lý Đông Hải bên cạnh vui sướng mà cười toe toét, xem ra hôm nay tuyệt đối có khả năng chuốc say Từ Tử Kỳ, nghĩ đến bộ dáng hậu hạ dưới thân mình của yêu tinh này, trong lòng Lý Đông Hải liền rung động. Vui vẻ dịu dàng đi đến, nói “Tử Kỳ, chúng ta cùng uống một ly.” Liền rót đầy ly rượu của Từ Tử Kỳ.

Từ Tử Kỳ đêm nay thật đúng là ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần đến mời rượu, nàng đều uống hết tất cả.

Trên mặt cũng bắt đầu ửng đỏ, Lý Đông Hải nhìn thấy trong lòng dâng trào kích động a! Thiếu chút nữa không thể cầm giữ mà xông lên, ôm lấy mỹ nhân về nhà vui vẻ mất hồn cả đêm.

Từ Tử Kỳ cầm lấy túi xách, thân thể loạng choạng đi đến toilet, nàng say rồi.

Người trong quán rượu thấy dáng vẻ một vưu vật uống say như thế, hận không thể lột sạch quần áo trên người nàng xuống, Nguyên Họa nhìn một đám người tụ lại cách đó không xa, trong lòng tò mò, cũng liền đi đến nhìn một chút, không nhìn thì thôi, vừa nhìn lửa giận liền bộc phát.

Kêu Hà Gia Tuấn đến, trước tiên đem người kéo ra rồi tính, dựa vào nàng một thân nho nhỏ muốn vào giữa một đám sói cứu người, cái này không phải người ngu nói chuyện viễn vông sao?

Hà Gia Tuấn thấy đối phương là một mỹ nữ, không nói hai lời, xông pha anh dũng đi cứu mỹ nhân.

Trải qua thiên tân vạn khổ cuối cùng cũng đem được người ra ngoài, Nguyên Họa nhìn bộ dáng của Từ Tử Kỳ, chân mày nhíu chặt, lửa giận ngày càng bốc lên, hận không thể đem Từ Tử Kỳ lần nữa quăng vào hang sói, đương nhiên cái này nàng không nỡ làm a.

Vài người hợp sức đem Từ Tử Kỳ lên xe taxi, lại để tiểu thư ký Nguyên Họa đưa người về nhà.

Nguyên Họa bi ai mà nhìn mấy người bạn tốt, phất tay không giúp mà đi mất.

Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ nửa người nằm trên người mình, cái này thật bực nha, ta hận!

Ngày mai mình phải đi từ chức, không chịu được Từ đại mỹ nữ hành hạ như thế nữa.

Dáng người nho nhỏ một lần nữa phải đỡ một người cao gầy như Từ Tử Kỳ, ngay cả ông anh tài xế cũng thể hiện biểu tình nén đau thương cho Nguyên Họa, an ủi trái tim nhỏ bé bị thương nghiêm trọng của Nguyên Họa.

Nguyên Họa hận không thể bỏ lại Từ Tử Kỳ, người đang đè mình, nhưng mà không làm được chuyện độc ác như vậy, đành cắn răng đem Từ Tử Kỳ đỡ vào nhà, Từ Tử Kỳ ở khu chung cư cao cấp, đương nhiên bảo an cũng khá đầy đủ.

Lúc Nguyên Họa đỡ một “vật thể” khổng lồ đi về phía trước, không biết ông anh bảo an từ đâu chạy vội ra, tỉ mỉ kiểm tra Nguyên Họa một phen mới thả người, nhìn người mà Nguyên Họa đang khiêng thì ra là Từ đại mỹ nữ a, hai mắt liền phát sáng.

“À, tiểu thư, tôi thấy Từ tiểu thư cao hơn cô rất nhiều, cô khiêng như vậy không mệt sao?” Bảo An cười như ăn trộm nói.

Nguyên Họa liếc mắt nhìn ông anh bảo an, không vui nói “Không mệt? Không mệt anh đến khiêng đi a?”

Nguyên Họa có thể cam đoan lúc nàng nói lời này, tuyệt đối không muốn đem Từ đại mỹ nữ giao cho bảo an khiêng.

Ông anh bảo an vừa nghe liền vui vẻ, không nói hai lời, ôm Từ Tử Kỳ qua bên mình liền hướng thang máy đi tới, để lại Nguyên Họa một người trợn mắt há mồm. Cảm thấy bảo an vì Từ đại mỹ nữ mà đến a!

Nguyên Họa thấy thật bi ai, sớm biết mấy nam nhân này tích cực như vậy, mình cần gì phí sức lực lớn như vậy đem người trở về a!

Nguyên Họa vẫy vẫy hai tay của mình, chân nhỏ chạy theo.

Nguyên Họa đứng trong thang máy nhìn bộ dáng ta rất hạnh phúc của ông anh bảo an thì cảm thấy buồn bực, cảm thấy những người này đầu óc đều không bình thường thì phải, nàng khiêng Từ Tử Kỳ hai lần, không có lần nào cảm thấy mình rất hạnh phúc, cảm giác bi ai thì thời thời khắc khắc đều có.

Thật vất vả đem Từ Tử Kỳ vào nhà, bảo an còn tốt bụng hỏi có cần giúp đỡ hay không, chết sống không chịu đi, khiến cho Nguyên Họa thiếu chút vứt bỏ hình tượng mà cẩm chổi đuổi người.

Trước mọi cách cự tuyệt của Nguyên Họa, bảo an đành rầu rĩ đi về.

===============================

Hôm nay 1 chương thôi nha =))