Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 13: Không Thích Hợp?

Giáo viên sinh học không có lựa chọn nào khác ngoài việc biểu lộ "Trẻ con không dễ dạy", lắc đầu, phất tay ra hiệu Trương Tường ngồi xuống.

Các bạn cùng lớp bật cười. Giáo viên sinh học thậm chí không thèm phê bình anh ta làm cái gì -- dù sao con hàng này học mấy thứ cặn bã cũng không phải ngày một ngày hai. Thầy chỉ dùng thước dạy học gõ gõ vào bảng đen, ra hiệu cho mọi người tập trung chú ý tiếp tục học.

Trương Tường sau khi ngồi xuống vẫn như cũ chau mày, phảng phất vẫn còn đắm chìm trong cái câu hỏi vừa xong còn chưa có lấy lại tinh thần.

Cô nàng béo ngồi cùng bàn nói "Tớ đã bảo cho cậu nghe đáp án là "Đột biến gen" rồi, cậu không nghe thấy à."

"Không, tớ đang nghĩ tới không phải vấn đề này." Trương Tường trầm tư, "Tớ là đang nghĩ, tại sao nhân vật chính trong chủ đề của câu hỏi này là Lý Hoa chứ? Vậy Tiểu Minh đi nơi nào?"

Cô nàng béo chết lặng vì anh ta.

Đúng, nói hình như cũng có đạo lý. Nói về điều đó, các nhân vật chính trong các câu hỏi mẫu trong sách giáo khoa tiểu học và trung học cơ sở đều là Tiểu Minh. Từ khi vào cấp ba, dường như mình chưa thấy nó qua?

Lúc này Tô Diệu giọng nói xa xăm nhớ tới "Tiểu Minh? Cảm thấy cậu ta loại toán học này sẽ không biết tính, vòng tròn chỉ vẽ được một nửa, cả ngày cầm bút vẩy mực làm bài tập, đi xe đạp đến nhà Tiểu Hồng nửa đường lại quay trở về, người mà hai lần hàm số bậc hai và hàm lượng giác luôn luôn tính sai, cậu ta có khả năng thi được vào cấp ba?"

Trương Tường "..."

Cô nàng béo "..."

* * *

Một tuần đi qua. Thi cuối kỳ tới gần, cả lớp đã bước vào trạng thái chuẩn bị cho bài kiểm tra.

Mặc dù đây không phải là kỳ thi tuyển sinh đại học cũng không phải bài kiểm tra chuyển khảo, nó chỉ là một kỳ thi cuối kỳ bình thường trong trường, nhưng không ai dám coi thường kỳ thi này.

Rốt cuộc, thành tích kiểm tra cao thấp, móc nối trực tiếp với số lượng bài tập về nhà bạn đã làm trong kỳ nghỉ..

Các giáo viên rất dí dỏm. Giáo viên trong tất cả các môn học đã hết sức ăn ý phát tất cả các bài tập về nhà mùa hè cho mọi người một tuần trước kỳ thi, và sau đó nói với các học sinh rằng không phải tất cả các bài tập về nhà này cần phải làm không thể không. Chỉ cần các em thi thật tốt, nói không chừng toàn bộ đều có thể miễn rớt.

Thế là trong một tuần cuối cùng phàm là ai có cảm thấy không muốn cố gắng không muốn xem sách, chỉ cần đem bài tập hè kia chất đống giống như núi nhỏ ra nhìn một chút, phần lớn đều sẽ tự giác trở về tiếp tục ngoan ngoãn đọc sách làm bài.

Ngay cả Tô Diệu cũng không có chút khinh thường, tạm thời quyết định ôm hạ Phật Giáo mấy ngày cuối cùng học tập cho giỏi một chút.

Mặc dù lúc trước hắn thi đại học thành tích cũng không tệ lắm (chỉ thi đậu một trường trọng điểm), nhưng dù sao trải qua nhiều năm như vậy, nhất là môn văn rất nhiều tri thức đều nhớ không rõ. Dù nói thế nào vẫn là nên cẩn thận chuẩn bị một chút.

* * * Ít nhất trước thời hạn một ngày xem sách một chút?

Kỳ thật kiểm tra muốn điểm cao mà nói Tô Diệu coi như không ôn tập cũng là có tự tin, hắn sở dĩ chuẩn bị ôn tập, chính là sợ thi được điểm quá cao.

Dù sao quá khứ của Tô Diệu đã luôn phát huy ổn định, bất luận lớp của mình phát huy thế nào, điểm số hắn thi ra vĩnh viễn là ở gần giữa trường. Vạn nhất đột nhiên tiến bộ quá bài kiểm tra quá tốt, ngược lại sẽ khiến lòng người nghi ngờ.

Cho nên hắn nhất định phải chuẩn bị ôn tập cho tốt, và cố gắng làm tất cả các câu hỏi trên bài kiểm tra trước đó.

Chỉ khi hắn ta biết chính xác câu trả lời cho từng câu hỏi trên bài kiểm tra, hắn mới có thể kiểm soát chính xác hơn điểm số của mình.

Không có việc xảy ra bất ngờ trong quá trình kiểm tra, và không có chủ đề nào trên mặt quyển sách khiến hắn ta cảm thấy khó khăn. Chỉ có đề mục viết văn của bài thi ngữ văn sau cùng có chút để cho người ta không sờ đầu gãi tai không được. Có điều lời nói đi cũng phải nói lại theo Tô Diệu thì tất cả đề mục nghị luận văn đều để người ta không sờ đầu gãi tai không được, cho nên cũng không thể nói khó vẫn là đơn giản.

Nói tóm lại, hắn ta kiểm soát tất cả các điểm trong tất cả các môn đạt tiêu chuẩn trở lên. Đoán chừng hẳn là so với tiền thân Tô Diệu có chút tiến bộ, nhưng cũng không phải quá rõ ràng.

Trong kỳ thi tốt nghiệp trung học cuối cùng, hắn ta phải chuẩn bị cho kỳ thi tốt nhất có thể, nhưng tiến bộ nhất định phải tiến hành theo chất lượng không thể một bước lên trời, nếu không sẽ lộ ra quá giả.

Nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới, khi Tô Diệu bước ra khỏi phòng thi nghe được, lại là một tiếng kêu rên buồn bã.

"Mẹ kiếp! Bài thi cuối kỳ năm nay cũng có điểm quá khó đi?"

"Đơn giản cũng không phải là dành cho con người làm!"

"Nhưng đòi đạt tiêu chuẩn."

"Đạt tiêu chuẩn? Đạt cái búa ấy mà đạt! Nhanh đi về chuẩn bị xem bài tập nghỉ hè mà làm đi, nắm chặt thời gian bắt đầu từ tối hôm nay, làm chẫm dãi từng bài từng bài một."

"..."

Tô Diệu nghe đám người thảo luận trong lòng không khỏi "Hồi hộp" một chút.

Cái gì? Bài thi rất khó nhưng đòi đạt tiêu chuẩn?

Liệu mình sẽ không cẩn thận mà thi điểm quá cao chứ?

Kết quả đúng lúc này, gặp Trương Tường quay trở lại cùng với những người bạn tốt của mình là Ngô Dật Tranh và Triệu Siêu đang kề vai sát cánh, tất cả đều cười toe toét và trông giống như "Phát huy khá tốt".

Ngô Dật Tranh và Triệu Siêu là hai người bạn cùng lớp sẽ đi đến Huy Thành cùng họ để xem thi đấu trong kỳ nghỉ.

Tô Diệu đánh giá bọn hắn một phen "Thế nào, phát huy không tệ?"

Trương Tường cười hì hì "Lần này vận khí đặc biệt tốt. Ngẫu nhiên chia lớp phân chỗ ngồi, cậu đoán xem làm gì? Tớ bị phân vào đúng chỗ ngồi bên cạnh của lão Ngô! Ha ha, lần này ổn."

Tô Diệu sững sờ.

Ồ, cảm giác may mắn đó thực sự là không tồi.

Trong các kỳ thi lớn trong khuôn viên trường, tất cả các số lớp được phân ngẫu nhiên vào phòng thi và các chỗ ngồi được chỉ định ngẫu nhiên. Xác suất một bạn cùng lớp có quan hệ tốt được chỉ định vào một chỗ ngồi liền kề trong cùng một phòng thi là rất thấp như trúng xổ số.

Chỉ có điều.

Trương Tường và Ngô Dật Tranh hai tên này đều là đuôi cần cẩu lâu năm ở lớp học, coi như không phải hạng chót thì cũng cận hạng chót kia. Hai cái con hàng này coi như đặt chung một chỗ hỗ trợ giúp đỡ nhau, lại có thể có cái noãn dụng gì (1)?

Nhìn ra nghi vấn của Tô Diệu, Trương Tường thần thần bí bí khe khẽ cười một tiếng "Cậu đây là không hiểu rồi, gian lận cũng là phải có cách. Phàm là gặp được đề mà hai bọn tớ đều không biết, bọn tớ sẽ đối chiếu đáp án với nhau, sau đó đem câu tớ chọn và hắn chọn đều né tránh ra, cứ như vậy để được câu trả lời có tỷ lệ chính xác sẽ gấp đôi!"

Tô Diệu "..."

Tốt mẹ nó chứ có đạo lý!

Thế là ngay lúc tất cả mọi người cả đám than thở, Trương Tường một bên lại bắt đầu ngâm nga điệu hát dân gian, còn biên lên câu đối, lẩm bẩm cái gì "Thi không dối trá năm sau làm học đệ, thà có thể không có nhân cách nhưng không thể không đạt tiêu chuẩn."

Hoành phi (2) chết cũng phải qua!

Sau khi kết thúc kỳ thi các học sinh không cần phải ở lại trường, trực tiếp có thể được nghỉ để về nhà.

Lúc này Tô Diệu không thể nhịn được một lần nữa cảm xúc hạnh phúc này của học sinh cấp ba dưới cái thế giới này. Nhớ ngày đó, "Cuối kỳ thi xong là được nghỉ hè" lúc đó chỉ có học sinh tiểu học mới có vinh hạnh đặc biệt này. Bất luận là sau khi kết thúc thi trung học cơ sở hay là trung học phổ thông cũng được từ từ nghênh đón thời kỳ học bù đẹp đẽ không giới hạn.

Tô Diệu trong phòng học hơi nán lại một chút, đi ra tương đối muộn.

Có điều làm hắn bất ngờ chính là, khi hắn đi ra ngoài không được bao xa thì "Đúng lúc" đụng phải Nguyệt Khả Tuệ. Chỉ có điều cô nương này hẳn đáng lẽ là phải đi ra khỏi phòng học từ lâu rồi, cũng không biết đang làm gì mà lề mề như vậy nửa ngày vẫn còn ở chỗ này.

"Còn chưa về à?" Tô Diệu khua khua tay, coi như chào hỏi.

"Ừm." Tiểu cô nương nhìn qua cùng thường ngày không giống nhau lắm, nhìn có vẻ ngại ngùng, "Cái đó.. Sự việc lần trước tớ vẫn còn chưa có cơ hội nói với cậu.. Cám ơn. Nếu như không phải cậu thì khả năng tớ đã.."

Tô Diệu lắc đầu "Không có gì, chúng mình giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Không có cậu, hoàn cảnh của tớ cũng sẽ rất tệ."

Đây cũng không phải là hắn cố ý già mồm, đây là ăn ngay nói thật. Lúc ấy nếu không phải có Nguyệt Khả Tuệ xuất hiện thu hút đi sự chú ý của cái con Dạ Hành Quỷ kia, hắn không thể có khả năng có cơ hội đem con Dạ Hành Quỷ dẫn dụ tới trong phòng lưu trữ được.

Nguyệt Khả Tuệ do dự một chút, cúi đầu xuống và chơi đùa với mười ngón tay dài một cách vô thức "Còn có chính là, Ờm.. Tớ đang nghĩ, sắp được nghỉ rồi, nếu như không có sắp xếp gì đặc biệt, có lẽ chúng ta có thể.. Ừ.. Có thể tìm cái chỗ nào ra ngoài chơi một chút."

Tô Diệu sững sờ "..."

"Không.. Không phải ý đó!" Nguyệt Khả Tuệ khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ lên, "Tớ nói là cùng nhau tìm thêm mấy bạn học nữa, thừa dịp này cùng nhau đi những thành thị khác xem xem. Suy cho cùng còn có một năm nữa là tốt nghiệp rồi, thời gian để các bạn học có thể ăn chơi với nhau cũng không còn nhiều."

"Tớ có hẹn cùng người ta đi Huy Thành xem thi đấu với nhau rồi."

Ai đó làm ra một cái giọng nam thẳng.

"..."

Nguyệt Khả Tuệ rõ ràng dừng một chút, ngay sau đó nói, "Cái đó.. Vậy các bạn còn có thể mang thêm một người không? Có lẽ.. Tớ đi cùng các bạn?"

Tô Diệu "?"

Cô em à, một mình cô đi theo chúng ta bốn thằng đàn ông thô lỗ ra ngoài chơi. Sợ là không thích hợp?

Chú giải:(1) Noãn dụng là sự vô dụng, ăn hại.

(2) Hoành phi là câu biểu ngữ nối