Harry không biết suy đoán của nó có đúng hay không, nhưng nó không thể ngăn nổi những suy nghĩ đang không ngừng cuồn cuộn trong đầu. Thật sự là nó đã làm thay đổi lịch sử sao? Con Nhện khổng lồ năm nhất không phải là con cháu của Aragog [Harry vẫn còn nhớ rõ con rắn kia dùng đại từ ‘chúng nó’], mà là một con Nhện khổng lồ khác bác Hagrid nuôi sau này? Hoặc là, thật ra con Nhện Khổng lồ năm nhất kia chính là Aragog, chỉ là bây giờ nó đang ở trong một thế giới khác mà thôi?
Harry mở lớn mắt nhìn đỉnh màn phía trên. Cả hai suy đoán này nó đều không muốn xảy ra. Thứ nhất, rất có khả năng nó đã làm thay đổi toàn bộ lịch sử, khiến nó không thể đoán trước được những việc sẽ diễn ra tiếp theo; Thứ hai càng tệ hơn, vừa nghĩ đến việc nó không còn một mối liên kết gì với bốn năm kia, sẽ không được gặp lại chú Sirius khó khăn lắm mới thoát khỏi Azkaban, còn cả Voldemort được Slytherin cứu sống, lòng nó nặng như đeo chì.
Như thế thì có sao đâu? Chính cậu cũng nói, Tom chính là Voldemort, mà Sirius, không phải bây giờ chú ấy còn chưa được sinh ra sao? – Trong đầu Harry vang lên một tiếng nói nhỏ.
Nhưng còn bốn năm kia của tôi? Chỉ có mình tôi nhớ đến những ngọt ngào, những tổn thương, những lời nói dối giữa tôi với anh ấy thôi? Cả những trắc trở, những do dự, thậm chí cả cuộc chiến tranh tàn khốc trước kia? Còn chú Sirius, dù sau này chú ấy có được sinh ra, cũng sẽ không còn là ba đỡ đầu của tôi nữa! – Harry phản bác lại.
Quên rồi thì càng tốt chứ sao! Các cậu có thể bắt đầu lại, tiếp tục con đường hạnh phúc, sẽ không ai ngăn cản các cậu… Về phần Sirius, dù cho chú ấy không còn là ba đỡ đầu của cậu nữa, nhưng cậu vẫn có thể làm quen với chú ấy mà! – Giọng nói nhỏ kia lại vang lên thuyết phục Harry.
Harry cắn chặt răng. Không! Tôi không phải vì kết quả này mà mạo hiểm! Tôi vì muốn linh hồn sau khi dung hợp được ổn định mà quay về đây, nếu như tôi ở lại chỗ này, vậy những cố gắng trước đó sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa!
Thật sao? Tiếng nói kia cười nhạo. Cậu chắc chắn chứ? Voldemort rất có khả năng đã buông tay việc nhàm chán này – cậu cũng biết, ngay từ đầu hắn đã không tán thành cách làm của cậu!
Không! Harry điên cuồng lắc đầu. Anh ấy đã đồng ý với tôi, dù có thất bại, anh ấy cũng sẽ không bỏ đi một mình! Tôi sẽ không để cho anh ấy làm như vậy!
Giọng nói nhỏ kia biến mất. Harry thở phào một hơi, sau đó nó phát hiện nãy giờ là nó tự đấu tranh tư tưởng, trên mặt cũng chảy đầy mồ hôi lạnh. Nó định ngồi dậy với lấy cây đũa phép để trên chiếc tủ đầu giường, thế nhưng nó vừa mới nhấc được một nửa người lên, ngực nó đột nhiên đau nhói, trước mắt tối sầm lại, tay cũng buông thõng xuống. Harry ngã phịch xuống giường, trước khi mất ý thức còn nghe được một giọng nói ngái ngủ, “Cậu đang làm gì đấy?”
Một tòa tháp cao đen sì đứng sừng sững dưới bầu trời âm u. Hắn đứng ở phía dưới nhìn lên, sau đó nhẹ nhàng bay lên… Hắn sắp gặp một người, một người mà vốn nửa năm sau hắn mới nghĩ tới…
Trên một sườn núi đỗ quyên mọc thành bụi, bầu trời đen kịt giống như sắp đổ mưa, từng cơn gió lạnh thổi qua bụi cây, phát ra những tiếng rít chói tai. Nó thận trọng đánh giá nơi mới đến, đôi nam nữ đi phía trước vẫn không hề phát hiện ra mình đang bị theo dõi. Thế rồi đột ngột – khi nó vừa bước bước đầu tiên đuổi theo – trên cổ chợt truyền đến cảm giác nghẹt thở, khiến nó không sao thở nổi, thế nhưng rõ ràng xung quanh không có một người nào khác cả… Nó ngã xuống, hai người phía trước thấy tiếng động, lập tức xoay người chạy lại chỗ nó…
Bình minh, Đại Sảnh Đường Hogwarts, những tia sáng mỏng manh xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu vào. Bên trong đông nghịt người, bọn họ cảnh giác xoay quanh một mình nó, tạo thành một khoảng trống hình tròn rất lớn. Nó thấy chính mình đang đứng phía đối diện, không giấu được vẻ mặt kinh ngạc. Không thể tin sao? Nó thầm cười lạnh, dường như còn có một chút xót xa. “Ngươi đoán đúng rồi. Ta là Voldemort. Bây giờ, ra tay đi!” Nó giơ cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng ra trước, nhưng không hề có ý định sử dụng – nếu như cây đũa phép này bị buộc phải chống lại người anh em của nó, Bùa chú Đảo ngược sẽ làm nó bị lộ tẩy. Sau đó nó nhìn thấy trên mặt mình thoáng hiện lên vẻ do dự, chần chừ, cuối cùng cũng nâng cây đũa phép sinh đôi với cây đũa phép đang chĩa vào mình lên; Cùng lúc đó, nó nhẹ buông tay, đũa phép rơi xuống…
“Không! Dừng tay!”
Harry bừng tỉnh. Nó mở to mắt, thở hổn hển. Ngực vẫn còn đau nhói từng cơn, nhưng nó không có tâm trạng đâu mà để ý, vội vàng vùng dậy.
“Rốt cuộc cậu cũng tỉnh?” Một bàn tay đưa tới, xuyên qua dưới nách, nâng nó ngồi dậy, kê thêm một chiếc gối phía sau đầu nó. “May mà bây giờ đang là kỳ nghỉ lễ Phục Sinh, không thì cậu đột ngột ngất xỉu đi hai ngày, lão Dumbledore nhất định sẽ phát hiện, sau đó nghĩ rằng tôi làm gì cậu.”
Lúc này Harry mới phát hiện, nó đang ở trong hầm Slytherin, Tom đang đứng ở bên giường cúi đầu nhìn. “Tôi… ngất đi?” Harry khó nhọc mở miệng nói, cảm thấy cổ họng đau rát như muốn nứt ra.
Một ly nước chợt bay tới trước mặt nó. “Chính xác mà nói, là một ngày hai đêm. Tôi không hề biết gặp ác mộng cũng đến mức này, gọi thế nào cũng không tỉnh.” Tom thu đũa phép, ánh mắt hứng thú nhìn Harry: “Dừng tay? Cậu mơ thấy gì thế? Nghe giống như là bị…”
Harry từng ngụm từng ngụm uống cạn ly nước kia, bấy giờ nó mới thở bình thường trở lại. Tám phần là Tom cho rằng nó bị ngã xuống là do mơ chứ không biết trước khi ngã nó chưa hề ngủ nên mới nghĩ nó gặp ác mộng. “Chuyện rất không tốt… Tôi không muốn nhớ lại.” Harry cứng ngắc trả lời.
Có lẽ là sắc mặt nó rất xấu, bởi vì Tom dễ dàng bỏ qua, không ép hỏi nữa. “Được rồi…” Hắn nói, “Tôi sẽ xem như không biết gì. Nhưng nếu như còn có lần sau…”
“Lần này chỉ là tai nạn.” Harry vội đảm bảo.
Tom quan sát nó một hồi lâu, giống như muốn xác định Harry có nói thật hay không. Harry nhìn thẳng vào mắt hắn đáp trả, người kia dường như cuối cùng cũng tin nó, đi về giường mình. Harry nhìn khuôn mặt hắn biến mất sau một quyển sách dày, lúc này mới tựa người lên đầu giường, ánh mắt không tiêu cự nhìn vào một điểm nào đó trước mặt, tay siết chặt cái ly rỗng.
Đó không phải là một giấc mơ… Nó thấy chính nó và Hermione hồi năm thứ bảy, chính là khoảng thời gian trốn chui trốn lủi khắp nơi mà nó không muốn nhớ lại. Đi không biết điểm đến, rồi ghen tỵ bùng nổ, những lời nói dối, những sự thật bị che giấu, cuối cùng là chân tướng thật sự… So với hoàn cảnh khó khăn, tinh thần suy sụp còn khó vượt qua hơn gấp vạn lần.
Nhưng nó nhìn thấy những cảnh kia thông qua con mắt của người khác – chính xác mà nói, là Voldemort! Voldemort trở lại khoảng thời gian nó học năm thứ bảy… Đột nhiên nó thấy khó thở, cảm giác giống như lúc nó giằng co với Tom trong Phòng Chứa Bí Mật vậy… Đúng, đúng là khoảng thời gian đó! Thời gian cũng phù hợp, Harry nhớ nó giết Voldemort vào lễ Phục Sinh, mà lúc nó đau đến ngất xỉu chính là lúc vào đêm, gần sáng…
Cậu xem, đó đều là sự thật. Cái giọng nói nhỏ kia lại vang lên. Voldemort vẫn không tán thành kế hoạch này, cho nên hắn đã làm theo cách hắn cho là đúng – bắt cậu tự tay giết chết hắn.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong mơ kia, Harry không sao phản bác được nữa. Nó chỉ có thể không ngừng nói với mình, đó không phải là sự thật, Voldemort không chết… Trái tim nó vẫn đang rất đau mà, không phải sao? Harry siết chặt ngực mình, cảm giác được phía dưới áo ngực như có thêm một vệt gì đó, hình như là sẹo. Harry lập tức ném cái ly rỗng trên tay đi, thò tay vào bên trong lớp áo ngủ, dưới lớp da tay là một vết thương như mới kết vảy. Toàn bộ vết thương xuyên nghiêng qua hơn nửa lồng ngực, nhưng vị trí ở trái tim là nghiêm trọng nhất.
Quả nhiên không phải là mơ!
Nó và Voldemort ở hai không gian khác nhau nhưng vẫn có một mối liên hệ rất kỳ diệu: như là vết thương của nó khi ở thư viện, cảm giác đau đớn khổ sở khi dung hợp linh hồn, hai người bọn nó đều đồng thời cảm nhận được. Cảm giác không thở được là thật, trái tim đau nhói cũng là thật. Harry buộc mình phải tin suy đoán này. Đó nhất định là sự thật, nếu không thì nó không cách nào tiếp nhận được! Nó đè chặt ngực mình, cảm giác đau đớn kia càng thêm rõ ràng, cảm nhận nhịp tim chậm rãi đập truyền qua lòng bàn tay. Harry phải thông qua đau đớn này để nhắc mình, một người khác nhất định vẫn còn sống, chỉ là [Harry cảm thấy đầu óc nó suy nghĩ rất khó khăn] người đó phải chịu những tổn thương nghiêm trọng hơn nó rất nhiều… Giờ những gì nó có thể suy đoán cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.
“Cậu mau ngủ một lát đi.” Tom nghe thấy tiếng Harry ném vỡ chiếc ly, ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt của nó càng thêm khó coi. Nếu như lúc nãy vì sợ hãi mà tái nhợt, giờ đã chuyển sang trắng bệch như xác chết. “Có thật là cậu không sao chứ?” Tom hoài nghi hỏi. Cơn ác mộng này xem ra không bình thường…
Harry bị tiếng nói của hắn làm cho hoàn hồn. Cậu bé tóc đen cau mày nhìn nó, vẻ mặt có chút không tin tưởng. Harry đột nhiên cảm thấy an tâm, trong lúc nó đang vô cùng lo lắng vẫn có thể nhìn thấy thiếu niên Voldemort thật là tốt. Vẫn sống sờ sờ ra đó, vẫn bắt bẻ nó như thường… Aizz, ai quan tâm những chuyện này! Không nói đến việc hắn bắt bẻ như thế là vì đang lo lắng cho nó, dù là hắn khiêu khích hay cay nghiệt thật thì có sao đâu? Quan trọng là hắn còn sống!
“Tôi thấy có lẽ cậu cần một chút thuốc an thần.” Tom thấy Harry sững sờ nhìn mình, không hề có phản ứng với lời hắn nói, lo lắng vừa mới đè xuống không lâu lại dâng lên. Có Merlin biết lúc nửa đêm hắn đột nhiên phát hiện Harry gọi thế nào cũng không tỉnh, hắn đã có cảm giác thế nào. Hắn đã mất rất nhiều thứ, nhưng trong giây phút đó, hắn không sao khống chế được cảm xúc của mình; Từ bây giờ, hắn nhất định sẽ nắm chặt Harry trước mặt mình, hắn không thể chấp nhận được mất đi duy nhất người này.
“Tôi không cần.” Cuối cùng Harry nói, giọng nói vẫn cứng ngắc như trước: “Nếu nhất định phải nói cần thứ gì đó… thì tôi cần cậu.”
Tom nhướn mày, có chút bất ngờ. Được rồi, hắn thừa nhận, Gryffindor thẳng thắn như vậy đôi khi khiến người ta rất thích. Có điều, có thể khẳng định một chuyện, ác mộng của Harry có liên quan đến hắn – ánh mắt vừa rồi của cậu giống như hắn sắp biến mất vậy.
“Ý tôi là… không cần thuốc an thần tôi cũng có thể ngủ…” Harry lắp bắp, có vẻ như chính nó cũng bị lời nói bạo gan của mình làm cho giật mình, nhưng giờ nó chẳng thèm quan tâm những chuyện này nữa, “Chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi một lát thôi… để tôi có thể cảm nhận được cậu.”
Tom chăm chú nhìn Harry, sau xuống giường, đi sang chỗ nó, giúp nó nằm xuống, “Ngủ đi.” Hắn nói ngắn gọn, ngồi xuống giường Harry. “Tôi ở đây.” Sau đó hắn còn tự nói thầm một câu, hơn nữa cậu cũng ở đây.
Harry mở to đôi mắt màu ngọc bích nhìn hắn, sau đó nắm lấy tay hắn đặt xuống bên người. Cảm nhận được người kia nắm lại, nó mới yên lòng nhắm mắt, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cậu ấy bất an như vậy? Rốt cuộc cậu ấy đã mơ thấy gì? Tom chăm chú nhìn đôi gò má dần hồng hào trở lại. Lòng bàn tay Harry ra đầy mồ hôi, lạnh ngắt. Lúc nó nắm lấy bàn tay hắn, hắn đã phát hiện ra, nhưng hắn không nói gì cả. Đến khi hai lòng bàn tay giao nhau, hơi ấm khiến mồ hôi bốc hơi, chỉ để lại cảm giác dinh dính.
Lúc Harry hôn mê, hắn vô cùng lo lắng [gần như là hoảng sợ], lúc này trong lòng hắn đã đưa ra quyết định. Giống như Harry nói, bọn hắn là của nhau. Tom không biết vì sao đột nhiên mình lại có suy nghĩ này, nhưng hắn biết, hắn chưa bao giờ có một quyết định như vậy.