Bị Lunerb quấy rầy, Đường Vũ vốn định đi tìm thượng tá cũng không còn hơi sức đâu nữa, sự căng thẳng khi biết thiếu tá Elijah đến cũng biến mất.
Buồn bực tắm một cái, ngồi trong phòng nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.
Cậu không ngờ lại bị Lunerb uy hiếp, cậu phải nghĩ cách tìm hiểu người Hyde rốt cuộc muốn làm gì.
Sau đó lại nghĩ, cậu vẫn không thể không đi tìm thượng tá.
Chuyện cậu lén thu thập dịch cảm ứng tinh thần lực, chỉ có thể yên tâm nói cho vài người, người duy nhất có thể giúp cậu lấy được dịch thể đó, chỉ có thượng tá.
Có lý do không thể không đi, Đường Vũ cảm thấy thoải mái không ít, đẩy cửa ra ngoài.
Sau khi được cho phép vào phòng, Đường Vũ vừa vào đã thấy một người đàn ông tóc dài màu trắng đang ngồi trên sô pha uống trà.
Đường Vũ có thể khẳng định, người này chính là Elijah.
Giống như truyền thuyết, ngũ quan ôn nhuận làm người ta cực kỳ thoải mái, ngồi nơi đó giống như một bức tranh, giơ tay nhấc chân đều rất ưu nhã, so sánh với người như thế, Đường Vũ bỗng cảm thấy mình rất nhỏ bé.
Người đó thấy cậu thì cười thân thiện, còn đứng lên vươn tay ra.
Thấy đối phương chỉ nhìn một cái đã nhận ra mình, Đường Vũ vừa mừng vừa sợ, cũng vươn tay bắt lại, “Chào buổi tối, thiếu tá Elijah.”
Đối phương cao hơn cậu nửa cái đầu, tơ tóc màu trắng bạc rũ trên vai, có ý vị làm người ta thương tiếc.
Nhưng Đường Vũ biết, người này tuyệt đối không đơn giản.
Hắn là trình tự viên cấp thứ đế duy nhất của liên bang, lại là trình tự viên chuyên thuộc của thượng tá Clermont, cùng thượng tá chinh chiến sa trường bao năm, gặp qua vô số cảnh tượng, đương nhiên không thể biểu hiện vô hại và hòa hợp như thế được.
Hơn nữa, hắn đang uống trà do thượng tá đích thân pha.
Ánh mắt Đường Vũ đặt lên ly trà đối phương cầm trong tay.
Đây là điều khiến cậu để ý.
Đối phương thấy cậu nhìn ly trà của mình, nghiêng đầu, cũng rót cho Đường Vũ một ly như chủ nhân, đưa cho cậu.
Đường Vũ vốn không muốn nhận, nhưng không tiện mới gặp lần đầu đã không nể mặt đối phương, mới nhận lấy.
“Thượng tá Clermont đâu?” Đường Vũ hỏi xong liền hối hận, vì lúc này cậu mới nghe được tiếng nước nho nhỏ, truyền tới từ phòng tắm bên cạnh.
Cùng lúc này, Elijah cũng đưa tay ra chỉ về hướng đó.
Đường Vũ nhe miệng mất tự nhiên.
Cảm giác khó chịu trong lòng càng lúc càng nặng.
“Cậu cũng là khoa trình tự.” Thấy Đường Vũ không nói chuyện, Elijah chủ động mở đề.
“Ừm… đúng.”
“Thành tích rất tốt.” Elijah cười cười.
Đường Vũ không biết đối phương từ đâu biết về cậu, có vẻ còn biết một vài chuyện cụ thể, “Cảm ơn anh đã khen.”
“Thành tích của cậu, sau này sẽ có con đường rất tốt.”
“Đúng.” Đường Vũ cũng cười cười, “Tôi muốn làm trình tự viên chuyên thuộc của thượng tá.”
Elijah sửng sốt, sau đó nụ cười càng lớn hơn: “Đây là mộng tưởng của rất nhiều trình tự viên.”
Đường Vũ gật đầu.
Nụ cười ôn hòa còn mang theo ý vị an ủi của đối phương, khiến địch ý vô cớ nảy sinh đối với Elijah cũng chậm rãi tan biến.
Cậu bắt đầu cảm thấy người này không giống như trong tưởng tượng của mình.
Elijah nhẹ đặt tay lên mu bàn tay Đường Vũ.
Đường Vũ run lên một cái, tay đối phương rất lạnh, trái ngược mãnh liệt với cảm giác hắn tạo cho người khác.
Cậu khó hiểu nhìn hắn.
“Mộng tưởng của cậu rất tốt, tôi cũng từng có mộng tưởng này, sau đó tôi đã thực hiện nó.” Ánh mắt dịu dàng của hắn khiến Đường Vũ cảm thấy buồn bã, cứ như sâu hơn nữa mang theo cảm xúc tuyệt vọng, “Nó vượt qua năng lực của tôi.”
Đường Vũ không biết nên nói gì.
Vì lời đồn bên ngoài, với lòng ích kỷ của cậu, lần đầu thấy người này đã mang theo chút địch ý, nhưng trong mấy phút, đối phương đã khiến cậu mềm lòng thậm chí đau lòng, vì người này cực kỳ chân thành.
Tay chậm rãi ấm lại, Elijah rút tay về, hồi phục dáng vẻ tươi cười thờ ơ, “Nếu gặp khó khăn, có thể đến tìm tôi.”
“Đối với những người có cùng mộng tưởng với anh, anh đều sẽ nói câu này sao?” Đường Vũ hỏi thẳng.
“Đương nhiên không, đó phải xem trọng lượng của họ trong lòng anh ấy.” Anh ấy ở đây chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Tiếng nước đã ngừng, người bước ra khỏi phòng tắm thấy hai người đang nói chuyện, anh nhìn sang Elijah.
Elijah nhún vai, “Đây là đang đuổi tôi đi sao, thật ra vừa rồi tôi đã muốn đi rồi, chẳng qua cảm thấy trà của anh để nguội sẽ rất đáng tiếc, nên uống thêm một chút.” Hắn lắc đầu, “Vậy tôi đi đó Ian.” Sau đó hắn nhìn Đường Vũ, “Nhớ những gì tôi đã nói.”
Đường Vũ gật đầu.
Nếu có cơ hội được trình tự viên cấp thứ đế chỉ dẫn, đương nhiên cậu sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa là với một người thoải mái như thế.
Trước giờ lòng hiếu kỳ của Ian không nặng, anh không hỏi Elijah nói gì với Đường Vũ.
Thật ra, anh không nghiêm khắc quá mức với Elijah, lần này đến Derek vì đối phương đang trị liệu, cho nên không đi cùng anh.
Elijah không cảm thấy mừng khi tránh được lần bị tộc kiến tấn công, ngược lại cảm thấy hổ thẹn, cho nên anh nghe hắn phát tiết vài câu.
“Cậu có chuyện gì?” Ian quay lưng lại kéo dây áo choàng tắm, hỏi một cách thoải mái.
Đường Vũ nghiêng đầu, sợ mình nhìn thẳng vào lưng đối phương như vậy sẽ bị phát hiện, “Thượng tá, những dịch thể mà tôi nói với anh, tôi muốn lấy ra để nghiên cứu, được không?”
“Mấy thứ đó thuộc phạm vi viện nghiên cứu phụ trách, cậu biết phân tích thành phần?”
“Không phải…” Đường Vũ không biết nên nói sao, tuy cậu không biết phân tích thành phần, nhưng đem những dịch thể đó vào trong cơ giáp, cậu sẽ có cách phân tích số liệu, thành phần là gì không cần vội, cậu đâu định chế tạo số lượng lớn. Cái gấp là khi tinh thần lực của người điều khiển dao động quá lớn, loại dịch cảm ứng này sẽ không sinh ra bài xích.
“Cho tôi biết ý đồ.” Ian vẫn đưa lưng về phía cậu, dường như đang nhìn cửa sổ.
Đường Vũ có chút khó chịu, trước giờ thượng tá nói chuyện với cậu không có quay lưng như vậy, thường sẽ yêu cầu mắt nhìn mắt, “Tôi đoán những dịch thể đó có tác dụng tương tự dịch cảm ứng tinh thần lực, thậm chí còn thuần túy hơn, tôi muốn thử xem có thể thay thế dịch cảm ứng không, có lẽ có thể dùng để dành cho những người điều khiển có tinh thần lực dao động quá lớn.”
Đối phương tựa hồ đang suy nghĩ.
Qua một lát, người đó cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi sẽ xin cho cậu một phần.”
Đường Vũ vui mừng quá độ, “Cảm ơn anh.”
“Còn gì cần không.” Ian hỏi, “Bắt đầu từ hôm sau tôi sẽ đi vắng ba ngày, trong thời gian này cậu có cần gì không.”
Đường Vũ khó hiểu, không phải họ đều bị cách ly ở đây sao, tại sao thượng tá lại muốn ra ngoài?
Cảm giác quái dị càng lúc càng lớn, nhưng không biết tại sao.
Hết cách, cậu chỉ có thể tạm không quản, thử nghĩ theo vấn đề của thượng tá.
“Tôi còn cần vài người giúp mình. Phùng Dương, Malak… ừm… có thể cần một vài quyền hạn.”
“Có thể.”
Nói đến đây, có vẻ không còn cách nào tiếp tục nữa.
Chuyện Đường Vũ muốn nói đã nói xong, thượng tá cũng không có hứng thú nói chuyện nhiều.
Chẳng qua nếu có thể nhanh chóng lấy được dịch cảm ứng, đến lúc đó thượng tá sẽ không còn phải lo âu về vấn đề tinh thần lực, mà cậu sẽ tìm cơ hội bày tỏ với thượng tá, Đường Vũ cảm thấy hưng phấn.
Cậu phải hành động nhanh lên mới được.
“Vậy, tôi đi đây, thượng tá, chúc ngủ ngon.” Thời gian ở đây, vì rất gần khu sinh hoạt, Ian cho phép cậu có thể không cần hồi báo mỗi tối chín giờ, ngược lại có gì cứ đối mặt mà nói, cho nên nhân lúc này nói chúc ngủ ngon luôn.
“Ngủ ngon.” Người đó vẫn đưa lưng về phía cậu.
Đường Vũ nhíu mày, tuyệt đối có vấn đề, tối nay từ lúc thấy cậu, sau khi cho cậu một ánh mắt thì quay lưng đi, cứ như có chuyện gì rất trầm trọng.
Lẽ nào là do thiếu tá Elijah?
Nhưng suy nghĩ này chỉ dừng lại một thoáng trong đầu đã bị cậu ném đi.
Cậu cảm thấy suy đoán thượng tá ở cùng với người khác, quả thật là đại bất kính.
Đường Vũ đã ra đến cửa, nhưng vẫn nhịn không được buột miệng nói: “Thượng tá, tại sao anh không quay lại?”
Không đủ ánh sáng, chỉ có thể thấy ngũ quan anh tuấn lập thể của anh được ánh sáng chiếu rọi, làm người ta cảm thấy áp lực.
“Chuyện trong ba ngày đó, rất quan trọng sao?” Nghĩ không ra tại sao thượng tá lại khác thường, Đường Vũ chỉ có thể quy chuyện này cho ba ngày kia, trong lúc này, thượng tá chấp hành nhiệm vụ trong ba ngày, là chuyện gì chứ?
“Đúng.” May mà đối phương đã trả lời cậu, làm Đường Vũ tự nhận mình đã vượt mức cảm thấy không còn thấp thỏm nữa.
“Có nguy hiểm không?”
“Không.”
“Sẽ về chứ?”
“Sẽ.”
Tất cả đều rất bình thường, thậm chí thượng tá còn trả lời mỗi vấn đề như một người chồng bị vợ chất vấn.
Đường Vũ không rõ bất an trong lòng từ đâu mà tới, chỉ có thể thở dài một cái.
“Vậy, chúc anh thuận lợi.”
Đường Vũ nói xong, thấy anh không muốn tiếp tục nữa, mới đành ra ngoài.
Đường Vũ đi rồi, Ian lập tức dặn thuộc hạ mình tin tưởng đưa đồ Đường Vũ muốn qua, còn mở một vài quyền hạn riêng cho Đường Vũ, điều vài người cho cậu, sau đó mới ra khỏi chỗ tối.
Bắt đầu từ ngày mốt, anh sẽ tiếp nhận can dự tâm lý của viện nghiên cứu, viện nghiên cứu nói là trị liệu tinh thần lực, thời hạn ba ngày.
Những người đó, quả nhiên đúng như Kim nói, không đợi nổi một khắc.
Vốn muốn nói một tuần sau sẽ tới, chiều nay lại thông báo cho anh, ngày kia đã có thể bắt đầu.
Ian nhíu mày, hơi phiền lòng vì chuyện này.
Lần đầu anh tiếp nhận loại trị liệu này, là vì di truyền gia tộc có tinh thần lực dị thường, bất đắc dĩ phải thế.
Sau khi trị liệu, ký ức của anh vẫn hoàn hảo, đối với anh mà nói, tất cả đều giống như trước kia, chỉ là nghe từ miệng người khác, anh đã khác biệt với trước.
Bạn bè nói anh dễ tiếp cận hơn, cũng càng xa cách hơn.
Đối với loại diễn tả hoàn toàn mâu thuẫn này, Ian không tỏ vẻ gì.
Cho đến ba năm sau, Phùng Nghị nói với anh, càng dễ tiếp cận hơn, là chỉ anh sẽ không bài xích bất cứ ai, cho dù không thích, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, mà không còn làm lơ người mình xem thường như trước khi trị liệu, tính cách này đối với Ian đang trong lúc chấp hành nhiệm vụ là rất có ích, ít nhất sẽ không khiến cấp trên mất mặt.
Mà cái gọi là càng xa cách, ý bảo anh không cho phép bất cứ ai tiếp cận lòng mình.
Lúc Phùng Nghị nói với anh như thế, đã là năm thứ ba sau khi anh tiếp nhận trị liệu, thậm chí anh không để ý lời Phùng Nghị nói, anh cảm thấy cho dù tiếp nhận trị liệu, thì anh vẫn là mình.
Anh không cảm thấy có gì khác thường, cho nên căn bản không xem trọng can dự tâm lý gì đó.
Nhưng lần này…
Anh bắt đầu buồn bực, vì anh đã có thứ sợ sẽ đánh mất, cũng sợ lời Phùng Nghị nói là thật, sợ sẽ xuất hiện thay đổi mà ngay cả anh cũng không phát giác được.
Anh nhớ đến ánh mắt cuối cùng Đường Vũ nhìn mình, trong đó mang đầy lo lắng và khó hiểu.
Anh không rõ, đợi lần sau anh trở về, anh có còn đọc được ánh mắt đối phương nữa không.
Lần đầu anh sợ mất đi một thứ gì đó.
Nhưng không thể phủ nhận, người anh để ý được an toàn, điều đó quan trọng hơn.
Mẹ anh, em gái anh, và Đường Vũ.
Dựa vào một mình anh, với thân phận càng lúc càng mẫn cảm như hiện nay, hễ là người bên cạnh anh, đều rất có khả năng gặp nguy hiểm.
Mục đích của anh không phải là để ổn định tinh thần lực, mà muốn một lời hứa của liên bang.
Có thể tiếp tục như trước kia, một khi người của anh có nguy hiểm, dù dốc toàn lực liên bang cũng phải bảo toàn.
Đổi một góc độ khác, sau khi trị liệu có thể bảo đảm an toàn cho họ, lại có thể hồi phục khả năng khống chế tinh thần lực, cũng không tính là thiệt.
May mà quan hệ của anh và Đường Vũ không thân cận lắm, chắc đối phương sẽ không bị ảnh hưởng gì.
…
Mấy hôm nay Đường Vũ luôn thấp thỏm e sợ, lần trước ra khỏi phòng thượng tá, cậu đã cảm thấy bất thường.
Cảm giác này càng làm kiên định quyết tâm nhanh chóng nghiên cứu ra cách giải quyết vấn đề tinh thần lực dao động bất thường.
Thượng tá phái Phùng Dương và Malak cho cậu, lại cho cậu một phần lớn dịch thể tộc kiến đã thu thập được, Đường Vũ lập tức lao đầu vào nghiên cứu.
Thành phần dịch cảm ứng tinh thần lực rất khó phân tích, tin rằng loại dịch thể này cũng thế, cho dù cho viện nghiên cứu rồi, chỉ sợ cũng không làm ra được cái gì, còn không bằng dựa vào bản thân.
Lúc mới bắt đầu rót dịch thể vào khoang điều khiển cơ giáp, chiếc cơ giáp thử nghiệm đó phát ra tiếng cảnh báo liên tục không dứt, cấp độ cảnh báo cao nhất, có vẻ cực kỳ bài xích dịch thể này.
Tình trạng đó đừng nói cho Malak vào, cơ giáp không bị hỏng đã tốt lắm rồi.
Đường Vũ và Phùng Dương nhanh chóng sửa đổi số liệu phối hợp, giảm bớt từng cấp cảnh báo, Malak sẽ ở cạnh thử thích ứng với dịch thể này trước.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến đây là dịch thể lấy ra từ “sau mông” kiến chúa, sắc mặt hắn đều rất khó coi.
“Đường Vũ, tôi nằm mơ.” Khi Malak đang đấu tranh với dịch thể, Phùng Dương tranh thủ nói với Đường Vũ.
“Mơ gì?”
“Tôi mơ thấy…” Phùng Dương nhìn Malak gần đó một cái, nói: “Tôi mơ thấy cậu ta bị mất một tay.”
Đường Vũ đang bận rộn chợt khựng lại, chấn động nhìn Phùng Dương.
Mắt đối phương đầy mờ mịt, không giống như đã nhớ ra.
Nhưng Malak quả thật bị cắt đứt một tay vào trận chiến cuối cùng với tộc kiến, sao Phùng Dương lại trùng hợp nằm mơ như thế? Lẽ nào là biểu hiện ký ức hồi phục?
Đường Vũ cần phải xác nhận, loại ký ức này hồi phục, là hiện tượng bình thường mọi người đều xảy ra, hay cần phải có tình huống đặc biệt xúc tác mới được.
“Cũng không làm gì, chỉ là tâm sự với người khác.” Phùng Dương thở dài, “Đoạn thời gian đó quá đen tối, luôn muốn tìm người trút tâm sự, nhưng tôi không muốn vì mình mà làm liên lụy cảm xúc của các cậu, cho nên tìm người khác?”
“Hả?” Đường Vũ khó hiểu, “Trong quân khu, trừ tôi và Malak, lẽ nào còn có người được cậu xem trọng? Để cậu yên tâm tâm sự?”
Phùng Dương đảo mắt, khinh thường nói: “Là Elijah đó, anh tôi nhờ anh ta chăm sóc tôi, anh ta tới tìm tôi.” Phùng Dương biểu hiện rất không cam tâm, “Vốn không muốn nói, nhưng vừa thấy anh ta, liền nhịn không được tâm sự hết.”
Đường Vũ nghĩ đến khí chất ôn hòa vô hại của Elijah, bất giác gật đầu.
“Nghe nói trước kia anh ta từng học vài thứ về mặt tâm lý, sau khi nói với anh ta xong thật sự không còn áp lực nữa.”
“Hả? Anh ta còn học tâm lý?” Đường Vũ kinh ngạc.
“Đúng rồi, tôi phải nói về điểm này, cậu thua anh ta rồi, để xứng với thượng tá, tâm lý, giác đấu, chỉ huy, khảo sát gì đó anh ta đều học rất nhiều, nếu không cậu nghĩ tại sao mọi người gọi anh ta là người theo đuổi hàng đầu của Ian chứ.”
“Cái gì?” Đường Vũ trợn to mắt: “Lợi hại thế sao?”
“Đúng vậy, có phải cậu có cảm giác nguy cơ rồi không.”
Đường Vũ trầm tư, cậu đã làm gì cho thượng tá rồi? Trừ liên tiếp gây phiền phức.
So với Elijah, cậu cảm thấy mình căn bản không xứng với thượng tá.
Vừa không có dung mạo xuất sắc, cũng không có khí chất ôn hòa, về mặt học thức quả thật là thua kém trời đất, càng khỏi nhắc đến mấy thứ lung tung tâm lý giác đấu gì đó.
“May mà cậu còn biết nghiên cứu dịch cảm ứng gì đó cho thượng tá…” Phùng Dương lầm bầm.
Nghe đến đây, Đường Vũ mới thấy nguôi lòng.
Tuy cậu không có ưu điểm gì đặc biệt đột xuất, nhưng ưu thế lớn nhất, chính là thượng tá cũng thích cậu!
Người ưu tú như Elijah, lại chỉ có thể khổ sở đi theo thượng tá.
Cậu không giống vậy, cậu không muốn đi theo, cậu sẽ nghĩ cách đuổi kịp người đó.