Đường Vũ cảm thấy rất kỳ quái.
9973*$xx(|wl,!`{kb)+([email protected] Lightraito44 @696*]9674dj70#&ay12pb
Đường Vũ nhìn giờ, bây giờ là 21:20. Cậu đã thử liên lạc với thượng tá nhiều lần nhưng không có kết quả.
Điều này rất khó tưởng tượng.
Cho dù thượng tá đang họp, ấn cự tuyệt cũng được mà. Nhưng cậu đã gửi yêu cầu liên lạc nhiều lần đều như đá chìm đáy biển, mà tên của đối phương cũng không phải màu xám như bình thường, nó cứ như ẩn như hiện, cậu cũng bắt đầu hoài nghi có phải thị lực của mình có vấn đề rồi không.
Nghĩ đến chuyện này, Đường Vũ nhận ra mình đã trở nên âu lo, không thể ngồi yên được.
Ngay cả Phùng Dương cũng nhìn ra, hỏi cậu bị sao.
“Tôi không thể nào liên lạc với thượng tá.” Đường Vũ nói thật.
“À.” Phùng Dương khinh thường liếc Đường Vũ, “Tôi tưởng chuyện gì chứ, Ian cuối cùng cũng quyết định vứt bỏ cậu rồi sao.”
“Đừng đùa nữa, thượng tá không phải người thất hứa, liệu có phải anh gặp chuyện gì không?”
“Thất hứa?” Phùng Dương nhạy bén phát hiện một từ dễ làm người ta liên tưởng lung tung trong lời Đường Vũ: “Hai người có hứa hẹn gì sao??”
Phát hiện mình lỡ lời, Đường Vũ lúng túng không thôi.
“Nếu không cậu thử liên lạc với anh ta đi.” Đường Vũ lập tức dời lực chú ý của Phùng Dương đi, nói.
“Tôi không có việc gì lại đi liên lạc với anh ta, cậu nghĩ tôi chán sống rồi hả?” Cậu nghĩ thời gian của Ian ai cũng có thể chiếm dụng sao?
Đường Vũ túm cổ tay Phùng Dương, không cho nói thêm đưa ra trước mặt Phùng Dương: “Mau mau mau, giúp đỡ đi.”
Phùng Dương trợn trắng mắt, thấy Đường Vũ quả thật rất nôn nóng, cậu mới thờ ơ mở máy liên lạc, rồi nhanh chóng phát hiện bất thường, tìm kiếm liên tục trong danh bạ.
“Sao rồi, không thể liên lạc được hả?”
Phùng Dương lật người ngồi dậy, lộ vẻ nghiêm trọng: “Tôi không tìm thấy anh ta rồi?”
“Hả?”
Đường Vũ hoảng loạn cúi nhìn tên của thượng tá, thấy cái tên đó vẫn lúc ẩn lúc hiện, chỉ là thời gian không nhìn thấy đã dài hơn rồi.
Đường Vũ càng thêm lo lắng, nhưng Phùng Dương lại nói có thể chỉ là không có tín hiệu, bảo cậu đừng buồn lo vô cớ.
Phùng Dương nói rất hợp lý, Đường Vũ cũng bị thuyết phục, hai người chuyện phiếm vài thứ thú vị trên hành tinh Chiêu Hòa rồi ai về giường nấy.
Lúc nửa đêm, Đường Vũ mơ hồ cảm thấy giường đang lắc lư.
Giường đang lắc, đang lắc??
Đường Vũ ngồi bật dậy, đánh thức Phùng Dương, lúc này trong tàu vũ trụ vang lên tiếng cảnh báo điếc tai, cùng tiếng bước chân hỗn loạn.
Phùng Dương xoa mắt, ngáp nói: “Lắc dữ dội như vậy, không phải gặp bão hạt năng lượng cao chứ?”
Trải qua lần trước suýt bị hải tặc tinh tế bắt mất, học viện Kenton đã chú ý đến an toàn của học sinh hơn, tàu vũ trụ xuất hành đều được trang bị một đội quân bảo vệ, dù là hải tặc tinh tế khoa trương hơn cũng sẽ không dễ dàng tự đến tìm chết.
Cho nên hai người đoán có thể gặp phải thời tiết ác liệt trong vũ trụ.
Những gì gặp phải tiếp theo, Phùng Dương và Đường Vũ đều rất quen thuộc, loa phát thanh bảo toàn thể học sinh vào ***g bảo vệ, để tránh bị thân tàu lắc lư tổn thương.
Hai người ngoan ngoãn chui vào ***g bảo vệ hình tròn trong suốt, còn cố định nó lên vách tường.
Không nghe được âm thanh bên ngoài, cũng không rõ rốt cuộc đã có chuyện gì, nhưng Đường Vũ không cảm thấy quá mức căng thẳng, có lẽ vì lần này có bạn học ở cạnh.
“Thượng tá, có một chiếc tàu vũ trụ cũng bị cuốn vào, nhìn ký hiệu trên thân tàu, hình như là tàu vũ trụ của Kenton đang trở về.”
Linda chống lên bàn thao tác, cố gắng giữ vững thân thể mình, nói với thượng tá đang không biết ở chỗ nào.
“Ra lệnh cho những lực chiến đấu còn lại toàn lực bảo vệ tàu vũ trụ đó.” Trong cơ giáp, giọng người đàn ông thấp trầm, mơ hồ có một sức mạnh trấn an lòng người.
Linda hít sâu một cái, truyền đạt lại mệnh lệnh của Ian, sau đó tựa vào tay vịn của bàn thao tác, nhìn về bóng đêm không có một chút tia sáng.
Họ bị tộc kiến quấn lấy đã một ngày một đêm, hơn nữa, cũng không ngoài dự liệu bị mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Tình trạng cuộc chiến không thê thảm như trong tưởng tượng, đây là điều cô không ngờ, một ngày một đêm, họ không tổn thất một chiếc cơ giáp nào, nhưng cũng không cách nào thoát khỏi triền quấn.
Điều dễ làm người tuyệt vọng chính là, không biết tộc kiến này làm sao làm được, lôi toàn bộ họ vào một không gian kỳ dị, nơi này không có ánh sáng, không có âm thanh, không có bất cứ vật chất, hay hạt nào trôi trong vũ trụ.
Điều duy nhất đáng mừng, là giữa họ vẫn có thể liên lạc.
Cá thể tộc kiến không lớn, nhưng số lượng cực kỳ khổng lồ, sau khi bị chúng quấn lấy, không ai có thể chạy thoát.
Cho dù Ian điều khiển Sisyphus, cũng không thể làm gì.
Ian túm lấy mấy con kiến, nhưng đội quân đang đến Derek như họ không mang theo nghiên cứu viên, chẳng có cách nào với đám kiến dài bằng đùi người kia. Trừ tấn công, không biết chúng có nhược điểm gì, cũng không biết làm sao rời khỏi không gian kỳ dị mà tộc kiến đã lôi họ vào.
“Linda.” Tiếng gọi của Ian kéo tư duy của Linda về, “Liên lạc với tàu vũ trụ của Kenton, nghĩ cách dẫn mấy con kiến đó qua, xem họ có cách gì không.”
“Vâng thượng tá, tình trạng của anh bây giờ ra sao? Tôi không cách nào nhìn thấy anh.”
“Không sao, chúng muốn lôi kéo tôi, nhất định còn có kế hoạch khác, bảo tất cả mọi người cảnh giác cao độ.”
Thân tàu không còn lắc lư, Đường Vũ và Phùng Dương ra khỏi ***g bảo vệ.
Tiếng cảnh báo không biết đã biến mất từ lúc này, mà chuyển sang loa phát thanh liên tục thông báo mọi người ở yên trong phòng, không cho phép bất cứ ai tự tiện đi lại.
“Rốt cuộc là sao chứ?” Hai người đều không hiểu gì cả.
Đã qua giờ cơm, nhưng không được đi đâu, cái này là muốn bỏ đói à.
Phùng Dương mở máy liên lạc, hỏi Malak tình huống bên đó, đối phương cũng không biết Kenton rốt cuộc đang làm trò gì.
Đường Vũ cũng nhàm chán mở danh bạ, giật mình phát hiện thượng tá lại xuất hiện rồi!
Cậu gần như không thể khống chế trực tiếp yêu cầu liên lạc ảnh với người đó, không ngờ đối phương cự tuyệt cực nhanh.
Đường Vũ còn chưa kịp lấy làm lạ, đã nhận được yêu cầu nói chuyện của thượng tá.
“Đường Vũ.” Giọng thượng tá không còn bình thản như bình thường, mà lộ ra nghiêm túc đến mức Đường Vũ cũng phát giác ra, “Nghe theo tất cả an bài của nhà trường.”
“Tôi có thể hỏi chúng ta hiện tại bị gì không?” Đường Vũ cẩn thận hỏi.
Đối phương dường như đang suy nghĩ có nên cho cậu biết hay không, hai giây sau, Đường Vũ nghe đối phương nói hai chữ: “Tộc kiến.”
Đường Vũ muốn ngừng thở, sắc mặt lập tức tái đi.
Cậu biết “truyền thuyết” của tộc kiến, sở dĩ gọi là truyền thuyết, chính là vì không ai biết tộc kiến rốt cuộc sẽ mang người đến nơi nào, rồi làm cái gì.
Kẻ địch chưa biết mới là đáng sợ nhất.
Nhân loại súng vác vai đạn lên nòng vĩnh viễn sẽ không sợ hãi, nhưng tộc kiến du tẩu ở khắp các tinh vực, nghe đồn không cường đại nhưng quái dị vô cùng, lại khiến liên bang nào cũng phải kiêng kỵ.
Tộc kiến sẽ không tấn công bất cứ liên bang nào, sự xuất hiện của chúng cũng tràn đầy tính tùy ý, hơn nữa sẽ không động thủ với đội ngũ hùng mạnh, mỗi lần chỉ bắt đi vài tàu vũ trụ chiến hạm, sau đó biến mất mấy năm, cứ thế lặp đi lặp lại.
Đường Vũ cảm thấy ngón tay mình lạnh đi, cậu xoa quyền, nghe tiếng mình khàn khàn hỏi: “Chúng ta… đã bị tộc kiến bao vây rồi sao?”
Cậu vẫn còn ôm chút hy vọng nho nhỏ, có lẽ họ chỉ sắp gặp tộc kiến, hiện tại vẫn còn kịp tránh đi…
“Đúng.” Câu trả lời của đối phương dễ dàng đánh nát ảo tưởng của Đường Vũ.
Sau đó Ian lại nói với Đường Vũ tình trạng trước đó, lúc này Đường Vũ mới biết, khó trách vừa rồi cậu không thể liên lạc được với thượng tá Clermont, thì ra đối phương đã bị lôi vào không gian của tộc kiến, mà tàu vụ trũ của Kenton cũng rất tình cờ, đụng phải ngay sau đó…
Đầu óc Đường Vũ hỗn loạn, vì không biết tộc kiến bắt người đi rồi sẽ làm gì, cho nên vẫn có cảm giác không mấy chân thật.
May mà thượng tá cũng ở đây.
Đường Vũ lại thấy mừng vì điều này.
Sau đó cậu chợt hoàn hồn, lúc này cậu mới nghe ra lúc thượng tá nói chuyện, có kèm theo tiếng thở mạnh cực nhạt cực nhạt.
Đường Vũ giật mình, lẽ nào thượng tá đang đấu với tộc kiến?
Nghi vấn vừa hiện ra, Đường Vũ đã vội hỏi: “Thượng tá, anh… anh đang chiến đấu sao?”
“Đúng.”
Đường Vũ vội xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết… tôi lại quấy rầy anh…”
“Nhớ những gì tôi vừa nói.” Ian ngắt lời xin lỗi của Đường Vũ, sau đó ngắt liên lạc.
Hiển nhiên Phùng Dương cũng nghe được nội dung đối thoại của Ian và Đường Vũ, lúc này vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
“Khó trách nhà trường không cho chúng ta ra khỏi phòng, chắc là sợ gây nên hỗn loạn.”
Đường Vũ gật đầu, tuy biết tộc kiến đang ở xung quanh họ, nhưng dù sao không nhìn thấy, không có cảm giác chân thật, chỉ là cậu rất lo lắng cho thượng tá.
Thượng tá đang đối phó với tộc kiến quái dị trong truyền thuyết, liệu có nguy hiểm không?
Thời gian trôi qua từng chút, lần đầu tiên Đường Vũ cảm thấy thời gian giày vò người như vậy.
Hai người trong phòng cũng không còn tâm trạng nói chuyện, lặng lẽ chờ đợi.
Một tiếng sau, họ nghe giáo viên Kenton thông báo cho toàn bộ tàu, bảo tất cả học sinh tập hợp ở khu sinh hoạt, có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.
Đường Vũ và Phùng Dương nhìn nhau, đứng lên mở cửa, đến khu sinh hoạt.
Nơi đó đã tụ tập mấy chục học sinh, lúc này đang tụm năm tụm ba nói chuyện, từ vẻ mặt họ có thể nhìn ra, họ còn chưa biết mình đã đại nạn lâm đầu!
Diran đảo mắt nhìn hơn một trăm học sinh giỏi ưu tú trong ưu tú này, lòng khó tránh khỏi tuyệt vọng dâng trào, nhưng trước khi tộc kiến chính thức tấn công họ, họ không thể từ bỏ hy vọng.
Diran cố ra vẻ nhẹ nhàng ho một tiếng, ý bảo những người sau lưng đặt hộp kim loại trước mặt học sinh, sau đó hắn nói: “Thầy muốn cho các em biết một tin.” Diran ngừng lại, bổ sung: “Một tin đặc biệt không tốt.”
Các học sinh nghe thế liền chau đầu ghé tai thảo luận vài câu, rồi nhanh chóng hồi phục yên tĩnh.
“Có lẽ chúng ta không thể trở về Kenton đúng thời gian.” Diran nói, “Bây giờ chúng ta đang bị vây trong một không gian con___” Thấy phía trước có học sinh giơ tay muốn hỏi, Diran nâng hai tay lên rồi hạ xuống, ý bảo đối phương đừng ngắt lời mình, “Muốn rời khỏi đây, cần toàn thể chúng ta tập hợp trí tuệ, khắc phục hoạn nạn.”
“Thầy biết có người muốn hỏi thầy đây là đâu, nói thật thầy cũng không biết, nhưng mọi người yên tâm, đội quân của thượng tá Clermont cũng đang ở đây, anh ta nhất định sẽ bảo vệ mọi người, bây giờ vấn đề đầu tiên là, cần mọi người cùng tiến hành một hạng mục nghiên cứu…”
Các học sinh nghe được cái tên kia, mây mù do hoảng sợ bao trùm trước đó tản đi không ít, trong lòng có thêm niềm tin.
Diran vẫn không trực tiếp nói chuyện tộc kiến ra, sợ kích thích quá đột ngột đến thần kinh của những người trẻ tuổi này, hắn chỉ nói với các học sinh nhiệm vụ mà thượng úy Linda giao cho hắn, “Đây là thi thể của kẻ địch chúng ta đang đối mặt, tin thầy, số lượng của chúng cực kỳ cực kỳ lớn, muốn đánh chết từng con, tuyệt đối không thể, cho nên điều chúng ta cần làm, là tìm ra nhược điểm chung của những kẻ địch này.”
Hắn lại nói với học sinh, quân đội của thượng tá sẽ tận lực bảo vệ họ, tất cả mọi người nên tranh thủ thời gian này, nghĩ cách tiêu diệt kẻ địch chung của toàn bộ.
Các học sinh đều thể hiện nhiệt tình cực lớn khi có thể cùng chiến đấu với thượng tá, cả đám xoa tay muốn được xem thử rốt cuộc phải đối mặt với kẻ địch nào.
Nhưng, khi Diran bảo người mở cái hộp kim loại ra, mọi người nhìn rõ thứ trong hộp, tàu vũ trụ liền yên tĩnh đến rợn người.