Chiến Thần

Chương 2: Tai bay vạ gió

Nếu trình tự này có thể dùng được, khách hàng của cậu sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cậu, điều này đối với Đường Vũ từng sống ở trái đất mà nói thì hơi khó tin nổi.



Không biết trình tự giám sát của hệ thống mạng này như thế nào, nhưng nếu khách hàng nhận được trợ giúp từ cửa hàng mang tính lợi nhuận mà không trả tiền, mức độ danh dự sẽ giảm xuống, giảm đến một trình độ nhất định, người đó sẽ không được phép đăng nhập vào mạng nữa, toàn liên bang không ai mong chuyện này xảy ra trên người mình, cho nên giao dịch trên mạng quả thật còn khiến người ta yên tâm hơn đời thật.

Qua mấy phút, Đường Vũ cảm thấy trước mắt lóe qua ánh vàng dịu hòa, biết có người truyền tống đến, liền ngẩng đầu nhìn, là một cô gái có mái tóc vàng.

Số liệu điện tử truyền đến vô cùng nhanh, bất kể trước kia cô ta ở đâu, thì cô ta vẫn có thể chuyển đến bất cứ nơi nào mình muốn trong chớp mắt, ngoại trừ con đường bộ hành như thật, cho nên Đường Vũ không hề kinh ngạc với người đột ngột xuất hiện.

Cô gái đó có vẻ rất nôn nóng, cầm màn hình thao tác, sau khi nhấn vào một chỉ lệnh, ánh sáng lóe qua, lại truyền tống đến một bộ cơ giáp, trong lúc đó cô không nói với Đường Vũ câu nào.

Mãi đến sau khi trình tự của cơ giáp ảo ổn định, cô mới quay đầu hỏi Đường Vũ: “Hiện tại tôi sẽ đi lên, anh có thể xem giúp tôi vấn đề ở đâu không?”

Cô gái có một đôi mắt màu xanh đậm, cùng với mái tóc xoăn màu vàng, trông như một con búp bê Châu Âu, Đường Vũ ngẩn người một lát, rồi nhanh chóng hoàn hồn, gật đầu.

Là một lão trạch nam cuối tuần thích ở trong nhà, chút ít lực kháng cự khi nhìn thấy cô gái thế này cũng biến mất, may mà cậu âm thầm cảnh cáo bản thân, tướng mạo thật của cô gái này chắc chắn xấu không ra gì.

Kết nối màn hình thao tác với cơ giáp, cô gái đăng nhập khởi động, Đường Vũ tỉ mỉ quan sát các số liệu trên màn hình hiển thị.

Tinh thần lực này quả nhiên không ổn định, người bình thường đều dao động trong khoảng 50 đơn vị, nhưng cô ta lại có thể vọt lên đến 70, khó trách không cách nào đồng bộ với cơ giáp, phạm vi cho phép để đồng bộ cơ giáp đều là 30 đơn vị.

Chẳng qua giá trị tinh thần lực cơ bản của cô gái này thì cao dã man, đạt đến 600, chắc là tiểu công chúa của gia tộc lớn nào đó.

Đường Vũ vừa căn cứ theo giá trị dao động tinh thần lực của cô gái, nhanh chóng điều chỉnh trình tự thích ứng của cơ giáp, vừa suy đoán thân phận cô, khi nghĩ đến lần này có thể kiếm được một món lớn, miệng liền cười muốn nở hoa, có lẽ kế hoạch di dân có thể thực hiện sớm hơn rồi.

Cô gái phát hiện đã có thể dung hợp với cơ giáp, kích động la lên: “Oa! Ông chủ nặc danh, anh thật lợi hợi! Sao anh làm được? Tôi đã tìm mấy trình tự viên rồi, đều không thuận lợi như vậy, cảm giác này quá tuyệt! Cứ như dung làm một thể vậy!”

Đường Vũ tiếp tục kiểm nghiệm trình tự của mình, rút thời gian ra trả lời: “Đại khái là bọn họ không thông minh như tôi,… cảm giác được không?”

“Quá tuyệt quá tuyệt luôn, có thể kiểm nghiệm thêm một lúc không, tôi sợ tinh thần lực của mình sẽ xuất hiện dị thường khác.”

Đường Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn bảo cô gái làm vài động tác tùy ý.

|=[*[email protected] Lightraito @65qdok10ht(%37:&*)#15`:0gj

Nửa tiếng sau, cô gái mới chưa thỏa hứng bước xuống.



Đường Vũ truyền trình tự dung hợp đã soạn xong và kiểm tra hoàn tất cho cô gái, trình tự này dành riêng cho tinh thần lực dị thường của cô, đồng thời nói: “Tinh thần lực của cô rất kỳ lạ…” Thấy đối phương lộ vẻ không vui, cậu lập tức bổ sung: “Cái này cũng không có gì, chẳng qua bản thân cô nên biết, tinh thần lực của cô dung hợp với những cơ giáp khác nhau, giá trị dao động có thể sẽ khác nhau, cho nên trình tự tôi cho cô bây giờ, chỉ là để phối hợp với bộ cơ giáp này, cơ giáp khác có thể sử dụng hay không tôi không dám bảo đảm.”

Cô gái thấy Đường Vũ không phải chất vấn tinh thần lực của mình, liền hồi phục vui vẻ: “Tôi biết, nếu cần, tôi sẽ lại đến tìm anh.”

“Hoan nghênh mọi lúc.”

Tiễn cô gái xong, Đường Vũ nhìn tài khoản của mình, miệng sắp không khép lại được.

Quả nhiên người có tiền có cơ giáp ảo, tiền bo cũng cho nhiều như vậy, tài khoản của cậu chỉ chớp mắt đã đạt được tiêu chuẩn thấp nhất để di dân đến hành tinh tự nhiên.

Ở bên này, tinh thần lực trên 400 mới có thể điều khiển cơ giáp, nhưng tiền đề là tinh thần lực phải ổn định.

Tinh thần lực của một người không thể luôn là một trị số bất biến, nó sẽ bị dao động theo hoàn cảnh xung quanh, tâm trạng, và trạng thái thân thể.

Dao động của người bình thường sẽ không quá lớn, người có thể dao động đến 70 như cô gái kia quả thật là khó tưởng tượng, cũng có nghĩa là, cô gái đó nếu ở trong lúc tinh thần lực cao nhất thì có thể đạt đến 670 đơn vị, quả thật là một thiên tài!

Nhưng, cho dù tinh thần lực có cao, dao động lớn cũng tuyệt đối không thể điều khiển cơ giáp, nếu không rất dễ xảy ra sự cố.

Liên bang từng có một bộ phim tài liệu vô cùng nổi tiếng, có một tập nói về một thiên tài có tinh thần lực 700, khi điều khiển cơ giáp tham gia chiến dịch tinh tế, không biết vì nguyên nhân gì mà tinh thần lực khác thường, trị số dao động vượt qua 100.

Trình tự viên cộng tác với hắn không thể kịp thời kiểm tra trình tự dung hợp, khiến cho người điều khiển bị cơ giáp bài xích, bị ngất trong khoang điều khiển, bị tinh hệ đối địch liên bang bắt đi.

Cấp cao của liên bang Hick tức giận, không chỉ vì tổn thất một người điều khiển ưu tú, mà còn đau lòng cho bộ cơ giáp mạnh nhất số một số hai lúc đó.

Từ đó về sau, tuyển chọn đối với người điều khiển cơ giáp không chỉ giới hạn ở độ cao thấp của giá trị tinh thần lực, mà đồng thời còn phải luôn luôn quan sát giá trị dao động trong huấn luyện thường ngày, vì tinh thần lực của người điều khiển càng cao, giá trị dao động cũng có thể càng cao, huấn luyện người điều khiển khống chế dao động cũng trở thành một hạng mục tuyệt không thể thiếu, nếu cuối cùng vẫn không thể khống chế được, thì không cho phép trở thành người điều khiển.

Còn lý do tại sao Đường Vũ lại mở một cửa tiệm trên mạng, đó thuần túy là sở thích cá nhân.

Trước khi xuyên qua đây cậu vốn học chuyên ngành vi tính, khi có thời gian cũng thích hack trang mạng của người khác, rồi tự thiết kế trình tự, cũng vì thế mới chuốc lấy không ít họa.

Đến bên này rồi, phát hiện cái nghề trình tự viên quả thật là quá hợp khẩu vị của cậu.

Nhưng cậu cũng biết mình không có tư cách làm trình tự viên.

Liên bang quy định, người chưa từng học tập theo hệ thống chuyên nghiệp thì không có tư cách thi lấy chứng chỉ trình tự viên.

Trình tự mà cậu nắm được, đều là cái cậu biết ở kiếp trước.

Tuy không biết tại sao trình tự bên đó cũng có thể dùng ở bên này, nhưng có thêm một kỹ năng sống, cậu đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

May mà cậu cũng phát hiện mình khác với người ta, trình tự cậu soạn đều sẽ dùng mật mã đặc biệt để khóa lại, bảo đảm không bị giải, cho dù có giải, cũng chỉ có được một ký hiệu Y, đó là chữ cái đầu của tên cậu.

Yêu cầu mở tiệm trên mạng khá thoải mái, vấn đề không thể giải quyết thì có thể không giải quyết, sẽ không bị phạt cái gì, khách hàng có thể đi tìm người khác.

Do trách nhiệm không lớn, Đường Vũ luôn dành thời gian lên mạng kiếm tiền lúc không phải làm việc.

29phuh^((&[.?|az80![pq(~57$%[email protected] Light @xeknrk:?gc{?}`^+486326.(ujaq

Ngoài ra, Đường Vũ luôn cảm thấy mình trở nên thông minh hơn, chẳng qua cậu vẫn chỉ xem cảm giác này là tự luyến…



Đường Vũ lại nhìn tài khoản của mình, rồi thoát khỏi mạng.

Tắm xong, cậu nằm lên giường bắt đầu tính toán kế hoạch di dân chừng nào mới thực hiện, mấy hôm nay chắc phải đến chỗ chủ quản công xưởng để từ chức, còn cần phải đóng gói đồ đạc nữa… sau đó cậu ngủ mất.

Hôm sau, cậu cho người bạn tốt nhất ở 0773 biết mình sắp rời khỏi đây.

“Rời khỏi đây, cậu có thể đi đâu hả?” Bạn cậu vô cùng lo lắng, hỏi.

“Tôi muốn đến hành tinh khác xem thử, tôi không thích vĩnh viễn ở lại một chỗ.”

Cậu không cho người khác biết kế hoạch của mình, dù sao trong mắt họ, di dân là một món tiền lớn, nếu có người hỏi cậu lấy đâu ra tiền, cậu không thể nói rõ được.

Là một người trên hành tinh nhân tạo, chưa từng tiếp nhận giáo dục hệ thống, làm sao có thể lên mạng kiếm tiền nhờ soạn trình tự chứ? Dân cư ở đây sẽ không tin, còn có thể mang đến phiền phức cho cậu.

“Vậy… vậy cậu có tiền không? Không đủ thì tôi có này, có thể cho cậu mượn.”

“Cảm ơn nha, không cần đâu, cùng lắm thiếu tiền thì tôi đi làm công, dù sao kỹ thuật của tôi cũng không tệ, đúng không?”

Bạn cậu ngẫm nghĩ, gật đầu.

Kỹ thuật kiểm tra của Đường Vũ, cũng được xem là hàng đầu tại công xưởng của họ.

Người bình thường một ngày có thể hoàn thành kiểm tra bốn cánh tay máy, nhưng Đường Vũ có thể hoàn thành năm cái. Họ không biết, sở dĩ Đường Vũ chỉ có thể hoàn thành năm cái, không phải do tốc độ giới hạn, mà do thể lực không đủ.

Hai người còn đang nói chuyện, đột nhiên có một âm thanh bén nhọn xen vào: “Ô, tôi còn nghĩ là ai chứ? Tiểu Đường cậu muốn tìm một công việc tốt hơn à?”

Người đến chính là tổ trưởng phân xưởng Điền Trung, người có tiếng tăm tệ nhất toàn xưởng.

Đường Vũ không muốn có gì bất ngờ xảy ra, ngoài mặt thuận tùng đáp lời Điền Trung: “Phải, muốn đến nơi khác xem thử.”

Điền Trung nhìn bạn của Đường Vũ, trừng đối phương một cái, ý bảo mau tránh ra.

Người bạn này có hơi khó xử, Đường Vũ vỗ vai hắn: “Cậu đi làm việc trước đi, ngày mai lại nói.”

Điền Trung gọi Đường Vũ đến phòng làm việc của mình, đánh giá toàn thân cậu.

Đường Vũ nhíu mày, cậu từng nghe những lời đồn về cấp trên mập mạp này, tóm lại là không tốt lành gì, nhưng không ngờ có một ngày mình lại dính phải.

Thấy cậu nhíu mày, Điền Trung híp mắt lại, đôi môi dày màu tím mở ra, cười hê hê: “Tiểu Đường à, gần đây lại mập lên một chút rồi, dễ coi hơn khi còn gầy nhiều.”

“Tổ trưởng có chuyện gì không? Tôi đã đưa đơn từ chức rồi, nếu không có gì, tôi muốn về kiểm tra xong cánh tay trong phân xưởng của mình.” Đường Vũ không tiếp lời đối phương.

“Cậu gấp gì chứ? Cậu làm việc ở đây đã lâu rồi, cũng chưa từng chuyện phiếm với tôi, hiện tại sắp đi rồi, lẽ nào còn không bồi thường cho tôi sao?”

|,+?=9672}/[email protected] Light-Raito44 @74|[*(6693ztdq]+ca,`^*2027ce

Đường Vũ hừ một tiếng từ mũi, khinh thường liếc mắt nhìn ông ta, không nói tiếng nào quay người đi.



Tên này có bệnh hả? Ai thiếu nợ gì ông ta chứ?

Điền Trung không ngờ được có người dám xem thường ông ta như vậy, trơ mắt nhìn Đường Vũ đi, đợi người ra khỏi cửa rồi, ông ta mới lên tiếng, la lên: “Tiểu tạp chủng, mày trở lại coi.”

Đường Vũ làm như không nghe thấy, đi thẳng ra ngoài.

Trở lại? Tưởng tôi ngu sao?

Đường Vũ quyết định mấy ngày này phải cách Điền Trung xa một chút, cậu không muốn đến lúc cuối cùng rồi, lại xảy ra chuyện gì bất ngờ.

Đại khái là do xem quá nhiều phim truyền hình, cậu sợ xảy ra mấy chuyện “sau chót”.

Nhưng mà, tốt thì không linh xấu lại linh.

Điền Trung đang ở nhà cân nhắc nên làm gì “tiểu tạp chủng” này.

Khi ông ta được điều đến công xưởng này làm tổ trưởng, căn bản không nhìn trúng Đường Vũ, gầy đến mức người ta muốn nôn, cũng không có tâm trạng nhìn kỹ.

Hôm nay nhìn lại, phát hiện đã mập lên không ít, trên mông cũng có chút thịt, trông cứ vểnh vểnh nhô nhô, hai chân vừa dài vừa thẳng, rất hợp khẩu vị ông ta.

Đặc biệt là đôi mắt đó, long lanh lóng lánh, thật muốn thấy lúc cậu khóc sẽ như thế nào…

Đường Vũ đã hoàn tất công việc, cậu không trực tiếp về nhà, mà ngồi trên một chuyến tàu tinh tế, hai tiếng sau, xuống xe ở một hành tinh tự nhiên, còn nộp phí dừng chân.

Mỗi lần đến hành tinh tự nhiên có tên Mayo này, Đường Vũ luôn cảm thán một lúc.

Điều kiện của hành tinh tự nhiên quả là tốt, tuy không cây xanh rậm rạp như trái đất, nhưng vẫn tốt hơn hành tinh nhân tạo mà cậu sống rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể thấy được vài thực vật hoang dã được bảo vệ hoàn hảo, không giống như hành tinh nhân tạo đó, hoàn toàn bị mái vòm nhân tạo bao kín, tuyệt đối không thấy được thứ gì sinh trưởng tự nhiên.

Đường Vũ lại ngồi lên một chuyến tàu trong hành tinh, rất nhanh đến trước một tòa kiến trúc to lớn màu bạc trắng như một mặt gương, tính sơ qua chỉ riêng phần mặt đất đã lớn bằng 20 cái sân vận động.

Trên mặt kính phủ đầy vết nứt, trên vết nứt khảm kim loại màu đen, nhìn từ xa, nguyên tòa kiến trúc giống như một tác phẩm nghệ thuật có phong cách lạ, mà những miếng kim loại màu đen kia loáng thoáng hình thành chữ “Hạn Hải”.

Vào cửa rồi, Đường Vũ đưa tay trái vào trong vòng kim loại lơ lửng lớn bằng lòng bàn tay cạnh đó.

Vòng kim loại lóe qua tia sáng mờ, số liệu hiển thị trên cổ tay thoáng chốc ít đi một phần, tiếp theo đó là một giọng nữ điện tử dịu dàng vang lên: “Xin chào, hội viên bình thường tôn quý, phòng của ngài là số 43 khu D, chúc ngài trải qua một buổi chiều vui vẻ.”

Âm thanh vừa dứt, cửa kim loại trước mặt cậu mở ra từng lớp, Đường Vũ thuận theo chỉ dẫn, không biết đi sâu vào mấy trăm mét, đến căn phòng được phân cho cậu.