Chiến Thần

Chương 18: Tham quan du lịch

__ Tinh thần lực của Lily dao động càng lúc càng lớn, điều này cực kỳ nguy hiểm. (Cậu ấy uy hiếp tôi phải giữ bí mật, hy vọng anh có thể giữ kín giùm tôi.)

__ Hình như Lily quen bạn trai, cậu ấy đúng là càng lúc càng giống công chúa trong ấn tượng của tôi rồi. (Xin giữ kín giùm tôi.)



__ Hoan nghênh anh chiến thắng trở về!

__ Lần này thành thích 12 con A, 3 con B.

Đường Vũ tự nguyện làm nội ứng, thỉnh thoảng sẽ gửi cho Ian tin tức về Lily, cậu thật sự rất lo lắng cho Lily, nhưng cô gái đó vô cùng cố chấp, căn bản không nghe cậu khuyên can.

Tinh thần lực của Lily dao động từ 70 đơn vị lúc hai người mới quen biết đã tăng trưởng đến 100, đã đạt đến giá trị giới hạn.

Nếu còn tiếp tục tăng thêm, Đường Vũ không biết mình còn có thể giúp đỡ Lily dung hợp cơ giáp không.

Tuy biết không nên làm phiền thượng tá Ian đang ở trên chiến trường, nhưng cậu không tìm được ai khác.

Những tin nhắn này gửi đi đều như đá chìm đáy biển, dường như chưa từng được gửi, chỉ có dấu móc phía sau tin gửi cho cậu biết, người đàn ông đó đã từng đọc qua.

Thời gian lâu dần, Đường Vũ không chỉ hạn chế hồi báo tình trạng thân thể của Lily, thỉnh thoảng cũng sẽ đánh bạo khoe khoang thành tích của mình, cho dù đối với đối phương, thì nó căn bản không đáng một đồng.

Nhưng dường như tìm được một đối tượng tâm sự chưa từng cự tuyệt, cậu chậm rãi yêu thích hiện trạng này.

Thành tích của Đường Vũ nằm ngoài dự liệu của mọi người, tỷ lệ ưu tú đến 80%, trở thành học sinh xuất sắc.

Lúc mới biết tin này, người Đường Vũ muốn chia sẻ nhất, chính là cái tên luôn màu xám trong danh bạ của cậu.

65qbvf47iv:|6!^|.xe4,|@ Light-Raito44 @wlph19936kp!^],{[so23]#

Trừ thỉnh thoảng quấy rối ngài thượng tá một chút, Đường Vũ đã nghiên cứu ra mấy trình tự theo hệ thống, trong đó có trình tự dung hợp trợ giúp cho lúc tinh thần lực dao động, tuy không có hiệu quả tốt như thiết kế riêng cho Lily, nhưng cũng có hiệu quả nhất định. Những trình tự này bán đều không tồi, Đường Vũ cũng kiếm được một mớ.



Sau khi có thành tích, Đường Vũ phát hiện có vài thứ dễ dàng suy ra hơn, áp lực cũng không còn lớn nữa, cũng dám ra tay xa hoa hơn không ít, dám lên mạng dạo chơi khắp nơi.

Không thể trách trước kia cậu chỉ dám ở trong trung tâm nhỏ của mình, vì tiêu phí ở mỗi một khu trên mạng đều cực lớn, cũng giống như xem phim trên điện thoại lúc không có wifi, không chuẩn bị tốt tâm lý, thì thật sự không dám.

Đường Vũ đi đến một khu mạng khác, đúng lúc thấy cơ giáp của khu này đang đối chiến, cậu dừng lại quan sát hồi lâu, cơ giáp ảo đối chiến không cần trình tự viên, cho nên thuần túy chỉ khảo nghiệm kỹ thuật của người điều khiển.

Đường Vũ thấy một chiếc cơ giáp màu đỏ cực kỳ rêu rao đứng đầu bảng tỷ lệ khiêu chiến, đúng lúc chiếc cơ giáp đó đang thi đấu.

Trải qua hun đúc một năm tại Kenton, Đường Vũ đã có thể dùng ánh mắt khá chuyên nghiệp nhìn cuộc đấu cơ giáp.

Trình độ của người điều khiển này không khác mấy với Lily, nhưng tuyệt đối không có sự do dự thiếu quyết đoán và không đủ lực thuộc về nữ, mà ra tay vô cùng hung hãn, không, nên nói là hung tàn.

Cậu từng thấy Ian Clermont điều khiển cơ giáp, khiến người ta cảm giác được mỗi kích của cơ giáp đều mang một niềm tin trước nay chưa từng có.

Nhưng cơ giáp màu đỏ trước mặt lại mang theo hơi thở hủy diệt tất cả.

“Đúng là một người tràn đầy lệ khí.” Đường Vũ nói.

Lát sau, trận đấu kết thúc, cơ giáp màu đỏ giành được thắng lợi không cần bàn cãi, người điều khiển nhảy ra khỏi cơ giáp, hất đầu, đẩy người bên cạnh ra đi về phía đám đông.

Đi được mấy bước, đột nhiên quay đầu qua, dùng ngón tay chỉ một hướng, lại lấy tay làm lưỡi dao, làm động tác “cắt cổ”.

Người xung quanh không hiểu, người điều khiển “Sư Tử Đỏ” này sao đột nhiên lại làm động tác đó.

Đường Vũ thì lại kinh sợ đổ đầy mồ hôi, nếu vừa rồi mắt cậu không có vấn đề, vậy vị thiếu gia đó, đang uy hiếp cậu…?

Người đó cậu có ấn tượng, mái tóc đỏ vô cùng chói mắt, là Malak đại diện khoa điều khiển cơ giáp phát biểu vào lễ khai giảng của Kenton.

79}#7836ys53|^gtspbosq98^!]}@ Lightraito @}!{(&%=)`65mo82)]8520~%++8

Trước đó cậu không nói quá lớn, lẽ nào người đó có đôi thuận phong nhĩ sao?!



Quả nhiên là thế giới khoa học viễn tưởng mà…

Năm nay, học sinh xuất sắc cuối kỳ có tư cách tham gia vào chuyến du lịch tham quan tinh hệ do học viện Kenton tổ chức.

Đường Vũ đúng lúc phù hợp tiêu chuẩn, lấy số tiền mới kiếm được gần đây, nộp phí báo danh, cũng đi góp náo nhiệt.

“Đường Vũ, đã chuẩn bị đồ xong rồi sao.” Phùng Dương hỏi.

Đường Vũ đứng trước gương chỉnh lý một chút, rất vừa lòng với kiểu tóc mới, hơi nhe miệng, lộ ra mấy chiếc răng trắng.

Lần này thành tích của Carlos không đạt đến mức xuất sắc, không thể đi theo, vì thế cậu ta oán thán với Đường Vũ nửa ngày, còn nói lần sau nhất định phải đạt được xuất sắc.

“Thật muốn đi mà.” Carlos lăn lộn, “Cùng bạn đến hành tinh mẹ thật là chuyện tuyệt vời, hối hận quá, nếu tôi cố gắng thêm tí xíu nữa thôi…”

Đường Vũ an ủi nửa ngày, mới giúp Carlos vực lại tinh thần.

“Ài, nếu may mắn, các cậu có thể cùng đến hành tinh mẹ với thượng tá Clermont, nếu thật là vậy, nói không chừng có thể gặp thượng tá đó! Đáng ghét quá, nói gì mà thời gian này hành tinh mẹ cự tuyệt cá nhân phỏng vấn, nếu không dù tự bỏ tiền tôi cũng phải đi!”

Đường Vũ giật mình, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cho dù có thể cùng đến hành tinh mẹ, nhưng hành tinh mẹ lớn như vậy, lúc đón tiếp nhìn từ xa một cái chắc cũng không thể.

Soi gương xong, Đường Vũ kéo một cái vali nhỏ, cùng Phùng Dương ra ngoài.

Trên đường Phùng Dương vẫn luôn nhìn Đường Vũ, cuối cùng Đường Vũ chịu hết nổi hỏi cậu ta đang nhìn cái gì.

“Xem tra trở thành học sinh xuất sắc khiến cậu lại tăng lòng tự tin rồi, đi đường cũng có khí thế hơn trước.”

Đường Vũ giở khóc giở cười, “Nào có, thiếu gia, tôi đắc tội cậu chỗ nào vậy?” Đường Vũ nói xong, lại đụng vai đối phương một cái.

Mặt Phùng Dương lập tức đỏ lên, đẩy người ra, nói: “Không cần đắc tội tôi, thấy cậu ngứa mắt mà thôi.”

“Phải phải, lông của Lông Cừu thật không dễ vuốt nha.”

“Này, có phải cậu chán sống rồi không!”

suwy:*qi#&:?(~jd41hr$`+|[email protected] Light @us83[[ca35nc=,pmnzdy^*87ex

Hai người ồn ào nói chuyện, lát sau đã đến nơi tập trung của khoa, chủ nhiệm khoa lại dẫn một vài học sinh xuất sắc đến nơi tập hợp của học viện, cùng lên tàu vũ trụ.



Sau khi lên tàu, hiệu phó thứ hai của học viện Kenton, người lãnh đạo cao nhất của chuyến du lịch này ra diễn thuyết. Cảnh cáo học sinh không được ra khỏi khu hoạt động, đừng vào khu vực cảnh báo của tàu vũ trụ, nếu không bị bắt được có thể sẽ bị đưa lên tòa án quân sự, lại nói thêm một vài chuyện khác cần chú ý, cuối cùng chúc các học sinh xuất sắc lần này có được thu hoạch trong chuyến du lịch.

Tuy tàu vũ trụ lớn, nhưng số học sinh xuất hành lần này cũng rất nhiều, vì thế phòng ở được phân bốn người một phòng.

Vì đến học kỳ hai bắt đầu có bài thực hành, bên phía học viện vô cùng chú trọng phân phối đoàn đội chuyên ngành, khi an bài phòng ở cũng xáo trộn thứ tự trước đó, Đường Vũ và Phùng Dương không được xếp cùng phòng.

Khi Đường Vũ kéo hành lý đến phòng ở, ba người khác đã đến rồi.

Hai người đang ngồi nói chuyện với nhau, thấy Đường Vũ, rõ ràng hơi sửng sốt, vẻ mặt đầy hương vị.

Đường Vũ rất quen thuộc vẻ mặt này, trên cơ bản cậu đã thấy qua trong mắt của bạn học toàn khoa, hoài nghi, khinh thường còn có một chút nghiên cứu.

Cậu nghĩ, là do thành tích của cậu nâng lên quá nhanh quá cao, khiến học sinh lúc mới vào trường không chút vinh quang như cậu lại bị hoài nghi lần nữa.

Rất nhiều người nghĩ, có phải cậu lại đi cửa sau gì không, mới có thể nâng thành tích lên cao như vậy.

Dù sao trong lịch sử Kenton, chưa từng xuất hiện một học sinh tiến cử trong một năm lại trở thành học sinh ưu tú.

Phải biết rằng, học sinh ưu tú của Kenton có nghĩa là có rất nhiều tài liệu và sự tôn trọng, nếu tương lai vào quân đội, có thể sẽ trực tiếp được nâng lên làm trợ lý của trình tự viên, có nghĩa là giảm bớt được mấy năm phấn đấu.

Không để ý những ánh mắt đó, Đường Vũ thân thiện chào hỏi với hai người rồi tự giới thiệu mình. Sau đó, cậu nhìn người cuối cùng.

Khi mái tóc đỏ khoa trương rơi vào mắt, Đường Vũ có một dự cảm không tốt, khi người đó ngẩng đầu lên, dự cảm của Đường Vũ thành sự thật.

“A, chào cậu, Malak, tôi là Đường Vũ, tôi nghĩ… chúng ta đã từng gặp qua.”

Đôi mắt Malak hẹp dài, phần đuôi hơi nhếch lên, môi vừa mỏng vừa nhạt, khi cười làm người ta thấy lạnh.

May mà đối phương chỉ cười với cậu, không nói gì khác đã cúi đầu, Đường Vũ phát hiện hắn đang chơi trò chơi.

.]1#!jsvs7359^`[email protected] Huyết – Phong @edit&*3719{(95rg~78qd245:]

Trải qua một ngày tương đối yên ổn, Đường Vũ phát hiện nỗi lo của cậu là dư thừa, Malak căn bản dùng hết toàn bộ thời gian để chơi game, nào có thời gian đe dọa mình!



Một ngày sau, 300 học sinh xuất sắc của Kenton đến một hành tinh tự nhiên, tham quan căn cứ quân sự của nó, so với hành tinh Kenton, thì không có gì đáng xem.

Trạm thứ hai, bọn họ lên một hành tinh nhân tạo.

Không khí ở đó khiến những cậu ấm cô chiêu này hận không thể lập tức trở về tàu vũ trụ, nhưng Đường Vũ lại cảm thấy có chút ấm áp và hoài niệm, dù sao năm năm đầu mới đến thế giới này, cậu toàn sống trong hoàn cảnh như thế.

Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình mà.

“Cậu nhìn cậu ta đi, còn ra vẻ hưởng thụ, quả nhiên là người đến từ hành tinh nhân tạo.”

“Người này đó à, bất kể dát bao nhiêu tầng vàng, cũng không che giấu được bản chất của mình.”

Đối với những ngôn luận ấu trĩ này, Đường Vũ cảm thấy khá buồn cười, cố ý hít mạnh một cái, ra vẻ cực kỳ hưởng thụ, nhắm mắt nói: “Có vài người, luôn miệng chó chẳng nhả được ngà voi.”

“Cậu nói ai hả!” Tên đầu đinh vừa rồi nói xấu Đường Vũ nghe Đường Vũ nói thế, lập tức phẫn nộ chất vấn.

“Ai là chó thì người đó biết.”

“Cậu dám nói lần nữa không!”

“Tôi nói này, cậu kêu mạnh như vậy, tôi hơi sợ đó.”

“Ha ha.” Đột nhiên, một chuỗi tiếng cười âm lạnh truyền đến, Đường Vũ nhìn sang, phát hiện là Malak đang chơi game, “Đuôi cần cẩu cuối cùng cũng dám ra mặt cho bản thân.”

Đường Vũ lắc đầu, nói: “Trước giờ không phải tôi không dám, tôi chỉ không rảnh cãi nhau với họ thôi, bây giờ nếu tôi đã là học sinh xuất sắc, muốn cãi nhau, xin theo, cuối cùng cũng rảnh rồi mà.”

“Đường Vũ! Mày dám mắng tao, mày nhớ đó cho tao!” Nam sinh đầu đinh lóe qua vẻ tính toán trong mắt.

Malak liếc hắn một cái, không nói gì thêm.

“Học sinh phía sau yên tĩnh chút.” Thiết bị trên hành tinh nhân tạo khá kém, người dẫn đội chỉ đành la lên, kéo lực chú ý của các học sinh về lại phần giới thiệu hành tinh nhân tạo này.

Trở về tàu vũ trụ, Đường Vũ đang định lên mạng, thì bị người gọi tên.

“Cậu là Đường Vũ sao?”

“Ừ.”

),=/qd#[47bf10?=~/{`[email protected] huyetphong @}*:^99=%/$~#!*zvjs796259

“Phùng Dương nói cậu ta đợi cậu ở đây.” Người bạn học xa lạ đó đưa cho Đường Vũ một bản vẽ, trên bản vẽ hơi nhăn có một điểm đỏ: “Bảo cậu qua đó tìm cậu ta.”



Người đó nói xong thì đi.

Đường Vũ vừa đi theo đường chỉ dẫn trên bản vẽ, vừa khó hiểu.

Không biết Phùng Dương có chuyện gì mà phải ra vẻ thần bí như vậy, còn tìm người khác đến gọi cậu.

Cái này không giống phong cách của Phùng Dương…

Đường Vũ càng nghĩ càng thấy kỳ quái.

Không đúng…

Đợi khi cậu hoàn hồn lại, bên cạnh đã vang lên tiếng cảnh báo, rồi có mấy người mặc quân phục nhanh chóng vây lại, không cho cậu bất cứ cơ hội biện giải nào, một tay đè lên cổ cậu, kéo cậu đi.