Chiến Thần

Chương 120: Hyde đến

Đường Vũ mang Noah về.

ih80nd],73ij)[77*/[email protected] Huyết Phong @21}`dzrh~^#%kjpiinzy){6876qhvy

Khi thấy Noah, tốc độ của Ian cũng nhanh hơn bình thường một chút.



Đường Vũ biết, đối với Ian, Noah là một người bạn tốt hiếm có.

“Cậu ta thế nào.”

“Còn đang hôn mê.” Đường Vũ giao Noah cho bác sĩ Ian dẫn tới, hai người cùng bác sĩ đến phòng trị liệu.

Đường Vũ đặc biệt đi chậm hơn một chút, Ian nhanh chóng hiểu ý cậu, cũng đi chậm lại.

“Lần này thuận lợi không?” Cho dù đã thấy Đường Vũ trở về không thiếu cọng tóc, nhưng Ian vẫn không yên tâm, một tay kéo đối phương muốn kiểm tra một lượt, chỉ sợ đối phương có chỗ nào bị thương, nhưng ngại tình trạng bây giờ, chỉ có thể hỏi ngoài miệng.

Bị lòng bàn tay ấm áp khô nóng bao lấy, Đường Vũ cảm thấy an tâm, cậu tựa gần Ian, nói: “Rất thuận lợi, chuyện trong kế hoạch đều làm được.”

Ian cũng phối hợp lại gần một chút, để cậu có thể dễ dàng tựa vào vai anh.

“Có thể an bài cho tôi đi gặp Cao Mộc không?”

Sau khi lại gần, Đường Vũ thấp giọng nói.

Ian khựng lại, sau đó đưa tay ôm eo Đường Vũ, siết chặt, “Hôm sau tôi muốn đích thân thẩm vấn, cậu có thể đi.”

Ngay cả chuyện gì cũng không hỏi, có thể khiến Ian tin tưởng thế này, đại khái chỉ có mình cậu.

Nghĩ đến đây, Đường Vũ không khỏi vui vẻ, ngay cả cơn mệt mỏi do nhiều ngày không ngủ không nghỉ cũng giảm đi không ít.

“Tinh thần lực của anh sao rồi?” Đường Vũ hỏi.

Xem dáng vẻ Ian chắc đã trị liệu xong, tinh thần anh trông rất tốt.

“Rất thuận lợi.”

“Lên đến bao nhiêu rồi?”

Người đàn ông đó không trả lời, chỉ quay mặt qua, nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm.

“Xem ra tăng lên nhiều.” Đường Vũ cười nói, “Khí thế lại mạnh lên không ít.”

Cậu chỉ đang tâng bốc Ian, cái thứ khí thế này, bình thường, đặc biệt là lúc cậu ở trước mặt Ian, căn bản không còn tồn tại.

“Nếu muốn biết, đợi nghỉ ngơi xong rồi, đến kiểm tra cho tôi.” Ian nói.

“Ừm.”

Qua khỏi quãng đường hẻo lánh, Đường Vũ kéo giãn khoảng cách với Ian, sự thân mật vừa rồi cũng được che giấu tốt.

Dù sao đây là quân doanh, là nơi rất nhiều người độc thân, vẫn đừng nên lôi kéo thù hận quá mức là hơn.

Khi họ đến phòng trị liệu, Noah đã được đưa vào thiết bị trị liệu, đang chữa trị khẩn cấp.

Đường Vũ đứng ngoài lặng lẽ nhìn.

Vừa rồi cậu mang Noah về không chú ý, lúc này nhìn lại mới thấy kinh hãi, người đàn ông vốn điển trai cường tráng giờ đây đã gầy đến biến dạng.

Không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ trong thời không nhiễu loạn.

Cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, quay đầu hỏi Ian: “Lần này tôi đi bao lâu?”

“Nửa tháng.”

^{ue!!$%*,*[email protected] Light.raito44 @%/44tfnf29vlkqky[$?niti45:%mt

Không ngờ lâu như vậy! Bên trong hoàn toàn không có khái niệm thời gian.



Đường Vũ có chút hổ thẹn nhìn Ian, đối phương nhất định lo lắng cho cậu.

Lâu như thế, nếu Ian biến mất nửa tháng, cậu nhất định sẽ ăn ngủ khó yên.

Dường như phát hiện suy nghĩ của cậu, anh xoa tóc cậu đầy bao dung.

Động tác thân mật như thế khiến Đường Vũ cảm thấy rất thoải mái, bất giác híp mắt lại.

Nhìn người yêu lộ vẻ mặt đó, màu mắt thượng tá dần trầm, tay đặt trên đỉnh đầu cậu lại nhẹ vuốt ve, mang theo không khí mờ ám khó thể phát hiện.

Nhân viên y tế đứng bên cạnh từ lâu đã muốn hồi báo tình trạng cho Ian, hắn lúng túng đứng đó, không thể phá vỡ màn bảo vệ vô hình giữa hai người, bầu không khí mờ nhạt nhưng lại làm người ta đỏ mặt đó khiến hắn không biết có nên để hai người tiếp tục trầm mê hay không.

Miễn cưỡng giảm bớt bất an và mong nhớ cường liệt trong lòng, Ian thu tay lại.

Sớm phát hiện sau lưng hai người có động tĩnh, lúc này anh mới quay lại, tỏ ý bảo đối phương cứ tới.

“Sao rồi?” Anh hỏi.

“Các số liệu cơ thể bình thường, không bị ngoại thương, hồi phục một thời gian thì có thể tỉnh lại.”

Ian gật đầu, biết Noah quả thật không sao, anh đã yên tâm, dẫn Đường Vũ về khu nhà ở.

Đường Vũ muốn gặp Cao Mộc, là vì một vài trình tự luôn ghim trong lòng, nếu Cao Mộc thật sự nắm giữ loại trình tự thứ ba, vậy rất nhiều thiết tưởng trước kia của cậu đã có thể dễ dàng thực hiện.

Chẳng hạn bây giờ cần rất nhiều bước phức tạp mới có thể làm xong trang bị tuần hoàn năng lượng, nhưng nếu có nó thì có thể giản hóa hơn phân nửa, còn rất nhiều thứ khác.

Trong lòng mong nhớ chuyện này, Đường Vũ còn nghĩ, trước khi gặp Cao Mộc, cậu nên có chuẩn bị.

Có điều thượng tá Clermont của cậu hình như không định để cậu làm bất cứ chuyện gì.

Khi cậu đưa ra yêu cầu muốn tìm Phùng Dương thương lượng, bị vô tình đẩy vào phòng, cưỡng chế cởi đồng phục, nhét vào trong chăn.

“Cậu cần nghỉ ngơi, Đường Vũ.”

Cái tên hai chữ thốt ra từ miệng Ian, mang theo ý uy hiếp.

Đường Vũ hết cách, chỉ đành ngoan ngoãn nằm, chớp chớp mắt, hỏi: “Còn anh thì sao?”

Người đó giãy dụa một chút, sau đó lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn làm ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi.”

Tuy không nói nội dung thực chất, nhưng Đường Vũ lại nghe được hàm ý trong lời này, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng dâng cao, chỗ được chăn phủ dường như cũng đang tỏa nhiệt.

Thấy Đường Vũ phản ứng mạnh như vậy, vẻ mặt Ian dịu đi không ít, “Nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, thì ra khỏi phòng.

Đường Vũ ngủ rất ngon, lúc tỉnh dậy, bên cạnh không biết khi nào đã có thêm một người.

Đường Vũ lật người qua, cảm giác hạnh phúc trào lên từng chút một.

Nếu có thể luôn bình tĩnh, an ổn sống như thế, thì tốt rồi.

Lặng lẽ đưa ngón tay ra, chậm rãi vẽ theo đường mặt của Ian.

Thượng tá trong giấc ngủ vẫn khiến người ta không thể dời mắt, đồng thời lại dịu dàng khiến lòng người mềm đi.

Đường Vũ bỗng lĩnh hội được, tình yêu như một bài văn, có vô số từ ngữ tê dại có thể hình dung.

Sau đó, cậu chú ý ngón tay mình, rồi nhíu mày.

Phần mà cậu vừa ý nhất của thân thể đương nhiên là đôi tay này, dài, thẳng, mạnh mẽ, đặc biệt linh hoạt.

Cho dù cậu vẫn không để ý đôi tay này còn có đặc điểm là trắng nõn, nhưng, cậu vẫn nhớ rõ màu của đôi tay.

Sáng nay nhìn lại, tại sao có hơi ảm đạm?

Lẽ nào không đủ ánh sáng sao?

]:ly?$[}2570*.764986+{“[email protected] huyetphong @23)(qm+}/}767*:21nx5628$,26

Rất nhanh, mắt cậu đã bị dời đi, cánh tay cậu đang quan sát, bị người khác cầm lấy.



“Đang nhìn cái gì.”

“Không có gì.” Đè xuống bất an trong lòng, Đường Vũ lật người dậy: “Bị tôi đánh thức sao?”

Người đàn ông trước mắt vừa mở mắt ra, ánh mắt dịu dàng không thể tin nổi.

Đường Vũ nhịn không được, cúi người hôn lên.

Sáng sớm đã làm “nóng người” như thế, tâm trạng cả hai đều không tệ.

Đường Vũ cùng Ian đến sân huấn luyện, cậu muốn biết tinh thần lực của Ian đã tăng lên mức nào.

Khi con số đó hiển thị trước mặt cậu, Đường Vũ dại ra.

Hơn một ngàn một trăm.

Con số này, trong cả tinh hệ, đã là không thể vượt qua.

Cho dù thân thể trước kia của cậu, nghe đồn tinh thần lực hơn ngàn, cũng không đạt đến 1100.

“Sao lại nâng cao nhiều vậy?” Nâng lên hai trăm, như vậy đã vượt hẳn dự liệu của Đường Vũ, ngược lại khiến cậu cảm thấy bất an, “Anh có cảm giác gì không, có gì bất thường không?”

Ian lắc đầu, “Tốt lắm.”

“Thật sao?” Đường Vũ cảm thấy không tin nổi, “Bọn Phùng Nghị thì sao? Cũng tăng lên nhiều vậy sao?”

“Cũng được, nhưng giá trị tinh thần lực của họ ban đầu không cao như tôi, trừ tôi ra, Phùng Nghị khá cao, trước mắt đã 900.”

Sau chấn động, nỗi cuồng hỉ trào lên.

Đường Vũ biết, cơ hội cậu cần đã đến, trình tự mà cậu đã soạn sẵn từ trước có thể nổi tác dụng rồi.

Đường Vũ luôn suy đoán, gần khu thời không nhiễu loạn có từ trường bất thường gì đấy, sau khi chiến sĩ cơ giáp tiếp cận, tinh thần lực sẽ được nâng cao.

Hiện tại lại chứng minh được suy đoán đó, hơn nữa trừ viện nghiên cứu, họ cũng có cách giúp chiến sĩ cơ giáp hồi phục lực khống chế với tinh thần lực.

Như vậy thật tuyệt vời.

Trước khi điều khiển chiến thần vào thời không nhiễu loạn, cậu đã soạn xong một bộ trình tự, có thể mang chiến sĩ cơ giáp dạo một vòng an toàn quanh khu thời không nhiễu loạn, mục đích chính là để cho những chiến sĩ này tiếp xúc với từ trường bất thường kia, để nâng cao tinh thần lực.

Xem ra kế hoạch nâng cao lực chiến đấu cho bên mình đã có thể thực thi!

Đường Vũ hưng phấn kể lại kế hoạch cho Ian, anh mang ánh mắt kinh ngạc hiếm thấy nhìn cậu.

Đường Vũ cho là Ian cảm thấy kế hoạch của mình không đủ an toàn, bèn nói: “Tôi có thể hộ tống bọn họ, tinh thần lực được nâng cao sẽ giúp độ đồng bộ của họ cùng cơ giáp nâng cao, đến lúc đó…”

Còn chưa nói xong, cậu đã bị đôi tay mạnh mẽ siết chặt vào ngực.

“Đường Vũ, những gì cậu có thể làm được càng nhiều, thì nguy hiểm cậu phải đối mặt càng lớn.”

Giọng đối phương hơi đè nén, có thể thấy khi nói ra câu này, tâm trạng anh rất nặng nề.

Đường Vũ tỉnh khỏi kích động, chậm rãi yên tĩnh lại, nhẹ ôm anh, “Có lẽ đây chính là ý nghĩa của tôi.”

Tại sao chỉ có cậu khác người khác, tại sao ngài Joe chỉ để mình cậu trải nghiệm như vậy, tại sao cậu vừa là trình tự viên lại là người điều khiển cơ giáp…

Nếu không tận lực làm hết những gì mình có thể làm, cậu sợ sẽ có kết quả giống như kiếp trước.

Tất cả những chuyện có thể giúp thay đổi kết quả, cậu đều không dám từ bỏ.

Cậu không muốn lại nhìn Ian vì cứu cậu mà chết trước mặt cậu, mà cậu lại không thể làm gì chỉ có thể tuyệt vọng chọn cùng chết với anh.

Kết quả đó, đời này cậu tuyệt đối không cho phép xuất hiện lần nữa.

Có một phần khả năng, cậu cũng muốn nghĩ biện pháp đuổi hết toàn bộ những người Hyde đáng ghét, cùng với tộc kiến không mang ý tốt kia ra khỏi tinh hệ của họ.

Có lẽ Ian không có ký ức kiếp trước không thể đồng cảm với cậu, đối phương để tâm đến sự an toàn của cậu hơn, không hy vọng cậu nhiều lần gặp nguy hiểm.

Cậu chỉ có thể bảo đảm: “Tôi nhất định sẽ cố gắng bảo vệ tốt cho chính mình, không để anh phải lo lắng.”

“Cậu đã khiến tôi lo lắng rồi.” Đối phương nói thế.

lwkomvfu!rk]?{|46nlzm.]@ Light @vf57:)?+1973uvudokka`]54%?sk

Đường Vũ không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm đối phương thật chặt.



“Mới sáng sớm đã dính như keo, đúng là chịu không nổi.” Giọng nói hà khắc truyền tới, chính là Phùng Dương.

Đường Vũ rời khỏi vòng tay Ian, mặt vẫn còn hơi nóng.

Bị bạn thấy cảnh thân mật như thế, đây hình như là lần đầu tiên, da mặt Đường Vũ chưa dày bằng tường thành.

Ian buông cậu ra, mặt không biểu cảm nhìn Phùng Dương.

Phùng Dương giật mình, bước chân khựng lại, trong lòng thầm mắng Đường Vũ, cư nhiên hại cậu bị Ian trừng.

Ian ra ngoài đi huấn luyện, Đường Vũ đúng lúc có chuyện cần tìm Phùng Dương, nên kéo Phùng Dương đến phòng thao tác.

Cậu cho Phùng Dương biết ý định nâng cao tinh thần lực của chiến sĩ cơ giáp trên quy mô lớn, đối phương vỗ đầu cậu hỏi cậu có điên không.

“Nhưng tôi cảm thấy ý định này rất được mà.” Đường Vũ bất đắc dĩ nói.

Sao tên này dám vỗ tới vỗ lui trên đầu cậu thế, lúc trước vì cậu có thể điều khiển chiến thần còn xa cách cậu mấy ngày mà.

“Đúng, tôi không nói là không được, tôi chỉ không biết trong đầu cậu chứa những trò gì, chắc không phải cậu là thần chứ.”

Đường Vũ chỉ xem là đối phương đang đùa, vỗ tay cậu ta xuống, sau đó lập tức vào chính đề, nói rõ suy nghĩ của mình.

Thời gian của họ không nhiều, thời không nhiễu loạn kia rất nhanh sẽ hoàn thiện, đến lúc đó kẻ địch của họ sẽ ào tới, phân tán khắp tinh hệ, toàn diện tấn công họ, họ cần phải tranh thủ thời gian.

Khi Đường Vũ bắt đầu thực thi kế hoạch nâng cao tinh thần lực, nơi thời không nhiễu loạn đột nhiên xuất hiện mấy thứ giống như cơ giáp nhưng hoàn toàn khác loại hình với cơ giáp liên bang.

Những chiếc cơ giáp đó mang theo lệ khí nồng nặc, chẳng qua hình như đã bị tổn hại nghiêm trọng, hoàn toàn không còn dấu hiệu sinh mệnh.