Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 27: Gặm Chưa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Cái gì?"
Mà sau khi nghe thấy lời này.

Da đầu Lý Phúc nhất thời phát run.
"Một trăm năm mươi tỷ, thế mà thật sự có một trăm năm mươi tỷ, cậu ta nói cho mẹ rồi, Phúc, chúng ta có tiền rồi" Tống Hồng Anh đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là mừng như điên.
Kết quả bị Lý Phúc dội cho một chậu nước lạnh xuống.
"Trong thể có một trăm năm mươi tỷ không sai, nhưng mà cậu ta cho, mẹ thật sự dám lấy sao? Hôm nay mẹ lấy đi tấm thẻ này, ngày mai mẹ sẽ ở dưới sông Hải Kinh..."
Mà sau khi Dương Kiến Nghiêm trở lại, Cao Xuân Lan vội vàng tiến lên hỏi: "Chuyện thế nào rồi Dương Kiến Nghiêm?"
"Yên tâm đi mẹ, không sao rồi"
Dương Kiển Nghiêm biết mẹ vợ này của mình miệng cứng nhưng lòng mềm, thực ra trong lòng bà rất lo lắng, cho nên trong lòng thoáng cảm động một chút.
Kết quả ngay sau đó liền nghe thấy mẹ vợ oán giận: "Tổng Hồng Anh con trai người ta làm phó viện trường ở bệnh viện trung tâm thành phố, rất có bản lĩnh, nếu bà ta tóm chặt không buông, vậy thì thật sự Xong đời rồi, đều tại cậu, Dương Kiến Nghiêm, nếu không phải cậu ăn hại như vậy, làm sao sẽ bị người ta nói huyên thuyên”
"Vâng vâng, mẹ, đều tại con không tốt." Dương Kiến Nghiêm bất đắc dĩ đầu hàng.


"Đi, Thúy Ngân, con dẫn mẹ xuống, mẹ đi xin lỗi Tống Hồng Anh" "Mẹ, đừng đi, anh rể có thể giải quyết"
"Cái đồ ăn hại như nó xử lý cái rắm gì, đến lúc đó Tống Hồng Anh thật sự muốn lừa người, chả lẽ lại đem căn phòng ở duy nhất của chị con bán đi sao? Sau này chúng ta lại ngủ đường cái?"
Nói xong, Cao Xuân Lan liền muốn xuống lầu, kết quả vừa mới mở cửa, liền đụng phải Lý Phúc và Tống Hồng Anh.
Tống Hồng Anh lúc này giống như một đứa trẻ phạm lỗi vậy, đi theo phía sau Lý Phúc, cúi đầu, miễn bàn có bao nhiêu khôi hài.
"Di Cao" Mà sau khi nhìn thấy Cao Xuân Lan, Lý Phúc liên tục cúi đầu khom lưng giao tấm thẻ ngân hàng vừa rồi ra: "Thật ngại quá, mẹ cháu tuổi tác lớn rồi, tính tình rất quái lạ, vừa rồi đắc tội gì nhiều."
"Di xem vừa rồi mẹ cháu còn động thủ nữa, bà ấy đúng là người già hồ đồ mà, nếu đi có nhu cầu, cháu mang dì đi bệnh viện kiểm tra một chút?"
Thái độ của Lý Phúc vô cùng khiêm tốn.

Mà thái độ này, thật sự làm cho Cao Xuân Lan vẻ mặt sững sờ.

Đây là tình huống gì vậy? Bà vốn tưởng rằng hai người này là đến hỏi tội chứ.
"Di Cao, cháu mang dì đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé?" Lý Phúc dè dặt hỏi.
"Bỏ đi, tôi không sao."
"Vậy dì Cao, cậu Dương đâu?" Lý Phúc hỏi.
Đang nói, Dương Kiến Nghiêm đi tới, Cao Xuân Lan không khỏi hừ một cái nói: "Còn không màu đi pha tra?"
"Được, mẹ!" Dương Kiến Nghiêm gật đầu.
Mà nghe thấy cái này, Lý Phúc sợ tới cả người run run, liên tục lắc đầu: "Di Cao, chúng tôi không uống không uống."
Đùa cái gì vậy? Để Dương Kiến Nghiêm pha trà cho ông ta? "Nếu không uống, vậy thì đi đi, trong nhà không có chỗ đặt chân" Dương Kiến Nghiêm bĩu môi.

"Vâng vâng vâng!"
Nghe thấy lời của Dương Kiến Nghiêm, Lý Phúc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng vậy, vội vàng mang theo Tổng Hồng Anh rời đi.
Từ đầu đến cuối, Cao Xuân Lan đều chưa phục hồi tinh thần lại, thẳng đến khi Lý Phúc rời đi được một lúc rồi, bà mới buồn bực nói thầm: "Đây là chuyện gì vậy, mụ già Tổng Hồng Anh này rất hung hăng, điều này đúng là không bình thường."
"Mẹ, vốn dĩ chính là người ta sai, bà ta có thể tự cảm thấy đuối lý?" Dương Kiển Nghiêm nói.
"Lắm mồm cái gì, mau đi làm cơm" Dương Kiển Nghiêm cười cười, liền đi làm cơm.
Cao Thúy Ngân đi tới hỗ trợ, lúc rửa rau, cô thuận miệng hỏi: "Anh rể, trong tấm thẻ anh cho ông ta, thật sự có một trăm năm mươi tỷ sao?"

"Em đoán xem."
"Em cảm thấy có."
Sau đó Cao Thuý Ngân tiếp tục bổ sung nói: "Anh rể, tuy rằng trước đây chúng ta không qua lại bao nhiều, chỉ có điều em cảm thấy anh rất đáng để dựa vào"
"Ha ha, lời này nếu để mẹ nghe thấy, sẽ nói em ăn cây táo rào cây sung." Dương Kiển Nghiêm trêu ghẹo cười nói.
"Mẹ em chính là người miệng cứng lòng mềm" Cao Thúy Ngân giải thích: "Anh đừng thấy mẹ mỗi ngày đều nói anh, thực ra trong lòng bà lo lắng cho anh và chị đó, thái độ bây giờ đối với anh, cũng tại lúc trước anh đi một cái liền là năm năm, tức giận thôi."
"Anh biết" Dương Kiến Nghiêm gật gật đầu.

Đang nói, điện thoại của Cao Thúy Ngân vang lên, cô liền ra khỏi phòng bếp.
Sau khi làm cơm xong, Dương Kiến Nghiêm gọi Cao Xuân Lan đến ăn cơm, phát hiện Thúy Ngân không có ở nhà, không khỏi tò mò hỏi: "Mẹ, Thúy Ngân đâu?"
"Hình như có chuyện ra ngoài rồi, không cần quản nó." Lúc ăn cơm, Cao Xuân Lan tiện tay gắp một cái đùi gà vào trong bát Dương Kiển Nghiêm.

Đây là lúc trở về, Dương Kiển Nghiêm cố ý mua, anh nhớ lúc trước Cao Xuân Lan thích ăn.

"Dầu mỡ quá, ăn thứ này dễ bị gan nhiễm mỡ, đều cho cậu ăn".

Sau khi ném cho Dương Kiến Nghiêm xong, trong miệng còn lầm bà lầm bầm giải thích.

Thấy thế, Dương Kiến Nghiêm hơi sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười cười.

Người mẹ vợ này.
Khoảng mười một giờ, Dương Kiến Nghiêm ở phòng cho khách đã đi vào giấc ngủ, đột nhiên điện thoại vang lên.
"Anh rể, Karaoke Dễ Nghe, anh có thể tới đón em không?" Trong điện thoại vang lên giọng nói của Thúy Ngân.
Bên kia hình như có chút ầm ĩ.
"Được!" Vừa nói xong, Dương Kiến Nghiệm phát hiện điện thoại của Thúy Ngân đã cúp.

Lúc làm cơm Cao Thúy Ngân nghe điện xong liền ra ngoài, chắc là đi hát karaoke rồi.

Song anh cũng không nghĩ nhiều, mặc Xong quần áo liền ra ngoài.
Sau khi tới quán karaoke, Dương Kiến Nghiêm gọi điện thoại, lại phát hiện không gọi được, vì thế chỉ có thể đẩy cửa tìm từng phòng một.
Mở vài cái cửa đều không tìm được, còn suýt chút nữa bị người ta đánh.
Cuối cùng tìm được Cao Thúy Ngân ở trong một phòng bao lớn cuối hàng lang tầng hai.
Trong phòng bao mùi rượu nồng nặc.
Cả nam lẫn nữ đại khái có mười mấy người, trên bàn bày đầy chai rượu trái cây, vô cùng lộn xộn.

Dương Kiển Nghiêm liếc mắt một cái liền thấy Cao Thủy Ngân.
Cô mặc quần áo trễ ngực mát mẻ, hai má đỏ ửng, rõ ràng đã say.

"Mẹ nó anh là ai hả?"
Một thanh niên đứng dậy, mắng Dương Kiến Nghiêm vừa đẩy cửa ra.
"Anh rể"
Cao Thúy Ngân hướng về phía Dương Kiến Nghiêm chào hỏi.
Dương Kiển Nghiêm bước về phía Cao Thuý Ngân, ngồi xuống bên cạnh cô ta, cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô.
"Yo, Cao Thúy Ngân, đây là anh rể cậu à, cuối cùng cũng nhìn thấy người thật trong truyền thuyết rồi." "Anh rể của Cao Thuý Ngân các cậu đều biết à? Sao tôi chưa từng nghe thấy Cao Thúy Ngân nói qua?"
"Chúng ta quen biết muộn nên cậu không biết cũng bình thường, trong cái vòng này của chúng ta, ai chẳng biết chị của Cao Thúy Ngân, Hứa Khinh Tử lúc trước chính là một trong mười người đẹp nhất Hải Kinh đó."
"Hứa Khinh Tử là chị của Cao Thúy Ngân à? Tôi nghe nói Hứa Khinh Tử không phải gả cho một tên phế vật sao, tên đó lúc ấy còn rời nhà đi năm năm, làm cho Hứa Khinh Tử ở góa, ở Hải Kinh lúc đó gây ra động tĩnh không nhỏ."
"Cậu nói không
.