Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 1: Trời Có Sập Xuống Thì Tôi Cũng Có Cách



"Tôi phải đi rồi."
Nước ngoài, trước một đại điện hùng vĩ, người đàn ông và người dưới của mình nói lời tạm biệt cuối cùng.

Trên biển hiệu được rèn đúc bằng ngọc lưu ly, ba chữ: "Điện Chiến Thần" phát ra ánh vàng lóng lánh.

"Đại ca thực sự muốn đi sao?"
Một thanh niên đi lên trước, trong mắt đều là vẻ không nỡ.
"Phải đi rồi"
Ánh mắt người đàn ông hoảng hốt, ký ức được phủ bụi lập tức lại mở ra.
Năm năm trước, anh không quan tâm vợ giữ mình lại, rời khỏi Hải Kinh, ly biệt quê hương.

Tham quan, xuất ngũ, tham gia lính đánh thuê cho đến tận bây giờ.

Ba chữ Điện Chiến Thần trở thành tổ chức số một số hai thế giới, tài sản vô số.

Trong điện ngoài anh thì còn mười hai chiến thần nữa, tùy tiện chọn một cũng có thể làm cho người ta nghe mà sợ mất mật.
Có thể nói bây giờ anh đang ở trong thời kỳ đỉnh cao.

Lúc này rời đi thì đúng là làm cho người ta không khỏi tiếc hận.

"Nhóc Tư, tin tức tôi bảo cậu điều tra đã có chưa?"

"Tra được rồi đại ca ạ.

Sau khi anh rời khỏi thành phố Hải Kinh, chị dâu sinh một bé gái, đặt tên là Dương Lam Linh.

Còn tình hình của chị dâu." Cậu thanh niên muốn nói lại thôi.
"Dương Lam Linh" Trên mặt Dương Kiến Nghiêm nở nụ cười: "Vẫn theo học của tôi.

Còn chưa gặp, tôi cũng có hơi lo" "Chúc mừng đại ca, nhưng mà tình hình của bé Lam Linh có hơi bất ổn." "Sao vậy?"
"Cô bé xảy ra tai nạn xe, giờ còn đang ở bệnh viện."
"Cái gì?"
Dương Kiến Nghiêm kinh hãi, muốn hỏi chi tiết nhưng mà nhóc Tư nói, vì chuyện xảy ra quá đột ngột cho nên cụ thể thế nào còn chưa tra ra.
"Đại ca, anh cũng đừng quá lo lắng.

Em đã liên hệ với Vương Kim Siêng, nhà giàu nhất ở Hải Kinh rồi.

Cái tên này là đàn em của em, sau khi anh về sẽ tùy ý để anh sai xử"
Mà Dương Kiến Nghiêm vì sốt ruột cho con gái, dặn dò xong mọi việc bên này thì lập tức ngồi máy bay về thành phố Hải Kinh.
Trước sau chỉ mất tám tiếng.

Tám tiếng sau, đúng lúc là tám giờ sáng ở Hải Kinh.

Cửa bệnh viện trung tâm thành phố, Dương Kiến Nghiêm vừa tới thì một chiếc xe sang trọng liền đỗ lại.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ bước xuống khỏi xe, ông ta liếc mắt liền nhận ra Dương Kiến Nghiêm, vội vàng tiến lên trước, cúi mình thở phào: "Thưa anh, anh tới rồi"
"Ông chính là Vương Kim Siêng mà nhóc Tư nói à?" "Đúng vậy, chính là tôi" Vương Kim Siêng cúi mình rất thấp, trong mắt đều là vẻ tôn kính.
Tuy nói Dương Kiến Nghiêm mặc một bộ đồ bình thường, không có phẩm vị gì, nhưng mà ông ta biết rõ, vị trước mặt này, bao gồm cả ông chủ nhóc Tư sau màn kia là nhân vật kinh khủng cỡ nào.
Cho dù ông ta là nhà giàu nhất Hải Kinh, hay là nhà giàu nhất nước Chiêm, thì đều phải kính cẩn một phen.

"Con gái tôi thế nào rồi?" Xin lỗi anh Dương, hôm qua bên hải ngoại mới gọi nên tôi cũng vừa biết được chuyện này.

Hôm nay mới đưa bé 
Lam Linh vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Tình hình của cô bé không lạc quan lắm"
"Nghiêm trọng như vậy sao? Cụ thể là tai nạn xe cộ thế nào?" Dương Kiến Nghiêm vừa đi vừa hỏi.

"Tạm thời còn chưa rõ thì anh tới, cho nên tôi ra đón anh luôn.

Còn tình hình cụ thể thì vẫn đang điều tra."
Tám tiếng trước hắn là rạng sáng ở Hải Kinh.

Vương Kim Siêng có thể sắp xếp mọi thứ, đổi cho con bé phòng chăm sóc đặc biệt lúc nửa đêm thì cũng coi như là nhanh chóng.
Cho nên Dương Kiến Nghiêm không trách ông ta.
Một lát sau, Dương Kiến Nghiêm đi vào phòng bệnh, lúc này anh mới phát hiện ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Nằm trên giường bệnh là một cô bé không cao quá một mét.

Trên dưới cả người cô bé đều cắm dây dợ, tóc cũng bị cạo sạch, sắc mặt tái nhợt.
Mà bên cạnh cô bé lúc này có một đứa bé trai đứng cạnh.

Cả người bé trai toàn đồ hiệu, trong tay cầm kẹo mút.

Còn rất ra dáng đi tới trước mặt cô bé.

"Lam Linh, có muốn ăn kẹo không?" "Lam Linh muốn ăn".

Bởi vì trên người đang cắm ống, cô bé không có cách nào động đậy.

Cho nên liền há mồm ra, muốn bé trai đút cho cô.
Lúc đầu là cảnh tượng rất ấm áp, nhưng trong mắt bé trai lập tức lóe lên một tia gian trá, đột nhiên buông tay, kẹo mút rơi xuống đất.
Bé trai lại đi tới đạp lên làm cho bên trên dính đầy bùn đất.
Sau đó điều khiến người ta khiếp sợ chính là, cậu ta lau vào quần áo, sao đó lại đưa cho cô bé, con giả bộ mỉm.

cười: "Cho này".

Lam Linh có chút hoang mang, cô bé nhìn chăm chú một hồi, sau đó lắc đầu.
"Bẩn rồi"
"Nhưng mà mày vốn là một đứa bẩn thỉu không ai muốn"
Chứng kiến cảnh tượng này, Dương Kiến Nghiêm vừa mới cảm thấy ấm áp liền lập tức nổi giận, sau đó sải bước đi vào.
Dùng tay cốc lên trán bé trai một cái.

Cậu bé này bị đau thì lập tức khóc oa oa lên.

"Thằng nhóc bất lịch sự ở đầu chui ra đây, cút ngay cho tôi!" Vừa hay đúng lúc này, ngoài cửa có một người phụ nữ ăn mặc phú quý, hình như đang tìm con mình, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng đi tới.
"Cục cưng ở đây à?".
"Mẹ ơi, cái chú này đánh con, mẹ màu đánh chú ta cho con đi."
"Anh là ai, làm gì vậy? Sao lại đánh con trai cưng của tôi?" Người phụ nữ ôm bé trai vào trong lòng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Dương Kiển Nghiêm.
"Nó cho con gái tôi ăn mấy thứ bẩn thỉu"
"Ăn mấy thứ bẩn thỉu thì sao, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, với cả ăn mấy thứ bẩn thỉu là anh liền đánh con tôi à? Ăn đầu có chết được?"
"Vậy tôi cũng đâu đánh chết người?" "Anh..."
Người phụ nữ tức đến thở hổn hển, chỉ vào Dương Kiến Nghiêm, mắng: "Cái đứa con hoang này có thể sánh với cục cưng nhà tôi sao"
Dương Kiến Nghiêm cười: "Đúng là một người đàn bà ti tiện, chẳng trách có được thằng con trai như vậy"
"Anh nói gì?" "Tôi đếm đến ba, cút khỏi chỗ này"
"Anh còn dám mắng chửi người à? Hôm nay tôi cứ đứng ở đây đất.

Không chỉ đứng đây, tôi còn phải nói, anh rất lo cho cái đứa con hoang này đúng không? Anh yên tâm, hôm nay tôi sẽ bảo chồng tôi đuổi nó ra khỏi bệnh viện, tôi cho nó đột tử ở đầu đường xó chợ.

Sao? Không phục? Muốn ra tay đánh tôi à?"

"Lần đầu tiên tôi gặp được loại người có đòi hỏi kỳ quái như này."
Bop! Dương Kiển Nghiêm không nghe hết lời đã trực tiếp cho người phụ nữ kia một cái bạt tai Năm dấu tay đỏ bừng lập tức xuất hiện trên gương mặt của cô ta.

"Anh...!anh dám đánh tôi?"
Người phụ nữ ôm má, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ người này lại dám ra tay đánh mình?
Cô ta nhìn chằm chằm Dương Kiển Nghiêm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện hôm nay chưa xong đầu, bà đâu mà không giết chết mày thì sẽ không mang họ Lý!"
"Con hay bởi mẹ, có người mẹ thế này, bảo sao con cái không tốt.

Bình thường chắc cô ương bướng quen rồi, nhưng hôm nay đụng phải tôi là xui rồi."
Nói xong, anh lại nâng tay lên muốn tát cho một cái nữa.
Đúng lúc này, Lam Linh đột nhiên kéo góc áo Dương Kiến Nghiêm, ánh mắt khiếp đảm, yếu ớt nói: "Chú ơi đừng đánh nữa, như vậy sẽ gây rắc rối cho mẹ"
"Ha ha.

Người phụ nữ kia cười mỉa mai: "Con nhóc, mày cũng biết là sẽ gây rắc rối cho mẹ mày cơ à? Tao nói cho mày biết, tạo đã nói rồi, tạo sẽ đuổi mày ra đường cho chết.

Tao mà không làm được thì tao sẽ không mang họ Lý."
"Dì ơi thật sự xin lỗi." Lam Linh chân thành xin lỗi, mặc dù cô bé chịu ấm ức nhưng cũng biết mẹ vất vả, dì này mẹ không chọc vào nổi.
"Xin lỗi ư? Muộn rồi!" "Cô có thôi đi không?" Dương Kiến Nghiêm hít mắt nhìn cô ta: "Cô ghê lắm à?"
"Ghế? Ha ha, cũng không phải ghê!" Người phụ nữ quan sát Dương Kiến Nghiêm một phen, có lẽ cảm giác được trên người anh không có khí chất đại ca gì, cho nên trong mắt đều là khinh thường: "Ít nhất không giống như loại rác rưởi các người.

Bóp chết các người chỉ như bóp chết một con kiến thôi.

Quá đơn giản!"
"Sợ chưa? Sợ thì quỳ xuống xin lỗi bà ngay, tôi sẽ không truy cứu anh và đứa con hoang kia nữa"
Người phụ nữ vênh váo lại hung hăng, dáng vẻ đắc ý, thề chết không bỏ qua.
Vẻ mặt Lam Linh trở nên luống cuống, kéo vạt áo Dương Kiển Nghiêm, lẩm bẩm: "Chú ơi, chú xin lỗi dì này được không? Lam Linh không thể gây rắc rối cho mẹ được"
Nghe vậy, anh liền quay đầu nhìn về phía Lam Linh đang nằm trên giường.
Dương Kiến Nghiêm chỉ cảm thấy sống mũi cay cay.

Anh nhẹ nhàng xoa gương mặt nhỏ của Lam Linh, cười nói: "Lam Linh yên tâm, có chú ở đây, trời sập xuống thì chú cũng có cách
Nói xong, anh đứng dậy quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

"Tôi cho cô mười phút.

Tôi xem cô có thể để chúng tôi cút khỏi bệnh viện này được không".