Chiến Quốc - Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 1: 1 Hoa Dương Lâm Nguy


Trước công nguyên năm 273 , Xích Niên năm bốn mươi hai, Hàn quốc đô thành, Tân Trịnh.Chợt giống như một đêm gió xuân tới, nghìn cây vạn cây hoa lê nở.Đêm qua một trận tuyết lớn nhuộm toàn bộ Tân Trịnh thành thế giới màu trắng bạc.

Gió tây bắc thổi rất mạnh nhưng không ngăn cản được nhiệt tình mừng năm mới của dân chúng.Hôm nay là mùng sáu tháng giêng, tại Tân Trịnh, trên phố lớn ngõ nhỏ rất náo nhiệt.Tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ, tiếng tiểu thương rao hàng, tiếng đánh nhau trong tửu quán, còn có các loại âm thanh hỗn tạp khác hỗn hợp cùng một chỗ, hội tụ lại thành một khúc nhạc mừng năm mới.

Khói bếp lơ thơ, hương thơm điểm tâm xông vào mũi, không khí vui tươi bao phủ toàn bộ Tân Trịnh thành.Năm mới vui sướng khiến cho mọi người tạm thời quên bây giờ là Chiến quốc, thời đại các nước hỗn chiến, mạng người đê tiện như cỏ rác.Đối với dân chúng Hàn quốc mà nói, năm nay là một năm đáng để ăn mừng.

Bởi vì thời tiết tốt, không có thủy tai, nạn hạn hán, thu hoạch cũng sung túc, ngoài ra năm nay Hàn quốc không trải qua chiến sự, trong lòng dân chúng thật sự rất cao hứng.Ngụy quốc liên tục gặp tai ương.

Đánh cả năm, Ngụy quốc lại vì phản bội Tần, liên thủ với nước Tề nên bị Tần quốc trả thù, chiến sự không ngừng.

Tần quốc chính là hổ lang sư, Ngụy quốc từ lâu không còn cái dũng của năm xưa.

Bởi vậy Ngụy quốc bị Tần quốc đánh được kêu lên đầy đáng thương, khổ không thể nói hết, nhiều lần chiến bại, bị chém đầu 5 vạn quân binh, Tần quốc cũng hết giận.Các dân đen tất nhiên không hiểu các quốc gia vì sao khói lửa chiến tranh không ngừng.

Theo bọn họ thấy, quốc quân và các đại phu có thịt ăn có rượu uống, còn có gì mà không biết đủ! Mọi người cứ hòa thuận ở chung thật tốt, không cần tranh ngươi chết ta sống, đến cuối cùng còn không phải cũng trở thành một nắm mộ hoang.Đáng tiếc, bọn họ không hiểu chính trị thâm hiểm, cho dù chiến tranh động một cái là mười mấy, hai mươi mấy vạn người cũng chỉ là chính trị kéo dài.


Người sống một đời, các đại phu tất nhiên không chỉ vì cần ăn uống no đủ.Bọn họ hướng tới chính là có được càng nhiều quyền lực, càng nhiều đất đai.

Tất cả những điều này đều cần chiến tranh để cướp đoạt.Chiến quốc chính là tổng thể, người người đều là quân cờ, nếu không muốn thành quân cờ thì phải phản kháng chống lại.

Tranh, có thể thắng có thể đầu rơi máu chảy; không tranh, vĩnh viễn bị người ta sắp xếp.Từ Liệt Vương nguyên niên (trước công nguyên năm 375) Hàn quốc diệt Trịnh, Tân Trịnh trở thành đô thành mới của Hàn quốc đã qua hơn trăm năm.

Trải qua hơn một trăm năm xây dựng, Tân Trịnh đã là thành trì hùng vĩ nhất Hàn quốc.

Phóng tầm mắt cả vùng Trung Nguyên, chỉ có Ngụy quốc Đại Lương có thể cùng sánh ngang.Sinh hoạt ở một quốc gia mạnh mẽ có chỗ tốt là được an toàn.

Trừ khi quốc gia có họa vong quốc, bằng không chắc chắn sẽ không có việc binh đao.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tân Trịnh thành cư trụ hơn hai mươi vạn nhân khẩu.Tân Trịnh cửa bắc, một lão hán tuổi chừng năm mươi đang cầm một chén sành lớn uống trà, bên cạnh là một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám.

Thiếu niên vẻ mặt sùng bái nhìn lão hán, trong miệng nói:- Lão Tô thúc, ngươi lại nói cho ta nghe những việc trải qua khi tòng quân, cầu ngươi.Lão hán khóe mắt lại run lên, nuốt xuống nước trà đắng chát trong miệng, hắn nói:- Vệ Hình, ngươi đừng tưởng rằng tòng quân là trò chơi vui, đó là chiến trường cầm theo đầu thắt ở lưng quần, đao thương kiếm kích không có mắt, dù ngươi là tướng quân hay là lính quèn, một mũi tên bắn ngã, mạng này đã không còn.- Nhưng ca ca ta Vệ Vân dựa vào quân công làm tới ngũ thập trưởng, cai quản 50 người! Lão Tô thúc, ngươi không biết, Trần Nhị hổ sát vách tòng quân hai năm, hai ngày trước trở về diễu võ dương oai ở trước mặt ta nói hắn được đề bạt làm thập trưởng, cười ta còn là một tiểu binh canh giữ cửa thành, ta giận hắn.

Lão Tô thúc, ngươi dạy ta bản lĩnh giết địch, ta muốn làm tướng quân.- Ngươi là thằng ranh con!Lão hán tát vỗ vào đầu thiếu niên.- Ngươi cho rằng tướng quân dễ làm như vậy sao! Nhất tướng công thành vạn cốt khô, muốn làm tướng quân không biết phải trải qua bao nhiêu lần trải qua núi đao biển máu, trước khi ngươi lên làm tướng quân đã chết rồi.


Lão hán ta tòng quân ba mươi năm, bao nhiêu người hùng tâm tráng chí giống như ngươi vậy, kết quả một khi lên chiến trường lại tè ra quần.

Bên cạnh ta, đồng đội liên tục thay đổi, bao nhiêu lần ta lâm vào cửa ải sinh tử.

Tướng quân cái rắm, quan lớn hơn nữa cũng phải có mạng mới làm được.Lão hán nói lời sâu xa với thiếu niên.

Thiếu niên lẩm bẩm.- Có lẽ hắn cũng giống như lão Tô thúc may mắn sống sót làm thành tướng quân!- Vệ Hình!Lão hán vẻ mặt nghiêm nghị nói.- Đừng xem những ngũ thập trưởng, thập trưởng bình thường rất uy phong, đến chiến trường chết trước chính là bọn họ.

Ngươi nghe thúc khuyên một câu, sống sót quan trọng hơn tất cả.

Cũng không sợ ngươi chê cười, lão thúc ta đây ba mươi năm làm qua đào binh không ít, nhưng ta còn sống, so với những kẻ chết tha hương, hài cốt không còn, ta đã thật sự không tệ.

Cũng bởi vì hai nhà chúng ta thân thiết, ta mới bỏ ra mặt mũi cầu cho ngươi công việc trông coi cửa thành, tuy khổ cực, nhưng chắc chắn sẽ không chết.- Lão Tô thúc, ta biết ngươi rất tốt với ta.Thiếu niên vẻ mặt kiên nghị nhìn lão hán, nói:- Nhưng ta là đứa trẻ nghèo khổ, lẽ nào phải làm ruộng cả đời, canh gác cửa thành đến già? Tuy ta trẻ tuổi, nhưng cũng biết, cầu phú quý trong nguy hiểm, so với chết già cửa thành, không bằng giết ra một tiền đồ.

Cầu lão Tô thúc tác thành.Lão hán trong lòng giãy giụa nửa ngày, thở dài nói.- Ôi! Cũng được! Chờ đóng cửa thành, ngươi theo ta về nhà, ta dạy cho ngươi một ít quy định trong quân, đỡ phải vô duyên vô cớ hại tính mạng của ngươi.- Tạ lão Tô thúc!Thiếu niên vẻ mặt kích động đáp ứng.Sáu mươi dặm về phía bắc của Tân Trịnh là Hoa Dương thành của Hàn quốc.Vô số đại quân Ngụy, Triệu bao vây Hoa Dương thành, đứng ở đầu tường thành dõi mắt nhìn chung quanh, binh lính mặc trang phục màu đỏ như biển rộng nhìn không thấy bờ bến.Hoa Dương thành giống như chiếc thuyền nhỏ trong bão tố, sắp bị một cơn sóng lớn màu đỏ nhấn chìm.


Vô số cờ xí đón gió phất phơ, dễ thấy nhất không thể nghi ngờ là hai chữ “Ngụy” và “Triệu”.Dưới thành tường, Ngụy quốc Thừa tướng Mang Mão đang hăng hái dò xét quân doanh, bên cạnh chính là Triệu quân thống soái Giả Yển.Nhìn thấy người Hàn trên tường thành hốt hoảng, trong lòng Mang Mão vô cùng đắc ý.Tuy nói năm gần đây thực lực Ngụy quốc suy yếu, bị Tần quốc đánh không ngẩng đầu lên được, nhưng cũng không phải Hàn quốc nho nhỏ có thể chống lại.

Lần này hắn dẫn đầu 13 vạn đại quân Ngụy quốc, lại thêm 2 vạn đại quân Triệu quốc, 15 vạn binh đủ sức để nghiền ép Hàn quốc.Nghĩ hắn mấy ngày sau đánh hạ Hoa Dương thành, binh vây Tân Trịnh, Mang Mão vẻ mặt ửng đỏ.

Trước đây hắn từng hiến kế Ngụy Vương cắt ba thành cho Tần quốc, tiếp theo liên Tần phạt Tề, đại hoạch toàn thắng, lấy được 22 huyện.Lần này phạt Hàn tháng lợi, hắn chắc chắn sẽ càng được Ngụy Vương tin tưởng.

Bởi vậy, đối với Hoa Dương thành, hắn tình thế bắt buộc.

Mang Mão âm thầm thề trong lòng.Ngày nay thiên hạ đại thế đã sáng tỏ, luận thực lực, Tần quốc là thứ nhất, có khả năng nhất thống nhất thiên hạ.

Triệu quốc lại là quốc gia duy nhất có thể chống lại cường Tần, Sở quốc, Tề quốc, Ngụy quốc, Hàn quốc, Yến quốc đều đã xuống dốc, bất luận chống lại Triệu quốc hay là Tần quốc đều không có nửa phần nắm chắc, cần liên minh tự bảo vệ hắn.Cường Tần không phải một quốc gia ôn hòa, đây đã là nhận thức chung.

Càng đáng sợ là khi Tần quốc quét ngang thiên hạ, trấn áp vũ nội, bao quát bốn biển, thôn tính bát hoang.Sáu nước sợ hãi, cũng từng hẹn nhau hợp tung, uống máu kết minh, dùng mười mấy nơi, trăm vạn các, gõ cửa công Tần.

Người Tần đóng cửa không ra, sáu nước vì băn khoăn mà không dám tiến.Biện pháp duy nhất có thể bảo vệ chính hắn nhưng vì sáu nước đều có ý xấu nên kế hoạch tan vỡ, vì vậy sáu nước tranh nhau hối Tần để cầu an toàn nhất thời.Tần quốc đánh chiếm Dĩnh đô của Sở quốc, dưới tình huống đánh bại bốn mươi vạn quân Sở, một lần nữa đưa mắt nhìn sang vùng Trung Nguyên.

Bởi vậy, Ngụy quốc và Hàn quốc lại thành chướng ngại vật mạnh mẽ trong mắt Tần, bọn họ lại là anh không ra anh, em không ra em.Hai năm trước (công nguyên trước 275 năm), Tần quốc Thừa tướng Nhương Hầu Ngụy Nhiễm dẫn quân binh vây Ngụy quốc đô thành Đại Lương, Hàn quốc vì việc nghĩa không hề chùn bước phái quân cứu viện, bị chém giết 4 vạn, danh tướng Bạo Diên thất bại bỏ chạy trở về.

Tuy cuối cùng Ngụy quốc cắt đất cầu hòa, nhưng Hàn quốc vào thời điểm Ngụy quốc binh lâm thành hạ lại vì việc nghĩa mà đứng ra cũng được mọi người biết đến.Dù đâylà niên đại đạo đức tan vỡ, chữ lợi đứng đầu, tiếu lí tàng đao, bàng quan, lấy oán trả ơn chỗ nào cũng có.


Quốc gia và quốc gia không có hữu nghị vĩnh hằng, chỉ cần có đầy đủ lợi ích, bất kỳ bên nào cũng có thể bán.Ngụy quốc cũng bị Tần quốc dọa sợ, hôm nay cắt một thành, ngày mai cắt hai huyện, cắt đến khi Ngụy quốc trên đến quốc quân, dưới đến đại phu đều đau lòng, cắt đi chính là thuế má, thuế ruộng của bọn họ!Mang Mão lúc này mới nhân cơ hội nêu ý kiến với Ngụy quốc tân quân, xưng Hàn quốc giàu có, thực lực lại yếu, có thể lừa dóa.

Chống lại Tần quốc, Ngụy quốc tự biết không địch lại.

Nhưng đối phó Hàn quốc, Ngụy quốc lại dễ như trở bàn tay.Đất đai mất vào tay Tần quốc sẽ cướp về từ trong tay láng giếng! Còn có thể tiện đường nâng cao lòng tự tin dân chúng, sĩ khí quân đội, tại sao lại không làm!Lời ấy không mưu mà hợp với ý quốc quân, nhưng quan hệ Hàn, Ngụy quốc không tệ, nhất là khi thủ đô Ngụy quốc bị vây, chỉ có Hàn quốc cứu viện, bây giờ xuất binh, đạo nghĩa đứng không vững, Ngụy Vương lại do dự.Mang Mão am hiểu nhất đoán ý qua lời nói và sắc mặt, Ngụy Vương đã động lòng, bây giờ chỉ thiếu một cái cớ, lý do hắn chuẩn bị xong từ lâu.

Vì vậy Mang Mão tranh luận:- Tuy nói Hàn quốc đã từng viện trợ chúng ta, nhưng sau khi binh bại lại thân thiết liên minh với Tần quốc.

Đại vương ngươi xem năm nay Tần quốc tấn công chúng ta, Hàn quốc bọn họ lại khoanh tay đứng nhìn.

Chúng ta đại khái có thể liên kết Triệu quốc, ép Hàn quốc và Tần hủy minh, như vậy tam Tấn quay về như cũ.

Về phần chiếm lĩnh đất đai Hàn quốc, chính là để Hàn quốc nhớ kỹ giáo huấn, chỉ có đoàn kết với Ngụy quốc chúng ta mới là chính đạo! Đến lúc đó uy danh đại vương lan xa, tất cả tính toán đều có thể thực hiện.Ngụy Vương nghe vậy liền vui vẻ, lúc này bỏ đi lo lắng, đồng ý liên kết Triệu quốc công Hàn.Đối với Triệu, Ngụy hai nước mà nói, chiến đấu lần này yếu tố duy nhất ở chỗ tốc chiến tốc thắng.

Tần, Hàn tuy có danh nghĩa đồng minh, nhưng con đường từ Hàm Dương đến Tân Trịnh gian nan, khoảng cách ngàn dặm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.

Nếu như tất cả thuận lợi, có lẽ viện quân Tần quốc còn đang trên đường đến đây, Hàn quốc đã bị Triệu, Ngụy bắt ký tên vào điều ước bất đắc dĩ.Vì vậy Triệu, Ngụy hai nước bí mật vạch kế hoạch, lừa dối, vào thời điểm năm mới, nhân lúc Hàn quốc đề phòng sơ suất lại một lần hành động đột phá tuyến phòng ngự quân đội Hàn quốc.Chỉ trong một ngày, Hoa Dương lâm nguy, Tân Trịnh báo nguy!.