Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Chương 6: Xa Không Thể Chạm



Nghĩ kỹ lại kỳ thật Minh Lãng không làm gì sai, cô ta chỉ không yêu mình mà thôi.

--------------------
"Không quay về cũng được." Nắng gắt mùa hạ, dù đã chạng vạng tối nhưng vẫn rất nóng bức, Minh Lãng thay Quý Thần Ly chắn ánh nắng mặt trời, đứng đã lâu, miệng bắt đầu khô khốc, khom lưng cầm cốc trà Quý Thần Ly đặt dưới đất lên uống, không biết là vô tình hay cố ý, môi chạm đúng vị trí mà Quý Thần Ly vừa uống.

Có lẽ cô khát đến lợi hại, một cốc trà của Quý Thần Ly mà cô uống gần hết một nửa.

Ngửa cổ lên nuốt nước yết hầu chuyển động lên xuống, cúc áo trên cùng áo sơ mi thắt chặt, cần cổ dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, toàn thân toát lên loại gợi cảm vừa không hài hòa vừa ngoài tầm với.

Tay Minh Lãng không thích hợp cầm mấy đồ vật đã thô kệch còn được sản xuất từ tận thế kỷ trước như vậy, tay cô chỉ hợp với chén trà bằng sứ thượng hạng, đầu ngón tay tái nhợt hòa với màu trắng sứ ôn nhuận nhu hòa càng thêm nổi bật, đẹp như tranh vẽ.

Trong ấn tượng của Quý Thần Ly, ở phương diện ăn mặc Minh Lãng vô cùng kén chọn, đừng nói là dùng lại cái ly người khác từng uống, chỉ cần chén trà bị tay ai đó chưa được khử trùng chạm qua, Minh Lãng đều ra lệnh cho người làm vứt bỏ cả bộ trà cụ.

Vậy nên khi Minh Lãng cầm lên cốc uống trà của Quý Thần Ly, nàng khiếp sợ quá độ, đến cả câu cự tuyệt bay đến miệng cũng quên thốt ra.

"Em bỏ đường?" Minh Lãng đưa cốc trà trả lại cho Quý Thần Ly.

"Không có." Rốt cuộc Quý Thần Ly và Minh Lãng chung sống với nhau bảy năm, có những động tác đã thành thói quen, nàng tự nhiên nhận lại cốc trà rồi hỏi: "Ngọt sao?"
Đầu lưỡi Minh Lãng liếm quanh dư vị còn dư lại trong miệng một lúc mới gật đầu, nháy mắt với Quý Thần Ly một cách ranh mãnh: "Ngọt."
"..." Ngay lập tức Quý Thần Ly mặt lạnh xuống, nàng cảm thấy mình bị Minh Lãng gài bẫy.

Quả nhiên nàng tu luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn, Quý Thần Ly cho rằng mình nắm rõ Minh Lãng như lòng bàn tay, huống chi đây là Minh Lãng trẻ trung và tràn đầy sức sống của bảy năm trước, ai ngờ mới lơ đãng một chút nàng vẫn là người bị sập bẫy, Quý Thần Ly ủ rũ hạ lông mày, cảm thấy bực mình.


Minh Lãng uống nước xong thì tâm tình không tồi, trầm mặc đánh giá cô nhi viện, một lúc lâu sau mới nói: "Hóa ra em ở đây."
Quý Thần Ly ngẫm nghĩ, đây đúng là lần đầu tiên Minh Lãng đến đây.

Kiếp trước là nàng nện bước theo đuổi Minh Lãng, mà bước chân Minh Lãng lại chỉ theo sát một nữ nhân tên Hàn Hân Viễn, sao có thời gian đại phát đại bi quan tâm Quý Thần Ly đã từng ở nơi nào.

Hơn nữa, sau khi Đào Nguyên chết, Quý Thần Ly không bao giờ đặt chân đến đây nữa.

Nghĩ đến đây khóe miệng Quý Thần Ly cong lên, cười không ra cười, ánh dương chói chang nóng bức ngay lập tức lạnh đi vài phần.

Minh Lãng quay đầu hỏi trợ lý: "Cô nhi viện này có ghi chép trong Bộ Nội vụ sao?"
Trợ lý tiến lên một bước, đứng sau Minh Lãng cúi đầu nói: "Không có, đây là cô nhi viện phi pháp."
Minh Lãng tựa hồ đối với việc này rất hứng thú, lặp lại nói: "Phi pháp?"
"Đúng vậy, căn cứ theo pháp luật và quy định hiện hành, các tổ chức xã hội và cá nhân muốn thành lập một tổ chức phúc lợi trẻ em phải phối hợp với Bộ Nội vụ, và phải được Bộ Nội vụ phê duyệt.

Cô nhi viện này không có làm thủ tục xin phê duyệt như vậy, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa viện trưởng cô nhi viện này dùng tài khoản cá nhân để nhận quyên góp từ bên ngoài trong một thời gian dài, nghi ngờ là gian lận lừa đảo, gây quỹ bất hợp pháp,..."
Từng câu trợ lý nói ra, mặt Quý Thần Ly cũng trắng bệch theo, nàng rốt cuộc đứng lên, mặt đối mặt Minh Lãng, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay: "Minh Lãng cô muốn gì?"
"Cùng tôi về nhà."
"Nơi này là nhà tôi."
Không đợi Minh Lãng lên tiếng, trợ lý lại tiếp tục lật giở tài liệu rồi tiếp tục đọc: "Căn cứ pháp luật nước ta, sử dụng thủ đoạn gian dối để gây quỹ phi pháp sẽ bị phạt tù năm năm hoặc..."
Quý Thần Ly đi dép lê, Minh Lãng đi giày cao gót, nên cô cao hơn nàng mười centimet, cúi đầu nhìn Quý Thần Ly, mặt không biểu tình, nhưng từng cái đắc ý hiện lên trong mắt một cái Quý Thần Ly cũng không bỏ xót.

Lúc này lồng ngực Quý Thần Ly như có một trận hỏa khí bốc lên, không áp xuống được, nàng nắm cổ áo Minh Lãng nghiến răng: "Minh Lãng cô đừng khinh người quá đáng."
Rõ ràng là động tác khiêu khích vô lễ, Minh Lãng lại không chỉ không tức giận, ngược lại còn phá lệ vòng tay ôm Quý Thần Ly vào lòng.

Trợ lý đứng xem cảnh này mà một phen được mở mang tầm mắt, nhưng tay cô vừa chạm đến eo Quý Thần Ly, nàng giống như bị ong mật chích vào, nhảy ra xa.

Minh Lãng nhún nhún vai thu tay lại, biểu cảm tự nhiên, một chút cũng không thấy xấu hổ.

"Họ Minh cô còn có mặt mũi đến đây sao?" Hai người giằng co chưa xong, đầu ngõ truyền đến giọng của người khác, hung hăng rít gào từ đầu ngõ đến cuối ngõ.

Minh Lãng chặn tầm mắt của Quý Thần Ly, nhưng nàng không nhìn cũng biết người đó là ai, bất đắc dĩ ôm đầu thở dài.

Đào Nguyên sợ Quý Thần Ly bị Minh Lãng bắt nạt, bảo vệ nàng như gà mẹ bảo vệ gà con, trừng mắt nhìn Minh Lãng hằn học: "Cô muốn gì?"
Minh Lãng không quen biết Đào Nguyên, không có ý định cùng người lạ tranh chấp, chỉ nói với Quý Thần Ly đang nấp sau Đào Nguyên: "Em suy nghĩ cho kỹ." Sau đó ra hiệu với trợ lý, trợ lý ngầm hiểu, chạy chậm đến xe mở cửa.

Chân Minh Lãng cử động, xoay người lại từ từ đi đến xe, làm lơ ánh mắt căm hận của Đào Nguyên, không có vẻ gì lo lắng là Quý Thần Ly sẽ lưu lại đây.

Quý Thần Ly đứng bất động sau lưng Đào Nguyên, nắm chặt tay nhìn Minh Lãng một bước lại một bước tiến đến xe, lên xe, trợ lý đóng cửa lại, xe nổ máy, toàn bộ động tác liền mạch dứt khoát, trợ lý đã hầu hạ Minh Lãng vô số lần, nắm rõ thói quen Minh Lãng như lòng bàn tay.

Thời điểm cửa sổ xe chậm rãi kéo lên, Quý Thần Ly bỗng nhiên hô lớn: "Khoan đã!"
Cửa sổ xe dừng lại lưng chừng, vừa lúc che khuất nửa mặt Minh Lãng, che dấu khóe môi cong lên của cô.

"Tỷ, em xin lỗi." Quý Thần Ly cúi đầu chào Đào Nguyên, không quay đầu lại mà đi thẳng đến xe Minh Lãng, để lại Đào Nguyên đứng tại chỗ sững sờ.

"Tôi đáp ứng cô." Quý Thần Ly đứng ngoài xe oán hận nhìn Minh Lãng nói.


"Lên xe."
Trợ lý thức thời thay Quý Thần Ly mở cánh cửa xe bên kia.

"Quý Thần Ly! Em dám bỏ đi cùng cô ta thì cả đời đừng gọi tôi là tỷ nữa!" Sau khi Quý Thần Ly rời đi, cảm xúc của Đào Nguyên rõ ràng vô cùng kích động.

Động tác lên xe của nàng dừng lại một chút, cắn răng chui vào trong xe, một câu cũng không đáp lại.

Đoàn xe rất nhanh đã rời đi, vùng nông thôn ngoại thành khôi phục lại bộ dáng rách nát vốn có.

Quý Thần Ly nép vào cạnh mép ghế ô tô, nửa người gần như dán lên cửa xe, cô muốn cách càng xa Minh Lãng càng tốt, nhưng chiếc xe to như vậy, có thể trốn đến nơi nào, mùi hương thoang thoảng quen thuộc của Minh Lãng lấp đầy không gian chật hẹp của chiếc xe, mỗi lần Quý Thần Ly hít lấy hơi đều cảm thấy cổ họng mình như bị dao cắt một nhát, hít thở không thông.

"Người kia đối với em rất quan trọng?" Một hồi lâu, Minh Lãng mới mở miệng đánh tan không khí trầm lặng.

Quý Thần Ly nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ ngày càng lùi xa, dùng im lặng đối phó với thủ đoạn đê tiện của Minh Lãng.

Minh Lãng không nhụt chí, ngồi sát lại gần Quý Thần Ly: "Là tỷ của em?"
Cô không biết chừng mực, khi dịch lại gần Quý Thần Ly thì dịch quá nhiều, đùi hai người gần như chạm vào nhau, da đầu Quý Thần Ly tê dại, nửa mông đều rời khỏi chỗ ngồi, cứ như ngồi trên đống lửa đứng trên đống than.

"Minh Lãng." Quý Thần Ly nói.

"Ừ?" Ngữ điệu Minh Lãng cao lên một chút.

"Cô tới tìm tôi, không sợ Hàn Hân Viễn tức giận sao?"
Minh Lãng trầm mặc, vất vả lắm khuôn mặt đang rạng ngời mới ảm đạm lại như trước: "Tôi và Hàn Hân Viễn, không phải loại quan hệ đó."
Quý Thần Ly cười lạnh, nếu như đời trước nàng không trải qua bảy năm cùng Minh Lãng, cô ta nói câu này không chừng nàng sẽ tin.

"Em đói bụng không?" Minh Lãng không biết từ đâu lôi ra một hộp cơm nhỏ, đưa đến trước mặt Quý Thần Ly.

"Ăn một chút đi."
Đó là một hộp nhựa trong suốt, khóe mắt Quý Thần Ly liếc thấy bên trong là một cái bánh kếp cuộn (giống bánh tráng cuộn bên mình).

Quý Thần Ly không ham ăn, ở phương diện ăn uống cô không có thứ gì đặc biệt yêu thích.

Nếu bắt buộc phải chọn, thì có lẽ là bánh kếp cuộn.

Bánh không bỏ trứng gà, thêm hai cái bánh quế, đổ thêm ít tương cà chua, ăn vào trong miệng thì giòn tan, mùi vị thơm nức ngập trong miệng.

Bánh kếp cuộn phải ăn ngay lúc ra khỏi chảo mới ngon, để càng lâu bánh càng ỉu, cắn trong miệng mất đi cảm giác ròn rụm.

Minh Lãng để bánh kếp trong hộp cơm cao cấp, bánh bên trong đã xẹp dần, Quý Thần Ly vừa nhìn đã không muốn ăn.

"Tôi không đói."
Minh Lãng gật đầu, không miễn cưỡng, cất hộp cơm đi.

Cô muốn nói thêm gì đó, nhưng đối mặt với sự cự tuyệt rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn của Quý Thần Ly, cũng im miệng, một đường bảo trì trầm lặng.


Minh Lãng không đưa Quý Thần Ly trở về đại trạch của Minh gia, cô công việc bận rộn, bình thường rất ít về đại trạch, mấy tháng mới về một lần, ở nội thành trong một tiểu khu xa hoa có một biệt thự tư nhân, Quý Thần Ly đời trước chỉ đến đây đúng một lần.

Khi đó nàng không biết nghe ai nói Minh Lãng thích ăn canh, còn đặc biệt mua sách dạy nấu món Quảng về học nấu, không biết bị bỏng bao nhiêu lần mới cho ra chút thành tựu.

Nàng tung ta tung tăng cầm canh đến nơi này, nhưng mở cửa lại là Hàn Hân Viễn, mặc quần áo ở nhà ra mở cửa, tóc ướt còn đang nhỏ nước chảy trên vai, thoạt nhìn còn giống nữ chủ nhân hơn Quý Thần Ly.

Nàng không nói hai lời lập tức vứt hộp giữ nhiệt lại.

Từ đó về sau nàng không tự mình tìm mất mặt nữa, quyển sách dạy nấu ăn kia nàng cũng vứt vào sọt rác.

Nghĩ kỹ lại kỳ thật Minh Lãng không làm gì sai, cô ta chỉ không yêu mình mà thôi.

Quý Thần Ly nhớ lại chuyện thương tâm của mình kiếp trước, thế nhưng lại có điểm đồng cảm với Minh Lãng, bị một kẻ mình không yêu lì lợm quấn chặt, còn may Minh Lãng tu dưỡng tốt, nếu không đã suy sụp rồi.

Đời trước thì chết rồi cũng không thể bước vào cửa, đời này lại vào được dễ dàng như vậy.

Bày trí trong phòng vẫn cực tối giản giống hệt Quý Thần Ly đời trước vô tình ngó được qua khe cửa, màu trắng là chủ đạo, nội thất đều là kiểu cứng rắn góc cạnh, rất giống với phẩm vị từ trước đến nay của Minh Lãng.

Quý Thần Ly không biết trong hồ lô Minh Lãng có cái gì, đổi giày theo Minh Lãng vào nhà, dự định yên lặng quan sát tình hình, còn chưa kịp quan sát, Minh Lãng đã đặt một chiếc chìa khóa lên bàn trà: "Đây là của em."
"Tôi không cần."
"Em còn không hỏi xem là chìa khóa gì?"
Quý Thần Ly lười chơi trò tương kính như tân* với Minh Lãng, dù sao hai người đã sớm vạch mặt nhau, lúc này giả bộ sóng yên biển lặng thật không có ý nghĩa gì, vì thế lạnh lùng hỏi: "Cô cuối cùng là muốn làm gì?"
*tương kính như tân (相敬如賓): được dịch là "đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách", nó được sử dụng để diễn tả cách đối xử giữa phu thê đó là nên tôn trọng lẫn nhau.

Không đúng, diễn biến câu chuyện không đúng.

Nếu chiếu theo cốt truyện đời trước, lúc này Minh Lãng phải trốn càng xa Quý Thần Ly càng tốt, rốt cuộc là dây thần kinh nào bị sai mà cứng đầu cứng cổ muốn xuất hiện trước mắt nàng? Không lẽ khi Quý Thần Ly trọng sinh, ông trời thấy nàng đáng thương nên mạnh mẽ sửa đổi cốt truyện cho nàng một đời viên mãn đi?
Minh Lãng không trả lời Quý Thần Ly, mà xoay người vào thư phòng.

Vài phút sau, cô mang một chồng kịch bản dày đưa đến trước mặt Quý Thần Ly.

Quý Thần Ly vừa nhìn thấy bìa ngoài kịch bản, là phim điện ảnh, bộ phim nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Chính nhờ bộ phim này, nàng năm đó đăng quang Ảnh hậu, trong nháy mắt danh tiếng bạo phát.

>
Sợ hãi cực đại ép Quý Thần Ly đến nghẹt thở, nàng hất rơi kịch bản trên tay Minh Lãng, điên cuồng gào thét: "TÔI KHÔNG DIỄN!".