Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 18

Chương 18 Nơi diễn ra buổi hôn lễ.

Sau khi Vũ Hoàng Minh nói ra những lời này, tất cả mọi người đều bị sốc.

Người này, có phải là bị điên rôi không?

Nơi này chính là địa bàn của nhà họ Lưu.

Chỉ cần vung tay hô lên một tiếng, thì lập tức.

sẽ có mấy trăm tên vệ sĩ xuất hiện.

Anh ta lại muốn giết người?

Một người đàn ông trông có vẻ hơi mập mạp đang ngồi ở hàng ghế phía trước bỗng nhiên chậm rãi đứng dậy, mở miệng nói: “Được rồi, vở hài kịch này đến đây là kết thúc, tiếp tục hôn lễ đi”

Người đàn ông kia vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Người này chính là Vương Minh Nam, đội trưởng đội tuần tra của thành phố Minh Xuyên.

Vị trí của ông ta, không phải là thứ mà một gia tộc bình thường có thể so sánh.

Ngay cả nhà họ Lưu cũng phải nể ông ta ba phần.

Vương Minh Nam vừa nói xong, thì ba của Lưu Thanh Bằng, Lưu Thanh Trí cũng ngay lập tức tiếp lời.

“Được rồi, Thanh Bằng, không có vấn đề gì là được rồi. Tiếp tục hôn lễ đi, có đội trưởng Nam ở đây, không ai dám gây chuyện đâu, yên tâm”

Lưu Thanh Bằng nghe vậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh.

Sau đó, anh ta quay qua hỏi Vương Minh Nam: “Đội trưởng Nam, nếu tôi muốn bẻ gãy tay chân của người nào đó, thì có được không?”

Vương Minh Nam thu được rất nhiều lợi ích từ gia đình của anh ta, cho nên về tình hay về lý thì ông ta cũng sẽ đứng về bên này.

Bây giờ, dù anh ta có cho người bẻ chân bẻ †ay của Vũ Hoàng Minh, thì tin chắc rằng Vương Minh Nam cũng sẽ làm lơ.

“Cứ tự nhiên, tôi không quan tâm.”

Nói xong, Vương Minh Nam ngồi xuống ghế, bắt chéo hai chân, nhàn nhã hút thuốc.

Nhưng mà, lời của ông ta vừa dứt, Vũ Hoàng Minh cũng ngay lập tức mở miệng: “Hiện giờ quyền hành của đội tuần tra đã lớn như vậy rồi sao? Có người đang phạm tội ngay trước mặt, cũng không quan tâm?”

Khi anh nói ra lời này, tất cả mọi người đều phải ngước mắt nhìn.

Cái thằng nhóc họ Vũ này, có phải là điên rồi không?

Đây chính là đội trưởng đội tuần tra đó…

Chọc phải ông ta, nhất định sẽ không được lợi lộc gì đâu.

Toàn bộ đất Minh Xuyên này, có nhà ai là không phải nể mặt Vương Minh Nam ba phần?

Mà sau khi nghe được câu này, Vương Minh Nam cũng buông điếu thuốc trong tay xuống.

Ông ta đứng lên, nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.

Sau khi đánh giá trên dưới một hồi, ông ta mới khẽ cười một tiếng.

“Hiện tại, tôi nghi ngờ anh có quan hệ với hung thủ vụ án, vệ sĩ của cậu Lưu Thanh Bằng, làm phiền các mọi người tới bắt anh ta, nếu có phản kháng, đánh chết!”

Lưu Thanh Băng nghe xong, cười như điên: “Ha ha ha ha, thằng nhóc!”

“Cậu chọc đến tôi thì may ra còn có đường sống, nhưng mà dám động đến đội trưởng Nam, thì kiếp này, xác định là đi gặp Diêm Vương sớm đi”

Không ai có thể ngờ được, Vương Minh Nam lại trực tiếp kết tội Vũ Hoàng Minh.

Tội này, nhất định sẽ là tội giết người.

Ánh mà mọi người nhìn Vũ Hoàng Minh đều đồng loạt hiện lên thương cảm.

Thằng nhóc này, xem như xong đời rồi.

Cho dù không chết, thì nửa đời sau cũng không vượt qua nổi bức tường trại giam.

“Ha ha”

“Người chết trên tay của tôi, nếu chưa phải một vạn thì cũng không không dưới tám ngàn.”

“Ông nói có quan hệ với tên hung thủ nào đó, tôi thật sự không nhớ ra được”

Vũ Hoàng Minh khẽ cười một tiếng, số người chết trong tay anh, thực sự là nhiều đến mức đếm không xuể.

Nghe vậy, vẻ mặt Vương Minh Nam lập tức tối sầm.

Sắp chết đến nơi rồi, mà thằng nhóc này vẫn còn mạnh miệng!

Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

“Cậu Bằng, tội phạm đã tự thú, sao còn chưa ra tay đi?”

Vương Minh Nam hừ lạnh một tiếng, tức giận nói.

Bất kể thế nào, Vũ Hoàng Minh cũng sẽ không có được kết cục tốt đâu.

“Vâng, đội trưởng Nam”

“Các người, mau bắt lấy anh ta, nếu dám phản kháng, lập tức đánh chết.”

Lưu Thanh Bằng phất tay một cái, một loạt hơn mười vệ sĩ canh cửa lập tức chạy đến.

“Hoàng Minh, chạy mau!”

Tô Thanh Trúc đứng trên sân khấu, bị Lưu Thanh Bằng khống chế nên chỉ có thể khóc lóc gọi Vũ Hoàng Minh.

Tuy nhiên, vừa dứt lời thì một cái tát lập tức giáng xuống.

Bốp!

ml thanh vang dội, một dấu năm ngón tay đỏ rực hiện lên trên khuôn mặt cô ta.

Trông thấy cảnh này, Vũ Hoàng Minh không khống chế được mà lộ ra sát ý.

Anh từ từ cúi đầu xuống, rồi sau đó… lại ngước mắt lên.