Kỷ Linh Nhi tức giận đẩy đạo nhân trẻ tuổi kia ra, vội vã bước lại gần, ngồi xuống ôm lấy Cơ Cừu, vội vàng hỏi thăm, "Cơ Cừu, ngươi thấy sao rồi?"
"Ta nói ta rất khoẻ ngươi tin không?" Cơ Cừu cười khổ định trêu chọc, nhưng khí tức không thông, vừa dứt lời đã lại ho khan thổ huyết.
"Sư muội, muội đừng nóng giận, chuyện này là muội hiểu nhầm." Đạo nhân trẻ tuổi định đến gần.
"Cút ra." Kỷ Linh Nhi trợn mắt rút kiếm.
Mắt thấy Kỷ Linh Nhi dám rút ra trường kiếm, đạo nhân trẻ tuổi chỉ đành phải lùi về phía sau, "Sư muội, tên này đã thừa nhận hắn có thừa dịp muội đang hôn mê để sờ soạng trêu ghẹo..."
"Hắn liều mạng cứu ta, thế mà ngươi lại mưu toan giết hắn, Phùng Thiên Luân, sao ngươi có thể ác độc như thế?" Kỷ Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi nói, nói xong, thấy Cơ Cừu ho ra máu bất tỉnh, nàng liền không để ý Phùng Thiên Luân nữa, ôm Cơ Cừu vận khí bay lên cao, sau khi bay lên liền huýt sáo một tiếng gọi toạ kỵ mới là một con chim ưng khổng lồ đến, cưỡi ưng xuôi nam.
Trừ khi con người thật sự đã chết, nếu không cho dù là đang hôn mê thì cũng sẽ có cảm nhận được, lúc này Cơ Cừu không có cảm giác đau đớn, chẳng qua chỉ là thấy lạnh, lạnh buốt tim thấu xương, đây là triệu chứng do mất máu quá nhiều, cơ thể không thể tự làm ấm nữa mà rét run.
Hắn có thể cảm nhận được Kỷ Linh Nhi đang ôm hắn, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng, ngoài ra còn loáng thoáng nghe được Kỷ Linh Nhi đang gọi hắn, nhưng tiếng gọi của nàng tựa như từ một nơi xa xăm nào đó truyền tới, rất mờ nhạt, rất nhỏ, cơ hồ không thể nghe được.
Chẳng mấy chốc Cơ Cừu đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, Cơ Cừu một lần nữa khôi phục ý thức, khôi phục ý thức là chuyện tốt, nhưng Cơ Cừu thà rằng không khôi phục ý thức còn hơn, bởi vì sau khi khôi phục được ý thức hắn liền cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt, nhất thời không thể nói nên lời, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đau nhức không chịu nổi, đau đến mức da đầu tê dại, đau muốn nôn mửa.
Đau nhức mà kêu rên là phản ứng tự nhiên, nhưng Cơ Cừu nghĩ rằng bên cạnh có khả năng đang có người, mình là thân Nam tử hán, nếu kêu rên thì sợ là sẽ bị người ta cười nhạo, chỉ đành phải cố gắng nhịn đau.
Cơn đau dài đằng đẵng không dứt, đau đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, cơ thể Cơ Cừu vốn đã yếu ớt, quá đau khiến hắn ngay lập tức ngất đi, từ lúc tỉnh lại đến khi ngất xỉu chỉ trong nửa cái chớp mắt, mắt cũng chưa kịp mở ra nữa.
Sau đó rất lâu Cơ Cừu đều ở vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ngoài đau ra hắn không còn biết đến gì khác, quả thật có cảm giác sống không bằng chết. Mới đầu đau còn có thể ngất đi, nhưng sau đó rất khó ngất đi, chỉ có thể đau khổ chịu đựng, muốn ngủ cũng không ngủ được, muốn mở mắt ra cũng không mở ra được, tai cũng ù ù không nghe thấy gì.
Cơn đau có thể chỉ trong giây lát nhưng đối với hắn cứ như kéo dài cả một đời vậy, sau một hồi cơn đau bắt đầu dần dần giảm bớt, nhưng cho dù chỉ giảm bớt một chút Cơ Cừu cũng rất vui rồi, mười phần đau khổ giảm đi một còn chín phần, đối với hắn cứ như cơn gió mát lành xua tan cái nóng mùa hè vậy.
Mặt khác, ngoài cơn đau ra, Cơ Cừu cũng cảm nhận được sự quan tâm ân cần chu đáo. Hắn mặc dù không có sức để mở mắt, không cách nào nói chuyện, không thể nghe, thậm chí ngay cả cảm giác cũng không phải quá rõ ràng, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được có người đang hết sức chăm sóc đối với mình. Nếu thấy khát nước, trong miệng sẽ có nước ấm. Cảm giác miệng đắng, thì trong miệng sẽ có vị ngọt. Cảm giác chỗ nào đau nhức, thì sẽ có xoa bóp cho hết đau.
Ngoài việc cảm kích với người đang chăm sóc mình ra, Cơ Cừu còn có điều lo âu, hắn sợ nhất chính là bản thân không kiểm soát được mà ỉa đùn đái dầm các thứ, nếu thật là như vậy thì xấu hổ lắm, sau này còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Tuy thế hắn cũng chỉ hơi lo lắng chứ không quá sợ, bởi vì hắn không có cảm giác dấu hiệu ỉa đùn đái dầm, cũng không cảm giác đã có ai di dời bản thân.
Theo thời gian trôi đi, đau khổ dần dần yếu bớt, tâm trí Cơ Cừu vẫn còn mơ hồ chưa thanh tỉnh, ý thức cũng có chút hỗn loạn, trong lúc mơ mơ màng màng lại sinh ra chút cảm khái, nỗi thống khổ như thế này mà hắn còn có thể vượt qua, thì sau này trên đời không có chuyện gì mà hắn không vượt qua được hết.
Cảm giác đau trôi qua, vị giác là giác quan khôi phục sớm nhất, sau đến khứu giác, hắn có thể ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng, không phải mùi thơm của phụ nữ mà là mùi thơm của gỗ quý kết hợp với hương trầm và các loại mùi khác, cuối cùng khôi phục mới là thị giác. Cơ Cừu cố gắng mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là nóc nhà cao chót vót cùng những cây cột to lớn, lúc này hẳn là mới tờ mờ sáng hoặc chạng vạng tối, ánh sáng rất ít, cảnh vật mờ ảo.
Ngay khi Cơ Cừu cố gắng nghiêng đầu nhìn xung quanh, cách đó không xa bỗng truyền tới tiếng phụ nữ, "Ồ, rốt cuộc ngươi đã tỉnh lại rồi."
Thanh âm này Cơ Cừu nghe rất quen tai, lúc trước khi hắn hôn mê thanh âm này đã xuất hiện rất nhiều lần, nhưng người này không phải Kỷ Linh Nhi, nghe thanh âm thì người này phải lớn tuổi hơn Kỷ Linh Nhi khá nhiều.
Lát sau, một khuôn mặt phụ nữ đã hiện ra trước mặt hắn, đây là một phụ nữ trung niên, mặt hơi mập, đang mỉm cười rất hiền lành, rất khoan dung.
"Có khát nước không? Để ta đi lấy nhé?" Người phụ nữ hỏi nhỏ.
Cơ Cừu há miệng muốn nói, nhưng há miệng xong lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh nào, cơ thể hắn quá suy nhược, ngay cả sức lực để nói cũng không có.
"Yên tâm đi, nơi này là Trấn Hồn Minh, ngươi bây giờ đang rất an toàn." Người phụ nữ dịu dàng nói.
Thấy Cơ Cừu cố gắng muốn quay đầu, người phụ nữ đoán được hắn đang tìm ai, liền chủ động nói, "Lần này tiểu thư lén trốn ra ngoài, không may đụng phải Nghịch Huyết vệ sĩ vây công, mấy ngày liền biệt tăm không rõ tung tích, Minh chủ giận quá đã sai phạt nàng ra sau núi diện bích sám hối rồi."
"Tiểu thư?" Cơ Cừu ráng lên tiếng.
"Đúng rồi, Linh Nhi tiểu thư là con gái của Minh chủ chúng ta, ngươi không biết sao?" Phụ nữ hỏi.
Cơ Cừu chậm rãi lắc đầu, chỉ riêng động tác lắc đầu này thôi mà đã khiến hắn hao hết khí lực, lắc đầu rồi liền nhắm mắt lại, trước đây Kỷ Linh Nhi chưa bao giờ nói về thân phận của nàng, không ngờ nàng lại là con gái của Minh chủ Trấn Hồn Minh.
Kì thực chuyện này không thể trách Kỷ Linh Nhi giấu giếm, muốn trách cũng chỉ trách bản thân hắn ngu si đần độn, phải biết họ Kỷ vào thời bấy giờ rất hiếm thấy, mà Minh chủ Trấn Hồn Minh - Kỷ Liên Vũ là bậc đại anh hùng vang danh thiên hạ, người đời ai ai cũng biết, hắn phải sớm nghĩ ra Kỷ Linh Nhi cùng Kỷ Liên Vũ có quan hệ mới phải...