Sau đó cửa phòng bị đá văng, sáu tên sơn tặc lần lượt cầm trong tay đao kiếm đi vào. Có một số người trông qua liền đã biết là người xấu, đám này chính là như thế, toàn bộ đều có dáng vẻ cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung hăng, dữ tợn.
Lúc này đống lửa vẫn đang cháy hừng hực, nhờ ánh lửa sơn tặc mới thấy rõ gương mặt của Kỷ Linh Nhi, tuy nàng mặc quần áo của Cơ Cừu nhưng lại không cố ý giả dạng, mắt thấy trong phòng có một cô nương tuyệt sắc, bọn sơn tặc hơi cảm thấy bất ngờ, sau đó cùng nhìn nhau cười dâm tà.
Cơ Cừu không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào tên sơn tặc đang cười to cuồng vọng kia. Cái gọi là kẻ xấu chính là bọn hay bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh và chuyên làm chuyện xấu, bọn chúng sẽ không vì ngươi cúi đầu mà bỏ qua. Hắn cũng không hỏi sơn tặc muốn làm gì, bởi vì điều bọn chúng muốn đã quá rõ ràng.
"Đại ca, trúng mánh lớn rồi." Một tên trong đám sơn tặc chạy tới trước mặt tên thủ lĩnh cười nói.
Trong đám sơn tặc, tên thủ lĩnh là kẻ duy nhất cầm bội kiếm trong tay, tuổi khoảng chừng bốn mươi, mặc một bộ quần áo màu xanh, hoa văn lịch sự thế nhưng dáng dấp lại tai to mặt lớn, dù mặc quần áo nhã nhặn nhưng lại chẳng giống người có học thức chút nào.
Lúc này trong ánh mắt gã đàn ông cầm bội kiếm đã lộ ra vẻ thèm muốn, gã nâng tay lên ý bảo tên nọ im lặng, ngược lại quay sang hỏi Cơ Cừu: "Tiểu huynh đệ, các ngươi là người ở đâu? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Cơ Cừu làm sao có thể không nhìn ra gã kia đang giả vờ tốt bụng, hắn chỉ cau mày nhìn gã chứ không trả lời.
Thấy Cơ Cừu không mở miệng, gã đàn ông mang bội kiếm có chút tức giận, cánh mũi phập phồng, cười gượng hai tiếng sau đó nhìn về phía Kỷ Linh Nhi: "Vị cô nương này, nhìn sắc mặt của nàng trắng bệch, thân thể suy yếu vô lực, chẳng lẽ có thương tích trong người hay sao?"
Kỷ Linh Nhi khinh miệt cười lạnh: "Không có đầu óc thì đừng khoe khoang văn vẻ, dùng từ trúc trắc, lời văn không thông."
Gã đàn ông mang bội kiếm bị cười nhạo, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Ha ha ha ha…."
Cơ Cừu rất rõ ràng đối phương muốn làm gì, nhưng hắn vẫn chưa lập tức ra tay. Những sơn tặc này khác với đám sơn tặc trước kia hắn và Cơ Hạo Nhiên gặp phải, có thể thấy được bọn này rõ ràng là một đám lão luyện đã phạm tội nhiều lần, sử dụng đao kiếm sẽ điêu luyện hơn, thân thể cũng cường tráng hơn. Đặc biệt là gã đàn ông mang bội kiếm, chắc chắn cũng có chút tu vi linh khí, tùy tiện ra tay sẽ lành ít dữ nhiều.
"Bọn ta là kẻ sơn dã không so được với người có học thức, tại sao cô nương lại dừng chân nơi đây? Tiểu huynh đệ này là gì của ngươi thế?" Gã đàn ông mang bội kiếm nói chuyện đồng thời bước tới gần.
Hai người đều không trả lời, một người trong đám cười dâm đãng mở miệng nói: "Hặc hặc, đại ca, còn hỏi những lời đó làm gì, vừa nhìn cũng biết bọn họ là cặp tình nhân bỏ trốn rồi."
Người này nói xong, một người khác cũng điên cuồng cười theo: "Ha ha, lão Hắc đoán trúng phóc rồi. Đại ca, huynh xem tiểu tử kia đang giận dữ trừng mắt nhìn huynh kìa."
"Đừng thô lỗ như vậy, sẽ dọa người ta sợ." Gã đàn ông mang bội kiếm giơ tay lên nói, nói xong lại tươi cười ngồi xổm trước mặt Kỷ Linh Nhi: "Cô nương, tên họ của cô nương là gì, nàng đến từ nơi nào thế?"
Kỷ Linh Nhi nghiêng đầu lạnh lùng nhìn không trả lời.
"Đại ca, cẩn thận. Tiểu tử kia đang cầm dao phay trong tay đó." Có tên sơn tặc ở phía sau nhắc nhở.
Gã đàn ông mang bội kiếm quay đầu nhìn về phía Cơ Cừu, cười giả tạo: "Tiểu huynh đệ, đừng sợ. Chúng ta là hiệp khách rừng xanh chỉ cướp của người giàu giúp người nghèo, không phải là cường đạo giết người bừa bãi đâu."
Vừa dứt lời, đám sơn tặc phía sau lập tức cười hô hố, hùa theo gã: "Đúng vậy đó, đại ca nói phải, chúng ta đều là hiệp khách."; "Đúng, chúng ta là người tốt."; "Hặc hặc, chúng ta chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo."
Lúc này nét mặt gã đàn ông mang bội kiếm toàn là vẻ bỡn cợt, biết hai người chạy không thoát nên không vội ra tay, lại nhìn về phía Kỷ Linh Nhi: "Cô nương, nàng bị thương ở chỗ nào? Tiết mỗ hơi am hiểu về huyệt đạo y thuật, có thể bắt mạch tay của nàng kiểm tra một chút."
Gã đàn ông mang bội kiếm nói xong giơ tay lên bắt lấy cổ tay Kỷ Linh Nhi, Cơ Cừu thấy thế nhăn mày, cầm chặt dao phay, ý muốn ra tay.
Gã đàn ông mang bội kiếm không để Kỷ Linh Nhi vào mắt, gã chỉ đề phòng Cơ Cừu, khi gã đang dùng ánh mắt liếc xem Cơ Cừu có hành động thiếu suy nghĩ hay không thì Kỷ Linh Nhi bất ngờ ra tay, ngón giữa và ngón trỏ phải của nàng đâm thẳng vào mắt gã đàn ông mang bội kiếm.
Kỷ Linh Nhi là cao thủ Luyện khí, do thương thế nghiêm trọng nên cơ thể rất yếu, dù vậy nếu nàng cố gắng dùng hết sức thì gã đàn ông mang bội kiếm cũng khó mà né tránh được. Trong chớp nhoáng cặp mắt bị người chọc vào, gã kêu khóc thảm thiết, lấy tay che đôi mắt đứng dậy lùi về sau.
Kỷ Linh Nhi sao có thể để hắn thoát khỏi, nàng vội vươn người nâng tay rút lấy trường kiếm bên hông gã đàn ông ra chém vào cổ gã.
Hai mắt gã đàn ông mang bội kiếm bị thương, không thể né tránh nên bị trường kiếm chém trúng cổ, máu tươi lập tức phun ra.
Mắt thấy thủ lĩnh bị tập kích, vài tên sơn tặc còn lại hét lên xông vào cứu viện. Cùng lúc đó Cơ Cừu cũng đứng dậy, múa dao xông lên trước.
Thấy sơn tặc hoảng loạn, Cơ Cừu thừa dịp chém loạn xạ vào đầu một tên trong đám đó, nhưng xương sọ người nọ thật cứng rắn, một đao này chưa thể chém chết gã, tên sơn tặc đau đớn hét lên, lui về phía sau né tránh.
Ngay khi Cơ Cừu múa đao chém về phía sơn tặc thì lại phát hiện Kỷ Linh Nhi không theo kịp, vội vàng nhìn lại thì thấy nàng đã bất tỉnh ngã xuống đất hôn mê.
Dưới tình thế cấp bách Cơ Cừu không nghĩ nhiều, thừa dịp sơn tặc rơi vào rối loạn liền tiến lên quơ đao chém loạn xạ. Tuy rằng hắn cũng biết một ít chiêu thức võ công, nhưng võ nghệ phải khổ luyện thành thạo thì mới có hiệu quả, nếu không lâm trận đối địch cũng chỉ là chém loạn xạ mà thôi.
Tục ngữ nói "hai tay không thể địch lại bốn tay", cho dù Cơ Cừu có chiếm tiên cơ trước, nhưng đám sơn tặc số lượng quá đông, dần dần hắn lại rơi xuống hạ phong. Đám sơn tặc thấy thủ lĩnh đã sắp chết nên chẳng kiêng kỵ gì nữa, hò hét vung đao lên chém chết Cơ Cừu.
Những sơn tặc này hung hãn hơn đám sơn tặc trước kia Cơ Cừu gặp phải nhiều, dù một người trong số đó bị chém vào đầu không thể tham chiến thì dựa vào bốn tên còn lại cũng đủ tạo thành uy hiếp nghiêm trọng đối với Cơ Cừu. Sống chết trước mắt, Cơ Cừu cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, gào thét vung dao phay, chỉ tấn công không phòng thủ.
Tuy rằng tu vi linh khí của Cơ Cừu thấp kém nhưng luyện khí vẫn còn có chút tác dụng. Tốc độ phản ứng cũng nhanh nhạy hơn người luyện võ bình thường, trước tình thế ngươi chết ta sống thế này, sự liều mạng cùng chút linh khí của hắn đã phát huy tác dụng. Khi Cơ Cừu rốt cuộc chém ngã tên sơn tặc thứ tư, lúc hắn cố gắng tiến lên bổ thêm một đao nữa thì lại bị tên sơn tặc đầu tiên thừa cơ giơ đao chém trúng lưng.
Hiện tại Cơ Cừu đang dốc sức liều mạng nên không cảm thấy đau đớn, hắn chỉ tức giận xoay người, chém một đao về phía tên kia, đợi gã ngã xuống đất run rẩy co quắp lúc này mới quay lại chém chết tên sơn tặc cuối cùng.
Chém chết tên cuối cùng xong, Cơ Cừu mới thả lỏng người, tinh thần mệt mỏi suy yếu ngã xuống...
(Biên: chương này đọc thì nhanh nhưng chém giết khá là kinh dị đấy <(“))