Bởi vì số lượng phần thực lang chết quá nhiều với cả thịt của phần thực lang không đáng tiền nên cả nhóm đều thống nhất là bỏ hết cả xác lại,bọn họ chỉ lột da lấy hết sạch móng vuốt và răng nanh của chúng mà thôi,xác của những con yêu thú chất thành một đống,máu loang lổ hết cả một mảng rừng.
Sau khi làm xong mọi việc,Lục Chí Tiến cao hứng vui mừng nói:
- Lần này kế hoạch của chúng ta đúng là thành công mỹ mãn,công lao lớn nhất phải nói tới Kỳ Phong huynh đệ,nếu không có ngươi hiển phát thần uy thì e rằng Đại Ngưu đã mất mạng,và chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Lục Chí Tiến nhìn hắn ngày càng thuận mắt thậm chí có một chút kiêng dè nói tiếp:
- Ta đề nghị mỗi người chúng ta lấy da,móng,nanh của ba con phần thực lang,riêng con phần thực lang thủ lĩnh tặng thêm cho Kỳ Phong huynh đệ,mọi người thấy có được không??
- Được,ta đồng ý.
- Chúng ta cũng đồng ý.
Lúc này thì cả ba người khác đều có ý nghĩ nhường con phần thực lang đầu đàn cho hắn,giá trị của nó vốn là lớn nhất nhưng bọn họ vẫn bằng lòng làm như vậy.
Lý Kỳ Phong biết họ có ý muốn chào mời mình,đồng thời cũng là do sức mạnh hắn thể hiện ra quá khủng bố,thế nhưng cũng đủ thấy đây là một nhóm tổ đội rất có nguyên tắc và đều không tham lam,suốt cuộc hành trình cùng bọn họ hắn đã nhận ra điều đó.
Đại Ngưu thì thật thà chất phác,Lục Chí Tiến rõ ràng là người rất hào sảng nhưng không cậy mạnh,rất đáng là người chỉ huy,hai tỷ muội họ Hoàng có vẻ yếu nhưng cũng không nhút nhát,Phi Dật tính cách có phần hiếu thắng nhưng trong mắt gã nhìn hắn bây giờ chỉ có sự e dè và không cam lòng,không hề có sát ý.
Quan trọng hơn là tổ đội này rất đồng lòng với nhau,trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy mà không ai bỏ ai,điều này rất đáng quý.
Lý Kỳ Phong thu lại ánh mắt cũng không nghĩ nhiều liền đáp:
- Được,nếu vậy thì ta xin nhận tấm lòng của các vị,thế nhưng ta sẽ không lấy cái gì hết mà chỉ đổi lấy một thứ.
Hắn quay qua Hoàng Nhan Lệ nhìn thiếu nữ nghiêm túc nói:
- Hoàng cô nương,thanh kiếm của cô rất tốt,có thể đổi những thứ của ta lấy thanh kiếm của cô không??
Nghe hắn nói vậy không riêng gì Hoàng Nhan Lệ mà cả bốn người khác đều sững sờ,thanh kiếm đó chỉ là một thanh binh khí nhất cấp,cao lắm chỉ bán được bốn trăm linh thạch,mà những thứ của hắn gộp lại phải đáng tận bảy trăm linh thạch,bọn họ không tin hắn không biết điều đó.
Hoàng Nhan Lệ trơ mắt nhìn hắn một lúc lâu rồi khẽ giật mình,có lẽ là vì lời nói của hắn khiến nàng hiểu lầm hắn có ý khác nên thiếu nữ ngơ ngác một hồi lâu,đôi má thiếu nữ hơi đỏ bừng xấu hổ,thiếu nữ lắp bắp ngay cả xưng hô cũng bị đổi:
- Kỳ! Kỳ Phong công tử,thanh kiếm này của ta không đáng đổi những thứ như vậy.
Lục Chí Tiến hình như hiểu ra một chút ý tứ của hắn liền nghiêm giọng nói:
- Kỳ Phong huynh đệ,ngươi làm như vậy chúng ta không dám nhận đâu.
- Đúng vậy,Phong huynh đệ,không ngờ ngươi ngốc như vậy.
Đại Ngưu sau một hồi tính toán liền ngây ngô nói,câu nói của gã khiến Lý Kỳ Phong muốn cười cũng không dám cười,hắn đành bất đắc dĩ đáp:
- Lục huynh quá lời rồi,chỉ là ta không có binh khí,vả lại đây là lần đầu tiên ta dùng kiếm nên có chút yêu thích,muốn mua dùng chơi mà thôi,đồ kỷ niệm thì ai tính giá cả bao giờ.
Nghe hắn nói vậy thì mặt thiếu nữ càng đỏ bừng như đang nghĩ ngợi gì đó,nàng lúng túng không biết trả lời làm sao.
Lý Kỳ Phong thấy vậy liền nghi hoặc không hiểu,hắn đành đoạt lấy thanh kiếm trên tay nàng áy náy nói:
- Cứ quyết định như vậy đi,ta sẽ lấy thanh kiếm này,coi như là trao đổi cho Hoàng cô nương.
Thấy hắn quyết đoán như vậy Lục Chí Tiến liền nghĩ một lát rồi mỉm cười nói:
- Nếu Phong huynh đệ có ý như vậy thì ta thay mặt Hoàng muội cảm ơn ngươi.
- Chỉ là vẫn như lần trước ta nói với ngươi,Phong huynh đệ có bằng lòng tham gia tổ đội của chúng ta không,nếu ngươi muốn thì ta sẵn sàng nhường vị trí đội trưởng cho ngươi.
Câu nói của Lục Chí Tiến khiến cả Lý Kỳ Phong và những người khác đều bàng hoàng,không ngờ gã lại đưa ra quyết định như vậy,chứng tỏ gã rất muốn hắn tham gia.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người hắn lại lắc đầu nói:
- Lục huynh nói gì vậy,ngươi làm đội trưởng rất tốt,ta còn có cảm giác không bằng,ta cũng rất muốn vào tổ đội của các vị,thế nhưng trước mắt ta có chuyện quan trọng cần phải hoàn thành,mong Lục huynh và các vị thứ lỗi.
Lục Chí Tiến thấy hắn quyết tâm như vậy liền có chút thất vọng,thế nhưng gã nhanh chóng lấy lại tinh thần sảng khoái nói:
- Nếu như vậy thì ta cũng không gượng ép ngươi nữa,chỉ là dù sao chúng ta cũng cùng nhau vượt qua nguy hiểm,tài năng và tính cách của ngươi khiến chúng ta rất muốn kết giao.
Lý Kỳ Phong cười thản nhiên nói:
- Lục huynh nói gì vậy,ngay từ đầu ta vốn đã coi các vị là bằng hữu rồi mà.
Lục Chí Tiến sửng sốt bất ngờ đáp:
- Được,có câu này của Phong huynh đệ thì ta yên tâm rồi.
- Đúng rồi,Lục huynh,các vị có một tấm bản đồ ở khu vực sơn mạch này không??
Hắn chợt nghĩ đến một vấn đề quan trọng vội chuyển chủ đề,Lục Chí Tiến nghi hoặc khi hắn nói một câu không đầu không đuôi như vậy,dù vậy thì gã cũng gật đầu đáp:
- Có,ta có một tấm bản đồ nhưng không hoàn chỉnh lắm.
Lục Chí Tiến lấy trong người ra một tấm bản đồ bằng da thú đưa cho hắn xem,Lý Kỳ Phong nhận lấy tấm bản đồ rồi mở ra xem,càng xem hắn càng gật đầu tán thưởng,cuối cùng hắn trầm giọng nói:
- Rất tốt,huynh có thể cho ta mượn được không??
Lục Chí Tiến thản nhiên nói:
- Cái này cũng không đáng tiền,tặng cho ngươi cũng được.
Lý Kỳ Phong nghe vậy liền vui mừng rồi ngẫm một lát nói:
- Được,vậy cảm ơn Lục huynh và các vị đã chỉ dẫn ta suốt dọc đường vừa rồi.
- Ta còn có việc quan trọng phải làm,xin phép chia tay các vị ở đây.
Đại Ngưu kinh hãi nói:
- Kỳ Phong,ngươi muốn đi đâu,trong Mục Sâm Lâm này đi một mình rất nguy hiểm.
Thiếu nữ Hoàng Nhan Kỳ cũng có chút luyến tiếc nói:
- Đúng vậy,Phong huynh,hay là ngươi cứ theo chúng ta về trấn trước đi.
Lý Kỳ Phong nghe vậy thầm cảm động nhưng vẫn lắc đầu mỉm cười đáp:
- Đại Ngưu huynh và Hoàng cô nương yên tâm,ta đã có bản đồ và vũ khí để phòng thân rồi,mọi người không cần lo lắng cho ta.
Hai người nghĩ đến đó liền bừng tỉnh,quả thật với sức mạnh của hắn bây giờ đi xông pha một mình còn ít gặp nguy hiểm hơn cả bọn họ,võ giả nghịch cấp như vậy bọn họ vẫn là còn chưa từng nghe thấy,không ngờ bây giờ lại thấy tận mắt.
Lục Chí Tiến thở dài một hơi đầy nuối tiếc nói:
- Nếu vậy thì tạm biệt ngươi,hẹn ngày tái ngộ.
Lý Kỳ Phong đeo cái ba lô trên vai rồi vẫy tay đáp:
- Có duyên gặp lại.
Nhìn bóng hình hắn đã đi khuất,Phi Dật nãy giờ không nói một lời liền lên tiếng:
- Hừ,đồ ăn cháo đá bát.
- Phi Dật,ngươi im miệng
Lục Chí Tiến cau mày khẽ mắng rồi nghiêm túc nhìn hắn nói thêm:
- Ngươi không biết gì đừng có mà suy đoán lung tung,nếu không có Phong huynh đệ giúp đỡ thì chúng ta đừng mơ mà được như bây giờ.
- Một kẻ rất mạnh như hắn mà lại biết ẩn nhẫn sâu như vậy,có dũng,có mưu,nếu gặp phải người khác thì ngươi đã bị giết vài lần rồi,ta có muốn cản e rằng cũng không đủ sức.
Phi Dật nghe vậy liền hoảng sợ nói:
- Lục đại ca,huynh có đánh giá hắn cao quá không??
Lục Chí Tiến liền trở nên trầm trọng nói:
- Không hề khoa trương một chút nào,vì vậy ta mới bằng mọi giá lôi kéo hắn về phe chúng ta,chỉ tiếc…
Nói đến đây gã lại thở ra một hơi phiền muộn.
Phi Dật biến sắc tức giận không phục nói:
- Hắn dù có mạnh thì sao,chẳng nhẽ dám khinh tổ đội của chúng ta không xứng với hắn??
Lục Chí Tiến lắc đầu bất đắc dĩ thậm chí có phần hoảng sợ nói:
- Không,đều không phải,mà là chí hướng của hắn xa hơn chúng ta rất nhiều.
Thấy bọn họ đều có vẻ không hiểu,Lục Chí Tiến đành giải thích thêm:
- Chúng ta chỉ là những võ giả quanh quẩn ngày tháng săn yêu thú để lên cấp,thế nhưng hắn khác với chúng ta,trong mắt hắn có sự tự tin,tính cách đầy gan dạ và lòng truy cầu sức mạnh,không cam lòng bị bó buộc một chỗ.
- Ta nghi ngờ hắn không muốn lập tổ đội vì muốn hành động một mình,phụ thân ta nói chỉ những người như vậy mới có thể trở thành cường giả,kết giao được với người như vậy,rất đáng.
Nghe Lục Chí Tiến nói,cả bốn người khác đều kinh hãi,không ngờ nó lại có ngụ ý sâu xa như vậy,bốn người nghe xong liền trầm mặc không nói ra lời.
Đại Ngưu với Phi Dật thì nắm chặt tay,hai thiếu nữ họ Hoàng thì có vẻ sắc mặt đều không tốt khẽ thở dài,lòng thiếu nữ vừa mới chớm nở đã bị vụt tắt,hắn là hùng ưng bay lượn trên cao,các nàng không xứng để mơ mộng.
Trong khi đó thì Lý Kỳ Phong đã theo chỉ dẫn của tấm bản đồ liền lên đường,tấm bản đồ này có vẻ là toàn bộ kinh nghiệm của Lục Chí Tiến,nó có vài phần đánh dấu nguy hiểm,khu vực nào có yêu thú nào,! được làm rất chi tiết.
Có một điều bây giờ hắn mới nhận ra,đó là mỗi một trấn cũng phân chia phạm vi lãnh địa săn bắt khác nhau,giáp bên phải là trấn Sơn Quy,bên trái tiếp giáp với trấn Cao Dương,phạm vi lãnh địa được đánh dấu phân chia riêng biệt,không cho phép người của trấn khác sang săn bắt và hái thảo dược,nếu không sẽ bị tiêu diệt,cái này hình như đã có thỏa thuận rồi.
Cũng may hắn có tấm bản đồ này,nếu không e rằng hắn chết lúc nào cũng không biết,hắn bây giờ có thể tự tin có thể trốn khỏi vài võ giả cao giai truy đuổi,thế nhưng gặp vài tu sĩ khai điền cảnh thì e rằng sẽ toi mạng,hắn còn kém bọn họ nhiều lắm.
Thực ra suy nghĩ của Lục Chí Tiến về hắn gần như là chính xác,hắn vốn đã có kế hoạch hành động một mình rồi,không phải hắn chê bai tổ đội của bọn họ,mà vì mục tiêu mà hắn hướng tới xa hơn bọn họ quá nhiều,nói ra sợ không ai tin,con đường của hắn định rằng sẽ rất cô độc,hắn đã dự liệu cho tình huống một mình đảm đương được mọi thứ,vì vậy hắn quyết đoán trở thành tán tu.
Lý Kỳ Phong muốn gấp gáp thăng cấp thật nhanh,mà cách tốt nhất là đi tìm thảo dược để luyện đan,đồng thời ma luyện với yêu thú cấp thấp để làm chắc cảnh giới và rèn luyện kỹ năng.
Hắn đang đảo mắt xung quanh thì bỗng phát hiện trước mặt có hai cây thảo dược trông rất quen mắt liền vội đi đến.
- Hà thủ ô,lam canh thảo,haha,may mắn thật.
Lý Kỳ Phong ngắt lấy hai ngọn cây thảo dược vừa vui mừng nói,đây là hai cây thảo dược nhất giai dùng để luyện chế tụ khí đan,xem ra thảo dược ở đây bị người ta hái đi rất nhiều nhưng cũng không phải là đã hết.
Quan trọng hơn là trên đại lục này,tất cả những ai đi hái thảo dược chỉ được phép ngắt lấy phần thảo dược mà không được lấy cả cây hoặc phá hỏng để chúng tiếp tục phát triển.
Đây là một quy định bất thành văn,nó do ai quy định mọi người đều không biết,nhưng nghe đồn là do những tu sĩ đan đạo thượng cổ truyền xuống tới giờ,và hầu như mọi người phải tuân theo,nếu phạm phải mà bị người khác tố cáo thì dẫn đến hậu quả khôn lường.
Quy định này tuy cứng nhắc nhưng lại được đa số tu sĩ hưởng ứng,bởi vì hiệu quả của nó mang lại rất tốt và lâu dài hơn là lấy cả gốc,nếu không thì dược liệu trên đại lục này e rằng sẽ bị tuyệt chủng.
Lý Kỳ Phong tiếp tục săn lùng hơn hai canh giờ và cũng tìm được khá nhiều thảo dược:ô quy thảo,lục lam thảo,mã ô đường,! nói chung là đủ các loại thảo dược từ nhất giai đến nhị giai dùng để luyện chế tụ khí đan,thảo dược luyện thể,cầm máu trị thương,! tất nhiên hắn có thể tìm được nhiều như vậy đều nhờ tác dụng lớn của cuốn sách thảo dược mà Liễu lão đã tặng.
Trên tay Lý Kỳ Phong còn mang theo một con xám tinh thỏ,là yêu thú nhất giai hắn vừa bắt được,lao lực suốt từ sáng đến giờ hắn cũng đã đói bụng nên cần phải ăn uống,sau này hắn sẽ sống như vậy,đây cứ coi như là một bài học sinh tồn.
Sở dĩ ban nãy hắn không lấy thịt của phần thực lang là bởi vì thịt bọn chúng quá hôi,cho dù chúng là yêu thú nhị giai thì hắn cũng không cần.
Lý Kỳ Phong men theo hướng chỉ dẫn của bản đồ tìm đến một con suối nhỏ trong rừng,hắn dùng kiếm vẫn chưa quen nhưng dần dần hắn vẫn lột sạch da của xám tinh thỏ ra,lọc bỏ hết nội tạng và xiên nó lên nướng.
Do tu luyện thủy tầm công nên chân khí của hắn hầu như là âm hàn,nhưng nhờ cơ thể có tất cả chín loại tư chất nguyên tố,thế nên hắn vẫn miễn cưỡng thúc dục chân khí hỏa vốn có tạo ra được một mồi lửa.
Thịt của xám tinh thỏ đúng là rất thơm ngon khiến hắn ăn hết sạch mà vẫn còn thòm thèm,Lý Kỳ Phong uống vài ngụm nước suối mát lạnh,còn lại đựng vào một cái chai mang theo bên người.
Xong xuôi hắn dự tính tiếp theo sẽ đi tìm một khu vực an toàn để trú chân và nghỉ ngơi mỗi đêm,bởi vì hắn muốn ở lại trong rừng tu luyện khoảng một thời gian nữa.
.