Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim

Chương 37: 37 Rơi Vào Tầm Ngắm


Buổi sáng hôm sau Nghiêm Nhất Thành cùng Hình Sở Nhan dậy sớm phụ nấu nướng, bày mâm cúng đám giỗ cha mẹ anh trước khi đi học, bà ngoại anh cũng vì lo chuyện trong nhà nên nghỉ bán một hôm.
Lúc đốt nhang, cả Nghiêm Nhất Thành lẫn bà ngoại đều bị Hình Sở Nhan làm cho hoang mang khi khấn vái cha mẹ anh rất lâu, chỉ thi thoảng nghe được cô nhắc đến các con số.
Trước lúc cả hai chuẩn bị rời nhà đến trường thì vài người họ hàng bên ngoại Nghiêm Nhất Thành và hàng xóm có ghé qua.

Riêng bên nội anh không có ai đến, bởi họ đều ở xa và lập bàn thờ riêng, điều kiện cũng không khá giả nên ít khi qua lại.
Nói thẳng ra, ông bà nội của Nghiêm Nhất Thành mất sớm, chỉ còn cô chú ruột nhưng họ có cuộc sống riêng, chẳng ai lại muốn tự rước thêm một gánh nặng.

Chính vì lẽ đó, từ nhỏ đến lớn Nghiêm Nhất Thành luôn ở với bà ngoại, mối quan hệ với bên nhà nội không mấy thân thiết.
Khi Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan vừa ra đến cửa nhà, một người phụ nữ trung niên đang khen ngợi vẻ ngoài thay đổi trẻ trung của bà ngoại anh bỗng quay sang, lớn giọng nói: "Tiếc thật, con còn định làm mai cháu gái cho Nhất Thành mà nó có bạn gái mất rồi!"
Thái độ ban đầu của Hình Sở Nhan rất hoà nhã nhưng vừa nghe thấy lời kia, cô lập tức xoay đầu nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt lạnh lùng không chút khách sáo, doạ bà ta giật mình khó tin.

Nghiêm Nhất Thành dường như đã quen với phản ứng "ghen tuông" của Hình Sở Nhan, anh không chút vội vàng, nhẹ nhàng dùng hai tay ôm đầu cô xoay qua chỗ khác, sau đó lại đặt hờ tay ở ngang vai cô đẩy đi ra khỏi nhà.
Đợi tới khi cả hai rời khỏi, người phụ nữ kia mới vuốt ngực, quay qua bà ngoại Nghiêm Nhất Thành than vãn: "Con mới đùa một tí mà nó tỏ thái độ rồi, hung dữ thật đấy."
Bà ngoại nghe xong không nhịn được mà cười khẩy, vừa thong thả ngồi xuống ghế trong phòng khách, vừa nhàn nhạt nhắc khéo: "Tỏ thái độ đã là gì, vừa nãy không có Nhất Thành ở đó, sợ là cô không thể bình thản như bây giờ đâu."
Người phụ nữ có hơi ngạc nhiên, nổi máu tò mò dò hỏi: "Con bé ấy dữ thật vậy mà dì cũng cho thằng Thành quen sao?"
"Nó không dữ." Bà ngoại từ tốn xua tay phủ nhận, biểu cảm như hiểu rất rõ con người của Hình Sở Nhan.
Trước sự chờ đợi của người phụ nữ kia, bà nhẹ nhàng bồi thêm: "Mà là rất ghen."
Trái với sắc mặt chuyển từ hóng hớt sang đánh giá của người đối diện, bà ngoại anh vẫn giữ nụ cười ẩn ý trên môi, không nhanh không chậm bổ sung ý quan trọng: "Nhưng Nhất Thành nó thích như vậy."
...
Trên trường, ngày học đầu tiên diễn ra tương đối suôn sẻ, Hình Sở Nhan vẫn ngồi một mình ở cạnh cửa sổ gần cuối lớp, tạm thời chưa có ý định kết giao bạn bè.
Có điều, Hình Sở Nhan sớm đã quen cảm giác có Nghiêm Nhất Thành ở gần, vậy nên khi hiện tại chỉ có một mình, thâm tâm cô thật sự không thoải mái.
Hình Sở Nhan đang nhớ đến Nghiêm Nhất Thành, vừa chán chường với tiết học tẻ nhạt, bỗng nhiên bạn nữ ngồi phía trên quay xuống lay tay cô, gọi khẽ: "Sở Nhan!"
Cô nàng sở hữu gương mặt trong sáng đáng yêu nhưng không giấu được vẻ nghịch ngợm chỉ tay ra cửa sổ, thấp giọng thì thầm: "Bạn trai cậu kìa đúng không?"
Hình Sở Nhan hờ hững nhìn theo hướng cô nàng chỉ, quả nhiên ở phía hành lang đối diện là Nghiêm Nhất Thành, đi bên cạnh còn có bóng dáng của một nữ sinh khác.
Ấn đường của Hình Sở Nhan lập tức cau chặt nhưng rất nhanh lại giãn ra, hai khoé môi cô hơi nhếch lên, thư thả giơ tay xin phép giáo viên ra ngoài.
Phía bên kia, Nghiêm Nhất Thành cố tình đi chậm để đợi Hà Chấn Kiệt lấy đồ để quên trong lớp, sau đó đủ mặt mới cùng nhau đến phòng giáo viên lấy tài liệu.
Cả Hà Chấn Kiệt và Thiên Tuệ đều nằm trong dàn ban cán sự lớp, phải phụ trách các vấn đề liên quan đến tập thể.

Riêng Nghiêm Nhất Thành chỉ theo phụ Hà Chấn Kiệt vì lời nhờ vả, ngoài ra chẳng còn mục đích nào khác, liên quan đến Thiên Tuệ lại càng không.

Lúc cả ba người sắp đến cầu thang xuống lầu thì Hình Sở Nhan cũng kịp lúc đi tới, thậm chí cô còn chưa lên tiếng, Nghiêm Nhất Thành đã phát hiện và bước về phía cô với biểu cảm mong chờ.
Hình Sở Nhan ngẩng đầu nhìn Nghiêm Nhất Thành, khẽ nở một nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
"Mình phụ Chấn Kiệt lấy tài liệu, còn cậu? Sao lại ra đây?"
Nhắc đến Hình Sở Nhan liền bày ra vẻ mặt cam chịu, vờ buồn bã đáp: "Tiết học chán lắm, lại không có cậu..."
Người có phản ứng đầu tiên sau câu nói của Hình Sở Nhan không phải là Nghiêm Nhất Thành, mà là Hà Chấn Kiệt.

Cậu ta vội lùi bước cách xa, xoay người chỗ khác tự bịt hai tai mình lại.

Nếu còn nghe thêm mấy lời sến súa, chắc chắn cậu ta không ăn trưa cũng no đến chiều.
Riêng Thiên Tuệ vẫn nhìn về phía bên này không rời mắt, dường như một chi tiết nhỏ diễn ra giữa Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan, cô ta đều muốn xem kỹ.
Nghiêm Nhất Thành tận tai nghe, tận mắt thấy dáng vẻ ấm ức của Hình Sở Nhan, nhưng bản thân anh lại bất giác mỉm cười thay vì thương xót.
Ngay khi Nghiêm Nhất Thành vừa nhấc chân định tiến sát đến chỗ Hình Sở Nhan, tiếng ho khan bỗng truyền tới cắt ngang tâm trí lơ mơ của anh.
Nhờ có Hà Chấn Kiệt ra hiệu Nghiêm Nhất Thành mới sực tỉnh, suýt chút anh đã quên mất đang ở trường học, hơn nữa vẫn còn đang trong tiết học lại sắp làm ra hành động vuốt ve vỗ về Hình Sở Nhan như chốn không người.

Nghiêm Nhất Thành bật cười khổ tâm, không còn cách nào khác đành nhỏ nhẹ nhắc nhở: "Dù sao cũng không được bỏ tiết, còn hai mươi phút nữa là đến giờ nghỉ trưa rồi, lát nữa gặp."
Vừa nghe Nghiêm Nhất Thành nói, Hình Sở Nhan vừa lướt mắt qua Thiên Tuệ phía sau lưng anh, khung cảnh đẹp đẽ trong mắt cô hiển nhiên xuất hiện một kẻ dư thừa.
Tuy nhiên, Hình Sở Nhan chẳng chút nóng vội, ngược lại còn thoải mái gật đầu đồng ý trước lời đề nghị của Nghiêm Nhất Thành.

Nhưng trước khi rời khỏi, cô tự hôn vào lòng bàn tay mình, tiếp đó áp lên má anh rồi mới chịu quay về lớp.
Nghiêm Nhất Thành đương nhiên không thoát khỏi "bẫy thính" của Hình Sở Nhan, chỉ sợ rằng quên khống chế, hai khoé môi của anh sẽ bị kéo rách đến mang tai.
Phía xa xa cách tầm năm sáu bước chân, Hà Chấn Kiệt đứng dựa vào lan can của hành lang, dùng vẻ mặt kỳ thị chê bai: "Móc mắt tao đi!"
Nghiêm Nhất Thành bất chợt xoay người lại, nhún vai một cái bất lực: "Kẻ độc thân như mày trái tim vốn đã tổn thương rồi, sao tao nỡ làm mắt mày bị thương nữa? Cùng lắm, tao chỉ phụ Sở Nhan chỉnh mày thôi."
Hà Chấn Kiệt: "...".