Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim

Chương 32: 32 Không Thể Xem Thường


Nghe tiếng chào, Nghiêm Nhất Thành cùng Hà Chấn Kiệt không hẹn đồng loạt xoay đầu theo hướng phát ra âm thanh.

Trái với giọng nói trong trẻo, cô gái bước đến với mái tóc ngắn ngang vai, trên người mặc chiếc áo hoodie rộng rãi cùng quần dài xoắn ống ở cổ chân, khí chất trên người tỏa ra sự cá tính và năng động.
Cô gái này vốn không xa lạ đối với Nghiêm Nhất Thành và nhất là Hà Chấn Kiệt, bởi đây là chị họ của cậu ta.

Cả ba cùng độ tuổi, học cùng trường nhưng lớp học nằm ở hai dãy đối diện, vì thế hiếm khi có cơ hội để kết thân tụ tập.
Hơn nữa, mỗi lần tiếp xúc Hà Chấn Kiệt luôn cảm giác không thoải mái với người chị họ này, vậy nên dù có cơ hội cậu ta cũng chẳng muốn chơi chung một nhóm.
Trái với dáng vẻ không mấy quan tâm của Nghiêm Nhất Thành và con trai, mẹ Hà Chấn Kiệt đối với cháu gái dĩ nhiên vô cùng yêu quý, vừa thấy mặt cháu đã vội quan tâm hỏi han: “Thiên Tuệ đến rồi à? Chuyện nhà sắp xếp xong chưa con?”
“Dạ xong hết rồi dì.” Thiên Tuệ vừa bước đến gần vừa tươi cười trả lời.


Khi dừng lại trước con hai người vô tâm vô cảm trước mặt, cô ta vẫn giữ vững nụ cười trên môi, chủ động chào hỏi: “Hai người đến mua đồ à?”
Hà Chấn Kiệt hờ hững “Ừ” một tiếng, sau đó không nói gì thêm, riêng mẹ cậu ta lại rất nhiệt tình nói vào: “Nhất Thành đến mua quà cho bạn gái, con với Chấn Kiệt cũng lo mà phấn đấu có người yêu đi, xã hội bây giờ khó kiếm người tử tế lắm, gặp được thì ráng mà theo đuổi.”
Thiên Tuệ cười trừ không đáp, cô ta vừa mới đến còn chưa kịp nói chuyện thì Nghiêm Nhất Thành và Hà Chấn Kiệt đã chuẩn bị ra về.

Dù có hơi tiếc nhưng tình cờ Thiên Tuệ lại phát hiện trong tay mẹ Hà Chấn Kiệt đang cầm một bản thiết kế kẹp tóc, bên trên còn ghi tên của Nghiêm Nhất Thành để tránh nhầm lẫn với khách hàng khác.1
Ngoài mặt Thiên Tuệ vẫn tỏ ra bình thường, nhưng sâu trong ánh mắt lại là sự trầm tư sâu xa.
Rời khỏi cửa hàng, trên đường về nhà lúc chỉ còn hai người, Hà Chấn Kiệt mới bắt đầu nói về chuyện gia đình Thiên Tuệ ra nước ngoài định cư, riêng cô ta vẫn ở lại vì muốn học đại học trong nước.

Đồng nghĩa với việc, sắp tới Thiên Tuệ sẽ đến ở nhà của Hà Chấn Kiệt, khả năng cao hơn nữa chính là chuyện cô ta sẽ đến quán ăn làm thêm.
Cá nhân Hà Chấn Kiệt chẳng tốt đến mức lo lắng cho Thiên Tuệ, nhưng mẹ cậu ta suốt ngày lải nhải bên tai bắt phải đối tốt với cô ta, kể cả chuyện xin cho Thiên Tuệ làm chung chỗ lấy kinh nghiệm thực tế cũng là “thánh chỉ” của mẹ Hà Chấn Kiệt.
Hà Chấn Kiệt bức xúc vì phải dính dáng đến Thiên Tuệ nên mới kể cho Nghiêm Nhất Thành nghe, tuy nhiên anh lại chẳng chút để tâm, cũng chẳng hề có một câu an ủi bạn bè, mở miệng ra chỉ nhắc đến mỗi Hình Sở Nhan.
Hiện giờ Hà Chấn Kiệt không đoán cũng thừa biết, cậu ta đã bị mẹ ruột và bạn thân cho “ra rìa”.
Chịu ấm ức đã lâu, Hà Chấn Kiệt đương nhiên không cam tâm, cậu ta bất ngờ ôm chầm lấy cánh tay của Nghiêm Nhất Thành, vờ yểu điệu trách móc: “Ghét quá đi, không quan tâm người ta gì hết.”1
Lời vừa lọt vào tai đã lạnh cả người, Nghiêm Nhất Thành lập tức khựng bước, trên mặt không chút cảm xúc xoay đầu nhìn qua Hà Chấn Kiệt, chậm rãi cất tiếng đe dọa: “Mày...!có cần tao hỏi Sở Nhan sẽ dùng cách nào đánh ghen mày không?”
Hà Chấn Kiệt: “...”
Vào buổi chiều tối cùng ngày như mọi khi, trong lúc Nghiêm Nhất Thành đang loay hoay với công việc bên trong quán, Hình Sở Nhan từ đâu lại xuất hiện từ phía sau lưng, nghiêng người ló đầu về trước dọa anh một phen giật bắn mình.

Đến khi nhận ra là Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành mới nhoẻn miệng cười.

Anh đặt khay bưng đồ xuống bàn chờ trước bếp, vừa giơ tay cầm giúp chiếc túi đeo bên vai cô cho đỡ nặng, vừa mong chờ hỏi: “Sao hôm nay cậu tan làm sớm vậy, ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa.” Hình Sở Nhan lắc đầu trả lời, tiếp đó không cần hỏi cũng cực kỳ thành thật khai: “Bên mình vừa phát lương, mọi người trong khoa rủ nhau đi ăn nên mình giới thiệu đến đây.”
Thoáng chốc trên mặt Nghiêm Nhất Thành lộ rõ sự tự hào, bởi trước đây Cẩn Nam hay than phiền Hình Sở Nhan đuổi khách của anh ta vì mặt nặng mày nhẹ ghen tuông với khách nữ mà anh tiếp.

Bây giờ cô lại giới thiệu khách đến quán ăn, đoán chừng anh ta chẳng còn dám nói này nói nọ, thay vào đó sẽ là theo sau nịnh bợ khen ngợi.
Và quả không nằm ngoài dự đoán, Cẩn Nam khi biết Hình Sở Nhan giới thiệu khách đến quán liền cười tít cả mắt, phấn khích đến mức thiếu nước hôn cô một cái để tuyên thưởng.
Có điều, hàm răng trắng đều thẳng tắp của Cẩn Nam là tự nhiên, anh ta không thể vì một phút hào hứng kích động mà bị Nghiêm Nhất Thành đánh bay cả bộ.1
Trong sân ngoài trời trước quán, đồng nghiệp Hình Sở Nhan đến gần mười người, cùng nhau ngồi ghép bàn cả một hàng dài.
Nghiêm Nhất Thành cùng nhân viên lần lượt mang bếp than và đồ ăn tươi sống lên để nướng thịt, phong thái phục vụ chuyên nghiệp không hề bị xao nhãng.

Đáng nói, nhờ những lần đưa đón Hình Sở Nhan đi làm, đồng nghiệp của cô hầu như đều nhận ra anh mà chọc ghẹo.

Hình Sở Nhan ngồi ở đầu bàn, Nghiêm Nhất Thành ngoài nhiệm vụ nướng thịt giúp khách còn sẵn tiện lợi dụng chuyện công làm việc riêng, tự tay cuốn rau thịt đút tận miệng cho “vị khách đặc biệt”.
Đứng nép bên trong cửa quán nhìn ra, dõi theo Nghiêm Nhất Thành nghiễm nhiên chăm sóc bạn gái giữa giờ làm việc, kẻ độc thân thứ nhất Cẩn Nam liếc mắt ra dấu cho kẻ độc thân thứ hai Hà Chấn Kiệt bên cạnh, âm thầm trao đổi ánh mắt bày mưu tính kế phá hoại.
Dù không mở miệng nói nửa chữ, nhưng Hà Chấn Kiệt lại nhìn ra được ý đồ trong mắt Cẩn Nam.

Cậu ta khẽ gật đầu tiếp nhận, thong thả đứng thẳng người chỉnh lại chiếc áo sơ mi đen đang mặc, sau đó cất từng bước vững chắc tiến về phía Nghiêm Nhất Thành.
Đến cạnh Nghiêm Nhất Thành, trước bao sự chứng kiến của khách đến ăn, Hà Chấn Kiệt ngang nhiên vòng tay ôm thắt lưng anh, cười gian buông lời đề nghị: “Anh yêu, để em làm cho.”
Bầu không khí trò chuyện náo nhiệt xung quanh đột nhiên trở nên im thinh thít, Nghiêm Nhất Thành mở to mắt ngạc nhiên nhìn qua Hà Chấn Kiệt, cậu ta trước sau vẫn hả hê nhe răng cười không chút ngại ngùng.
Người được chú ý nhất lúc này là Hình Sở Nhan lại chẳng hề nổi giận hay khó chịu, cô chỉ nhếch một bên môi cười ẩn ý, thản nhiên khiêu khích ngược: “Chấn Kiệt, anh yêu của cậu cũng là anh yêu của tôi đấy, nhưng tôi hôn Nhất Thành rồi, cậu hôn chưa?”1.