Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim

Chương 30: 30 Tâm Tư Nhiều Cảm Xúc


Hình Sở Nhan khóc xong một trận lớn thì mặt mũi vừa sưng vừa đỏ, dáng vẻ yếu đuối này cũng chỉ để mỗi Nghiêm Nhất Thành thấy, sự ấm ức cô chịu dĩ nhiên cũng phải để anh tự mắt nhìn.
Nghiêm Nhất Thành kéo vạt áo sơ mi của mình lên, dùng mặt trong của áo lau nước mắt cho Hình Sở Nhan, sau đó kiểm tra vết thương trên mặt cô.
Phát hiện gò má Hình Sở Nhan vẫn còn vài dấu tay in lại vết mờ, anh bất giác nhíu mày hỏi: “Cậu về nhà cha cậu sao?”
“Ừm.” Hình Sở Nhan gật đầu, thành thật kể sự tình: “Ông ta gọi điện giả vờ bệnh nặng, bảo có chuyện quan trọng cần nói.

Thực ra, ông ta sợ mình liên hệ với Vĩ Quang, lôi kéo gia đình cậu ta giúp mình chống lại ông ta.”
Nhắc đến Vĩ Quang, Nghiêm Nhất Thành lại vô thức để lộ ra sự khó chịu, Hình Sở Nhan hiểu cảm giác của anh nên không đợi hỏi đã tự động khai trước: “Cha Vĩ Quang với Trần Khiêm vừa là bạn, cũng vừa là đối tác lâu năm.

So với Trần Khiêm, cha Vĩ Quang cũng chẳng tốt lành hơn bao.
Hôm nay Vĩ Quang từ thành phố khác trốn nhà đến đây thăm mình, chuyện này có lẽ bị cha cậu ta biết nên liên lạc với Trần Khiêm.


Ông ta nghĩ mình lôi kéo Vĩ Quang vào mâu thuẫn giữa mình và ông ta, tức là kéo gia đình cậu ấy đứng về phía mình.

Vì vậy chưa rõ đầu đuôi, Trần Khiêm đã khẳng định mình muốn đối đầu, ảnh hưởng đến mối quan hệ và con đường kiếm tiền của ông ta.”
Kể đến đây, Hình Sở Nhan chợt im lặng nhìn thẳng vào Nghiêm Nhất Thành vẫn đang ngồi chổm trước mặt mình, cô vờ như không chú ý đặt tay lên tay anh đang gác trên đầu gối mình, thận trọng tiếp lời: “Đúng là mối quan hệ giữa Trần Khiêm và cha Vĩ Quang bền vững nhiều năm, có điều hiện tại ông ta không tự tin, bởi vì...!ông ta sợ mình đi trước một bước.
Nếu mình với Vĩ Quang vượt quá kiểm soát mang thai cốt nhục nhà cậu ta, thì chắc chắn cha Vĩ Quang sẽ sẵn sàng vì lợi ích người trong nhà mà trở mặt.

Đồng nghĩa với việc cha cậu ta có thể vì cháu nội đích tôn và con dâu mà cản trở kinh doanh của Trần Khiêm, hoặc âm thầm chiếm lợi để trả thù thay mình.”
Càng nghe Hình Sở Nhan nói, ấn đường của Nghiêm Nhất Thành càng nhíu chặt.

Cô không giải thích nhiều nữa, cũng không thèm lấy lòng anh mà oán trách bằng giọng điệu giận dỗi: “Nhưng mình điên rồi, điên nên có cơ hội ngay trước mắt lại không trả thù, thà ôm tức ở bên cậu để cậu phũ mình.”
“Ừ thì...” Nghiêm Nhất Thành bị nói trúng liền ấp úng không nói nên lời, ý tứ có hơi lực bất tòng tâm: “Đột nhiên từ đâu nhảy ra một kẻ muốn giành bạn gái mình, có ai mà bình tĩnh suy luận tình huống được?”
Hình Sở Nhan “Ồ” lên một tiếng, từ tốn hỏi ngược lại: “Đối thủ xuất hiện, cậu không đối đầu với đối thủ lại đi đối xử phũ phàng với bạn gái?”
Nghiêm Nhất Thành cứng họng, vẫn không cam tâm nhỏ giọng trách: “Cậu cũng đứng yên cho cậu ta ôm còn gì?”
“Ôm khi nào?” Hình Sở Nhan bức xúc lên giọng, thẳng tay đẩy tay Nghiêm Nhất Thành ra khỏi đầu gối mình khiến anh ngã ngồi bẹp xuống nền đất.

Cô trừng mắt hung hăng, đè giọng nhấn mạnh: “Con mắt nào của cậu thấy cậu ta ôm mình? Cậu ta chỉ gục đầu lên vai mình vì bị mình từ chối tình cảm thôi, tay chân không hề động chạm!”
Câu trước vừa dứt, câu sau Hình Sở Nhan đã đanh giọng đe dọa ngược: “Cậu chưa rõ sự tình đã quay sang trách mình? Cũng được, cứ cho là Vĩ Quang ôm mình, người làm bạn trai như cậu chỉ biết đứng từ xa nhìn, không biết chạy lại giữ bạn gái thì còn trách ai?”
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng Nghiêm Nhất Thành lại ôm về hàng tá tội, anh tròn mắt ngơ ngác nhìn cô, mặc dù rất muốn minh oan nhưng lại không có lý lẽ để tranh cãi.
Hình Sở Nhan hừ lạnh, khoanh hai tay trước ngực quay mặt đi, lầm bầm mắng: “Cậu hèn nhát như vậy, bị mình đá là vừa lắm!”
Nghiêm Nhất Thành: “...”
Khoảng lặng giữa cả hai từng chút trôi qua, Nghiêm Nhất Thành ngoài việc cúi đầu bày tỏ sự hối hận không còn lý lẽ để biện minh cho việc đã làm và hậu quả do bản thân đã gây ra.

Mãi một hồi sau, anh mới lấy lại được can đảm thừa nhận sự thật, nghiêm túc nhận lỗi: “Mình biết sai rồi, là mình suy nghĩ không thấu tháo khiến cậu phải chịu tủi thân.

Mình hứa, từ nay trở đi dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra mình cũng sẽ bình tĩnh nói chuyện rõ ràng, tuyệt đối không làm lơ cậu lần nào nữa.

Sở Nhan, cậu bỏ qua cho mình lần này, chúng ta làm lành nhé?”
Hình Sở Nhan đã sớm mềm lòng nhưng ngoài mặt vẫn cố tình tỏ ra thờ ơ, đối diện với vẻ mặt khổ sở của Nghiêm Nhất Thành, cô miễn cưỡng đặt ra điều kiện: “Được, cậu hôn mình một cái, mình sẽ suy nghĩ lại.”
Vừa nói đến hôn, Nghiêm Nhất Thành đã căng thẳng đảo mắt, Hình Sở Nhan mất kiên nhẫn trước trạng thái ngại ngùng này của anh, gấp gáp thúc giục: “Cho cậu ba giây quyết định, không hôn thì khỏi làm lành.

Một, hai...”
Không kịp đắn đo nữa, Nghiêm Nhất Thành vội vàng nhướng người hôn lên má Hình Sở Nhan một cái, tiếng “Chụt!” dứt khoát đầy thanh thoát phát ra kéo theo hai khóe môi của cô cũng cong lên cao.
Riêng Nghiêm Nhất Thành không cần nói, hôn xong anh chỉ biết xấu hổ che mặt, bộ dạng chẳng khác gì thiếu nữ mới lớn bị chọc ghẹo.
Một nụ hôn, chính thức khép lại mâu thuẫn, cuộc chia tay chưa quá một tiếng đồng hồ cũng được nối lại như ban đầu.
Hình Sở Nhan cũng giống như Nghiêm Nhất Thành, ở một thời điểm nào đó nhận được cách đối đãi không tốt của đối phương sẽ trở nên khó chịu, giận đến mức muốn chấm dứt yêu đương.

Nhưng chỉ cần một chút quan tâm ngay sau đó, những cảm xúc tưởng chừng đã vụt tắt lại bùng cháy lần nữa.

Khi bị Nghiêm Nhất Thành lạnh lùng ngó lơ, trái tim Hình Sở Nhan đã bị tổn thương, nhưng hiểu anh vì ghen, cô xem như anh chưa có kinh nghiệm trong cách hành xử vấn đề này nên tạm thời không chấp nhất.
Có trách, chỉ trách Hình Sở Nhan đã cho Nghiêm Nhất Thành vị trí quá quan trọng trong lòng mình, dù bị tổn thương cũng không đành tâm từ bỏ.
Hình Sở Nhan chợt nắm lấy hai bàn tay đang che mặt của Nghiêm Nhất Thành kéo xuống, bất ngờ hạ người về trước áp sát đến gần anh.
Khoảng cách giữa hai gương mặt giờ đây cách nhau chưa đến nửa gang tay, trong ánh mắt chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của đối phương.

Cô khẽ mỉm cười, bỗng thì thầm nói nhỏ: “Ban nãy ở quán, mình đã nói dối cậu.”
“Hửm?”
Nghiêm Nhất Thành ngạc nhiên mở to mắt chờ đợi, dáng vẻ ngơ ngác khiến Hình Sở Nhan phì cười.

Không để anh thêm hồi hộp, cô nghiêng đầu ghé bên tai anh, nhẹ giọng tiết lộ: “Sự thật là...!mình thích cậu.”.