…Thìa cháo đầu tiên được cô nhanh chóng nuốt xuống dạ dày, thìa thứ hai, thứ ba… cũng nhanh chóng được cô rót vào, vị cay của tiêu với độ nóng vừa phải nước cháo làm dạ dày trống rỗng của cô trong phút chốt được lấp đầy trở nên ấm áp dễ chịu.
Thế nhưng đầu lưỡi của cô thì sắp bị tê dại vì mặn.
Đây là lần đầu tiên ăn một món ăn mà cô cảm thấy dạ dày với đầu lưỡi của mình bất đồng quan điểm như vậy.
Hôm nay đầu lưỡi phải chịu ấm ức rồi nhưng biết sao được được trai đẹp nấu cho thì có mặn hơn nữa cô cũng vui vẻ mà ăn hết.
Vương Tuấn Khải khẩn trương quan sát từng diễn biến nhỏ nhất trên khuôn mặt của cô. Thấy gương mặt ngưng trọng khi ăn muỗn cháo đầu tiên cậu liền nín thở nhưng ngay sau đó liền thấy cô cuối đầu ăn ngon lành cậu liền nhè nhẹ thở phào trong lòng. Cũng khá lâu rồi cậu không vào bếp nên cũng không biết nấu làm sao cứ theo chỉ dẫn trên mạng mà làm nên có chút không tự tin nhưng nhìn thấy cô ăn ngon thế cậu nghĩ chắc mình nấu cũng không đến nổi nào, có cái gì à cậu không làm được cơ chứ...Vương Tuấn Khải có chút đắc ý trong lòng.
Trong ba người cậu là người không thích vào bếp nhất, trừ những trường hợp đặc biệt không thể không vào thì hầu như cậu chưa bao giờ chủ động nấu ăn, cậu thấy đó là việc phiền phức mất thời gian nếu cậu muốn ăn gì đó thì sẽ nói Vương Nguyên nấu không thì gọi đồ ăn bên ngoài nhưng hôm nay nhìn cô ăn ngon lành tô cháo trước mặt cậu cảm thấy nấu ăn cũng là một việc hạnh phúc, chẳng trách Vương Nguyên lại thích nấu ăn như thế.
Gia Hân cảm thấy một bên mặt của mình sắp bị ánh mắt của ai đó đốt cháy rồi, đề phòng nó bốc cháy cô không thể tiếp tục làm ngơ mà cuối đầu mãi được.
Cô ngẩn đầu lên chống lại ánh mắt của Vương Tuấn Khải, chớp mắt hỏi.
- “Cậu có muốn nếm thử một chút không?.” Nói xong không chờ cậu có đồng ý hay không cô múc một thìa cháo đưa ngay gần miệng cậu.
Ặc..., cô cảm thấy hai lổ tai mình như bốc khói rồi.
- “ừm…mùi vị không tệ, tuy có chút mặn nhưng người ốm ăn mặn chút mới tốt.”
- “…”
Trình độ tự luyến này cũng cao quá rồi đó…Đại ca vị giác của anh có phải có vấn đề không như thế mà bảo có “chút” mặn thôi đó hả? um...thật là nó có vẻ mặn hơn nước biển chút thật, mà ai nói với cậu là người ốm ăn mặn chút mới tốt, theo cô biết thì ngược lại mới đúng mà, có phải cô sốt nên vị giác lẫn trí nhớ đều không bình thường không?.
Gia Hân nhìn gương mặt thản nhiên, mắt không chớp mặt không đỏ của Vương Tuấn Khải mà câm nín… thôi được cậu đẹp cậu nói sao cũng đúng.
Gia Hân há miệng rồi lại ngậm miệng.
Cô lại cuối đầu nhưng lại lúng túng không cách gì tiếp tục đưa chiếc thìa kia vào miệng.
Như không hiểu sự lúng túng của cô Vương Tuấn Khải lên tiếng hỏi.
- Sao vậy, no rồi ak, ăn thêm miếng nữa đi như vậy mới có sức được.
- Ak..uk
Dù sao người ta cũng cực khổ bỏ công nấu cho mình cũng không thể ăn vài miếng mà bỏ được như thế thật là không có thành ý hơn nữa người ta đã nói thế rồi cô có thể không ăn tiếp được sao, thế rồi cố gắng bỏ qua cái suy nghĩ ngượng ngùng trong đầu kia tiếp tục cuối đầu ăn tiếp nhưng không thể ngăn được cái nóng hừng hực hai bên má mà thiệt là…muốn không nghĩ nhiều nhưng cái ánh mắt kia của cậu là sao chứ, sao cứ làm cô có cảm giác mình đang…
Cái không khí ngượng ngùn này thật làm cô muốn bùng phát quá đi.
Ngay lúc cô tưởng chừng như bị cái không khí này thiêu đốt thì chuông cửa reo lên, cô nhổm người định ra xem là ai đến thì bị giọng nói của cậu nhấn ngồi lại.
- Chị ăn đi cháo sắp nguội rồi, để tôi xem thử ai đến.
Nói rồi không chờ cô đồng ý đứng dậy đi về phía cửa.
Cái giọng điệu này sao cô cứ có cảm giác cậu xem như đây là nhà của cậu ấy nhỉ? Cậu biết người đến là gì của cô sao.