Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 25: Khiếp Sợ!



Đối mặt với sự châm chọc của Thịnh Diễn Chi, Lâm Cẩn nhịn rồi lại nhịn, hợp đồng trong tay đều bị nắm đến nhăn nhúm.

Cậu thật sự rất muốn nói cho Thịnh Diễn Chi, anh không cần thời thời khắc khắc đều phải "nhắc nhở" tôi, tôi cũng không có ý nghĩ muốn trèo cao lên Thịnh gia các người.

Tôi tuy rằng thích anh, nhưng thứ tôi cần chính là một tình yêu bình đẳng, chứ không phải là người cao cao tại thượng như anh đến bố thí.

Nhưng mà những lời này vừa tới cổ họng, đã bị Lâm Cẩn nuốt trở vào.

Cậu hơi rũ mắt, tận lực không nhìn đến hai người bọn họ, chỉ nhẹ giọng nói: "Tôi đã biết, vậy tôi liền không quấy rầy các anh nữa.

"
Thịnh Diễn Chi thờ ơ ừ một tiếng.

Lâm Cẩn rời khỏi văn phòng, Giang Tinh Thần liếc mắt về hướng Lâm Cẩn rời đi, trên mặt mang theo ý cười, loáng thoáng có một tia đắc ý thuộc về người thắng cuộc.

Bất quá khi quay qua nhìn Thịnh Diễn Chi, Giang Tinh Thần vẫn là một bộ dáng ôn nhuận như ngọc.

Thần sắc Lâm Cẩn dừng một chút, như suy tư gì đó mà đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ: Chỉ sợ Giang Tinh Thần chẳng có hiền hoà như mặt ngoài mà hắn thể hiện.

Nhưng nghĩ đến chính mình cùng Giang Tinh Thần không có xung đột lợi ích gì, cậu cũng liền không để trong lòng.

Rất nhanh đã đến giờ tan học, Lâm Cẩn đi tàu điện ngầm đến nhà trẻ đón bảo bảo.

"Ba ba!" Tiểu Nặc nhìn thấy Lâm Cẩn, cao hứng mà chạy đến trước mặt cậu.


Lâm Cẩn cười sờ sờ đầu của bé: "Tối nay ba ba nấu cá cho con ăn.

"
Bảo bảo vui vẻ dùng sức gật cái đầu nhỏ.

"Chú Lâm.

" Một bé trai mặc áo thun đen với quần jean màu xanh chạy tới.

Bé tên là Kiều Tinh Lan, là bạn ở nhà trẻ của bảo bảo, cũng là cháu trai bạn thời cao trung của Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn hỏi bé: "Dì nhỏ của con đâu? Sao lại không tới đón con?"
Cha mẹ Kiều Tinh Lan rất bận, ngày thường đều là dì nhỏ tới nhà trẻ đón bé.

"Dì ấy chắc là còn đang ở nhà vẽ bản thảo truyện tranh, con cũng lười tìm cô giáo gọi điện thoại thúc giục.

" Dáng vẻ Kiều Tinh Lan nói chuyện giống như một ông cụ non, biểu tình lãnh khốc lại kiêu ngạo, một khẩu khí không thèm so đo.

Sau đó dùng tay túm quai cặp của bảo bảo: "Lâm Nặc Nặc, ngày mai thứ bảy, cậu tới nhà mình chơi đi.

"
Tiểu Nặc dẩu dẩu cái miệng nhỏ, lẩm bẩm nói: "Cậu hôm nay đá ghế của mình, mình mới không muốn chơi với cậu.

"
Kiều Tinh Lan hợp tình hợp lý nói: "Đó là bởi vì cậu toàn nói chuyện với bạn cùng bàn mới, mình kêu cậu cậu đều không để ý tới mình.

"
"Mình chính là không nghe thấy nha.

" Tiểu Nặc lập tức biện minh, khuôn mặt nhỏ phấn nộn, xoay đầu không thèm để ý tới Kiều Tinh Lan.

Kiều Tinh Lan lại đi kéo kéo tay nhỏ của bé: "Về sau mình sẽ không đá ghế của cậu nữa.

Ngày mai cậu tới nhà mình chơi đi, ba ba vừa mua cho mình một con chó nhỏ, toàn thân đều là màu trắng, đặc biệt xinh đẹp.

"
Vừa nghe nói có chó nhỏ, mắt Tiểu Nặc đều sáng lên, ngửa đầu nhìn Lâm Cẩn: "Ba ba, ngày mai con có thể đến nhà Kiều Tinh Lan chơi không?"
Kiều Tinh Lan cũng gắt gao mà nhìn Lâm Cẩn, sợ cậu không đồng ý.

Lâm Cẩn cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên có thể.

"
"Oa!" Tiểu Mặc cao hứng mà hoan hô một tiếng.

Một giây trước hai đứa nhỏ còn giận dỗi, giây tiếp theo đã ghé vào nhau thảo luận con chó nhỏ trắng như tuyết kia.

Thẳng đến buổi tối trước khi ngủ, Tiểu Nặc còn đang suy nghĩ đến con chó nhỏ kia, nằm trên giường không chịu nhắm mắt, hưng phấn mà hỏi Lâm Cẩn: "Ba ba, ba nói chó con tại sao lại màu trắng? Nó sẽ thích con chứ? Con có nên mang một ít bánh quy cho! ! "
"Nếu như con còn không chịu ngủ, ngày mai không cho con tới Kiều gia.


" Lâm Cẩn hù dọa bé một chút.

Tiểu Nặc lúc này mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Lâm Cẩn dỗ bảo bảo ngủ xong mới đi tắm rửa, tắm xong ra tới nhìn thấy trên WeChat có một yêu cầu thêm bạn tốt, ảnh đại diện là một người đàn ông có khối cơ bụng tám múi, nhưng không có lộ mặt.

Đối phương nhắn qua: "Bảo bối, tôi là Lê Hi, thêm bạn tốt rồi chúng ta tán gẫu một chút a.

"
Lâm Cẩn: "! ! "
Cậu ở trong đầu tìm kiếm một vòng, cũng không nhớ được mình biết người nào tên là Lê Hi, hơn nữa ảnh đại diện của đối phương thoạt nhìn rất giống mấy tên lừa tình trên mạng.

Lâm Cẩn dứt khoát kéo đối phương vào sổ đen.

Bóng đêm đã bao phủ toàn thành phố, gần 12 giờ, ngoài cửa sổ một mảnh yên lặng, rất nhiều người đã sớm chìm vào mộng đẹp.

Nhưng ở một tòa nhà nào đó, Lê Hi còn chưa ngủ, cậu còn đang đợi Lâm Cẩn đồng ý thêm bạn tốt.

Đêm nay cậu tìm người tra tài khoản WeChat của Lâm Cẩn, sau đó gấp không chờ nổi mà muốn thêm bạn tốt, còn cố ý thay đổi một ảnh đại diện vô cùng mị lực.

Ảnh đại diện kia là chụp cơ bụng của cậu, tám khối xinh đẹp, rắn chắc, còn thấy loáng thoáng tuyến nhân ngư, nhìn thế nào cũng là dáng người tươi ngon nam nữ đều mê mệt.

Huống hồ cậu cũng là đại thiếu gia có tên tuổi ở trong giới, không biết bao nhiêu người dù là nam hay nữ đều chủ động bò lên giường cậu, cậu tin rằng Lâm Cẩn nhìn thấy cũng sẽ động tâm!
Nhưng mà Lê Hi đợi ba giờ đồng hồ, nhìn WeChat mười mấy lần, chờ đến rạng sáng cũng không thấy được Lâm Cẩn bên kia đồng ý thêm bạn tốt.

! !
Sáng sớm, Lâm Cẩn đang trên đường đưa bảo bảo đến Kiều gia, trợ lí Trịnh đã gọi điện cậu: "Lâm tiên sinh, Thịnh tổng phân phó tôi buổi chiều hai giờ tới đón cậu.

"
Lâm Cẩn ừ một tiếng.

Bởi vì Thịnh Diễn Chi không yêu cầu cậu chuẩn bị cái gì, cho nên buổi chiều trợ lí Trịnh tới đón cậu, Lâm Cẩn chỉ mặc một cái áo thun trắng phổ thông cùng quần dài đơn giản, lộ ra cổ chân thon dài trắng nõn.

Tuy rằng ăn mặc đơn giản, nhưng Lâm Cẩn tay dài chân dài, dáng người lại thiên gầy, một bộ dáng đơn giản hưu nhàn lại tôn lên vài phần khí chất ôn nhã.

Trợ lý Trịnh đưa Lâm Cẩn đến bồn hoa cách nhà cũ Thịnh gia không xa, xe Thịnh Diễn Chi đang ngừng ở nơi đó.

Lâm Cẩn lên xe của hắn, chủ động chào một tiếng.

Thịnh Diễn Chi phảng phất như không nghe thấy, ngón tay thon dài cầm điện thoại nhắn tin.

Ánh mắt Lâm Cẩn lướt qua màn hình, trên cùng ghi chú hai chữ: Tinh Thần.

Thịnh Diễn Chi đang nhắn WeChat với Giang Tinh Thần, Lâm Cẩn cảm thấy nói một mình chẳng có gì thú vị, liền không mở miệng nữa, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

Đại khái chạy được mười phút, xe chậm rãi đi vào một trang viên cổ kính, nhà cũ Thịnh gia nằm ở bên trong.

Lúc xuống xe, Thịnh Diễn Chi rốt cuộc cũng cất điện thoại đi, lạnh giọng cảnh cáo Lâm Cẩn: "Lúc gặp mặt không được nói lung tung, càng không được để lộ ra quan hệ lúc trước của tôi và cậu!"

Lâm Cẩn biết hắn đề cập đến là quan hệ gì, thức thời nói: "Tôi biết rồi.

"
Lúc này Thịnh Diễn Chi mới mang theo Lâm Cẩn đi vào bên trong.

Hai người vừa đi vào cửa đã thấy Thịnh lão gia tử đang ở trong viện viết chữ, trên bàn đã viết xong một bức tranh chữ, lực bút cứng cáp, lối viết thanh nhã, trong không khí lơ lửng mùi mực nhàn nhạt.

"Gia gia, con đã trở về.

" Thịnh Diễn Chi đứng ở trước mặt lão gia tử, thái độ vô cùng tôn kính, "Đây là Lâm Cẩn, chúng con đang kết giao.

"
Thịnh lão gia tử lúc này mới ngẩng đầu lên, một khuôn mặt già nua mà gầy ốm, phủ kín nếp nhăn, nhưng vẫn nhìn ra được tinh thần còn rất tốt, ánh mắt sáng ngời có thần, bất động thanh sắc mà đánh giá Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn bỗng nhiên có chút khẩn trương.

Lão gia tử đột nhiên cười, hướng cậu vẫy vẫy tay: "Con lại đây giúp ta viết mấy chữ.

"
Lâm Cẩn theo bản năng mà nhìn về phía Thịnh Diễn Chi.

Thịnh Diễn Chi môi mỏng hơi câu, đáy mắt ẩn ẩn hàm chứa châm chọc không dễ phát hiện: "Đi đi.

Cho dù viết có khó coi, gia gia cũng sẽ không ghét bỏ em.

"
Lâm Cẩn lúc này mới đi qua, tiếp nhận bút lông từ trong tay Thịnh lão gia tử: "Ngài muốn cho con viết cái gì?"
Lão gia tử giống như tùy ý nói: "Con viết câu tiếp theo của câu ta vừa viết đi.

"
Lâm Cẩn cúi đầu nhìn: Xem nhiều nhưng chỉ rút lấy tinh hoa.

Thịnh Diễn Chi thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ trong bụng chắc chắn Lâm Cẩn chưa từng đụng đến những thứ này, tâm tư đều đặt trên mấy chuyện lung tung đen tối, sao có thể biết câu tiếp theo là cái gì, càng đừng nói đến chuyện đề bút viết một chữ ra hồn.

Bỗng nhiên thấy người trước mắt cầm bút lông, không chút do dự viết xuống một câu: Tích lũy đầy đủ nên tiến hành nhẹ nhàng.

Động tác sạch sẽ lưu loát, chữ viết ra rất nhẹ nhàng hữu lực, trầm ổn lại không khô khan, hơn nữa rất có linh khí, vừa thấy liền biết là người có công phu.

Ý cười trên môi Thịnh Diễn Chi dần dần cứng lại, đáy mắt châm chọc cũng lập tức biến mất, thay thế bằng sự kinh ngạc, thậm chí có thể nói là khiếp sợ!.