Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới

Chương 11: Quan tâm

Group chat cá mặn 502 lại náo nhiệt –

U U Lộc Minh: “Không thể nói là bình thường được, phải nói là... to lớn đồ sộ!”

Tiểu Nhị Đóa: “Đệt, sao cậu không chụp ảnh hả, đồ tốt phải chia sẻ cũng chị em chứ!”

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Cậu bảo công chúa nhỏ thuần khiết của chúng ta vào lúc bé Tưởng Đạc đang ngóc đầu dậy lại giơ máy ảnh lên chụp á? [Mồ hôi]”

Tiểu Nhị Đóa: “Ớ, hình như đúng là không thích hợp lắm.”

U U Lộc Minh: “@Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh, đúng như cậu nói, đàn ông... quả nhiên bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng đều có thể động dục.”

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Kiểu đàn ông như Tưởng Đạc lúc động dục chỉ nhắm vào đối tượng riêng thôi, tôi nhớ mấy người bạn gái cấp ba của anh ấy đều nói anh ấy bất lực mà.”

U U Lộc Minh: “[Mồ hôi] [Mồ hôi] [Mồ hôi]”

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Sau khi chuyện này truyền ra, cả trường cấp ba Thanh Phù đều biết vị tam gia nhà họ Tưởng kia ‘không được’ ở phương diện đó, không ít người còn chê cười anh ấy mà.”

Tiểu Nhị Đóa: “Anh ấy chính là thần, người đàn ông khác gặp phải chuyện này đều tránh không kịp, sợ bị người khác hiểu lầm, chỉ có mình anh ấy dám nói thẳng ra.”

Thật ra về vấn đề này, ban nãy Lục U cũng đã hỏi Tưởng Đạc, nhưng câu trả lời của anh chỉ có bốn chữ -

“Gia không để bụng.”

...

Lục Ninh đẹp trai: “Đề tài của mấy chị có thể bớt phóng túng chút được không, trong nhóm có trẻ vị thành niên đấy.”

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “??? Thằng nhóc xấu xa này vào lúc nào đấy?”

U U Lộc Minh: “Từ ngày đầu tiên lập nhóm, nó cầm điện thoại tôi tự thêm nó vào, cả năm lặn dưới nước nên vẫn không bị phát hiện.”

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “@Lục Ninh đẹp trai, rảnh thế à, nhóm chat của bạn thân chị cậu cũng muốn vào? Làm bài tập xong chưa thằng nhóc thối.”

Lục Ninh đẹp trai: “Em muốn nhìn chằm chằm vào các chị, đừng làm hư chị em. [Bí mật quan sát]”

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Không cần bọn chị dạy, chị em cái gì cũng hiểu cả, càng không cần thằng nhóc thối em lo chuyện bao đồng.”

Lục Ninh đẹp trai: “Chị té đi!”

...

Cô dứt khoát bỏ qua thằng nhóc xấu xa kia, hỏi Lục U: “Cho nên Tưởng Đạc đáp ứng cậu rồi à?”

U U Lộc Minh: “Anh ấy nói có thể giúp đỡ tôi, nhưng không giúp đỡ không công, tiền cũng phải trả, còn phải trả cả lãi, tôi còn phải tặng anh ấy một bộ trang phục thiết kế riêng, căn cứ vào kiểu dáng anh ấy muốn mà làm theo, yêu cầu nhiều lắm.”

Lục U nhìn đống yêu cầu anh gửi tới, bao gồm cả màu sắc, kiểu dáng...

Không hề có cảm giác hèn mọn khi phải nhờ người ta giúp đỡ, hiện tại Lục U chỉ cảm thấy cô đang dùng chính sức lực của mình để đạt được mục tiêu mong muốn.

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Người đàn ông này suy nghĩ sâu xa, quan tâm cậu thật đấy.”

Vừa gửi tin này, chưa được mấy giây cô đã thu hồi lại. Nếu Tưởng Đạc đã dụng tâm, cô cũng không thể tùy tiện chỉ ra như vậy được.

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Cho nên kế hoạch của cậu là gì, nói nghe xem nào.”

U U Lộc Minh: “Ý của Tưởng Đạc là muốn trong vòng nửa tháng tôi phải hoàn thành thiết kế, anh ấy đã lấy được giấy mời buổi triển lãm của Mosha cho tôi, sau đó còn mời người nổi tiếng mặc để đi trên sàn catwalk, đối mặt trực diện với hàng nhái của Lâm Vãn Vãn.”

Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Đẹp lắm! So với việc mất công mất sức lên mạng tố cáo thì làm luôn sản phẩm là được, đi cùng sàn diễn với cô ta, chỉ cần người sáng suốt cũng biết đồ cô ta mặc là hàng nhái.”

Tiểu Nhị Đóa: “Chủ ý này ác vãi! Không hổ là người đàn ông làm đầu gấu toàn trường ba năm ở cấp ba Thanh Phù, còn có thể trở thành thủ khoa nữa!”

U U Lộc Minh: “Chủ ý xấu của anh ấy nhiều lắm.”

Tiểu Nhị Đóa: “Thế cậu chuẩn bị mời người nổi tiếng nào thế?”

U U Lộc Minh: “Tôi không có tài nguyên, đúng lúc trong tay chị Tưởng Tư Địch có một công ty giải trí, Tưởng Đạc nói anh ấy tìm giúp tôi, tôi bảo anh ấy đừng tìm người quá đắt, mời tuyến 18 bình thường một chút là được, không thì hot girl mạng cũng được, nếu như đắt quá thì tôi sẽ phải bán thân trả cho anh ấy mất.”

...

Xế chiều hôm đó, Tưởng Đạc liền đến công ty Tưởng Tư Địch.

Mọi người đều biết sản nghiệp của tập đoàn Tưởng thị trải rộng toàn quốc, lĩnh vực cũng tương đối rộng, liên quan đến Internet, vòng giải trí,... gần như tạo thành một vòng khép kín, điều này đã tạo nên đế quốc Tưởng thị ngày hôm nay.

Phần giải trí vẫn do Tưởng Tư Địch quản lý, bao gồm cả mấy công ty top đầu. 

Vốn Tưởng Tư Địch đang nói chuyện với trợ lý, thấy Tưởng Đạc đến liền bảo trợ lý ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.

Tưởng Đạc ngồi vào ghế tiếp khách trong phòng làm việc, quay vài vòng rồi thong thả nói: “Tìm hộ em một người nổi tiếng đến dự triển lãm của Mosha.”

Tưởng Tư Địch: “Có đeo bao không đấy?”

Tưởng Đạc: “...”

Tưởng Tư Địch: “Hai nhà Tưởng Lục qua lại nhiều năm, mặc dù mấy năm gần đây lạnh nhạt nhưng bà nội cậu vẫn còn sống, nhân tình vẫn còn đó, đừng có tạo ra người khiến cả hai nhà khó chịu.”

Tưởng Đạc khẩu thị tâm phi nói: “Nếu giao tình vẫn còn thì cô ấy chính là em gái của em.”

“Em ấy đúng là em gái cậu.” Tưởng Tư Địch cười nhạt: “Nhưng lại là kiểu trằn trọc, ngày nhớ đêm mong.”

“Chị đánh...” Anh dừng lại một chút, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh: “Chị yên tâm, Tưởng Đạc em cho dù có nghẹn chết cũng sẽ không động đến cô ấy.”

Tưởng Tư Địch không tiếp tục đề tài này nữa, cô hỏi: “Cần người nổi tiếng làm gì?”

“Thiết kế của Lục U bị trộm, giúp cô ấy tìm người nổi tiếng lấy lại mặt mũi, đánh lôi đài.”

“Quả nhiên, nếu không vì chuyện của con nhóc kia thì cậu cũng không dễ dàng tới công ty.”

Mặc dù ông Tưởng đã giao toàn bộ tập đoàn cho Tưởng Đạc, nhưng dường như anh không có hứng thú với chuyện của công ty. Mỗi ngày đều chạy ngược chạy xuôi tra án, giao tiếp với người chết, với tội phạm, dùng số tiền lương ít ỏi của mình sống rất vui vẻ.

“Giang sơn” mà người khác nhìn đỏ cả mắt, cầu còn không được lại giống như đang ngáng chân anh.

Tưởng Đạc thấy Tưởng Tư Địch không nói gì thì tiếp tục: “Tiền cô ấy tự bỏ ra, em chỉ ứng trước thôi, sau này lại trả cho em.”

“Được, cậu định mời cho em ấy vị nào?”

Tưởng Đạc không chút do dự nói: “Trình độ từa tựa Trương Mạn Ngọc ấy...”

Tưởng Tư Địch:?

“Cậu xác định?”

Tưởng Đạc: “Tất nhiên là phải lấy người tốt nhất rồi.”

Khóe miệng Tưởng Tư Địch co quắp: “Vậy cậu bảo con bé chuẩn bị bán cả đời này cho cậu đi.”

“Đời này làm sao mà đủ.” Tưởng Đạc cười nhạt: “Kiếp sau cũng phải cho em.”

- -

Ngày hôm sau, Lục U đi tới khuôn viên sáng tạo nằm trong khu công nghệ cao, Tưởng Đạc giao phòng thiết kế TSGT ở đây cho cô.

Phòng thiết kế TSGT là một phòng thiết kế nổi tiếng trong ngành, không ít công ty môi giới khi muốn đặt trang phục cho người nổi tiếng đều tìm đến đây để làm riêng.

Khi Lục U nhìn thấy mấy chữ TSGT, thì cô đã biết tài nguyên mà Tưởng Đạc tìm cho cô... là loại tốt nhất.

Tài nguyên tốt thì cũng đắt lắm.

Lục U thở dài.

Nhưng bây giờ không quan tâm được nhiều việc như vậy.

Cô đi vào khuôn viên, đem đồ án tốt nghiệp của mình giao cho Kiều Mục, nhà thiết kế chính ở đây, đồng thời nói ra yêu cầu của mình.

Danh tiếng của Kiều Mục cũng không nhỏ, tuổi còn trẻ nhưng đã thu hoạch được không ít giải thưởng lớn ở quốc tế, rất có kinh nghiệm.

Anh ta nhìn bản thảo thiết kế, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc: “Đây là... em vẽ?”

“Vâng.”

“Trước đây em có làm việc ở nhãn hàng trang phục xa xỉ rồi sao?”

“Không ạ, em vẫn đang đi học, nhưng nhà em trước kia kinh doanh trang phục cao cấp.”

Lục U không muốn tạo thêm sóng gió nên không nhắc nhiều tới tập đoàn Lục U, chỉ nói: “Trên phương diện này có một ít kinh nghiệm thôi ạ.”

“Nào chỉ là kinh nghiệm! Còn có cả thẩm mĩ, phẩm vị nữa!” Kiều Mục nhìn bản thảo kích động nói: “Thiết kế này quá tuyệt! Nếu có thể làm được thì hoàn toàn có thể tham gia bất kỳ buổi triển lãm nào trên thế giới, đây là thiết kế có thể đạt được giải thưởng lớn đấy! Khó có thể tưởng tượng được đây là một tác phẩm của sinh viên, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.”

“Anh quá khen rồi ạ.” Lục U khiêm tốn cười: “Thời gian bên em hơi gấp, trong vòng nửa tháng có thể làm xong không ạ?”

“Có hơi gấp, nhưng vì bản thiết kế này, tôi nguyện ý thử một lần.” Đôi mắt Kiều Mục sáng lên, nói với cô: “Trong khoảng thời gian này cần em ở đây, chúng ta sẽ làm gấp 24/24, em là thiết kế chính, anh trợ giúp em.”

“Dạ!”

Lục U do dự một chút, lại hỏi: “Kiều tiên sinh, em muốn biết, giá mà Tưởng Đạc bàn với bên anh là...”

Mặc dù biết là hỏi như vậy không thích hợp, nhưng cô vẫn phải hỏi rõ, bởi vì ví tiền trống không rồi.

Kiều Mục nói: “Nếu tính tất cả tiền nguyên vật liệu và người làm tất nhiên giá cả không rẻ, bởi vì bản thảo thiết kế của em vốn là hàng cao cấp rồi.”

“Dạ, em biết, cụ thể là....”

“Không sao, tiền đặt cọc Tưởng tiên sinh đều trả giúp em rồi, số còn lại cũng là cậu ta trả, em chỉ cần quan tâm đến việc chế tác là được rồi.”

Mặc dù là anh ấy chi nhưng Lục U vẫn phải trả mà!

“Vậy tóm lại là...”

“Đại khái một trăm nghìn.”

Trong lòng Lục U trùng xuống, thầm nghĩ xong rồi, nhưng Kiều Mục lại thêm ba chữ nữa – 

“Đô la Mỹ.”

(100.000 USD = 2.278.894.000VNĐ, tính theo tỷ giá lúc edit)