Chỉ Yêu Người

Chương 32: Sủng nịch.

Tuy rằng ngày đó nói rất cao hứng, Kiều Dĩ Phong rất hưởng thụ trong lòng, điều này chứng minh Kiều Cảnh Nhiên rất quan tâm người chị như nàng, bản thân không ngừng đối tốt với em ấy, em ấy cũng đối tốt với mình như vậy.

Có điều cao hứng thì cao hứng, Kiều Dĩ Phong vẫn cân nhắc trong lòng, lén lút trả lại tiền cho Kiều Cảnh Nhiên.

Nàng cũng sợ Kiều Cảnh Nhiên ủy khuất chính mình.

Nhưng mà vẫn rất có thu hoạch, Kiều Dĩ Phong mặc bộ váy mà Kiều Cảnh Nhiên đã chọn cho nàng trước đó, có vẻ khéo léo lại hào phóng, dù sao Kiều Dĩ Phong rất thích.

"Dĩ Phong, nơi này!" Cách đó không xa Diêu Đồng vẫy tay, chào hỏi.

Kiều Dĩ Phong nhìn thấy nàng, liền đi qua.

Nhưng mà, nàng hoàn toàn không biết chính là, ở đằng sau nàng, cách đó không xa, Kiều Cảnh Nhiên cũng đi theo.

Cũng không biết Kiều Dĩ Phong quên mất chuyện này, hay là cố ý không nói, tóm lại chính là không có nói với Kiều Cảnh Nhiên, hôm nay nàng đến đây rốt cuộc để làm gì.


Kiều Cảnh Nhiên ngược lại cũng ngày càng trầm ổn, cô chính là nhịn xuống không hỏi đến, bên ngoài một bộ vân đạm phong khinh.

Hừ.

Không nói cho tôi?

Tôi tự có cách biết.

Đi theo chị ấy không phải là được rồi sao?

Đây là Kiều Cảnh Nhiên nghĩ, biện pháp hữu hiệu nhất, nhanh chóng nhất.

Ngược lại thì đây cũng...... vẫn có thể xem là một...... biện pháp.

Cô biết Kiều Dĩ Phong mặc quần cô chọn ra ngoài, cho nên cô cũng mặc áo kẻ ô Kiều Dĩ Phong chọn cho cô, bên dưới mang quần đen bó, có vẻ đường cong thân thể rất tuyệt, gầy gầy cao cao, bộ dáng an tĩnh điềm đạm, trên đôi mắt còn có một cái kính râm che lấp.

Mãi đến khi cô nhìn thấy Kiều Dĩ Phong và Diêu Đồng hội hợp, cô đại khái biết được, vì sao Kiều Dĩ Phong không thể nói ra lý do, có thể là bởi vì...... Quý Tiêu cũng ở đây.


Kiều Cảnh Nhiên hiểu được, mình không thích Kiều Dĩ Phong gặp Quý Tiêu không sai, nhưng cô không có khả năng nhốt Kiều Dĩ Phong lại, để nàng vĩnh viễn không gặp Quý Tiêu.

Là một...... quán bar?

Vừa giương mắt nhìn đến.

A.

Không ai có thể quen thuộc nơi này bằng cô.

Ở kiếp trước cô thường đến.

Vì cái gì giải trí phương tiện đều có, thuận tiện đơn giản, lại thuê phòng ở trên lầu, cho nên rất được hoan nghênh, Kiều Dĩ Phong bọn họ chọn nơi này, cũng không gì đáng trách.

Cô hô một hơi, đem ký ức kiếp trước biến thành hư không, không để ý tới, sau đó đi theo vào.

Hình như là muốn xoát thẻ hội viên?

Đời này cô không có, chỉ có thể ở hiện trường giải quyết.

Chờ lúc cô làm xong thẻ hội viên, Kiều Dĩ Phong đã không thấy đâu nữa.

Bên trong tất cả đều là phòng bao, nếu như Kiều Dĩ Phong vào phòng, cô đi chỗ nào tìm......


Kiều Cảnh Nhiên lại ảo não lại hối hận.

Cô lại tìm một chỗ khó thấy ngồi xuống, không chắc trên đường Kiều Dĩ Phong có đi vệ sinh hay không.

Chậm chút nữa gọi điện cho nàng là được rồi.

Chuyện đó Kiều Dĩ Phong hoàn toàn không biết, sau khi nàng vào phòng, giữa bạn học ồn ào, liền bị phạt một ly rượu.

Kiều Dĩ Phong không muốn làm mọi người mất vui, cũng tận hứng làm một ly, khiến mọi người hoan hô, nhưng thật ra Diêu Đồng nhỏ giọng nói với nàng, để nàng kiềm chế một chút, uống ít chút.

Kiều Dĩ Phong gật gật đầu, thật ra bởi vì rất lâu rồi không gặp mặt, dù sao học kỳ I nàng không muốn Kiều Cảnh Nhiên cảm thấy cô đơn liền ở nhà với cô, ngoại trừ những buổi kiểm tra lớn nhỏ, trên cơ bản rất ít về trường học, tới học kỳ sau, cả trường không ai không thực tập, cho nên người ở lại trường càng ít, nàng tự nhiên cũng có việc cần hoàn thành của mình, cộng thêm sẽ không rãnh rỗi đi gặp bạn học cũ một chút.
Lần này đúng là một cơ hội tốt, trước khi tốt nghiệp cùng vui vẻ với mọi người một chút.

Cũng chính vì biết rõ như thế, Kiều Dĩ Phong mới cố ý tự mình đến đây, không có gọi tài xế đến đón, phỏng chừng hôm nay sẽ chơi đùa đến tối muộn.

Bởi vì Kiều Dĩ Phong uống ly rượu kia đốt nóng không khí, mọi người ngừng chơi trong chốc lát, liền có người đề nghị lên KTV ở lầu ba ca hát đi, cũng có người cảm thấy mệt liền đi phòng xông hơi trên lầu hai, vì thế lớp trưởng liền đề nghị tự do hoạt động, buổi tối lại cùng nhau ca hát vui vẻ.

Kiều Dĩ Phong lôi kéo Diêu Đồng đi phòng trà trang nhã ở lầu hai, muốn ngồi tán gẫu một chút. Diêu Đồng tự nhiên không có quên Quý Tiêu rồi, dù sao cũng là nàng lôi kéo Quý Tiêu đến, đương nhiên sẽ không để cô một mình lạc đàn.
Cũng chính cơ hội này, một đám người tứ tán ra khỏi phòng, Kiều Cảnh Nhiên vốn nên nắm bắt lấy cơ hội này, nhưng mà......

Ở lầu một chờ quá nhàm chán.

Cô ấy vậy.

Lại ngủ!!!

Chờ lúc tỉnh lại đã là chuyện của một tiếng sau.

Kiều Cảnh Nhiên thầm nói trong lòng biết vậy chẳng làm.

Đúng là tức chết mình mà. Sớm hay muộn có một ngày bị chính mình tức chết.

Ôi không.

Là ngu chết.

Bị mình ngu chết.

Hối hận rất nhiều, Kiều Cảnh Nhiên nhìn nhìn đồng hồ, đã sắp 6 giờ, bên ngoài trời còn chưa tối. Cô quyết định tự mình đi dạo, bằng không quá nhàm chán.

Chậm chút đã, cô lại gọi điện thoại cho Kiều Dĩ Phong, còn có thể về nhà cùng nhau nha.

Từ lầu một đến lầu năm, Kiều Cảnh Nhiên thuận tiện đặt trước hai gian phòng, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, nhỡ đâu nha.
Thời điểm cô chuẩn bị quay lại lầu một, vừa lúc đi ngang qua lầu hai, nhìn bảng hướng dẫn, Kiều Cảnh Nhiên cũng chuẩn bị đi xông hơi, cô ở lầu hai dạo qua một vòng.

Ôi trời xanh ơi!

Thế giới này ơi!

Cô ở trong phòng trà nhìn thấy Kiều Dĩ Phong cùng Diêu Đồng!

Còn có...... Quý Tiêu.

Ba người lại chơi rất vui vẻ.

Kiều Cảnh Nhiên lánh ở bên nhìn trộm, nhưng cách thật xa, cho nên căn bản nghe không thấy bọn họ đang nói cái gì, nhưng cô không có cách nào tiến vào phòng trà, bởi vì vị trí của Kiều Dĩ Phong, là đi vào phòng trà nhất định phải đi qua......

"Gần đây thực tập thế nào rồi." Quý Tiêu tùy ý mở miệng hỏi.

Diêu Đồng cúi đầu nhìn nhìn chén trà trong tay, ngữ khí nghe không ra cảm tình gì, "Vẫn tốt."

Không tốt cũng không xấu.

Vẫn tốt.

"Dĩ Phong thì sao." Quý Tiêu quay đầu nhìn về phía Kiều Dĩ Phong.
"Không phải cũng vậy sao. Tất cả mọi người đều giống nhau mà."

"Cũng vậy."

Quý Tiêu gật gật đầu.

"Tiểu Nhiên thì sao, gần đây thế nào, lần trước nghe cậu nói, em ấy lại nhảy một lớp phải không?" Diêu Đồng cầm lấy chén trà uống một ngụm, lẳng lặng hỏi.

"Ừ, nhảy một lớp, bây giờ đang năm hai cao trung, lại một mùa khai giảng, em ấy liền lên năm ba cao trung. Em ấy không có khẩn trương gì, ngày thường nên thế nào liền như thế, thật ra thì...... mình còn khẩn trương hơn em ấy." Lúc nói xong câu cuối cùng, Kiều Dĩ Phong tạm dừng một chút, ngữ khí là kiêu ngạo mà chính bản thân nàng cũng không phát giác ra, ánh mắt dù là ai cũng nhìn ra ôn nhu.

"Đó không phải rất tốt sao. Bình thường đối diện không có gì tốt hơn." Quý Tiêu nói tiếp, "Rất lợi hại, em ấy. Nghe Tiểu Đồng nói, em ấy vẫn luôn nhảy lớp, tiểu học nhảy đến sơ trung, sơ trung lại nhảy đến cao trung."
"Ừm." Kiều Dĩ Phong lại không cảm thấy như vậy.

Lợi hại hay không lợi hại gì đó......

Căn bản không quan trọng.

Kiều Cảnh Nhiên cả khi hằng năm đều hạng nhất từ dưới lên, nàng đều sẽ không trách cứ em ấy một câu.

Ngược lại hiện tại, Kiều Dĩ Phong luôn cảm thấy không an tâm, sợ em ấy áp lực quá lớn, sẽ bức mình quá gắt gao.

Kiều Cảnh Nhiên vui vẻ hay không vui vẻ, mới là điều nàng để ý.

Ba người cứ như vậy cậu một câu mình một câu trò chuyện, thẳng đến bụng bắt đầu thầm thì kêu lên, mới chú ý tới thời gian, trời cũng đã tối đen mất rồi.

Mà Kiều Cảnh Nhiên ở bên ngoài phòng trà đã nghẹn đến điên rồi......

Cô không giỏi chờ đợi.

Nói đúng ra là.

Không hề kiên nhẫn.

Có lẽ nửa tiếng một tiếng còn được, qua một tiếng, cô liền không cách nào nhẫn nhịn.
Sau khi Kiều Dĩ Phong nhận được điện thoại, liền lôi kéo Diêu Đồng và Quý Tiêu đi thẳng lên KTV ở lầu ba.

Kiều Cảnh Nhiên vốn dĩ chờ nóng lòng, chân đều đã tê rần!

Không thể đi quá sợ gần, sợ sẽ bị phát hiện, cô cũng không dám đi thang máy, bò một tầng thang lầu! Nếu không phải bình thường rèn luyện, thể lực cũng tính là không tồi, cô thật sự sợ mình nằm nhoài trên cầu thang.

Nhìn ba người Kiều Dĩ Phong ra khỏi thang máy, Kiều Cảnh Nhiên mới từ thang lầu đi ra, kết quả vừa đi ra tới liền giật mình một cái.

Kiều Dĩ Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Nàng luôn cảm thấy có một đôi mắt nhìn mình chăm chú, hơn nữa cảm giác tương đối mãnh liệt, quay đầu nhìn lại, cái gì cũng nhìn đến.

Kiều Cảnh Nhiên bị dọa lập tức lại trốn vào giant hang lầu, tim đập như muốn nổ tung, khẩn trương!
Qua một phút, không thấy Kiều Dĩ Phong xuất hiện, hẳn là...... không phát hiện cô đi?

Ngoài ý muốn......

Đột nhiên quay đầu lại gì đó.

"Ôi, tới vừa đúng lúc, đang chờ ba người các cậu đây, chọn bài chọn bài, lớp trưởng đã khai trương cho hệ thống rồi," Một nam sinh ồn ào nói, "Lát nữa ai hát thấp hơn 80 điểm, liền phạt một ly rượu nha."

"Con gái thua phạt một nửa, con trai liền ra sức rót nha." Lớp trưởng nung nóng không khí, vẫn không quên săn sóc con gái.

Ba người bọn họ nhìn qua, trên bàn...... tất cả đều là rượu, cùng với ly rượu.

Đang có người rót rượu vào ly, tư thế này, ít nhất cũng hai ba mươi ly a......

Mà Kiều Cảnh Nhiên ngoài cửa, ngồi trong đại sảnh, tốt xấu chờ đến 9 giờ, rốt cuộc có thể gọi điện thoại cho Kiều Dĩ Phong, trời ơi, đất ơi, quỷ biết cô làm thế nào trải qua mấy tiếng đồng hồ.
Sợ bị Kiều Dĩ Phong phát hiện, lại không muốn Kiều Dĩ Phong biết mình đi theo nàng.

Nhưng mà......

Kết quả là.

Liên tục ném mất.

Điện thoại đã thông.

"Tiểu Cảnh?"

"Tiểu Phong...... Chừng nào chị về nhà? Bây giờ đã...... 9 giờ." Kiều Cảnh Nhiên tìm một nơi yên tĩnh để gọi điện thoại.

"Ừm...... Hôm nay chị, có thể không về nhà, em cứ đi ngủ trước đi, không cần chờ chị." Kiều gia không có gác cổng, ít nhất đối với Kiều Dĩ Phong là không có, rốt cuộc nàng cũng đã hai mươi mấy rồi, hơn nữa Phương Du Khanh và Kiều Lễ biết Kiều Dĩ Phong từ trước đến nay là người rất đúng mực, cho nên đều dặn dò nàng, con gái ở bên ngoài một mình phải cẩn thận một chút.

Không hơn.

"Chị không về sao!?" Kiều Cảnh Nhiên há hốc mồm.

"Ừm...... Cho nên em nhớ phải ngủ sớm một chút, biết không." Kiều Dĩ Phong đã có chút say, nàng ra khỏi phòng KTV, ở nơi yên tĩnh một chút, nàng còn có hơi chút tỉnh táo, trong phòng bao quá ồn ào.
"Vậy...... Vậy bây giờ chị đang ở đâu." Kiều Cảnh Nhiên thử hỏi, cô có thể nghe thấy bên kia rất yên tĩnh, chứng minh Kiều Dĩ Phong lúc này đã ra khỏi phòng KTV, vì thế cô đi nhìn khắp nơi.

"Ồ, chính là, ừm...... quán bar lần trước...... cùng chị Tiểu Đồng của em đi qua."

"...... Phòng số mấy?"

"Hửm? Số mấy......" Kiều Dĩ Phong theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn số phòng một cái, "......216, ừm, ở......216." Tự nhiên liền nói ra.

Kiều Dĩ Phong có chút không hề ý thức mà trả lời.

"Ừm......"

"Em nhớ là, phải...... đi ngủ sớm một chút." Kiều Dĩ Phong không quên nhắc nhở Kiều Cảnh Nhiên.

"Ừm. Biết rồi." Cô đã nhìn thấy Kiều Dĩ Phong, ở cửa phòng 216.

"Ừ......"

Kiều Cảnh Nhiên cúp điện thoại, cảm giác...... tình trạng của Kiều Dĩ Phong rất không đúng?

Mặt, quá đỏ.

"Dĩ, Dĩ Phong. Làm sao vậy?"
Sau đó Kiều Cảnh Nhiên liền nhìn thấy, đồng dạng là Diêu Đồng đầy mặt đỏ bừng, từ phòng bao 216 bước ra.

"Không có, Tiểu Cảnh, điện thoại." Kiều Dĩ Phong cũng không có chú ý vấn đề xưng hô của mình, nàng không gọi Kiều Cảnh Nhiên là Tiểu Cảnh trước mặt người ngoài.

"Tiểu Cảnh? Tiểu Cảnh...... Ồ, là, là Tiểu Nhiên hử?"

"Ừm, đúng rồi."

"Tiểu Đồng, Tiểu Đồng." Quý Tiêu đi ra, vẫn tốt, nói chuyện rõ ràng, bước chân vững vàng, ý thức rõ ràng.

Cô đi ra lôi kéo Diêu Đồng, một lần nữa vào phòng bao, Kiều Dĩ Phong xoa xoa đầu, tự nhiên cũng đi theo.

Kiều Cảnh Nhiên nhịn không được lo lắng, kiếp trước cô cũng không biết Kiều Dĩ Phong không thể uống rượu, hơn nữa...... Cô cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Kiều Dĩ Phong.

Nhịn không được đỡ trán, Kiều Cảnh Nhiên nhấp nhấp môi, suy nghĩ trong chốc lát, đi ra sảnh trước tìm nhân viên, mượn một bộ quần áo, nói đúng ra, là cô thuê bộ quần áo với giá cao, sau đó mua một mâm trà giải rượu.
Cô mặc quần áo phục vụ, đưa trà giải rượu vào.

Không vào còn tốt, đi vào, ôi, đúng là dọa cho nhảy dựng.

Mùi rượu nồng đậm, rất nhiều người say khướt bất tỉnh nhân sự lung tung nằm trên sô pha, trên sàn nhà.

Còn có người, tinh lực khá tốt, ở tiếp tục ca hát.

Phục.

Kiều Cảnh Nhiên liền một chữ phục viết hoa.

Cô buông trà giải rượu, hạ giọng nói, "Trà giải rượu miễn phí." Mượn cơ hội cô liếc mắt một cái, nhìn thấy Kiều Dĩ Phong ở một góc phát ngốc, cũng không biết có phải say thật hay không, thoạt nhìn không có phản ứng gì.

Diêu Đồng dựa vào người nàng, đôi mắt nhắm, nhìn dáng vẻ...... là say thật.

Quý Tiêu hẳn là người thanh tỉnh nhất, tuy rằng thời điểm cô đi lấy trà giải rượu, trên người cũng có thể ngửi thấy mùi rượu.

Cô cầm lấy ba ly trà, đưa cho Diêu Đồng và Kiều Dĩ Phong mỗi người một ly.
Kiều Dĩ Phong còn tốt một chút, đôi mắt mở to, chỉ là phát ngốc, cầm trà giải rượu uống mấy ngụm. Diêu Đồng là say nhắm mắt lại, Quý Tiêu đành phải kéo nàng qua, để nàng dựa vào người mình, sau đó chụp tỉnh nàng, bắt nàng uống.

Dỗ mấy ngụm trà, Quý Tiêu buông cái ly, không tự giác nhìn qua Kiều Cảnh Nhiên, mới phát hiện...... không đúng.

Hình như...... đã gặp qua?

"Em là......"

"Em gái Dĩ Phong?"

Kiều Cảnh Nhiên ngược lại cũng không che giấu, nhận ra liền nhận ra, dù sao hiện tại Kiều Dĩ Phong uống say, "Ừm."

"Sao em lại tới đây?" Quý Tiêu không rõ nguyên do, "Hơn nữa...... còn mặc thành thế này?" Cô nhìn quần áo Kiều Cảnh Nhiên từ trên xuống.

Kiều Cảnh Nhiên cũng không thích mặc quần áo của người khác, nếu không phải cô sợ Kiều Dĩ Phong không say nhận ra cô, vậy thì không xong, nếu không đánh chết cô cũng không mặc quần áo người khác từng mặc qua.
"Nói ra thì rất dài." Kiều Cảnh Nhiên lười giải thích, "Tiểu...... Chị của em, say? Chị Tiểu Đồng cũng say?"

"Ừm, hai cậu ấy bị rót quá mãnh liệt. Sau đó chính mình cũng uống một ít." Quý Tiêu gật gật đầu.

Cô sở dĩ không có việc gì, là bởi vì tuy cô đều quen biết những người đó, đã gặp qua, nhưng dù sao cũng không có thân thiết, cho nên cô không có bị rót nhiều rượu, hơn nữa bản thân cô tửu lượng cũng không tệ.

"Em đặt hai phòng ở trên lầu, đưa hai chị ấy đi nghỉ thôi. Cả đêm ở chỗ này cũng không phải cách."

"Ừm, chị đi qua chỗ tiếp tân, kéo dài thời gian thuê phòng đến chiều mai."

Chuẩn bị xong hết thảy, Kiều Cảnh Nhiên mới đi đến trước mặt Kiều Dĩ Phong, đưa tay ra trước mặt nàng.

Ánh mắt Kiều Dĩ Phong có chút tan rã, nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt mình, nàng giương mắt, đập vào mi mắt là khuôn mặt Kiều Cảnh Nhiên, đôi mắt lúc này một lần nữa ngắm nhìn.
Là Kiều Cảnh Nhiên.

Nàng mới yên lòng.

Vươn tay đi ôm lấy Kiều Cảnh Nhiên.

Kiều Cảnh Nhiên cong lưng, cũng ôm eo Kiều Dĩ Phong, làm nàng đứng lên, dựa vào người mình, nàng có thể cảm giác được, nháy mắt Kiều Dĩ Phong dựa vào người mình, nàng đem trọng lượng cả người, đều giao cho mình.

Kiều Cảnh Nhiên cảm giác được, lựa độ Kiều Dĩ Phong dựa vào người mình.

Không khỏi câu môi cười.

Một bên, Quý Tiêu cũng ôm lấy Diêu Đồng, ôm eo nàng, để nàng dựa vào ngực mình.

Sau khi tới lầu năm, Kiều Cảnh Nhiên không có để Kiều Dĩ Phong qua một bên, mà vẫn ôm vào trong ngực mình, sau đó phiếu đặt trước.

Kiều Dĩ Phong cũng khá phối hợp, đôi tay nàng ôm lấy cổ Kiều Cảnh Nhiên, không hề ầm ĩ, an tĩnh vô cùng.

Sau khi nhận được chìa khóa, cô ném một cái cho Quý Tiêu, liếc mắt nhìn Diêu Đồng bất tỉnh nhân sự một cái, mới nhìn Quý Tiêu nói, "Chị chăm sóc chị Tiểu Đồng, không thành vấn đề chứ?"
"Ừm. Chị sẽ chăm sóc tốt với cậu ấy."

Hai người từng người kéo con ma men về phòng của mình.

Sau về đến phòng, Kiều Cảnh Nhiên muốn buông Kiều Dĩ Phong, cố tình Kiều Dĩ Phong lúc này bắt đầu phát tác.

Uống say phát điên.

Kiều Dĩ Phong bắt lấy Kiều Cảnh Nhiên không buông, dựa vào trong ngực cô ầm ĩ, giọng nói lại như làm nũng. Cô sờ đầu nàng, tựa như đang vuốt con mèo nhỏ vậy.

"Thật khó chịu."

"Ừm. Chị uống nhiều, đương nhiên sẽ khó chịu."

"Không thoải mái."

"Tắm một cái là tốt rồi."

"Chị khát nước."

"Em đi rót nước cho chị ——"

"Ô ——"

Kiều Cảnh Nhiên thật sự không nghĩ đến, lại sẽ nghênh đón Kiều Dĩ Phong chủ động hôn như thế.

Thật ra dọc đường Kiều Dĩ Phong đều có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Kiều Cảnh Nhiên, cũng còn có chút thanh tỉnh, chỉ là cảm giác đầu mình quá hỗn độn, hơn nữa miệng khô lưỡi khô, trên người cũng nóng lên.
Nàng nhìn môi Kiều Cảnh Nhiên lúc đóng lúc mở, lóe ánh sáng trong suốt, giống như vệt nước ngọt ngào.

Liền hôn lên.

Nhưng không phải hôn sâu, chỉ là hôn lên thôi.

Hơn nữa.

Hôn bằng — đầu — lưỡi.

Nhưng chỉ là...... liếm môi Kiều Cảnh Nhiên mà thôi.

Nhưng Kiều Cảnh Nhiên không cho là như vậy, Kiều Dĩ Phong liếm môi cô, loại liếʍ ɭáρ rất có tiết tấu này.

Liếm — Kiều Cảnh Nhiên tâm liền ngứa ngày.

Cô ôm lấy Kiều Dĩ Phong càng chặt hơn.

Sau đó......

Duỗi đầu — lưỡi — của mình, tách môi Kiều Dĩ Phong ra, duỗi — đầu — lưỡi — đi vào.

Môi Kiều Dĩ Phong một tấc lại một tấc, đều bị Kiều Cảnh Nhiên liếm sạch sẽ, cô lại vẫn không muốn bỏ ra như cũ.

Một bàn tay duỗi tới bên trong quần áo Kiều Dĩ Phong, môi dời đi, bắt đầu hôn mặt nàng, hôn hôn, liền dời xuống, từ hàm đến cổ, môi càng đi xuống dưới, tay lại càng sờ bậy bạ.
Cho đến khi vừa lòng nghe thấy Kiều Dĩ Phong ngâm lên một tiếng, "Ưm ~"

Kiều Cảnh Nhiên dùng sức để lại một dấu đỏ trên cổ Kiều Dĩ Phong.

Cuối cùng, thu tay.

Tay vẫn dán trên làn da Kiều Dĩ Phong, lại không có rời đi.

Mà ôm chặt lấy nàng.

Lại làm tới......

Như vậy, quá không tôn trọng Kiều Dĩ Phong.

Kiều Cảnh Nhiên không muốn.