Chỉ Yêu Người

Chương 11: Thời gian tĩnh lặng.

Chờ đến lúc Kiều Cảnh Nhiên tỉnh lại, bộ dáng Kiều Dĩ Phong lo lắng đập vào mi mắt.

Là bởi vì quá lo lắng cho em sao......

Cho nên, Tiểu Phong mới cau mày, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm, khẩn trương nhìn mình sao.

"Tiểu Cảnh, có sao không?"

Kiều Cảnh Nhiên lắc đầu, ngồi dậy, làm ra dáng vẻ quấy rối, chính là muốn dùng hành động này nói cho Kiều Dĩ Phong biết, cô rất khỏe, một chút cũng không sao, so với ai khác đều sinh động hơn.

"Chị, đây đâu vậy?" Kiều Cảnh Nhiên nhìn xung quanh một chút, hình như dáng vẻ tương tự văn phòng hoặc phòng nghỉ?

"Phòng dành cho khách. Em còn nói sao, em tự dưng ngất xỉu, thật sự làm chị sợ muốn chết." Thấp thỏm trong lòng Kiều Dĩ Phong cuối cùng cũng buông xuống, rút một tờ giấy vệ sinh, lau lau khuôn mặt nhỏ cho Kiều Cảnh Nhiên.


Nói như vậy......

Kiều Cảnh Nhiên lại nhớ tới cô vì cái gì mà ngất xỉu.

Cô giả vờ như vô tình nhìn qua trước ngược Kiều Dĩ Phong, ồ —— nói bikini gì đâu...... Vì sao lại là thường phục mà không phải đồ bơi!

Nội tâm Kiều Cảnh Nhiên nhịn không được gào thét.

Thế cho nên hoàn toàn xem thường, thật ra căn bản liền không có chuyện mặc bikini.

"Chị, em không sao ~ đi thôi ~ chúng ta đi bơi~ thật vất vả mới đến đây một lần ~" Kiều Cảnh Nhiên lôi kéo tay Kiều Dĩ Phong, đưa qua đưa lại làm nũng, cái giọng điệu này đúng là, khiến người ta chán chết.

"......" Kiều Dĩ Phong nhìn cô, làm ra dáng vẻ tâm bất cam tình bất nguyện.

"Có được không, chị ~ đi mà ~ đi mà ~"

"Được rồi được rồi. Nghe theo em. Đi thôi." Kiều Cảnh Nhiên thật ra cũng chỉ ngất hai phút mà thôi, máu mũi cũng không chảy ra tiếp, cho nên Kiều Dĩ Phong tạm thời vẫn đáp ứng cô rồi.


Kiều Dĩ Phong vẫn về đến phòng thay quần áo, nàng dặn Kiều Cảnh Nhiên không được chạy lung tung mà chờ nàng ở cửa, liền vào bên trong phòng thay quần áo đi đổi đồ bơi.

Vốn là...... Kiều Cảnh Nhiên rất muốn xem trộm, xem vài lần cũng được...... Chẳng qua, cô hít hít cái mũi, xoang mũi còn có một cỗ mùi máu tươi nhàn nhạt, hôm nay chảy máu có hơi nhiều...... Vì sự an toàn của tính mạng mình...... Cô ngẫm lại thôi lần sao đi......

Kiều Cảnh Nhiên chủ động nắm lấy tay Kiều Dĩ Phong, cô đem bàn tay nhỏ của mình nhét vào tay Kiều Dĩ Phong, sau đó ngẩng đầu, nhìn phản ứng Kiều Dĩ Phong.

Kiều Dĩ Phong chỉ cúi đầu cười với cô, liền chút kinh ngạc cũng không có.

Tuy là hồ bơi trong nhà, chính là sân lại khá lớn, hơn nữa người cũng rất đông, nhưng lại là một cơ hội tốt.

Kiều Cảnh Nhiên lôi kéo tay Kiều Dĩ Phong, một đường chạy đến bên cạnh hồ. Tuy rằng bên cạnh hồ có chút nước đọng, có chút trơn, chính là tay hai người vẫn nắm chặt, không có người buông tay ra.


"Một, hai, ba!" Kiều Cảnh Nhiên đầu tiên là nhỏ giọng đếm, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Kiều Dĩ Phong, một tiếng hô to, ba! cứ như vậy kêu lên.

Kiều Dĩ Phong ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô, chờ lúc nàng hiểu chuyện này là như thế nào, đã bị Kiều Cảnh Nhiên lôi kéo tay nhảy vào trong hồ.

Kế tiếp đó là-thân-ướt- đại tác chiến.

Kiều Cảnh Nhiên nhìn Kiều Dĩ Phong cười tươi như hoa, miệng cũng dần dương lên.

Đã lâu...... Không nhìn thấy Kiều Dĩ Phong không hề cố kỵ như vậy, không kiêng nể gì tươi cười.

Như vậy, thật tốt.

Để cho em và chị, vượt qua thời gian chỉ thuộc về —— hai người chúng ta, thời gian tĩnh lặng.

Tới 5 giờ chiều, hai người đều đã chơi kiệt sức, tuy bữa trưa đã giải quyết ở nhà ăn thuộc bể bơi, chẳng qua hai người đều không quen ăn bên ngoài, liền thu thập thứ tốt, cùng về nhà.
Lúc Kiều Cảnh Nhiên và Kiều Dĩ Phong về đến nhà, đã phát hiện ba mẹ cũng đang ở nhà, cơ hội cùng cả nhà ăn cơm không nhiều, nếu nói thẳng ra, có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cho nên Kiều Dĩ Phong và Kiều Cảnh Nhiên đều rất cao hứng.

"Tiểu Phong, Nhiên Nhiên, về rồi à?" Kiều Lễ vốn đang ôm tay vợ nhà mình, thấy hai con gái về, Phương Du Khanh có chút ngượng ngùng, liền rút tay mình ra.

Lúc này Kiều Lễ lại không vui, tay vợ nhà mình mà ông cũng không thể nắm?

Kiều Lễ vô cùng không vui, lại đi duỗi tay nắm lấy tay Phương Du Khanh, ngoài miệng còn lẩm bẩm lầm bầm mà nói, "Tay vợ nhà mình mà cũng không thể nắm sao."

Giọng nói không lớn, lại cũng đủ để những người ở đây nghe rõ ràng.

"Phốc." Kiều Dĩ Phong cười thành tiếng, Kiều Cảnh Nhiên cũng cười theo.

Ba mẹ của cô, từ khi cô còn nhỏ, chính là ân ái rất, ngày ngày đều ân ái, bất cứ lúc nào cũng được ăn thức ăn cho cún, Kiều Dĩ Phong thấy nhiều sớm đã không trách.
Cảnh tượng trước mắt này, làm trong lòng Kiều Cảnh Nhiên sinh ra một chút hoài niệm.

Từ khi cô hiểu chuyện đến nay, trường hợp không phân địa điểm ân ái như vậy, cô đã sớm thành thói quen rồi, chỉ là...... Cũng chỉ dừng lại rất lâu trước kia.

Lúc cô —— dọn ra khỏi căn nhà này.

Rồi sau đó...... Ba mẹ không có khắc khẩu, khuôn mặt lại luôn gắn đầy u sầu, hiện tại ngẫm lại. Bọn họ sở dĩ già nhanh như thế, có lẽ cũng lo lắng nguyên do mình bỏ đi.

Sắc mặt Kiều Cảnh Nhiên có chút bình đạm nhìn ba mẹ ân ái, ngay sau đó lại nhìn Kiều Dĩ Phong cười tươi như hoa.

Nếu như......

Chúng ta có thể ở bên nhau.

Cũng nhất định...... Sẽ hạnh phúc như ba và mẹ đi.

Em và chị......

Kiều Dĩ Phong như có cảm ứng nhìn qua cô, Kiều Cảnh Nhiên sửng sốt, cũng cười, lộ ra tám cái răng ngây ngô cười, "Ba mẹ, chị, con đói bụng."
"Ha ha. Được, ăn cơm thôi, con gái út của chúng ta nói con bé đói bụng kìa." Kiều Lễ và Phương Du Khanh đều nhịn không được nở nụ cười.

Hai cô con gái, đối với bọn họ mà nói, là bảo vật trân quý chí cao vô thượng nhất.

Trên bàn cơm.

Thời điểm Kiều Lễ ăn cơm liền nói, "Lại nói, hôm nay, lão Lý điện thoại cho anh, nói là con gái nhà họ, cuối tuần kết hôn. Mời cả nhà chúng ta đến tham dự."

"Nhanh như vậy sao? Em nhớ là...... Con gái lão Lý năm nay hình như...... Hai mươi bốn đi." Phương Du Khanh tiếp lời nói.

Đề tài không liên quan đến Kiều Cảnh Nhiên, cô tự nhiên nghe một chút là được, chuyện phải chuyên tâm làm vẫn là —— ăn cơm.

Cho tới Kiều Dĩ Phong, tâm tư của nàng, tự nhiên cơ bản cũng đặt trên người Kiều Cảnh Nhiên, gắp thức ăn cho cô như thường, hoặc là ăn luôn hạt cơm bên khóe miệng cô.
"Hai mươi bốn, cũng không nhỏ. Tiểu Phong nhà chúng ta cũng sắp rồi không sao." Kiều Lễ cao hứng nói lên, nhìn Kiều Dĩ Phong, "Năm nay Tiểu Phong, cũng mười tám rồi, lại mấy năm nữa tốt nghiệp, cũng nhanh thôi. Đến lúc đó lấy chồng......"

Leng keng. Chiếc đũa bạc Kiều Cảnh Nhiên nắm trong tay rơi xuống đất phát ra một tiếng lanh lảnh, chén sứ cũng theo đó vỡ nát.

Bất chấp chén đũa vỡ nát, cũng không để ý tới đề tài đang nói, Kiều Cảnh Nhiên chỉ là theo trực giác-cảm thấy-căng thẳng trong lòng, theo bản năng liền nhìn về phía Kiều Dĩ Phong.

"Không sao không sao. Để dì Lý lấy một bộ chén đũa khác là được rồi." Chuyện nhỏ, Phương Du Khanh liền phân phó người giúp việc lấy một bộ chén đũa mới là được rồi, đồng thời cũng không quên dặn dò Kiều Cảnh Nhiên, "Nhiên Nhiên, bây giờ con đã 11 tuổi rồi, lúc ăn cơm phải yêu chén đũa, không thể giống vừa rồi không cẩn thận như vậy biết chưa?"
Nói quả thật là chuyện nhỏ, chẳng qua mặc kệ nói như thế nào, phải có lễ phép, còn may là xảy ra ở nhà, không phải ở bên ngoài, bằng không không lễ độ là không tốt.

"A." Lúc này Kiều Cảnh Nhiên mới phục hồi tinh thần lại, trong mắt trở nên thanh tỉnh, cúi đầu lúng túng đáp, "...... Dạ."

Vốn tưởng rằng đã xảy ra chuyện như vậy, Kiều Lễ sẽ không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, cố tình bầu không khí cơm chiều trái lại trở nên hài hòa.

Kiều Cảnh Nhiên càng nghe, càng hụt hẫng trong lòng.

Mặc dù chỉ là nói vậy mà thôi, chính là mặc kệ như thế nào, cô không cách nào xem nhẹ được, nghe thấy những lời Kiều Dĩ Phong phải lấy chồng khiến nội tâm cô không cách nào ức chế được dao động.

Tỷ như, sau khi Kiều Dĩ Phong lấy chồng Kiều Lễ cao hứng nói muốn tổ chức một bữa tiệc thật lớn mời tất cả mọi người đến tham dự hôn lễ con gái lớn của ông, tỷ như về sau ông có cháu trai hoặc cháu gái phải yêu thương chúng nó như thế nào. Những lời này càng thảo luận càng phát hỏa, Kiều Cảnh Nhiên nhíu mày càng chặt.
Rõ ràng đã đói bụng chịu không nổi, lại nghe thấy những lời này, rốt cuộc ăn không vô một ngụm cơm. Ngược lại như nuốt một cân hoàng liên vậy, bên trong miệng đắng khó chịu, cái mùi vị cay đắng này lan xuống tận đáy lòng, cố tình cô lại không có lập trường nói cái gì đó.

Đôi tay Kiều Cảnh Nhiên vẫn luôn giấu dưới bàn, gắt gao nắm thành nắm tay, móng tay có chút dài bởi vì nắm chặt mà đâm vào lòng bàn tay.

"Ba."

"Làm sao vậy? Tiểu Phong nhà chúng ta muốn phát biểu sao?" Phương Du Khanh cười nhìn con gái mình.

"Con......" Kiều Dĩ Phong nâng hai mắt lên, nhìn Kiều Lễ và Phương Du Khanh, "Về chuyện kết hôn...... Bây giờ con...... Vẫn chưa nghĩ đến. Hơn nữa con muốn sau khi tốt nghiệp sẽ nỗ lực công tác, trước giúp đỡ mẹ, chuyện đó quyết định sau. Cho nên, trước mắt sẽ không đem chuyện kết hôn đặt vào phạm vi suy xét."
"Điều này cũng đúng, bây giờ mà nói, đúng là sớm một chút. Nếu con gái đã mở miệng rồi, vậy ba đương nhiên ủng hộ suy nghĩ của con. Chẳng qua...... Ôi, người làm cha như ba đúng là thất bại, con gái đều không muốn kế thừa sự nghiệp của ba. Chỉ muốn hỗ trợ mẹ, khổ quá đi mất." Kiều Lễ ra vẻ thương tâm.

"Ba......" Ba của nàng, thật là......

Tâm tình Kiều Cảnh Nhiên, cuối cùng đã bắt đầu trở nên tốt đẹp hơn. Phương Du Khanh nhìn Kiều Cảnh Nhiên cười cười, liền nói, "Được rồi, mau ăn cơm đi."

"Nói chuyện đó cũng có làm được gì đâu. Cũng còn sớm." Phương Du Khanh nhìn Kiều Lễ nói, "Cuối tuần em sẽ cố gắng để trống thời gian, cả nhà chúng ta đi tham dự hôn lễ."

Kiều Lễ gật gật đầu.

Tới buổi tối.

Kiều Dĩ Phong cùng Kiều Cảnh Nhiên nằm trên giường, không khí lại có chút quạnh quẽ.
Không biết vì sao, Kiều Dĩ Phong cảm thấy có phần quá yên tĩnh.

"Tiểu Cảnh, hôm nay chơi vui không?" Kiều Dĩ Phong quay đầu nhìn Kiều Cảnh Nhiên nói.

"Vui." Kiều Cảnh Nhiên cũng quay đầu đối diện Kiều Dĩ Phong.

Bốn mắt nhìn nhau. Trầm mặc trong chốc lát.

Kiều Cảnh Nhiên lấy miệng lưỡi của một đứa trẻ, lại là từ đáy lòng, xuất phát nội tâm chân thành, "Sau này......"

"Hử?"

"Em muốn mỗi năm, đều có thể ra ngoài chơi với chị (*)."

Tất cả xưng hô, đều biến thành chị.

Chị.

Chỉ là chị thôi.

(*) Ở đây Kiều Cảnh Nhiên xưng hô chỉ dùng ngươi mà không dùng kính ngữ với Kiều Dĩ Phong.

"Được chứ."

Em muốn, ở bên chị, có càng nhiều hồi ức, chỉ có chúng ta.