Điều hổ thẹn nhất là, trong ký ức còn sót lại, cô còn nhớ, dưới thân thể của anh cô đã rên rỉ như thế nào, bản thân khi đạt đến cao trào đã sung sướng ra sao. Không chỉ một lần, một lần trong đó, thậm chí tự mình còn bò lên người anh.
Cô đã say đến độ khủng khiếp.
Nhưng, cô thật sự không hề mượn rượu để “làm loạn trong mơ” sao?
Trên sàn, chiếc di dộng trong túi quần bò không ngừng reo lên.
Cô biết đó là ai.
Buổi sáng anh Phong nhất định phát hiện ra cô vẫn chưa về nhà, chắc chắn đang lo lắng. Lúc này, cô thực sự không dám nghe, hơn nữa, cái vòng tay đang ôm lấy cô siết vô cùng chặt.
Anh vẫn luôn còn tỉnh.
- Lương Tử Tích, buông tay. - Cô lạnh lùng nói.
Đôi cánh tay đó từng chút từng chút nới lỏng, để cô có đủ không gian.
Nhạc chuông điện thoại đã ngừng lại, chu đáo như anh Phong nhất định nghĩ cô vẫn còn đang ngủ. Nhìn chăm chăm vào chiếc quần trên sàn, cô thấy mình buồn đến muốn chết.
Một bộ đồ mới tinh sạch sẽ và đắt tiền được lặng lẽ đưa đến trước mặt cô, sau lưng, anh đã mặc xong quần áo.
Bộ quần áo này, là anh trước đây đã mua tặng cô, vì quá đắt tiền cô không nỡ mặc. Vì thế, cũng chả có tình cảm gì. Ngày ra đi, cô chỉ mang theo những bộ đồ thường mặc, rất tự nhiên mà bỏ lại nó.
Trên bộ đồ thậm chí còn đặt một chiếc quần lót được giặt rất sạch sẽ gấp nếp gọn gàng, những thứ này không thuộc về người đàn bà nào khác, đó là của cô.
Trong phòng, tất cả những thứ đã từng là đồ dùng của cô vẫn chưa bị vứt đi. Thế nhưng, cô không hề có chút cảm động. Giữ lại những thứ này, không có nghĩa mọi thứ không trở thành quá khứ.
Cô đi tắm, muốn gột sạch những dư vị của nha trên người, nhưng lại không thể gột hết được dấu hằn sâu của những nụ hôn mà anh để lại.
Trên ngực, trên bụng, trên đùi cô đều lưu lại những dấu tích rất sâu thuộc về anh. Nước nóng không gột sạch được những dấu tích đó, cũng không thể nào gột rửa được tâm trạng muốn khóc mà không ra nước mắt của cô lúc này.
Cô mặc quần áo chỉnh tề đẩy cửa phòng tắm bước ra, thấy anh đang dựa cánh cửa phòng hút thuốc, ngẩng đầu, thả ra từng vòng khói. Nét mặt anh, u tối đến mức cô chưa bao giờ nhìn thấy.
- Tránh ra! - Mặt cô không chút biểu cảm.
- Em đừng đi Australia, đừng kết hôn với anh ta, được không? - Cho dù đã biết đáp án, trái tim vẫn không cho phép anh bỏ cuộc.
Đi Australia? Kết hôn ư?
Cô còn có thể sao? Trái tim cô, đang nhỏ máu. Cô còn có quyền được hạnh phúc không?
- Lương Tử Tích, anh thật là bỉ ổi. - Cô cười gằn - Quả nhiên, không có ai đấu lại được thủ đoạn của anh.
Người cô cho đến lúc này vẫn có cảm giác nóng khủng khiếp. Không còn nghi ngờ gì, cô đã bị người ta bỏ thuốc. Anh cũng cảm thấy cơ thể mình bất thường. Anh, gần như đã đoán ra được thủ phạm là ai, không có cách nào để biện hộ.
- Là rất bỉ ổi, bởi vì anh muốn bên em, anh thực sự... rất yêu em... - Anh cúi đầu, vẻ mặt u tối.
Cho dù không có sự kích thích của thuốc, tối qua anh vẫn muốn có được cô, điên cuồng, tuyệt vọng muốn có được cô.
Cô nắm chặt tay, lòng lạnh buốt.
- Lương Tử Tích, tránh ra! - Cô mất bình tĩnh, tức giận hét lớn.
Anh lặng lẽ lùi sang một bên.
Cô đẩy cửa đi ra.
- Con dâu, con đã tỉnh rồi sao? Con muốn ăn sáng gì? - Bà Lương vội vàng chạy đến.
Cô không thể tươi cười đối mặt với bà như trước đây, không chút biểu cảm, xông ra ngoài.
Hôm đó, là ngày đợt lạnh đầu tiên của năm nay ập đến, mưa dầm triền miên, khiến người ta cảm thấy vô cùng giá lạnh.
- Sao thế, hình như em có tâm sự? - Ở sân bay, Trần Phong luôn theo sát cạnh cô hỏi.
- Đã sống hơn hai mươi năm trên đất Trung Quốc, giờ đột nhiên rời xa, chắc chắn khó thích ứng. - Bà An nói có chút không vui.
Nuôi con gái lớn đến thế này, đột nhiên phải gả ra nước ngoài, thực sự là không nỡ.
An Tử Minh cười mạnh mẽ.
Sau lưng cô, luôn có một ánh mắt trầm mặc chăm chú nhìn theo, An Tử Minh biết đó là ai, cô chỉ cảm thấy bồn chồn lo lắng.
- Minh Minh, con nghĩ lại lần nữa đi! - Bà An cũng nhìn thấy con rể cũ nãy giờ vẫn đang dựa cạnh cột sân bay.
- Cô! - Trần Phong phút chốc lo lắng.
- y, Phong à, không phải là cô không thích con! - Mà quả thực không muốn gả con gái đi xa như vậy, hơn nữa con rể trước kì thực rất tốt.
Tiếng loa phát thanh nhắc nhở hành khách lần cuối cùng vang đến.
Bóng người vẫn đang đờ đẫn giờ càng ngây dại, ánh mắt càng sâu hơn, càng tối hơn, anh dựa mình vào cột, cả người u ám như không còn chút sức lực.
- Minh Minh, chúng ta phải qua cửa kiểm tra an ninh rồi. - Trần Phong kéo tay cô.
Nhưng không biết tại sao, hôm nay bàn tay nhỏ bé trong tay anh lại lạnh cứng như vậy, hơn nữa...
- Sau khi lớn chúng ta hình như vẫn chưa chụp ảnh chung.
Cho dù là lúc đi du lịch ở đảo Hải Nam, cũng là chỉ chụp cho nhau mà thôi, không hề có tấm ảnh chụp chung nào.
- Đến Australia, chụp ảnh cưới, sẽ chụp đến mức em phát khóc thì thôi. - Anh nở một nụ cười dịu dàng.
Minh Minh lắc đầu, kiên quyết nói:
- Em muốn lưu lại chút gì đó trên đất Trung Quốc...
- Vậy được, chúng ta cùng chụp, - Anh đã quen với việc cái gì cũng nghe theo lời cô.
Cô lôi điện thoại ra, đưa lại gần khuôn mặt khôi ngô của anh, giơ cao, tự chụp:
- Cười lên... - Hai người đều mỉm cười, cô nhấn nút chụp.
“Tách” một tiếng, ánh đèn flash lóe lên.
Nụ cười trong ảnh của anh sao mà rạng rỡ, còn nụ cười mạnh mẽ của cô chỉ chụp được có một nửa gương mặt.
Nhìn bức ảnh không hoàn mỹ đó, cảm xúc của cô có chút bộc phát:
- Tại sao, em làm gì cũng thất bại như vậy. - Đúng là tự thấy chán ghét mình đến cực điểm.
Lặng lẽ đưa tay lên che mắt, một lát sau, cô hít thở một hơi thật sâu:
- Anh Phong, em đã suy nghĩ kỹ rồi, em sẽ không đi Australia nữa, cũng không muốn yêu xa, chúng ta... chia tay đi...
Cô buông tay anh, buông rơi niềm hạnh phúc cả đời có thể tin cậy của mình. Rõ ràng hạnh phúc ỡ gần như vậy, nhưng lại cảm thấy xa xăm đến thế.
Lời nói của cô, khiến tất cả những người có mặt ở sân bay đều sững sờ.
- Minh Minh con thực sự không đi? - Mẹ vừa nghe thấy, lập tức mừng khôn xiết.
Niềm vui bất ngờ này khiến Lương Tử Tích đang dựa ngoài cột kích động đến run lên.
Nụ cười rạng rỡ của Trần Phong như đóng băng.
- Có phải anh đã làm gì sai không? Anh đã làm gì để em không vui sao? Tại sao đột nhiên lại nói không muốn đi Australia nữa? - Anh hỏi dồn - Tiểu Minh, cho anh một lý do!
Loa phát thanh phía sau lưng không ngừng thúc giục hành khách.
Lý do? Lý do duy nhất chính là, cô bây giờ đã không còn tư cách để hạnh phúc. Cô thực sự không thể làm được. Phản bội lại anh mà vẫn có thể coi như chưa có gì xảy ra, tiếp tục cùng anh sang Australia kết hôn.
- Anh không làm gì sai cả, lỗi là ở em. - Cô quay lưng, trong mắt là cả một màn sương mù - Là lỗi của em, đã quá quan trọng hóa tình yêu, không muốn lại... chỉ cưới không yêu...
Cô nói không muốn mình chỉ cưới không yêu.
Lý do này, khiến Trần Phong đông cứng. Anh biết, cô không yêu anh. Thế nhưng, cũng chính là cô đã từng tự tin mà nói rằng, tình yêu có thể vun đắp được.
Tìm một người có thể tin tưởng được để vun đắp tình yêu. Cô vẫn luôn lạc quan như vậy, cô vẫn luôn tin rằng trong tương lai không xa, giữa họ sẽ có tình yêu. Bây giờ, cô đã lại hối hận.
Anh đứng chết trân tại chỗ, không biết nên làm thế nào, anh không thể tiếp tục lưu lại Trung Quốc, cũng không thể để mất cô.
- Tiểu Minh, chúng mình đi Australia đi, cho dù hiện tại em vẫn chưa yêu anh, nhưng mà, không có nghĩa là sẽ không hạnh phúc...! - Anh chỉ có thể buồn bã khuyên giải cô như vậy.
Nhưng, phản ứng của cô là...
Ôm mặt, không để mình có cơ hội để hối hận, cô quay người bỏ chạy.
Trần Phong hốt hoảng, vội vã đuổi theo cô.
Đại sảnh của sân bay, đang diễn ra cảnh người bỏ chạy kẻ đuổi theo.
Bà An và Lương Tử Tích cũng đuổi theo ra ngoài.
Lương Tử Tích cuối cùng đã hiểu, Minh Minh hoàn toàn không phải lựa chọn anh, mà là lựa chọn tự trừng phạt bản thân mình, điều đó khiến trong lòng anh nặng nề như có hòn đá tảng đang đè nặng lên trên.
Minh Minh mặc kệ ngoài trời đang mưa, chạy vụt ra khỏi sân bay, cô không dám ngừng lại ngồi xe ở sân bay, chỉ sợ cái tốc độ rùa bò của nó sẽ bị anh bắt kịp, cô rất sợ, anh Phong cầu xin cô thêm nữa, cô sẽ mềm lòng!
Mẹ đã nói đúng, cô căn bản không xứng với anh Phong.
Trần Phong cũng đuổi theo ra ngoài sân bay, anh đã dùng hết tốc lực để đuổi theo, ngước mắt lên liền nhìn thấy Minh Minh đang nhanh chóng chặn một chiếc taxi qua đường.
- Tiểu Minh, đừng đi... - Giọng nói của anh đã có chút tuyệt vọng, chạy như bay đuổi theo trong màn mưa.
Nếu để Tiểu Minh ra đi như vậy, thực sự chứng tỏ hai người đã chia tay ở đây.
Đột nhiên một chiếc xe chạy chuyển hướng, trong làn mưa vẫn lao hết tốc độ.
“Binh...”
“Két...”
Tiếng va đập, tiếng phanh gấp, một thân hình mảnh dẻ bị đâm văng lên cửa kính chắn gió phía trước xe, sau đó văng xuống mặt đường cách xa mấy mét. Một vũng máu đỏ tươi lan rộng dần.
Minh Minh đang mở cửa, chuẩn bị lên xe bỗng nhiên hóa đá.
- Anh Phong! - Tâm trạng cuồng loạn, cô hét lên thảm thiết, chạy như điên dại quay trở lại.
Bà An và Lương Tử Tích lúc này đã chạy theo ra ngoài sân bay cũng sững lại, tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa diễn ra.
Người lái chiếc xe chạy quá tốc độ đó là một cậu thanh niên chừng trên dưới hai mươi tuổi, chỉ thấy cậu ta ngồi ngây bất động trong xe, hoảng loạn đến mức không thể nhức nhích gì được.
Đầu óc Minh Minh hoàn toàn trống rỗng, cô quỳ xuống trong vũng máu, bàn tay, trước ngực và trên quần bò đều loang lỗ đầy vết máu.
Đây, đều là...
Bà An không ngừng kêu gọi người giúp đỡ, Lương Tử Tích đang gọi điện thoại, cô nghe thấy anh đang chỉ địa điểm, nhờ người nhanh chóng cho xe đến.
Chuyện này, rốt cuộc là sao?
- Anh Phong! - Cô cứ gào thét bên cạnh “người máu”.
Nhưng anh không có chút phản ứng nào.
Máu, một vũng máu tươi, thậm chí bắn đầy lên cả khuôn mặt tuấn tú của anh, khiến người ta không thể không nhận ra anh đã từng là một người đàn ông đẹp đến vậy.
- Anh tỉnh lại đi, Tiểu Minh chỉ nói đùa với anh thôi, Tiểu Minh không chia tay nữa!- Nước mắt cô rơi xuống như mưa.
- Là em trêu đùa anh! Là em trêu đùa anh! - Cô khóc không thành tiếng - Anh mau tỉnh lại đi, máy bay sắp cất cánh rồi, chúng mình còn phải đi Australia kết hôn!
Mi mắt Trần Phong hơi giật, nhưng lại không thể mở ra được.
Khi nào lớn, em sẽ lấy anh Phong.
Cô nghe thấy tiếng mình năm sáu tuổi đang nói những lời ngây ngô của trẻ con với anh giữa một biển hoa.
Minh Minh yêu anh họ.
Khi còn nhỏ, gặp ai cô cũng nói như vậy.
Đến khi lớn lên, cô đã quên mất tình yêu.
Cô lần túi trong trạng thái vô thức, định tìm một thứ gì đó có thể làm nhẫn để cầu hôn. Thế nhưng không có.
Không có gì hết.
- Diêm, diêm! - Cô gào lên bằng giọng khản đặc...
Lương Tử Tích vẫn đứng bên cạnh họ nãy giờ dường như hiểu được ý cô, lập tức lật tìm trong túi, trong túi anh vừa may có một bao diêm nhỏ đã tiện tay mang theo lúc ở quán KTV.
Minh Minh từ trước đến giờ đối với những hộp diêm có một tình cảm đặc biệt, đến giờ anh mới biết, thì ra là bởi Trần Phong thích sưu tập hộp diêm.
Cô đem que diêm gấp thành hình vuông:
- Xin anh họ hãy lấy Tiểu Minh! - Nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt, cô có một dự cảm đáng sợ, một người rất quan trọng trong cuộc đời cô đang sắp sửa lìa xa.
Anh rất cố gắng cử động ngón tay, dường như muốn đáp lời cô, thế nhưng, những ngón tay chỉ có thể thõng xuống đầy bất lực...
Cùng với động tác của anh, “chiếc nhẫn” cũng bị buông rơi.
- Anh Phong, anh trả lời em đi! - Cô khóc.
Lần này, không ai còn có thể nói, Tiểu Minh không đau.
Gương mặt Lương Tử Tích trắng bệch, bởi vì, trong không khí dường như đang bao phủ âm thanh của sự chết chóc tới gần.
Tiếng hú còi của xe cứu thương đần dần đi tới...
Thế nhưng, đôi mắt của anh họ đã nhắm nghiền vĩnh viễn.
Trời vẫn đang lất phất mưa, rất lạnh rất lạnh.
Trong phòng cấp cứu, sau mấy tiếng dài phẫu thuật.
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, tim anh ấy không còn đập nữa, não đồ cũng đã mất tín hiệu. - Vị bác sĩ trong phòng cấp cứu đi ra, lắc đầu vẻ tiếc nuối về phía họ, thông báo cái kết quả lạnh lùng và tàn khốc.
Bà An đau lòng khóc thảm thiết, còn Minh Minh, phản ứng duy nhất của cô lúc này là đầu óc trống rỗng, toàn thân tê dại. Cô ngồi trên nền ghế đá hoa lạnh lẽo của bệnh viện, vẻ mặt ngây dại, cổ họng như vừa nuốt vào hàng cân cát, không phát ra nổi một tiếng nhỏ.
- Muốn khóc thì hãy khóc đi! - Lương Tử Tích ngồi thụp xuống sàn, đau xót ngả đầu cô vào ngực mình, muốn truyền hơi ấm cho cô.
Không ai muốn kết cục như thế. Nếu như có thể, anh muốn cười chúc phúc cho họ. Anh đã sai rồi, anh thực sự đã sai rồi, thế nhưng người phải chịu sự trừng phạt, lại là cô.
Trong đáy mắt của Lương Tử Tích có một màn sương mờ bao phủ.
Cô dùng sức đẩy anh ra, “bốp” một tiếng, một cái tát thật mạnh làm mặt anh lệch hẳn qua một bên.
Cô muốn hả nỗi uất hận trong lòng, cô muốn trút bỏ nỗi bất mãn với cuộc đời, thế nhưng, bước chân không vững, vừa nghiêng người, cô liền ngã mạnh xuống đất. Nằm dính trên sàn nhà lạnh lẽo, cả người cô bị luồng khí lạnh truyền qua đến run lên cầm cập.
Một tháng sau.
Em mệt rồi, anh phải cõng em về nhà, nếu anh khát có thể uống chung cốc nước của em.
Trên giường bệnh của cô, trải đầy những phong thư.
“Minh Minh, hết giận chưa?”
“Minh Minh, dù tức giận thế nào, nhất định phải đợi anh về...”
“Minh Minh, khi nào lớn, anh sẽ lấy em, có được không?”
...
“Minh Minh, đây đều là những di vật của thằng Phong, thời gian trước khi dọn căn phòng ở Australia cho nó, mợ tìm thấy trong một ngăn kéo khóa kín - Mợ khóc nói.- Thằng bé ngốc nghếch này, lúc đó chắc là không có địa chỉ của cháu...”
Từ đôi mắt trống rỗng của cô, nước mắt lại tiếp tục nhỏ ra.
Nếu như mọi thứ có thể làm lại, cô nhất định sẽ không uống nhiều rượu như thế trong buổi tối hôm đó, nếu như mọi thứ có thể làm lại, cho dù cả đời này lương tâm cô sẽ bị cắn rứt, cô cũng sẽ không chút do dự mà cùng anh Phong sang Australia.
Cô từ từ co rúm người lại, toàn thân run rẩy.
Bà An cũng khóc theo cô:
- Tích à, con nói con bé này đang làm sao chứ? Hình như đã cùng chết với thằng Phong mất rồi.
Mắt cô nhắm nghiền, hàng mi đài không ngừng run rẩy.
Anh trầm mặt vỗ vai an ủi bà An, lặng lẽ an ủi.
Chuyện đã xảy ra được một tháng, cô liên tục không ăn không uống, gầy rộc đi những mấy cân. Ah nhìn mà đau lòng, tang lễ của Trần Phong đều do một mình anh đứng ra lo liệu, ngoài việc này ra, anh không biết mình còn có thể giúp được gì.
Anh ngồi bên giường bệnh, trầm mặt nhìn sợi dây truyền dịch đang nhỏ từng giọt một được truyền vào người cô. Thời gian này, nếu không có những giọt truyền chất dinh dưỡng đó, cô căng bản không thể gượng sống qua. Hơn nữa, điều đáng lo ngại là cô đã có thai.
Mi mắt cô không ngừng run rẩy, cô nghe thấy giọng thút thít của mẹ, chầm chậm mở mắt ra, muốn an ủi mẹ, nhưng không còn chút sức lực nào để cất lời.
Thấy cô đã tỉnh, anh điều chỉnh chiếc giường cao lên, múc một thìa cháo thổi nguội, đưa lại gần miệng đút cho cô:
- Em cũng đã làm mẹ rồi, cần phải chăm sóc cho đứa con trong bụng. - Anh trầm giọng căn dặn.
Tháng này, anh không đến công ty cũng không về nhà mà luôn ở phòng bệnh cùng cô.
Cô quay mặt đi.
Có con... cô đã có con? Cô không biết phải dùng tâm trạng như thế nào để đối diện với cái sinh linh nhỏ bé này.
- Em trân trọng tất cả những gì anh ấy để lại, lẽ nào không nên trân trọng đứa trẻ này?
- Đứa bé là sự nối dài tình yêu giữa hai người... - Anh cố nói bằng giọng êm dịu nhất, lại đưa cháo lên gần miệng cô.
Anh không dám hy vọng hay đoán là cô đang mang thai đứa con của mình, anh chỉ hy vọng cô có thể tiếp tục sống, mang trong mình hy vọng mà người đàn ông khác ban cho để tiếp tục sống.
Cô chỉ nhìn anh không chút biểu cảm, đờ đẫn câm lặng, lại thu mình vào trong chăn.
Lừa dối, kẻ luôn luôn lừa dối.
Hai người chưa từng có quan hệ với nhau, làm sao có thể có con?
Tối đó, trong bóng đêm, hai người đều đã cởi bỏ quần áo, đến bao cao su cũng đã bóc vỏ, thế nhưng cô lại căng thẳng đến mức cứ lức thì chạy đi tắm, lúc lại đi đánh răng, sau đó khi tay anh Phong vừa mới chạm vào người cô... cô đã cười phá lên... cô cứ liên tục cười to như thể bị người khác điểm huyệt cười, khiến anh vô cùng bối rối.
Cô “thất thố” như vậy, mọi chuyện làm sao có thể tiếp tục, ngay sau đó hai người vội vàng mặc lại quần áo.
Hai người đều chờ đợi, chờ một cơ hội tự nhiên... thế nhưng, đã không còn cơ hội nữa rồi.
Anh chết rồi.
Nhắm mắt lại lần nữa, cô đau khổ nhận ra mình giống như một con ve sầu, vừa mới có chút dũng khí để kêu gọi tình yêu thì lại phải đối mặt với một mùa đông buốt giá. Tất cả sức lực của cô dường như đã đông cứng.
Đứa con này chắc chắn là của Lương Tử Tích nhưng cô thực sự tàn nhẫn đến mức không muốn có đứa con này.
Cô nhắm mắt, trông thấy một bé gái trắng trẻo đang đứng khóc giữa một khu rừng rậm không người.
“Cô ơi, cô lại định không cần con?”
Là cái linh hồn hài nhi đó.
Cô sợ hãi, cả người toát mồ hôi.
Khóe mắt cô hơi đỏ lên, chầm chậm xoa vào phần bụng còn bằng phẳng của mình. Nơi đây đang có một sinh linh nhỏ, mang theo niềm vui và nỗi buồn của tất cả mọi người.
- Có phải là không muốn ăn cháo không, uống bột ngũ cốc nhé? - Anh kiên nhẫn hỏi.
Cô vẫn không nói chuyện với anh, đôi bàn tay giữ chặt lên bụng dưới.
Thấy cô không hẳn từ chối, anh vui mừng đứng dậy:
- Mẹ, mẹ chăm sóc cô ấy, con đi xuống mua một ít bột ngũ cốc.
Bà An vội vàng gật đầu.
Bước chân anh hấp tấp nhưng vui mừng.
Thấy Lương Tử Tích đã đi xa, bà An không nhìn theo nữa, thận trọng nói ra quyết định:
- Minh Minh, mẹ với bố con bàn nhau rồi, hy vọng con với thằng Tích nhanh chóng tái hôn. - Qua sự việc lần này, vợ chồng hai ông bà cảm thấy thực sự đã già rồi, không còn sức lực để chăm con gái được bao lâu nữa.
- Mẹ và bố con đã thăm dò ý tứ thằng Tích rồi, chỉ cần con gật đầu, nó căn bản không có ý kiến gì hết!
Cô kéo chăn, che kín mặt mình, trái tim đã tê dại.
- Con mang thai đứa con của thằng Phong, nhưng giờ thằng Phong mất rồi, con có thể làm thế nào? Không có mối quan hệ hôn nhân hợp pháp, con không thể lấy được giấy dự sinh, không có bệnh viện lớn nào chịu nhận con, cơ thể con yếu như vậy, bố mẹ không dám mạo hiểm đưa con đến bệnh viện nhỏ.
- Hơn nữa, sau này vấn đề hộ khẩu của đứa bé thì biết làm thế nào? Một đứa trẻ là con riêng làm sao báo hộ khẩu được? Cho dù bố mẹ dùng tài sản tích lũy cả đời mua cho cháu được giấy hộ tịch, không lẽ để nó cả đời bị người khác chê cười là không có bố? - Mẹ khổ sở khuyên giải.
Cô không cần! Không cần kết hôn! Thế nhưng, đứa bé... Khi còn nhỏ biết bao nhiêu đứa trẻ đã cười nhạo anh Phong là không cha không mẹ, anh là một đứa trẻ không cha... lòng cô se thắt.
- Minh Minh, tình cảm của thằng Tích đối với con bố mẹ đều thấy rõ, nó là người đàn ông duy nhất bố mẹ có thể tin tưởng để giao con.
Cô ngước mắt, thẫn thờ nhìn chăm chăm vào mẹ, đột nhiên phát hiện, người mẹ vốn khỏe mạnh của mình thời gian này dường như cũng già đi rất nhiều. Đột nhiên, cô cảm thấy mình đã từng ấu trĩ biết bao, không ngừng theo đuổi, khát khao tình yêu vậy mà đến cuối cùng lại chẳng thể giữ được gì.
Việc tái hôn giữa cô và Lương Tử Tích rất đơn giản, chỉ là ký tên vào giấy đăng ký kết hôn. Cô từ chối tổ chức hôn lễ, cũng không có cái tâm trạng vui mừng như lần tổ chức đám cưới đầu.
Tất cả đều vì đứa trẻ, cho đứa trẻ trong bụng một mái nhà.
Trái tim cô, dường như sau vụ tai nạn đó, đã không còn nghe thấy nhịp đập.