Thấy Thi Vinh nheo lại mắt, dường như có ý tức giận, Đinh phu nhân lập tức sợ hãi. Bà ta lúng ta lúng túng nói: "Nói, nói thế nào thì tôi cũng là mẹ của Lộ Lộ... Là mẹ vợ của ngài, ngài, ngài đối với tôi như vậy, có hơi không lễ phép!"
Thi Vinh càng lúc càng cảm thấy hay ho, xem ra, nếu như đến đường cùng, với con người thì mặt mũi gì cũng không cần nữa, cái gì cũng dám nói ra. Trước đây, Đinh phu nhân ở trước mặt anh cứ như chuột thấy mèo, sợ tới mức còn chẳng dám thở mạnh, nhìn xem, bây giờ bà ta dám yêu cầu anh làm bề dưới tới tôn trọng bề trên như bà ta rồi đây. "Bà chắc chắn muốn làm bề trên trước mặt tôi sao? Bà có xứng làm bề trên hay không, cả bà và tôi đều biết rõ."
Đương nhiên Đinh phu nhân cũng biết, chẳng qua bà ta trong tình thế cấp bách, vì giữ bước chân Thi Vinh mà thốt lên thôi. "Ngài! Nếu ngài không giúp tôi, chẳng lẽ không sợ tôi kể chuyện này cho ba Lộ Lộ sao? Ba nó hẳn là không biết ngài đã làm gì với Lộ Lộ đúng chứ? Nếu ông ấy biết, dù ngài có thể buộc Lộ Lộ bên mình, nhưng trái tim Lộ Lộ sẽ mãi mãi không ở trên người ngài đâu!"
Nghe xong lời này, Thi Vinh không hề nổi giận, ngược lại nhướng mày, ra vẻ cân nhắc. Nghe ý tứ trong lời nói của Đinh phu nhân, giống như là bây giờ trái tim Lộ Lộ đang để trên người anh sao? Thi Vinh làm ra vẻ phiền não: "Nói cũng đúng, bà vừa nói như vậy, tôi cũng cảm thấy lo lắng đây, tuy nói dù sao ba vợ cũng không thể nào phá hủy cuộc hôn nhân giữa tôi và Lộ Lộ, nhưng nếu ông ấy tới phá đám, tôi thật sẽ vô cùng sầu não. Nhưng mà..." Đột nhiên một bên khóe môi anh cong lên, cười đến vô cùng lạnh lẽo. "Trước khi bà nói cho ba vợ, tôi có thể khiến bà nói không ra lời, bà tin không?"
Tin! Sao lại không tin chứ?! Đinh phu nhân bị dọa đến quả thực muốn tiểu tiện! Bà tràn ngập sợ hãi mà nhìn mặt Thi Vinh chằm chằm, không rõ vì sao ngườid;d;l;q;d đàn ông anh tuấn lại khiến người ta có cảm giác đáng sợ như vậy. Lộ Lộ của bà ta thật sự có thể chịu đựng được một người đàn ông như vậy sao? Anh ta vốn chẳng biết được cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc cả!
"Muốn nói cứ nói đi, chỉ cần bà chịu nổi sự trả thù của tôi." Nói xong, Thi Vinh chẳng muốn nói lời vô ích với Đinh phu nhân nữa, xoay người rời đi.
Lúc Trương Hoàng đi qua Đinh phu nhân, cười nhạo một tiếng, Đinh phu nhân không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn có thể so với Thi Vinh này, tuy rằng trên mặt Trương Hoàng mang nét cười, nhưng bà ta không hiểu sao cũng cảm thấy anh ta đáng sợ chẳng kém gì Thi Vinh. Vẻ tươi cười trên khuôn mặt đẹp trai khi cũng không phải xuất phát từ sự chân thật, ngược lại cười giống như ma quỷ vậy.
Cuối cùng, Đinh phu nhân không vạch trần mọi chuyện với ba Mạnh, dù sao bà ta cũng sợ chết, bà ta tin lời của Thi Vinh đều là thật, nếu bà ta không biết sống chết mà kể cho ba Mạnh tình huống hiện giờ của Mạnh Nịnh, bà ta tin rằng, dù là cuối cùng cá chết lưới rách, Thi Vinh cũng sẽ nghiền xương bà ta thành tro. Bà ta muốn giữ vị trí Đinh phu nhân của mình, đuổi Mộc Nhung Nhung đê tiện kia khỏi nhà họ Đinh, xoay chuyển trái tim của chồng, thứ khác, nếu bà ta lắm lời, nhất định sẽ mất nhiều hơn được.
Nhưng không tìm ba Mạnh thì bà ta có thể tìm ai đây?
Mạnh Nịnh biết nhà họ Đinh xảy ra một đống chuyện hỏng bét này, thật ra nếu không có Thi Vinh thêm dầu vào lửa, bây giờ nhà họ Đinh còn là một gia đinh hạnh phúc. Đinh Hoài Chí lại yêu Đinh phu nhân, trả giá hết thảy vì bà ta, không rời không bỏ, Đinh Linh là kết tinh tình yêu của bọn họ, điều này sẽ không thay đổi. Nhưng vấn đề là, mọi việc không thuận lợi như vậy. Cô cũng biết Đinh phu nhân nhất định hẳn không từ bỏ ý đồ như vậy đâu, nhưng lòng của cô rất cứng rắn, bởi vì dù có thể nào, cô cũng sẽ không giúp đỡ Đinh phu nhân. Tình cảm mẹ con giữa hai người, đã sớm tan vỡ trong đêm mưa của nhiều năm trước rồi.
Tan vỡ chính là tan vỡ, chẳng lẽ còn có thể khôi phục lại được sao?
Nhưng mà Mạnh Nịnh không nghĩ tới, cô lại nhận được điện thoại của ba. Ở trong điện thoại, ba Mạnh khéo léo tỏ ý hi vọng cô có thể nghĩ cách giúp Đinh phu nhân, giọng điệu cực kì nhẹ nhàng, ý là cô giúp là vì tình cảm, không giúp là vì bản thân, nhưng dù nói như thế nào, người đó cũng là mẹ ruột của cô.
Chuyện đã xảy ra năm đó, người biết chuyện cũng chỉ có vài người, cho tới bây giờ ba Mạnh đều chẳng hay biết gì. Ông không biết vì sao con gái mình lại đột nhiên chia tay cùng Hàn Ngộ Chi, không biết vì sao đứa bé Ngộ Chi kia lại biến mất không rõ lí do, cũng không biết vì sao Mạnh Nịnh lại thay lòng đổi dạ ở cùng Thi Vinh... Năm đó ông lớn tiếng vặn hỏi con gái, nhưng dù thế nào con gái vẫn cắn chặt răng không nói một chữ, chỉ nói nhất định phải cùng Thi Vinh, chia tay với Hàn Ngộ Chi. Ông cực kì thất vọng, lúc ấy mới nhiều năm không chịu gặp lại Mạnh Nịnh, ngay cả hôn lễ bọn họ cũng không chịu đến.
Mạnh Nịnh không dám để cho ba biết được. Ba cô là người như thế nào, cô còn hiểu hơn ai hết. Dám giận, dám nói, ghét ác như thù, cả đời đếu sống ngẩng cao đầu, mặc cho người khác nhằm vào ông như thế nào đi chăng nữa, ông đều không cúi đầu. Nếu ông biết chân tướng chuyện giữa mình và Thi Vinh, Mạnh Nịnh hầu như có thể nghĩ đến tình huống sẽ xảy ra.
Ba nhất định sẽ liều mạng dẫn cô đi, không cho cô ở cùng với Thi Vinh nữa. Còn như Thi Vinh... Chẳng lẽ trong lòng anh thực sự tôn trọng ba sao? Chẳng qua là vì có được cô, giữ lại làm lợi thế thôi. Dù thế nào anh cũng tỏ ra thật tình chân thành, cũng là vì đó là ba của Mạnh Nịnh. Ngay cả với ông Thi, Thi Vinh cũng không tỏ ra vui vẻ, nếu ba muốn dẫn cô đi, để cô rời khỏi Thi Vinh, Mạnh Nịnh không chút nghi ngờ nào, Thi Vinh sẽ nổi điên giết mọi người.
Cô không thể nói.
Cho nên, đối với cuộc gọi từ ba, cô cũng không thể nói ra lý do mình từ chối Đinh phu nhân.
Có thể nói gì được? Ba vẫn cho rằng Đinh phu nhân cũng không phải không cần cô, cho rằng trong lòng Đinh phu nhân vẫn thương yêu đứa con gái này, cho rằng Đinh phu nhân vẫn là người con gái mới gả cho ông lúc ấy, trong sáng lương thiện. Ông cho rằng mẹ con các cô nhiều năm không gặp mặt, cho nên nhất định sẽ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà trên thực tế... Mạnh Nịnh cười thê lương, mẹ con các cô, chẳng bằng người xa lạ.
Vì sao ba không nhìn thấu chứ? Cho tới bây giờ mẹ cũng không giống người thành thật trong tưởng tượng của ông. Bà ta tham hư vinh, thấy lợi bỏ nghĩa, không có nguyên tắc... Ba cứ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, luôn cho rằng bà ta là tốt nhất trên đời.
Không trách được, không trách được lại dạy dỗ ra tên ngốc Hàn Ngộ Chi, bởi vì bản thân ba chính là người như vậy!
Mạnh Nịnh che mặt, viền mắt cô khô, muốn rơi nước mắt, nhưng không khóc được. Cô thở dài, ứng phó qua loa, không nói giúp cũng không nói không giúp. Tóm lại ba Mạnh nghe ý tứ trong điện thoại, cảm thấy Mạnh Nịnh chịu, trước khi cô gác máy vẫn không quên dặn dò Mạnh Nịnh, nếu không muốn giúp, thì không cần miễn cưỡng bản thân. Ông phân biệt rõ ràng, vợ trước đã sớm ly hôn so sánh với hòn ngọc quý trên tay, ai nặng ai nhẹ, đương nhiên liếc mắt là nhìn ra.
Tối về nhà, Mạnh Nịnh nấu cơm có chút mất hồn mất vía. Thi Vinh ngồi ở phòng khách xem hướng đi của thị trường chứng khoán, cảm thấy Mạnh Nịnh hơi bất thường, đến khi ăn cơm, vừa nếm đồ ăn, lại càng xác định ý nghĩ này. Không phải không đủ mặn, chính là quá mặn, đáng sợ nhất là canh trứng rong biển lại ngọt!
Cậu nhóc Quả Quả này dường như bị làm hỏng vị giác, rõ ràng là hương vị không tốt, cậu lại ăn rất ngon lành. Thi Vinh nhìn Mạnh Nịnh, lúc mới kết hôn, Mạnh Nịnh không biết nấu cơm, làm được cái gì, phải gọi là yêu ma quỷ quái. Nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng nói gì, chỉ cần là do cô làm, tất cả đều được anh ăn sạch. Cho nên, đồ ăn quá mặn, đồ ăn quá nhạt, còn có cả nước canh vị ngọt, anh cũng không quan tâm.
Nhưng Mạnh Nịnh cũng không thèm để ý sự kì lạ này. Nhà họ Mạnh tuy không phải gia đình giàu có gì, nhưng Mạnh Nịnh được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, cô được nuông chiều, từ nhỏ đến lớn, đều là áo tới thì duỗi tay, cơm tới thì há miệng, khá kén chọn trong chuyện ăn uống. Thức ăn cũng như vậy, bình thường cô không ăn nổi một miếng, vậy mà hôm nay ăn xong một bát cơm!
Quá khác thường rồi. Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mãi đến tối khi Mạnh Nịnh ru Quả Quả ngủ rồi tắm rửa xong bò lên giường, Thi Vinh mới đặt câu hỏi. Lúc ấy Mạnh Nịnh đang say sưa xem tivi, giống như đang xem tiết mục gì lôi cuốn. Thi Vinh ngẩng đầu vừa thấy, bên trong đang phát cái gì mà đồng hồ vàng chín chín tám... Cho nên nói cô đang xem cái quỷ gì vậy?
Mãi đến khi Thi Vinh đè lên người mình, d,d,l,q,dngăn trở tầm mắt, Mạnh Nịnh mới hoàn hồn, thấy Thi Vinh nhìn mình chăm chú đầy nguy hiểm, đôi mắt đen lóe lên ánh sáng khác thường, lúc này mới khẩn trương hỏi: "Sao, làm sao thế?"
Ánh mắt Thi Vinh lập tức thay đổi, chỉ cần là chuyện có liên quan tới Mạnh Nịnh, anh đều muốn biết. Nếu Mạnh Nịnh muốn giấu diếm anh, anh sẽ nổi điên ngay. Mạnh Nịnh cũng biết, cho nên cô nhận ra ngay bản thân trả lời không hợp lý, vội vã xoay chuyển tình thế, ôm cổ Thi Vinh, đưa môi nhỏ ấm áp ngọt ngào của mình lên, cái lưỡi thơm tho mềm mại không ngừng liếm cánh môi mỏng của anh.
Khuôn mặt này của Thi Vinh, thật sự là đẹp trai muốn chết. Cho dù là Mạnh Nịnh nhìn quen rồi, có đôi khi còn nhìn đến mất hồn, giống như là bây giờ vậy.
Kết quả Thi Vinh thấy cô bất động, liếm liếm mà không nói lời nào, bỗng nhiên thấy không vừa lòng, vì thế cau mày hừ hai tiếng, Mạnh Nịnh lập tức lại hôn lên, cười tít mắt, một đôi mắt hạnh cười đến cong cong như vầng trăng vậy.
Kỳ thật, muốn nắm Thi Vinh trong tay, thật sự là đơn giản muốn chết. Người đàn ông đáng sợ, quyền thế đầy trời này, chỉ khi ở trong tay cô mới có thể từ con hổ ăn thịt người biến thành mèo lớn đáng yêu được. Mạnh Nịnh mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Hôm nay ba em gọi điện cho em rồi."
"Ừm?"
"Khéo léo hỏi em, có bằng lòng giúp Đinh phu nhân một tay hay không." Mạnh Nịnh cười châm chọc. "Nghĩ đến bà ta vốn không nói thật với ba em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Nếu không ba cô không thể trực tiếp gọi điện thoại tới nhờ cô giúp đỡ. Nhất định là Đinh phu nhân lại quen thói nói dối, cũng không biết bà ta mở miệng ra như thế nào, luôn luôn có thể tẩy trắng bản thân mình, lỗi sai đều đổ hết lên người khác.
Đây coi như là một loại siêu năng lực, Mạnh Nịnh cảm thấy, nếu mình có thể được di truyền một nửa của Đinh phu nhân thôi, cũng không đến mức lúc nào cũng chịu nhiều khổ cực trong tay Thi Vinh như vậy, đã sớm xoay Thi Vinh như chong chóng rồi.
Thi Vinh nở nụ cười: "Người này không biết xấu hổ, thật sự là thiên hạ vô địch."
Mạnh Nịnh trách mắng anh một câu: "Đây là anh nói chính anh hả?"
Còn không phải sao, lúc anh theo đuổi cô, thực sự là thủ đoạn nào cũng đã dùng, điều gì cũng đã nói, cũng không kém Đinh phu nhân là mấy, thậm chí còn quá đáng hơn cả Đinh phu nhân.