Chỉ Yêu Anh Mười Bốn Năm

Chương 6

Đêm giao thừa, Tống Doanh và Yến Thừa Chu ở trong nhà dán câu đối đỏ và hoa giấy tự cắt lấy.

Yến Thừa Chu còn mua rất nhiều đồ trang trí, để Tống Doanh đặt ở nơi cô thấy thích hợp nhất.

Làm xong những thứ này, Tống Doanh liền bắt đầu cắt tỉa bó hoa anh mua cho cô, cắm từng bông vào bình.

Cô thích làm những việc này.

Cô thích trang trí từng ngóc ngách trong nhà, để không gian sống của hai người trở nên ấm áp hơn.

Mà trải qua việc ‘góp một viên gạch’ của cô, ngôi biệt thự của Yến Thừa Chu hoàn toàn khác biệt so với lần đầu tiên Tống Doanh bước vào.

Lúc ban đầu, cô cảm thấy nơi đây vắng vẻ quạnh quẽ, ít người biết đến, nhưng bây giờ nó tràn đầy sức sống và khói lửa bếp núc.

Mỗi một góc đều tràn ngập sự ấm áp nồng đậm.

Buổi tối, Yến Thừa Chu tự nấu cả một bàn đồ ăn, những món Tống Doanh thích trên bàn đều có.

Yến Thừa Chu phá lệ cho phép cô ăn một ít đồ cay, cũng cho phép cô uống một hai ngụm rượu.

Tống Doanh ăn một miếng đậu hũ sốt cay, lại uống thêm một ngụm rượu vang đỏ.

Mặc dù chỉ được nếm một ít vị cay thôi nhưng cô vẫn rất vui vẻ.

Sau khi ăn tối xong, Tống Doanh mới phát hiện tuyết đã rơi, trên mặt đất phủ một lớp tuyết trắng thuần khiết.

Tối nay không có trăng nhưng tuyết rất đẹp.

Thừa dịp Yến Thừa Chu thu dọn ở trong bếp chưa trở về phòng ngủ, Tống Doanh tìm được một chiếc váy tay dài màu đỏ đã chuẩn bị sẵn cho anh.

Tống Doanh mặc váy xong, sau đó lại mặc thêm một chiếc áo khoác lông dài tới mắt cá chân, rồi đi tới huyền quan đổi giày.

Chờ Yến Thừa Chu vừa ra, ngay lập tức Tống Doanh cầm áo khoác của anh mặc lên cho anh, cười nhẹ nhàng nói với anh: “Thừa Chu, bên ngoài tuyết đang rơi, chúng ta đi ngắm tuyết đi.”

Yến Thừa Chu sợ cô bị cảm lạnh, khuyên nhủ bằng giọng ấm áp: “Ở trong nhà ngắm cũng được, bên ngoài lạnh lắm em.”

Tống Doanh kéo ta anh, khẽ lắc lư, giống như còn bé làm nũng với anh vậy, giọng điệu cũng mềm mại, kéo dài âm năn nỉ: “Thừa Chu ~ ~”

“Chúng ta ra ngoài ngắm tuyết một lát thôi, được không?”

Yến Thừa Chu sợ cô nhiễm bệnh, lại không thể hạ quyết tâm từ chối cô được, cuối cùng vẫn nghe theo cô.

Anh mặc áo khoác cùng cô ra ngoài sân.

Tống Doanh bước đi trên tuyết, đặc biệt hưng phấn nhảy như một con thỏ nhỏ.

Yến Thừa Chu đứng tại chỗ, bật cười nhìn cô, cảm thấy lúc này Tống Doanh vẫn y như trẻ co chưa lớn vậy.

Ham chơi, dễ thỏa mãn, lại hơi ngây thơ.

Nếu cô cữ mãi mãi như thế này thì tốt biết bao.

Anh nhìn bóng lưng nhảy nhót của cô, không nhịn được mà nghĩ … nếu có thể cùng cô ngắm tuyết mỗi năm như vậy thật tốt.

Anh chẳng qua chỉ muốn ở cùng cô cả đời mà thôi, vì sao ngay cả điều nhỏ nhoi như vậy cũng không thể làm được?

Đúng lúc này, Tống Doanh đột nhiên dừng lại.

Cô quay lưng lại với anh, đứng cách xa anh vài mét, cô cởi áo lông ra, sau đó xoay người ném sang một bên.

Nhất thời Yến Thừa Chu lo lắng mở to hai mắt, anh vội vàng muốn đi đến, Tống Doanh lui về sau một bước nhỏ, ngăn anh lại: “Thừa Chu, anh đừng nhúc nhích.”

Bước chân cứng rắn của Yến Thừa Chu dừng lại.

Tống Doanh nhìn anh, mỉm cười nói: “Em muốn nhảy một điệu múa cho anh.”

Cô nói: “Em vẫn chưa múa riêng cho anh xem, sau này có lẽ cơ thể em sẽ không được khỏe nữa, em sợ nếu bây giờ không múa thì sau này sẽ không có cơ hội.”

“Cho nên anh đừng ngăn em lại, hãy để cho em tùy hứng một lần này thôi, được không?”

Cô không muốn điệu múa cuối cùng là điệu múa trong cảnh quay kia, dưới màn tuyết lớn, nhảy cho người khác xem.

Cô muốn đem điệu múa cuối đời này cho người cô yêu nhất xem.

Ấn đường Yến Thừa Chu nhíu chặt, môi mỏng mấp máy nhưng không nói gì.

Khi anh đồng ý, Tống Doanh bắt đầu múa.

Lúc còn đi học, cô chỉ học múa cổ trang, cho nên bình thường ngay cả một cái nhăn mày, một nụ cười, nhất cử nhất động, dáng vẻ của cô vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Lúc này, Tống Doanh mặc chiếc váy liền màu đỏ, nhẹ nhàng múa trong tuyết lớn.

Đêm không trăng tối tăm, nhưng sân biệt thự được thắp sáng bởi các cột đèn trong sân, Tống Doanh như đứng trên sân khấu được bao quanh bởi ánh đén sáng chói, cô nhảy một điệu múa cổ trang dưới ánh đèn rực rỡ.

Điệu múa này không có âm nhạc, chỉ có giai điệu trong trái tim cô.

Và cũng chỉ có tiếng bước chân nho nhỏ của cô trên nền tuyết xuyên suốt toàn bộ bài múa.

Những bông tuyết nhảy múa rơi trên gò má cô, mang theo cảm giác lành lạnh.

Yến Thừa Chu đứng đó, đôi mắt không ngừng nhìn về cô.

Cô ở trong mắt anh như một bông hồng đỏ diễm lệ trong băng tuyết, giống như ngọn lửa đốt cháy băng tuyết trong chính mình.

Trái tim của anh run rẩy, quặn đau từng cơn.

Yến Thừa Chu cảm thấy trên mặt hơi lạnh, anh tưởng rằng là tuyết tan ra nhưng lại có chất lỏng chảy ra từ khoé mắt anh, chầm chậm lăn dài trên gương mặt góc cạnh.

Ánh mắt của anh dần dần mơ hồ, hình ảnh Tống Doang trong mắt anh bắt đầu chồng chất lên nhau.

Sau đó Yến Thừa Chu tận mắt nhìn thấy cô từ từ ngã xuống trong tuyết.

Bóng hình đỏ rực kia lẳng lặng nằm trên nền tuyết trắng vô cùng nhức mắt.

Yến Thừa Chu chạy nhanh tới bên cô.

Tống Doanh nằm nghiêng trên nền tuyết, gối đầu lên cánh tay anh, ánh mắt của cô lấp lánh nhìn anh, vì màn múa hồi nãy mà hô hấp kịch liệt.

Yến Thừa Chu trực tiếp cởi áo khoác của mình bao bọc lấy Tống Doanh, bước nhanh vào trong nhà.

Tống Doanh được anh đặt trên ghế sô pha, Yến Thừa Chu vừa muốn đi lấy một ly nước ấm cho cô, Tống Doanh vội vã vươn tay ôm lấy cổ anh.

“Chờ chút,” cô lẩm bẩm: “Em lạnh, anh giúp em sưởi ấm chút.”

Nói xong, Tống Doanh luồn tay của mình vào trong cổ áo anh.

Ngón tay lạnh buốt dán vào tấm lưng ấm áp, cô vuốt v e mấy cái.

Yến Thừa Chu giữ nguyên tư thế xoay người, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Tống Doanh hơi ngẩng mặt, cọ vào chóp mũi của anh nhỏ nhẹ hỏi: “Anh thích không?”

“Điệu múa em nhảy riêng cho anh ngắm, anh có thích không?”

Yến Thừa Chu trả lời “Ừ” một tiếng, “Thích.”

Trên gương mặt cô lộ ra nụ cười hài lòng.

Ngay lập tức Tống Doanh khẽ hôn lên đôi môi mỏng hơi lạnh của Yến Thừa Chu, nói với anh: “Vũ khúc cuối đời này tặng cho anh, Mr.Yến của em.”

Biểu cảm của Yến Thừa Chu tối ngầm, ngay sau đó chế trụ gáy, hôn mạnh lên môi của cô.

Yến Thừa Chu dùng lồ ng ngực của mình để sưởi ấm cho Tống Doanh, ôm cả người cô vào lòng, dịu dàng yêu thương.

Hai người ôm chặt nhau trên chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp, không tách rời.

Yến Thừa Chu sợ cô bị bệnh, cố ý nấu canh gừng cho cô uống, trước khi ngủ còn cho cô uống thuốc phòng ngừa cảm lạnh.

Nhưng nửa đêm Tống Doanh vẫn phát sốt.

Đối với một bệnh nhân ung thư mà nói, một cơn cảm vặt cũng trở thành một căn bệnh lớn đối với cơ thể.

Huống chi Tống Doanh còn sốt cao.

Yến Thừa Chu ngay lập tức gọi điện cho bác sĩ điều trị của Tống Doanh đến.

Một lát sau, Tống Doanh nửa tỉnh nửa mê nhìn cây truyền dịch ở đầu giường, lại nhìn Yến Thừa Chu đang ngồi bên cạnh trông coi, khàn giọng nói: “Em xin lỗi, lại làm anh lo lắng nữa rồi.”

Yến Thừa Chu lắc đầu, chỉ đưa tay qua sờ lên trán cô xem hết sốt hay chưa.

Anh hỏi: “Khó chịu lắm đúng không?”

Tống Doanh lắc đầu rồi mỉm cười với anh.

Thực ra cô đã đoán được.

Cô biết rõ sau khi múa trong tuyết xong, rất có thể sẽ sinh bệnh, nhưng cô muốn tùy hứng một lần.

Dù sao cũng phải chết, cô chỉ muốn lúc còn sống bớt ít tiếc nuối nhất có thể.

Người sắp chết có tư cách bốc đồng, dù là ai cũng không có cách nào chỉ trích được.

Người bình thường cảm lạnh thì nóng sốt hai ba ngày sẽ khỏi, chậm hơn thì một tuần khỏi hẳn.

Vì cơ thể của Tống Doanh bị bệnh nền sẵn nên yếu ớt hơn, cô bị giày vò mãi nửa tháng mới hết.

Yến Thừa Chu và tống Doanh ở trong nước hết tết nguyên tiêu, sau đó mới lên đường ra nước ngoài.

Lên đường cùng họ ra nước ngoài còn có cả Yến Bảo.

Căn nhà của Yến Thừa Chu ở nước ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ từ lâu, sau khi đến nơi, anh để Tống Doanh thích ứng với môi trường sống vài ngày, xác định được cơ thể Tống Doanh vẫn tốt không xuất hiện khác lạ gì, lúc này anh mới hẹn bác sĩ hội chẩn giúp cô.

Sau đó, Tống Doanh nhập viện, ở phòng VIP nên cuộc sống của cô được bảo mật tuyệt đối.

Mỗi ngày Yến Thừa Chu đều ở bệnh viện chăm sóc cô, ăn cùng cô, đến tối thì nằm trên ghế sô pha bên cạnh canh cô ngủ.

Vài lần Tống Doanh tự xuống giường, chen chúc với anh trên chiếc sô pha nhỏ hẹp, được anh ôm ngủ.

Cuối cùng Yến Thừa Chu hết cách, chỉ có thể ôm cô lên giường, hai người cùng nằm ôm nhau ngủ.

Trước hôm Tống Doanh phẫu thuật, Yến Thừa Chu thức trắng một đêm.

Anh lo lắng muốn chết, nhưng lại không thể nào để cô không phẫu thuật được.

Không có đường lui, cũng không có lựa chọn khác.

Anh chỉ có thể cố gắng đối mặt với hiện thực.

Lúc Tống Doanh bị sắp bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cô nắm lấy tay Yến Thừa Chu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh, kèm theo tiếng khóc nức nở: “Thừa Chu…”

Yến Thừa Chu bình tĩnh trấn an cô: “Không sao cả, Doanh Doanh em đừng sợ, anh chờ em ở bên ngoài, anh cam đoan sau khi em phẫu thuật tỉnh dậy thì nhìn thấy anh đầu tiên.”

Trong khoảnh khắc Tống Doanh bị đẩy vào, cửa phòng giải phẫu từ từ khép lại, đôi chân Yến Thừa Chu đột nhiên mất hết sức lực, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.

May mắn được trợ lý bên cạnh kịp thời đỡ lấy, mới miễn cưỡng đứng vững được.

Thời gian chờ Tống Doanh kết thúc phẫu thuật, mỗi một phút, mỗi một giây kéo dài dằng dặc.

Yến Thừa Chu chă bao giờ cảm giác được thời gian trôi qua chậm chạp như vậy, so với mười năm hai người xa nhau còn chậm hơn.

Anh không ngừng cầu nguyện trong lòng, cầu cho Tống Doanh phẫu thuật thành công.

Anh vẫn luôn cầu nguyện, trước đó anh không tin Thần Phật, nhưng bây giờ anh tình nguyện tin tưởng, anh tin trên đời này có Thần Phật thật sự có thể cứu mạng người, độ đời người.

Mặc cho là thần linh hay Phật Tổ, xin người hãy phù hộ Tống Doanh phẫu thuật thành công, con nguyện dùng mạng sống mấy chục năm sau này để đổi lấy cho cô ấy được nhìn thế giới này nhiều hơn một ngày.

Sau khi chờ đợi phảng phất như hàng chục năm, cuối cùng Yến Thừa Chu cũng thấy đèn đang tiến hành của phòng phẫu thuật tắt đi.

Lát sau có một vị mặc quần áo phẫu thuật đi ra, thông báo cho Yến Thừa Chu ca mổ thành công.

Cần cổ của Yến Thừa Chu như vẫn luôn bị người khác bóp chặt trong giây phút này cuối cùng cũng được thoát ra, giúp anh thuận lợi hô hấp trở lại.



Sau khi Tống Doanh phẫu thuật xong cần phối hợp điều trị bằng hóa chất.

Lúc xạ trị lần đầu tiên xong, cô khó chịu vặn vẹo trên giường bệnh, run rẩy cả buổi tối không hết.

Yến Thừa Chu cho cô ăn gì cô đều nôn ra sạch sẽ.

Tùy cơ địa mỗi người mà xạ trị đều khác nhau, có người phản ứng không lớn lắm, có người thì lại cực kỳ lớn.

Tống Doanh thuộc loại không dung nạp với hóa trị.

Yến Thừa Chu chỉ có thể trơ mắt nhìn cô khó chịu, ăn không được, uống không được, trầy trật mãi mới chìm vào giấc ngủ lại không ngừng run rẩy.

Nhìn cô như thế này, trái tim anh như bị hàng ngàn viên đạn bắn vào, thủng trăm ngàn lỗ.

Một buổi sáng, Tống Doanh tỉnh dậy không thấy Yến Thừa Chu ở đây, cô từ từ ngồi dậy, cau mày cử động tay, cảm giác hai tay tê dại, chân cũng không khác là bao.

Trong thâm tâm cô hiểu rõ đây là tác dụng phụ của xạ trị nhưng vẫn không thể không khó chịu.

Đã từng là một linh hồn nhảy múa suốt ngày bây giờ bắt đầu liệt hết tay chân.

Cô đè nén cảm xúc, giả vờ không quan tâm nhấc tay lên, sửa sang lại mái tóc dài rối như tơ vò của mình, cuối cùng lại đụng phải một nắm tóc rụng.

Tống Doanh nhìn chằm chặp vào nắm tóc trên tay mình, tâm trạng đột nhiên bùng nổ trong nháy mắt.

Mắt cô nóng lên, cổ họng nghẹn lại, mũi cũng chua xót.

Lúc Tống Doanh đang cố nuốt nước mắt vào trong thì Yến Thừa Chu bước vào phòng.

“Doanh Doanh.” Anh mang bữa sáng đến, lại nhìn thấy cô đang ngẩn người nhìn chằm chằm nắm tóc trên tay.

Yến Thừa Chu đặt bữa sáng lên tủ đầu giường, anh vươn tay, muốn lấy nắm tóc trong tay cô đi nhưng Tống Doanh lại siết tay lại.

Sợi tóc chui ra khỏi những kẽ tay cô, như cỏ dại quấn chặt lấy tay cô.

“Em không muốn hóa trị nữa.” Bỗng nhiên Tống Doanh sụp đổ nghẹn ngào khóc nấc lên, “Không muốn nữa… ”

“Thừa Chu…Thừa Chu đưa em về nhà đi, em không muốn sống ở đây.” Cô nắm lấy tay anh, vừa khóc vừa năn nỉ: “Xin anh hãy đưa em về nhà.”

“Em không muốn trước khi chết bản thân phải sống cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ.”

Hốc mắt Yến Thừa Chu đỏ hoe, ôm lấy cô, cổ họng nghẹn ngào, thấp giọng đáp lại cô: “Được, chúng ta về nhà.”