Hôm trời rét căm căm mà Phương Phi Trì lại đóng
một bộ rất chi là đồng bóng, áo khoác lông chồn trắng phanh ngực, để lộ áo len
đen trễ cổ mặc trong, khoe nét gợi cảm nơi xương quai xanh. Lúc Cố Minh Châu
xuống lầu, bắt gặp cảnh tượng anh ta đứng dựa vào chiếc xe hơi hút thuốc, cái
dáng vẻ cúi đầu lơ đãng ấy gợn lên trong lòng Cố Minh Châu đôi điều áy náy.
Người ta vẫn bảo “Hận thay son trẻ chẳng gặp chàng”*, đối với Cố Minh Châu mà
nói, Phương Phi Trì cũng mang lại thứ cảm giác tương tự ấy. Nếu cô quen anh
trước khi gặp Dung Lỗi, dễ chừng cô sẽ phải lòng anh
chàng bảnh trai này. [* Một câu thơ trong bài Tiết phụ ngâm của
Trương Tịch, bản dịch: Lộc Bắc.]
Có
điều, câu “nếu như” thường để nói về những việc chưa từng xảy ra. Cố Minh Châu
nhoẻn cười ấm áp, giả sử cô chưa từng gặp Đá yêu của mình... đó quả là chuyện
đáng sợ.
“Mỗi lần thấy em cười kiểu này là anh lại có linh cảm mình sắp gặp hạn.” Phương
Phi Trì nhanh nhẹn xắt nhỏ miếng bít tết rồi đổi đĩa cho Cố Minh Châu, không
quên ánh mắt hấp háy đi kèm nụ cười phấn khích.
Phương Phi Trì chọn một nhà hàng tọa lạc ven sông có tường kính trông ra dòng
sông thơ mộng nhất thành phố. Nội thất trong nhà hàng được bài trí theo phong
cách riêng, âm nhạc du dương bay bổng dưới ánh đèn vàng, song lạ ở chỗ tối nay
khách khứa chỉ vỏn vẹn có hai người họ.
Cố Minh Châu vận áo len cổ lọ sát nách màu đen, tôn lên chiếc cằm thon thon
xinh xắn. Tóc tai vén gọn gàng, cổ tay mịn màng đeo chiếc vòng gam màu ấm sáng
bóng.
Nghe Phương Phi Trì nói vậy, cô liền lấy lại vẻ bình thản đồng thời nhoẻn miệng
cười rạng rỡ. Phương Phi Trì vội đưa tay chặn ngang ngực, mày cau lại, vẻ hốt
hoảng rất kịch: “Ơi hỡi nụ cười kia, làm ngả nghiêng cả một thành trì.”
Cố Minh Châu cúi đầu nở nụ cười đẹp miễn chê, tay vén gọn lọn tóc bên tai, cô
nâng ly chạm nhẹ vào cốc anh, “Cảm ơn anh, Phi Trì. Mấy năm qua, em làm phiền
anh nhiều quá, mặc dù em công nhận mình chẳng nợ anh gì cả, nhưng em rất cảm
động trước tấm chân tình anh dành cho em. Cảm ơn anh.”
Nghe ngữ điệu khách sáo thận trọng của cô, nụ cười dần tắt trên gương mặt
Phương Phi Trì. Anh ngả người, dựa lưng vào ghế, tạo một
khoảng cách nhất định với người phụ nữ có khả năng làm nghiêng ngả thành trì
kia. Bàn tay anh nâng ly rượu trên bàn, lắc nhẹ, khẽ hỏi: “Sao? Hôm nay là bữa
cơm cuối cùng đó hả?”
Cố Minh Châu gật đầu mạnh dạn quả quyết.
“Tán đổ hòn Đá nhà em rồi à?”
“Chưa,” Cố Minh Châu cúi đầu cười, “Anh ấy vẫn lúc gần lúc xa nhưng so với hồi
trước thì đỡ hơn nhiều rồi. Hai hôm nay bận túi bụi đâm ra không có dịp gặp
nhau, tối qua mới gọi điện xong.” Câu kể lể nửa hờn dỗi nửa phấn khích của cô
như những hạt muối li ti rắc lên vết thương chưa liền miệng đang âm ỉ trong
lòng ai đó.
“Phi Trì này, anh cũng biết em mong mỏi em và anh ấy về với nhau ra sao. Còn
mấy ngày nữa là Tết đến nơi rồi, cuộc đời em sắp bước sang trang mới, em nỗ lực
bao lâu nay, cuối cùng trời cũng không phụ lòng mong đợi của em. Trước tiên, em
phải cảm ơn hôm nay anh đã mời cơm em, sau là giải quyết cho xong bản hợp đồng
giữa chúng ta, phi vụ này kết thúc có lẽ từ nay về sau chúng ta sẽ ít dịp gặp
gỡ.” Cố Minh Châu từ tốn nói. Từ xưa đến nay cô chưa từng phủ nhận những năm
gần đây mình đang lợi dụng Phương Phi Trì, và cũng chưa từng phủ nhận bản thân
mình chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Phương Phi Trì vẫn giữ cho mình nụ cười mỉm, mắt nhìn đăm đăm vào ly rượu trên
tay, ánh đèn mờ đục vỡ vụn trên bề mặt ly rượu, loang loáng khiến mắt anh thấy
nhức nhối. Ở phía đối diện, tiếng cô cất lên đều đều, loáng thoáng bên tai là
chất giọng thanh tao nhẹ nhàng, còn anh lại trầm mình trong những suy nghĩ vẩn
vơ, ý nghĩ bay mỗi lúc một xa, chợt bay về khung cảnh lần
đầu tiên họ gặp nhau sáu năm về trước.
Năm đó, mới chớm hạ mà cái nóng đã oi bức khác thường. Người em trai họa hoằn
lắm mới gặp một đôi lần của Phương Phi Trì trở về, chẳng những thế, bỗng đâu
cậu ta lại trở thành chiến sĩ trinh sát nằm vùng nhiều năm, người anh hùng một
tay tiêu diệt gọn băng đảng xã hội đen chuyên buôn lậu có quy mô lớn nhất thành
phố C.
Việc này đối với Phương Phi Trì mà nói chẳng có nghĩa lý gì cả, anh vốn không
hề có hứng thú với công việc tận trung báo quốc của bố mình, cũng chẳng mấy bận
tâm đến đứa em ruột thịt sống xa nhau từ bé kia. Dạo đó, sự nghiệp của anh vừa
có bước khởi đầu, thế lực của nhà họ Phương không mang lại ý nghĩa thiết thực
cho anh là mấy.
Khi Cố Minh Châu tìm đến nhà cũng là lúc anh rục rịch chuẩn bị ra ngoài, vừa
vòng qua bốt gác thì bất thình lình một họng súng ngắn màu bạc chĩa ngay trán
anh.
Hôm đó nắng nóng như rang, ve sầu kêu râm ran trong những vòm cây cao vòi vọi
ngoài cổng, trước một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang đứng dưới bóng cây, trên
người toát ra luồng khí còn gay gắt hơn cả mặt trời, khoảnh khắc đó Phương Phi
Trì đã sực hiểu ra thế nào là “kinh ngạc trước cái đẹp”.
Sao màn gặp gỡ giật gân ấy, bọn họ trở thành những người bạn đặc biệt của nhau.
Đó là cái thời Phương Phi Trì đang hừng hực sức trẻ, thoạt đầu anh chỉ thấy
điều này thật thú vị, thân thế lẫn vẻ phức tạp của Cố Minh Châu đối với anh mà
nói, đó là sự kích thích ít khi được trải nghiệm, về phần Cố Minh Châu, đã xác
định sẵn nhà họ Phương nợ mình nên cô cũng chẳng tiếc tay đày đọa Phương Phi
Trì.
Thế nhưng việc khiến Phương Phi Trì nhận thức rõ ràng mức độ nghiêm trọng của
vấn đề chính là vào cái tối Cố Minh Châu giáng cho Dung Lỗi một đòn chí mạng.
Số con gái anh ta từng ôm, từng hôn, thậm chí là từng lên giường cùng, quá thực
nhiều không biết bao nhiêu mà kể, nhưng khi cơ thể nhỏ nhắn mềm mại thơm nức ấy
khẽ run lên trong vòng tay Phương Phi Trì, thì lồng ngực anh lại nhói đau như
thể vừa chạy xong một quãng đường dài mười nghìn mét.
Cố Minh Châu ngẩng phắt đầu, ánh mắt bùng lên vẻ kiên quyết khi chiếc xe của
Dung Lỗi vừa bẻ lái rẽ vào, bất chấp tất cả, cô kiễng chân, tay ghì chặt gáy
Phương Phi Trì. Anh bị hút hồn bởi hai bờ môi đỏ hồng căng mọng và non mềm ấy,
thậm chí không cần đợi Dung Lỗi xuống xe như lời Cố Minh Châu dặn, anh đã cúi
xuống, ngậm lấy bờ môi cô, cuồng nhiệt đan môi vào lưỡi như bị ma xui quỷ
khiến, Cố Minh Châu nhắm tịt mắt, khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt co giật liên
hồi, run lẩy bẩy đầy đau khổ trong lòng anh, còn anh, khi hai bờ môi gặp nhau,
anh phấn khích và cuồng nhiệt như một con mãnh thú với nụ hôn cháy bỏng.
Điếng người, Dung Lỗi ngây ra như phỗng thế rồi anh quay ngoắt đầu bỏ chạy vội
vã, để lại đằng sau một Cố Minh Châu gần như chết lịm và một Phương Phi Trì thở
hổn hển, sau lưng mồ hôi lạnh đang túa ra đầm đìa.
Suốt sáu năm nay, chưa bao giờ Phương Phi Trì thổ lộ với Cố Minh Châu rằng nụ
hôn do cô tự biên tự diễn, trong đó anh thủ vai nam chính lại là kỷ niệm đẹp đẽ
và quý giá duy nhất trong anh.
Anh không có cơ hội nói cũng bởi ngay ngày hôm đó, khi đã xong việc, Cố Minh
Châu gục vào lòng anh, thổn thức khóc không thành lời như đứt từng khúc ruột.
Cái dáng vẻ cô đơn cùng sự tuyệt vọng trỗi dậy ấy mãnh liệt mà đáng sợ đến độ
cả đời này, anh không bao giờ muốn chạm đến nó lần hai.
“Vào cửa vương hầu sâu
tựa bể, Tiêu lang đành hóa khách qua đường.”* — Phương Phi Tri kéo dài
giọng ngâm nga, đoạn cười hiền khô, báo, “Nói em đấy...” [* Trích bài thơ Tặng tỳ của Thôi Giao
- nguồn thivien.net]
Nghe anh than thở, biết anh đã cảm thông và đồng tình với mình, Cố Minh Châu
thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhưng cũng không tránh khỏi áy náy.
“Haiz!” Phương Phi Trì lấy lại tinh thần, thở phào một hơi, như thể nét bần
thần ban nãy chỉ là ảo giác thoáng qua của Cố Minh Châu mà thôi, “Cuối cùng thì
cũng được tha bổng, thế là từ nay về sau đã thoát kiếp nô bộc của nữ hoàng rồi,
nào, mừng anh được tự do, mình cạn ly này!”
Cố Minh Châu nhấc tay rót đầy ly rượu rồi chạm ly với anh, cô mỉm cười
hiền hòa bảo: “Cạn ly! Phương Phi Trì, từ nay về sau, em và anh sẽ chẳng ai nợ
ai nữa.”
Phương Phi Trì bật cười giòn tan rồi dốc cạn ly rượu.
Ở một góc khuất mà hai người không thể nhìn thấy, chốc chốc tay quản lý lại thò
đầu ra ngoài ngó nghiêng, ông ta sốt ruột nhìn đồng hồ: “Sao không thấy anh
Phương phát tín hiệu gì thế nhỉ? Kem trên bánh ga tô mà chảy là lộ chiếc nhẫn
giấu trong đó ngay...”
Sau bữa cơm, Phương Phi Trì đưa Cố Minh Châu về.
Dọc đường, cả hai người đều im lặng, trầm ngâm, dường như đang có một nỗi buồn
man mác len lỏi giữa hai người.
Xe dừng dưới lầu, Phương Phi Trì quay sang nhoẻn cười thản nhiên với cô:
“Chúc em ngủ ngon.”
Cố Minh Châu nghĩ bụng bây giờ nói gì cũng vô ích nên chỉ cười rồi bảo: “Chúc
anh ngủ ngon, lái xe cẩn thận đấy.”
“Minh Châu...” Bỗng nhiên anh thốt lên tên cô bằng giọng điệu gấp gáp, khe khẽ,
cô khựng lại, ngoái đầu nhìn anh như thể ướm hỏi, song anh vẫn chẳng nói gì.
Phương Phi Trì lắc đầu cười, tay gác lên vô lăng, dáng vẻ thư thái, ánh mắt sâu
hun hút không gì che đậy, “... À, anh đang định bảo, em nhớ ngủ sớm đi đấy.”
Cố Minh Châu gật đầu rồi bước xuống xe. Phương Phi Trì vẫn ngồi nguyên một tư
thế đó, mắt trân trân nhìn theo bóng cô.
Cố Minh Châu vừa dợm bước vào hiên nhà thì điện thoại bất ngờ đổ chuông, thấy
Dung Lỗi gọi đến, cô vội vàng nhận điện: “Dạ?”
“Em đang ở đâu thế?” Nghe trong giọng anh pha chút rầu rầu.
Cố Minh Châu toan nói mình đang ở nhà, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại thấy
chột dạ hoang mang, cô dừng chân, cất giọng dịu dàng: “Hôm nay em hẹn Phương
Phi Trì ra ngoài ăn cơm, mới về đến nhà, đang định lên
gác. Anh tìm em à!?”
Y như rằng, đầu dây bên kia đột nhiên im lặng vài giây, câu sau anh nói với
giọng điệu nhẹ nhõm hơn hẳn: “Em quay lưng lại xem.”
Tay vẫn cầm điện thoại, cô quay lại, đứng cạnh chiếc xe Cayenne màu bạc đang đỗ
lặng lẽ bên trái đường là một chàng trai tuấn tú, tướng tá cao ráo trong chiếc
áo măng-tô đen. Dưới ánh trăng vằng vặc, khóe miệng
anh khẽ nở nụ cười. Vị ngọt lịm lan khắp trái tim chỉ trong phút chốc, cô cúp
máy rồi chạy như bay về phía anh.
Trong khoảnh khắc này, thời gian dường như trôi chậm lại. Hàng cột điện ven
đường như cũng ngẩn mặt ra trong đắm say, mê mẩn đuôi tóc thướt tha tung tăng
trong gió của Cố Minh Châu. Cô chạy vụt qua chiếc xe vẫn chưa kịp nổ máy, thậm
chí chẳng buồn liếc đến người ngồi trong xe là Phương Phi Trì lấy một cái.
Anh ngồi lẻ loi trên xe, mặt bần thần, mắt trân trân nhìn cô đi lướt qua mình.
Qua tấm gương chiếu hậu, anh thấy Dung Lỗi đang dang rộng vòng tay đón cô sà
vào lòng với nụ cười trên môi. Khi đã ôm chặt lấy cô, anh tủm tỉm hôn chụt lên
bờ môi mời gọi kia.
Vừa ra khỏi bãi đỗ xe dưới tầng trệt nhà Dung Lỗi, những cơn gió đêm ùa tới
lạnh thấu xương, cô co rúm người núp sau lưng anh, miệng không khỏi xuýt xoa,
đẩy anh tiến về phía trước. Cánh tay Dung Lỗi vòng ra sau toan đánh cô thì bị
cô túm được, liền đó khom người cắn mạnh một phát vào gan lòng bàn tay anh, anh
đau đến nỗi rùng mình, miệng bật tiếng rên.
“Dám cắn anh à?!” Dung Lỗi nhướn mày, quay người tóm lấy cô, anh nhấc bổng vòng
eo thon nhỏ ấy lên vai mình rồi sải bước về phía chung cư.
Người mềm nhũn như sợi bún buông thõng trên lưng anh, mái tóc Cố Minh Châu xổ
tung, tay chân vung vẩy tấn công anh tới tấp, nghe tiếng rên la của cô mà anh
bật cười, tay phát vào mông cô hai cái khiến cô xụi lơ ngay tức thì.
Lên tới nhà, được Dung Lỗi thả xuống, cô vòng tay âu yếm ôm anh từ phía sau,
ngoãn ngoãn đợi anh tìm chìa khóa mở cửa. Cánh cửa bật mở, cô vẫn giữ
nguyên vòng ôm, hai người dính liền như đôi sam bước vào phòng.
“Sao anh không hỏi vì sao hôm nay em lại hẹn Phương Phi Trì ăn cơm?” Cố Minh
Châu hỏi anh. Cô đã chờ nhưng suốt một chặng đường đi, anh vẫn giữ
thái độ ôn hòa và chẳng hề đả động gì đến chuyện tối nay.
Cho đến tận lúc này, giọng anh cất lên vẫn y nguyên ngữ điệu bình thản ấy: “Thì
chẳng phải em đã nặng lời thề thốt giữa em và anh ta không hề có chuyện gì rồi
sao?” Anh thả chìa khóa xuống, nới lỏng tay cô ra để cởi áo khoác ngoài.
Nhận chiếc áo từ tay anh, cô treo nó với cả đồ của mình lên mắc tử tế, sau đó
lại sấn sổ ôm chầm lấy anh, cô phân trần: “Vâng, thì em hẹn anh ta là vì Phương
Diệc Thành mới được điều về thành phố, lại còn giữ chức vụ khá to nữa. Anh cũng
biết cục nợ Cố Yên nhà em rồi đó, em sợ hai đứa nó lại sắp đeo bám lấy nhau mà
Lương Phi Phàm thì giỏi ghen bóng ghen gió lắm, đến lúc đó lại chẳng long trời
lở đất ấy chứ.”
Cô hơi nhấn mạnh vào mấy chữ “ghen bóng ghen gió” song Dung Lỗi lại phớt lờ
ngoài tai, đoạn quay vào bếp rót nước uống, Cố Minh Châu nép sát vào lưng anh
lắng nghe tiếng nước trôi xuống cổ họng ừng ực, qua lần áo sơ mi mỏng, cô bỗng
cắn phập một cái. Lúc đó anh đang lơ đễnh, cơn đau ập đến đột ngột làm anh sặc
nước, ho không dứt, quay lại nghiến răng véo cô.
Cố Minh Châu lanh lẹ né tránh, con ngươi đen láy của anh nheo lại ánh lên vẻ
nguy hiểm, một tay đút trong túi, ngón trỏ tay kia ngoắc ngoắc về phía cô:
“Khôn hồn thì lại đây anh bảo!”
“Còn lâu nhé!” Mặt mày cô tươi hơn hớn, đứng cách nhau một chiếc ghế sofa, cô
đã thủ sẵn thế phòng bị.
Dung Lỗi nhướn mày, anh đủng đỉnh xoắn tay áo, răng nghiến kèn kẹt bảo: “Bây
giờ anh lại không trị được em cơ đấy!”
Anh đặt nụ hôn phớt lên trán cô, lòng bàn tay nóng rực lên theo từng lần mơn
trớn từ bờ eo mảnh mai mò xuống thấp dần. Cố Minh Châu khẽ rên rỉ, cơ thể cong
lên run run đón nhận luồng điện mà đầu ngón tay anh mang lại.
“Ỉn con nhà anh đói rồi, chảy nước miếng cơ đấy...”
Anh buông lời trêu ghẹo khi chạm vào nơi ẩm ướt nhất trên người cô. Vừa nói
chóp mũi anh vừa lướt nhẹ qua gò má cô. Ở phía dưới, bàn tay mỗi lúc một nhanh.
Sự kích thích mà anh mang lại đã khiến cô phải bật lên tiếng rên như mèo kêu, cho đến khi toàn thân bủn rủn, gục đầu vào ngực Dung Lỗi, miệng không thốt nên lời.
Dung Lỗi từ từ rút ngón tay ra, miệng cười có vẻ đắc ý. Cố Minh Châu đỏ mặt
quay đi, người nhũn ra trong vòng tay anh, mặc anh tha hồ trêu đùa. Anh cắn nhẹ
vào cổ cô, đặt lên gương mặt cô những nụ hôn triền miên đi kèm hơi thở nóng
bỏng.
Cố Minh Châu ngậm vành môi dưới của anh, nhay đi nhay lại, giọng se sẽ
bảo: “Sau này em sẽ không thường xuyên gặp Phương Phi Trì nữa, giả sử có gặp
thì em sẽ nói với anh, thế được không?”
Dung Lỗi vuốt ve cánh tay cô, tủm tỉm hỏi, “Sao phải thế? Chẳng phải em đã nói
anh ta chỉ là bạn bè, là đối tác làm ăn đó thôi, chẳng nhẽ gặp mặt mà cũng phải
kiêng kị thế à?”
Sau phút trầm ngâm, cô buông tiếng thở dài, “Em chưa từng nghĩ chúng mình sẽ
lại về với nhau như bây giờ...” Càng nói, giọng cô càng nhỏ đi, “Em rất trân
trọng điều này. Trước đây... em cư xử không đúng. Sau này, em sẽ không bao giờ
nói dối anh nữa, em đảm bảo đấy.”
Dung Lỗi nâng cằm cô lên, anh nửa cười nửa không nhìn khóe mắt hoe hoe đỏ ấy.
“Đá...” Cô tủi thân thì thào gọi tên anh.
Tiếng gọi chất chứa bao phiền muộn ấy rót vào tai anh, lại một lần nữa, trống
ngực trong anh gióng lên nhưng chẳng còn bóng dáng của thấp thỏm lo âu. Những
oán trách hờn giận lẫn những đêm dài thao thức canh thâu suốt sáu năm ròng rã
lần lượt hóa thành một nắm giấy vụn mỏng dính, khô cong, ố vàng, gặp cơn gió
dịu dàng cuốn tất cả về nơi xa và thế là không còn thấy đâu nữa.
Thực ra, chẳng phải tình yêu là những con sóng tâm tình theo từng đợt cuộn trào
đó ư? Những thứ chạm đến trái tim con người luôn lưu lại ký ức. Và duy nhất ánh
mắt nụ cười của cô mới mang lại nhịp đập đặc biệt cho trái tim anh. Thế nên chỉ
riêng với cô, con tim anh mới có thể đập những nhịp bình yên đi vào giấc ngủ
ngon lành hằng đêm. Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, họ trọn đời bên nhau
như bao câu chuyện thần thoại.
Dung Lỗi vuốt ve bàn tay cô, lòng bàn tay nóng rực. Bao lâu sau mới bảo,
“Được... được! Em nói đấy nhé, đừng có đùa anh nữa, dù thế nào cũng đừng làm
vậy. Bằng không, anh sẽ bóp chết em thật đấy, Cố Minh Châu ạ.” Nghe giọng anh
thì bình tĩnh là vậy nhưng lại khiến người ta thấy sởn tóc gáy. Bàn tay anh
đang vuốt ve chiếc cổ chợt thít dần lại thay cho lời cảnh báo.
Ánh đèn vàng tỏa khắp căn phòng, chắn giữa cánh cửa nhà tắm đang khép hờ là một
chiếc khăn lông rúm ró nằm ngay bậu cửa, cách đó không xa, lại một chiếc nữa.
Trên chiếc giường rộng thênh thang phủ tấm drap màu xanh dương, là người đàn
ông với thân hình vạm vỡ và tấm lưng săn chắc tuyệt đẹp. Chỉ bằng một bàn tay,
anh đã nắm gọn hai cườm tay của người phụ nữ, kéo cô khỏi tư thế quỳ nãy giờ.
Cô ngẩng mặt lên kèm theo tiếng rên rỉ cứ kéo dài không ngớt.
Tiếng rên rỉ triền miên của người con gái hòa lẫn tiếng thở dốc của người đàn
ông, vẻ ôn tồn lịch lãm ban ngày đã bốc hơi, thay vào đó là
dáng vẻ dữ tợn như loài mãnh thú vừa được tháo bỏ gông cùm.
Giây phút Dung Lỗi buông Cố Minh Châu ra, đầu vừa chạm gối, miệng cô liền há
hốc thở lấy thở để, cơ thể ửng đỏ thoáng rùng mình. Dung Lỗi áp sát từ phía
sau, kéo cô nằm ngang với mình, cơ thể dang rộng của anh nằm đè lên khung người
nhỏ nhắn của cô, phủ kín thân mình cô.
Khi tiếng rên rỉ khàn khàn thoát ra từ bờ môi đang mở rộng ấy nhỏ dần rồi tắt
hẳn, Dung Lỗi mới hài lòng ôm cô cùng xoay người lại, để cô
gối đầu lên lồng ngực anh, bàn
tay vuốt dọc sống lưng giúp cô dễ thở.
“Đồ chết tiệt...” Tuy đã xuôi rồi nhưng vẫn chỉ thở ra được những hơi yếu ớt,
thắt lưng cô nhức nhối đến độ không cựa mình được, phần giữa đùi tê buốt như
thể bị rạn.
Dung Lỗi khẽ cười, những ngón tay rong ruổi khắp nơi, gợi lên
dòng máu nóng chảy rần rần trong người cô, dường như mọi tinh túy trong cơ thể
đều bị anh khơi nguồn, khoét cạn.
“Vết sẹo này có từ lúc nào thế?” Đột nhiên anh trở mình, đặt cô nằm xuống
giường, đầu ngón tay ướt rượt vuốt nhẹ lên vết sẹo nhạt màu còn hằn trên vùng
bụng dưới của cô.
Dòng mồ hôi mới túa ra đươc một thoáng đã nguội lạnh, thấm dần vào vết sẹo yếu
đuối nhất cuộc đời Cố Minh Châu. Tự nhiên lòng cô lại thấy hoang mang.
Thời cơ thì tốt đấy nhưng ngặt nỗi niềm vui ngắn chẳng tày gang, bao nhiêu mong
chờ mỏi đợi cuối cùng đã gặp được một đêm bình an, quả thực chẳng nỡ cắt ngang
tại đây.
“Sẹo từ lần phẫu thuật viêm ruột thừa.” Cô kéo anh lên, liếm láp từng li từng
tí nơi khóe môi anh, “Đá... Có phải em xấu xí hơn trước rồi không?”
Động tác nóng bỏng ấy đã cắt phựt dòng suy nghĩ của anh, Dung Lỗi lại bắt đầu
chộn rộn xao động.
Cố Minh Châu cắn anh, cô bối rối truy hỏi: “Phải thế không?”
“Ai mà chẳng già đi, những thứ không bị phai mờ theo thời gian càng trở nên
đáng quý.” Hôn lên vành tai cô, anh chân thành trả lời.
Dục vọng dâng trào, cô không ngăn nổi những ngón tay mình lùa vào mân mê tóc
anh. Anh trao cô nụ hôn đắm đuối, đoạn cười khẽ bảo: “Ỉn con nhà anh no bụng
chưa? Hử? Hay anh lại cho em ăn thêm lần nữa nhé!”
Cô đẩy anh, còn anh lại thở dài đầy khoan khoái. Vừa cắn bờ môi cô, anh vừa
cười bảo: “Háu thật... lại bắt đầu rồi đấy.”
Anh không nén nổi mình rục rịch khởi động lần hai. Cô quay lại ôm chầm lấy anh, giọng run
run khẩn khoản: “Đá... hãy nghiền nát em, ăn em...”
Tiếng cô cất lên đầy mê hoặc, khiến anh kích động đến độ phải gia tăng tốc độ
và sức lực, suýt thì hất văng cô đi.
Khi đạt cao trào, cô đón nhận dòng cháy nóng bỏng của anh trong nức nở nghẹn
ngào, hai người quấn lấy nhau sít sao, bao lâu sau vẫn còn mê đắm.
Tảng sáng, không khí còn rét mướt nhưng thật tĩnh lặng, êm đềm. Còn đôi tình
nhân vẫn ôm nhau ngủ ngon lành sau một đêm mệt nhoài.
Điện thoại nhét trong túi quần quăng quật dưới sàn nhà tự nhiên rung lên bần
bật. Cố Minh Châu giật mình choàng tỉnh, cô hích
luôn vào người Dung Lỗi “... Điện thoại kìa.”
‘Ừm.” Dung Lỗi uể oải đáp một câu chẳng đầu chẳng cuối.
Điện thoại vẫn gan lì đổ chuông, buộc lòng Cố Minh Châu phải nhổm dậy, chồm qua
người anh, khều cái quần đang vứt dưới đất để lấy điện thoại. Biết thư ký của
anh gọi đến, cô liền đẩy anh, “Đá này, mau nghe điện thoại đi, của công ty anh
gọi đấy.”
“Cứ bảo chiều anh đến.” Anh gạt bàn tay đang cầm điện thoại của cô sang một
bên, làu bàu một câu rồi kéo cái chăn trùm kín đầu.
Nện cho anh một trận xong, cô đành nhấc máy. Đầu tiên cô hỏi có chuyện gì gấp
cần giải quyết không, kế đó cô nhắn thư ký hủy bỏ lịch trình buổi sáng, chuyển
sang chiều hoặc đợi sáng mai. Thư ký ở đầu dây bên kia líu ríu vâng dạ, giọng
ngập ngừng ướm hỏi, “Vâng! Vâng ạ! Được ạ, tôi biết rồi ạ thưa giám đốc Cố!”
Cố Minh Châu gạt tấm chăn đang trùm mặt anh ra, anh đã lăn ra ngủ mất rồi còn
đâu. Cầm điện thoại trên tay mà cô cười tưởng đứt hơi, “Ừ tôi đây. Không còn
việc gì nữa chứ? Được, tạm biệt.”
Gác máy xong, cô liền cúi người hôn chùn chụt lên mặt anh, “Sao giỏi ngủ thế
không biết? Đồng chí Dung Lỗi này, khai thật đi, anh có thai rồi hả?”
Dung Lỗi buồn ngủ díp cả mắt, song vẫn tếu táo đáp trả: “Ừm... ừ, em phải chịu
trách nhiệm đấy...”, nói rồi, anh lập tức lôi tuột cô vào chăn để ôm cho thoải
mái. Cố Minh Châu không cựa quậy được, bèn nhéo lên ngực anh một phát sưng vếu.
Dung Lỗi ưỡn ngực, xuýt xoa, “Lại đói hử? Ỉn con muốn uống sữa chứ gì? Để anh
mớm cho nhé?”
“Đồ cà chớn!” Cố Minh Châu cười mắng rồi né người tránh cánh tay đang quờ quạng
của anh, cô xuống giọng van nài trong cơn thở dốc: “Đau... em dậy làm bữa sáng
đây, anh cứ ngủ thêm đi, đẫy giấc đẫy bụng thì tối đến mới mớm cho người ta
được chứ nhỉ?”
Không nén được nụ cười tươi rói nở trên khóe môi, anh phải vầy vò cô mấy cái
cho đã rồi mới chịu buông tay. Kế đó lại trở mình toan tiếp tục giấc ngủ dang
dở.
Ngày đông nghe con tim rạo rực trở lại, những kẻ đang yêu tất sẽ trở nên biếng
nhác.
Lúc Dung Lỗi trầy trật bật dậy thì trời đã đứng bóng.
Anh vươn vai uể oải bước ra, thấy Cố Minh Châu đang quấn chăn ngồi trên sofa
nói chuyện điện thoại với giọng điệu vui vẻ. Dung Lỗi bước tới gần cũng là lúc
cô gác máy, anh kéo cả cô lẫn tấm chăn ngồi lên đùi mình rồi phát cho mấy nhát,
“Nói chuyện với ai mà tí tởn vậy hả?”
Cố Minh Châu cúi đầu, lấp liếm ánh mắt hiền hòa chen lẫn niềm phấn khởi, tay
nhấc cốc nước kê vào miệng anh, dỗ anh uống rồi lảng sang một chủ đề khác: “Cao
Hạnh tổ chức hôn lễ sớm hơn dự định, mùng sáu là ăn cưới, cô ấy bảo em dẫn bạn
trai theo, anh đi không?”
Dung Lỗi cầm tay cô đặt lên bờ môi mình, miết lên miết xuống nhẹ nhàng, đoạn
gật đầu bảo: “Mình cùng đi. Em định mua quà gì cho cô ấy?”
“Em đặt may một bộ nội y để làm quà tặng cô nàng rồi, lúc đó anh mừng tiền cũng
được.” Cố Minh Châu hôn lên vệt nước đọng trên môi anh, “Ra Tết, mùng mấy anh
đi làm?”
“Mùng tám,” Dung Lỗi làm mấy động tác xoay cổ, lúc nghiêng về phía trước còn cố
tình cụng đầu vào cô, “Từ hồi về đến giờ chưa có dịp nghỉ ngơi cho đã, sẵn dịp
Tết nên được thể lười. Còn em?”
“Mùng hai.” Cố Minh Châu thở dài, “Dạo này em mải mê tán tỉnh anh, thành thử
công việc bị trì trệ nhiều, Cao Hạnh sắp cưới rồi, chẳng biết lúc nào mới quay
lại làm việc được đây, em phải thu xếp cái đã.”
“Hôm ba mươi thì anh không đi đâu được, mùng một nhà em vẫn ở đây ăn Tết chứ?”
Hai chữ “tán tỉnh” của cô đã dỗ dành được chàng trai Dung Lỗi, anh dịu giọng
hỏi.
Cố Minh Châu lắc đầu, “Em và bố phải về quê ăn Tết. Mùng bốn nhà anh có làm gì
không? Em qua bên anh chúc Tết, tiện thăm ông nội.”
Dung Lỗi bật cười, tay gãi gãi mái tóc rối bù, bông lơn bảo, “Em vẫn định cạnh
tranh với Tư Tư thật đấy à?”
Cố Minh Châu ngẩng phắt đầu, mắt gườm gườm, tay nhéo vào má anh, “Cấm không được
gọi thân mật kiểu đấy nhé! Cứ gọi là con bé Điền nào đó cho em!”
Dung Lỗi phá lên cười nghiêng ngả. Cố Minh Châu bật dậy, sấn đến bóp cổ anh, ra
sức lắc cho đến khi anh chịu ngả mũ xin hàng mới thôi. Dung Lỗi ôm cô bằng một
vẻ cưng chiều như ôm một con thú cưng nhỏ xinh đang làm mình làm mẩy, “Ý anh là, em Điền...
nào đó ấy, con bé được
làm bằng giấy bọc kẹo, đẳng cấp không thể sánh với em được, bắt nạt một con
nhóc như thế chỉ càng chứng tỏ em là người chấp nhặt. Với cả... Sao em ngố thế
nhỉ, lúc đó anh bực quá nên mới nói vậy.”
Cặp lông mày của cô dựng ngược lên, “Em thèm vào! Anh bạ gì nói nấy thì có!”
“Em thích anh cho em một trận hả?” Lặng tiếng một lúc, anh chợt
cất giọng uy hiếp, đoạn cố tình xoay người cô lại, cả hai lăn từ trên ghế ngã
xuống thảm trải sàn, quấn siết lấy nhau.
Trong phòng ăn, giữa làn khói vấn vít lượn lờ, Cố Minh Châu nấu đặt trên bàn
một mâm thức ăn gồm hai đĩa thức ăn, một tô canh và hai bát cơm xới đầy ắp
những hạt cơm trắng tinh, bóng bẩy. Chiếc muỗng múc canh uốn mình kế bên hai
đôi đũa xếp châu đầu vào nhau.
Quãng thời gian này thật tuyệt vời.
Quay đi ngoảnh lại đã hai mươi chín Tết, hai người ai về nhà nấy.
Sau khi Nguyễn Vô Song qua đời, ở quê chỉ còn lại một bà mẹ
già. Mấy cái Tết gần đây, Cố Bác Vân và Cố Minh Châu đều về quê đón Tết với bà.
Tối hôm hai chín, Cố Minh Châu gọi Cố Yên và Lương Phi Phàm tới ăn bữa cơm tất
niên. Hôm đó, Trình Quang vác về nhà một đống pháo bông. Cơm nước đâu vào đấy,
Cố Bác Vân phấn chấn ra vườn ngồi xem mấy đứa nhỏ bày trò.
Vừa châm ngòi pháo hoa, Lương Phi Phàm vừa nắm chặt tay cô bé Cố Yên nhát gan
rồi kéo cô chạy biến khi lửa bén ngòi. Nhìn chung, hai đứa nhỏ vẫn đang trong
giai đoạn cò cưa nhau.
Từ bé đến lớn, Cố Minh Châu và Trình Quang đã chơi với nhau nên trong trò này
hai người phối hợp vô cùng ăn ý. Một người đứng trước sắp xếp, người kia châm
lửa ở phía sau, pháo nối đuôi nhau nổ tưng bừng, in đủ màu sặc sỡ lên một góc
trời.
Nô đùa xả láng đến tầm mười một giờ hơn, Lương Phi Phàm và Cố Yên ra về, chỉ
còn lại Cố Minh Châu và Trình Quang. Chúc Cố Bác Vân một tuần rượu xong, cả nhà
mới chịu đi nghỉ ngơi.
Chập tối hôm ba mươi, Trình Quang cầm lái đưa Cố Bác Vân và Cố Minh Châu lẫn
lỉnh kỉnh túi lớn túi bé quà Tết về quê nhà Nguyễn Vô Song.
Bà ngoại vốn xuất thân trong gia đình dòng dõi quân phiệt, góa chồng từ sớm,
nhờ vào sản nghiệp tổ tiên để lại nên nửa đời người cũng trải qua trong nhung
lụa, bà đã nuôi dạy hai cô con gái xinh đẹp trở thành những người xuất sắc mười
phân vẹn mười.
Cô em gái dì Nguyễn đẹp lắm, dì ấy có trong tay những hai bằng thạc sỹ của
trường đại học danh giá nước ngoài. Chỉ hiềm nỗi hồng nhan bạc phận, năm xưa
chưa chồng mà chửa, dì bướng bỉnh đòi sinh bằng được đứa con gái, đặt tên
Nguyễn Hạ, về sau một thân một mình vất vả nuôi con, ai bảo giúp dì cũng gạt
phăng đi. Cho đến năm Nguyễn Hạ tròn mười sáu, dì nhận lời mời ra nước ngoài
diễn thuyết, trên đường về lại thiệt mạng trong một vụ tai nạn máy bay.
Cú shock lớn ấy khiến bà ngoại già khụ đi chỉ trong một đêm, suốt mùa thu năm
đó, bà lẳng lặng không nói lấy một lời. Mỗi lần từ quê lên là lại thấy dì
Nguyễn ủ ê rầu rĩ suốt mấy ngày liền.
Bước sang mùa đông, biểu hiện ngôn ngữ thường ngày của bà khiến con cháu trong
nhà nhiều phen tá hỏa, cả nhà đưa bà đi bệnh viện thì bác sĩ chuẩn đoán bà đã
xuất hiện triệu chứng của bệnh Alzheimer.
Hôm ấy, Cố Minh Châu cũng có mặt. Dạo đó Nguyễn Hạ vẫn là một cô bé loắt choắt,
con bé mím chặt môi, kéo tay cô rụt rè hỏi: “Chị Sở Sở ơi, bệnh Alzheimer là
gì?”
Cố Minh Châu xoa mớ tóc rủ trước trán của Nguyễn Hạ, giải thích trong tâm trạng
rối bời: “Là chứng mất trí hay gặp ở người cao tuổi.”
Năm đó, Nguyễn Hạ đang học ngoại ngữ, không lâu sau đã lên đường
sang nước Úc xa xôi du học. Còn Cố Minh Châu vẫn đang trong thời kỳ yêu đương
nồng thắm, lòng chỉ biết hướng về Đá yêu của mình mà thôi.
Về sau, thời thế thay đổi, Nguyễn Vô Song qua đời, toàn bộ tài sản của gia đình
bị niêm phong. Chính mùa hè chói chang năm đó, cầm trên tay thông báo nhập học
của Nguyễn Hạ lẫn phí điều trị tâm lý của Cố Yên, cô đã cười khẩy vào tình yêu
tuyệt đẹp cùng mơ ước trong sáng giữa mình và Dung Lỗi: bọn họ đều là con trai
trưởng, con gái lớn trong nhà, nếu như không có ô dù của gia tộc thì lấy đâu ra
những tháng ngày bình yên, lấy đâu ra cuộc đời mỹ mãn?
Khi bọn họ đến nơi, bà ngoại đang thiu thiu ngủ trên chiếc ghế bành kê trước
cửa sổ. Trong phòng ấm áp, bà mặc bộ xườn xám thời xưa
màu xanh, choàng một tấm chăn, người hơi co lại, vẻ mặt hiền hòa lộ rõ sự an
ổn.
Hai dì phụ trách chăm sóc bà thường ngày vẫn đang chăm chút lau chùi đồ đạc
trong nhà. Thấy họ bước vào, dì liền cất tiếng gọi để đánh
thức bà dậy,bà từ từ mớ mắt, ngó chăm chăm hồi lâu, đuôi mắt nhăn
nheo lại vì cười: “Hai đứa đến đó à, ngoài trời có lạnh không?”
Đưa mấy thứ đang cầm trên tay cho dì, Cố Minh Châu bước lại gần bà, nhón gót ngồi xuống cạnh ghế, ôm chầm lấy bà ngoại:
“Bà ơi, cháu chúc bà năm
mới dồi dào sức khỏe... cháu nhớ bà lắm!”
Thấy bà ngoại nhìn Cố Minh Châu bằng ánh mắt ngờ ngợ, dì liền
cười rồi gợi chuyện để bà nhớ: “Đây là Sở Sở mà bà ơi! Chính là con bé Sở Sớ
thích ăn khoai lang nướng đó mà!” Khi đã nhớ ra đứa cháu, bà liền mỉm cười hiền hậu: “Bà lẩn thẩn rồi... tệ quá
đi mất... thế còn hai chị em Vô Song đâu?”
Trình Quang nháy phắt ra đứng chắn ngay trước mặt Cố Minh Châu, hấp tấp đáp:
“Dì Nguyễn đi thăm Tiểu Hạ rồi ạ, tuần sau mới về, mới đó sao bà ngoại đã quên
rồi?”
Sáu năm rồi, mỗi lần Cố Minh Châu nói dối trót lọt với bà ngoại là thể nào cũng
thấy cô bần thần hồi lâu, thật tình mà nói, năm nay Trình Quang không nỡ để cô
làm việc đó. Bởi suốt dọc đường lái xe, cậu đã thấy chị mình rúc người vào ghế,
tủm tỉm đọc tin nhắn của Dung Lỗi, nụ cười mới ngọt ngào làm sao...
Buổi tối, có Cố Minh Châu xuống bếp nên bữa cơm tất niên thịnh soạn đâu ra đấy.
Cơm no rượu say, cả nhà quây quần trong phòng khách xem tivi, trong khi Trình
Quang xởi lởi tiếp chuyện hai vị bô lão thì Cố Minh Châu chỉ ngồi được một lúc
đã nhấp nhỏm không yên, về sau tếch ra ngoài gọi điện cho Dung Lỗi.
Sau tín hiệu báo kết nối, câu “a lô” trầm thấp với chút hân hoan phấn khởi của
anh xen lẫn tiếng nói cười rôm rả xung quanh vọng qua điện thoại bỗng dưng làm
Cố Minh Châu chực òa khóc khi đang ngước mắt lên vòm trời đen sẫm chốn thôn
quê.
“A lô? Minh Châu à?” Dung Lỗi dịu giọng gọi, sau tiếng mở cửa
nối tiếp tiếng sập cửa vang lên, âm thanh náo nhiệt xung quanh đã lắng xuống,
thậm chí tiếng dép khua trên nền nhà còn dội hẳn vào trái tim cô, vừa dịu ngọt
vừa chua chát.
“Năm mới vui vẻ. Em yêu anh, Đá yêu của em.” Dù giữa đêm đông giá lạnh, lưng cô
vẫn đẫm mồ hôi, cô vòng tay ôm bả vai mình, giọng run run, từng bụm khói trắng
tan loãng vào không khí tựa như sáu năm ròng khổ sở đang phai màu dần đi.
Sau hồi lâu im lặng, cuối cùng Dung Lỗi không kìm được tiếng thở dài đánh sượt
ở đầu dây bên kia, “Vậy sáng sớm mai về luôn được không? Anh đi đón em... Ỉn
con, anh muốn gặp em, muốn gặp ngay bây giờ.”
“Không được, đã bảo sáng ngày kia mới về cơ mà, bố em sẽ bực đấy.” Cố Minh Châu
cũng đang xốn xang trong lòng nhưng cô vẫn mỉm cười cự tuyệt, “Ngoan, về đến
nơi em sẽ đi gặp anh ngay, được không nào?”
Dung Lỗi chưa kịp đáp lời, Cố Minh Châu đã nghe thấy giọng lấc ca lấc cấc -
nghe chỉ muốn đập - của Dung Nham chen vào: “Anh! Ông bảo anh vác cái mặt xuống
chúc Tết kìa!”
“Biết rồi, đến đây.” Dung Lỗi hắng giọng đáp, Cố Minh Châu bật cười giục anh
cúp máy, anh đứng dậy vừa ráo bước ra ngoài vừa dặn dò cô: “... Phải chú ý an
toàn đấy, mai có tuyết, em nhớ lái xe cẩn thận. Đến thì gọi điện cho anh... anh
đợi em.”
Cố Minh Châu mỉm cười, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.
Trên bờ tường bao, bóng đèn tròn màu trắng sữa rót sáng dìu dịu, Trình Quang
tựa người vào bậu cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài. Khuôn mặt khôi ngô lẩn sau
bóng rèm. Ánh mắt hiền hòa đậu trên gương mặt nghiêng nghiêng kiều diễm đang
tủm tỉm của cô, bờ môi cậu nở một nụ cười dễ chịu.