Nhà hàng buffet cao cấp tọa lạc tại trung tâm thành phố.
Dung Dịch vừa đói lại vừa thèm, miệng nhao nhao đòi ăn nên đành phải cho nó ăn
trước, không chờ Dung Lỗi nữa. Nguyễn Hạ ngồi cạnh Dung Dịch, luôn tay nhúng
rau và thịt đặt vào đĩa, thổi nguội rồi mới đưa nó. Dung Dịch vừa ăn vừa cười
tít mắt khoái chí.
Khi Dung Lỗi hớt hải tới nơi thì cái miệng ngậm đầy đồ ăn của cu cậu đang toe
toét cười với Nguyễn Hạ, vẻ nịnh bợ nom chẳng khác gì một con cún Nhật.
Thấy anh đến, cu cậu lập tức ngồi thẳng lưng dậy: “Bố! Bố xem, đây là dì Tiểu
Hạ của con! Bây giờ con có tới ba người dì lận!” Dung Lỗi ngồi xuống cạnh Cố
Minh Châu, nhận chiếc khăn cô đưa, lau tay xong, anh véo mũi con trai rồi quay
sang cười với Nguyễn Hạ ở phía đối diện.
Nguyễn Hạ đáp lại bằng một nụ cười phớt, “Sao anh rể đến muộn thế?”
Nghe cô bé xưng hô như thế, anh cũng tỏ ra hết sức tự nhiên, hoàn toàn không có
bất kỳ biểu hiện kinh ngạc nào, “Có cuộc họp đột xuất nên bị trễ giờ. Các em đã
bắt đầu rồi à?”
“Toàn do con trai anh ăn đấy!” Cố Minh Châu bực mình bảo, “Ăn lắm vào rồi chẳng
chóng thì chày cũng thành sumo!”
Nghe vậy, mặt Dung Dịch liền xị ra một đống rồi toan dẩu môi lên ý kiến. Nhưng
thấy sắc mặt bố, nó liền dịu xuống ngay, song vẫn phản ứng bằng cách gắp cả
miếng thịt to tướng bỏ vào mồm, phồng mang trợn mắt nhai nhai nuốt nuốt.
Cả buổi tối, Nguyễn Hạ rất kiệm lời, đa phần chỉ trêu đùa với Dung Dịch. Nói
chung cô bé vẫn còn nhỏ, chỉ đủ can đảm để hẹn ăn bữa cơm chứ chưa đủ khả năng
lấp liếm vẻ lạc lõng trong ánh mắt.
Song Cố Minh Châu chẳng mong gì hơn, và Dung Lỗi cũng vậy. Hai người ngầm kết
hợp kéo bầu không khí sôi nổi hơn hẳn.
Giữa chừng, Dung Dịch đòi đi vệ sinh, Nguyễn Hạ bèn dắt nó đi. Bàn ăn chỉ còn
lại hai người, Dung Lỗi lập tức ngồi nhích ra xa.
Cố Minh Châu rụt lại cánh tay vừa bấu anh, đoạn nhướn mày bảo, “Phát biểu tí
cảm tưởng đi.” Cô đanh mặt, “Hả hê lắm chứ gì?”
Anh nhoẻn cười, mắt hướng về phía toilet, “Bây giờ con bé chỉ cần chút thời
gian để thích nghi mà thôi. Em đừng lo lắng thái quá. Được như thế này tức là
đã giảm thiểu thiệt hại đến mức tối thiểu rồi, em đừng đòi hỏi khắt khe quá,
được không?”
Cố Minh Châu quắc mắt với anh, rồi như sực nhớ ra một chuyện, “Lúc nãy anh bảo
có cuộc họp đột xuất, là chuyện bên Lương Thị à?” Lương Phi Phàm đã ra tay với
nhà họ Phương, cách thức tấn công đa dạng và vô cùng dữ dội.
Ba anh em nhà họ Phương xuất thân từ một gia đình chức sắc, Phương Thị Quốc là
doanh nhân có tiếng tăm lâu năm tại địa phương. Còn Phương Phi Trì sau khi phát
tài ở nước ngoài, sáu bảy năm trước chẳng hiểu cớ gì lại bất ngờ hồi hương mở
công ty đầu tư. Sau cùng là cậu út Phương Diệc Thành nhập ngũ từ thuở còn trẻ,
cho đến nay đã là nhân vật khét tiếng trong giới chính trị và ngành công an.
Thế nên trong cuộc chạm trán lần này giữa Lương Thị và nhà họ Phương, sự ủng hộ
của dân chúng địa phương nghiêng về phía nhà họ Phương nhiều hơn.
Phen này thì Lương Phi Phàm điên hết biết, cậu ta chẳng thèm bận tâm đến mấy
thứ ấy làm gì. Thậm chí còn bất chấp mọi giá đi tập hợp mấy nguồn viện trợ có
thế lực và quyền uy.
Trong lúc đó, Cố Yên bị Lương Phi Phàm giam lỏng, còn Cố Minh Châu ngay cả muốn
gặp cậu ta cũng khó chứ đừng nói chi đến khuyên can.
Nhưng thực lòng, Dung Lỗi khiến cô lo nhiều hơn là Lương Phi Phàm.
Xem chừng Dung Lỗi vẫn giữ thái độ người ngoài cuộc, song Cố Minh Châu biết anh
đã nắm chắc trong tay mọi chứng cứ về hành vi rửa tiền của Phương Phi Trì, nếu
anh bắt tay với Lương Phi Phàm, vậy thì nhà họ Phương tan cửa nát nhà là chuyện
quá hiển nhiên.
Huống hồ cái cậu Diên, bạn thân của Dung Lỗi, đã sẵn thù hằn với Phương Thị
Quốc, nếu cộng thêm cả gia thế của cậu ta cũng góp mặt nữa thì hậu quá đúng là
khó lường. Bản thân Lương Phi Phàm đã có sự hậu thuẫn mạnh mẽ từ xã hội đen,
lần này trong đám đồng minh cậu ta gọi đến có cả băng đảng nước ngoài, vốn là
bạn cũ của cậu ta. Bây giờ nếu Dung Lỗi kéo theo Diên cùng đứng về phe Lương
Phi Phàm, vậy thì nhà họ Phương ắt sẽ rơi vào thảm cảnh.
Dung Lỗi không hề phủ nhận, “Phương Phi Trì gặp rắc rối to rồi.”
Cố Minh Châu chẳng rõ anh đang nghĩ gì. Nhưng cô thầm nhận định, phần vì Cố Yên
vẫn giữ vững nguyên tắc của mình, dù đã dứt tình với Phương Diệc Thành nhưng
nếu Lương Phi Phàm dám khiến nhà họ Phương khuynh gia bại sản thì dễ chừng kể
từ nay trở đi, nó sẽ không thèm đoái hoài gì đến Lương Phi Phàm nữa. Bên cạnh
đó, cô tuyệt đối không muốn chứng kiến cảnh Phương Phi Trì rơi vào khốn đốn.
Song, Dung Lỗi và Phương Phi Trì thù cũ hận mới chồng chất, hơn nữa toàn từ cô
mà ra, cô biết phải trả lời câu hỏi “em nói xem” thế nào đây?
“Anh giúp anh ấy nhé.” Cô hạ quyết tâm nói, “Anh ấy là bạn em, cũng từng giúp
em rất nhiều. Chuyện đã vậy, em không thể khoanh tay đứng nhìn được. Anh nể
tình em, giúp anh ấy được không?”
Song tự dưng Lương Phi Phàm lại lặn mất tăm không sủi bọt. Không ai lèo lái
Hồng Nghiệp, thành thử chỉ một thời gian ngắn đã bị Lương Phi Phàm tranh thủ
nuốt chửng hơn nửa. Cố Minh Châu lùng sục mọi xó xỉnh rồi mà không cách nào tìm
được anh. Chỗ Trình Quang cũng biệt tăm không tin tức. Còn phía Lộ Hân Nam, nom
sắc mặt đoán chừng cô nàng biết Phương Phi Trì đang ở đâu nhưng kể cả Cố Minh
Châu có hỏi thì cô nàng cũng vòng vo, úp úp mở mở. Cứ nghĩ tới mối quan hệ phức
tạp của hai người là cô cũng ngại không dám gặng hỏi đến cùng.
Sau bữa tối, ông trời con Dung Dịch vừa lon ton ra khỏi thư phòng của Dung Nham
đã sa vào tay Cố Minh Châu.
“Đá nhỏ này, bao lâu rồi con chưa được gặp chú Wallace nhỉ?” Thấy mẹ tít mắt
cười với biểu cảm dịu dàng hiền hòa khác hẳn mọi ngày, Dung Dịch cũng toe toét
đáp, “Con không nhớ.”
“Còn bé mà đã vô tâm rồi, chú ấy thương con thế cơ mà!” Cố Minh Châu nhéo mũi
con trai, “Hay Dung Dịch gọi điện cho dì Lộ Lộ, hẹn dì và chú Wallace dẫn con
đi dã ngoại nhé?”
Dung Dịch lắc đầu, “Con muốn đi cùng bố để bố dạy con nướng chân gà cơ.”
“Ngoan nào, bố mẹ cũng đi cơ mà. Con hẹn chú và dì rồi cả nhà ta cùng đi dã
ngoại.” Cố Minh Châu gạ thằng bé.
“Chú Hai cũng đi ạ?”
“Ừ, chú Hai cũng đi luôn.”
“Thế chú Tư?”
“Con cứ hẹn dì Lộ Lộ và chú Wallace đi, còn lại để mẹ hẹn cho.” Cố Minh Châu cố
gắng giữ vẻ mặt tươi cười.
Sau một hồi ngẫm ngợi, thằng bé ngó sang trái, nghiêng sang phải rồi rạp người
thì thầm vào tai mẹ, “Mẹ ơi, có phải mẹ nhớ chú Wallace không?”
Cố Minh Châu đờ ra một lúc, bấm bụng cười xòa, vẻ lúng túng, “Ờ ừ, thế nên Đá
nhỏ giúp mẹ hẹn chú ấy nhé, được không?”
Dung Dịch trịnh trọng lắc đầu, “Mẹ, con nghĩ mẹ nên lấy bố thì hơn. Bình
thường, mẹ của em bé thì phải lấy bố của em bé chứ. Mẹ mà lấy chú Wallace thì
kỳ lắm. Hơn nữa, con thích bố hơn, bố con giỏi hơn!”
“Này, Dung, Dịch!” Gân xanh trên trán cô giật liên hồi, cơn giận bốc lên tận
đầu, “Ai dạy con ăn nói kiểu linh tinh ấy hả?!”
Dung Dịch gãi cằm, “Chú Hai ạ! Mới rồi con nghe chú Hai nói chuyện điện thoại
bảo bố giúp chú Wallace gì đó, thì phải giỏi hơn mới giúp được nhau chứ!”
Lúc đó Dung Nham nhô đầu ra khỏi thư phòng ngó nghiêng xem trò vui, cậu chàng
giật thót mình trước nụ cười nham hiểm của Cố Minh Châu, “Này làm gì đó... chị
đừng có qua đây!”
“Anh! Á á... vợ anh lên cơn điên rồi, anh mau qua đây...”
Sau màn dụng hình bức cung, cuối cùng thì Dung Nham cũng chịu khai ra nơi ẩn
nấp của Phương Phi Trì thông qua sự giúp đỡ của Kỷ Nam. Trưa hôm sau Cố Minh
Châu lập tức mò tới đó. Căn nhà nằm ở ven hồ vùng ngoại ô là nơi có phong cảnh
hữu tình, Cố Minh Châu đứng trên ban công tầng hai phóng tầm mắt nhìn về phía
mặt hồ xanh biêng biếc ngay gần đó và những rừng cây nhấp nhô đằng xa, tự đáy
lòng không khỏi cảm khái: “Phương Phi Trì này, anh cũng biết hưởng thụ quá
nhỉ.”
“Em thích thì anh tặng em,” Phương Phi Trì khẽ cười, vẫn cái dáng điệu ngả ngớn
ấy, “Hoặc em về đây sống với anh, kiểu gì anh cũng chiều.”
“Đến nghỉ ngơi còn nghe được, nhưng mà cứ phải giải quyết xong mấy chuyện rắc
rối thì mới có hứng, anh thấy đúng không?” Cố Minh Châu lái sang chủ đề chính.
“Chỉ cần có liên quan tới em thì anh luôn sẵn hứng.” Phương Phi Trì làm bộ nhún
vai.
“Phi Trì, em thực lòng quan tâm tới anh. Mong anh đừng giở thái độ đó ra với
với em.” Cố Minh Châu nghiêm nghị nói.
“Vậy em về với anh đi, nếu tình trường được như ý thì anh chẳng ngại gì không
dâng Hồng Nghiệp cho bậc thánh nhân si tình Lương Phi Phàm đang lồng lộn kia
đâu.”
“Anh biết vì sao cậu ta phải lồng lộn lên không?” Cố Minh Châu đanh mặt, “Vì Cố
Yên mất tích, Lương Phi Phàm không tìm ra con bé nên cậu ta mới trút giận xuống
nhà anh. Có điều, Phương Diệc Thành mà bị Lương Phi Phàm hành chết thật thì kể
cả cậu ta có tìm được Cố Yên đi chăng nữa, con bé cũng chẳng đời nào chịu tha
thứ cho cậu ta.”
“Sao em không đi nói với Lương Phi Phàm ấy? Cứ bảo hắn thôi giở trò đi, há
chẳng dễ hơn việc bảo anh đi chống đối hắn?” Những ngón tay của Phương Phi Trì
không ngừng vẩy vẩy chiếc bật lửa, tai vẫn thờ ơ lắng nghe.
“Anh tưởng em chưa thử chắc?! Bây giờ Lương Phi Phàm mà tỉnh táo như bình
thường thì làm gì có chuyện bày lắm trò điên thế? Cậu ta cứ háo thắng kiểu này,
chỉ tổ về sau cả hai không chột thì cũng què! Thế nên anh không thể gác súng
đầu hàng được!”
Phương Phi Trì vẫn bông lơn bông phèng bảo, “ơ! Em không biết anh có biệt tài
một khi súng đã cương là phải vật mấy chục hiệp mới gục à?”
Cố Minh Châm hầm hầm vỗ bàn, “Phương Phi Trì!”
Thực ra, Phương Phi Trì rất thích nét mặt hằm hằm đáng yêu của cô, anh nhoẻn
cười dịu dàng, ánh mắt nhìn cô như đóng đinh, Cố Minh Châu thấy mất tự nhiên,
bèn chuyển sang quắc mắt với anh.
“Thôi được rồi, nghiêm túc vậy. Tóm lại em muốn nói gì?” Thôi cái vẻ cười cợt
nhơn nhơn của mình, Phương Phi Trì châm một điếu thuốc, “Vòng vo nãy giờ, rốt
cuộc em có tin tức tình báo gì muốn tiết lộ cho anh? Đá nhà em và Lương Phi
Phàm gia nhập phe đồng minh rồi à? Có phải em đang định nhắc anh phải cẩn thận
không?”
Cố Minh Châu kinh ngạc hói, “Anh nói thế là sao?!”
“Đừng nóng, anh đoán mò thôi. Mỗi lần có chuyện gì dính dáng đến Dung Lỗi là em
lại tỏ ra thẹn thùng, lúng ba lúng búng. Để anh đoán nhé, có phải Dung Lỗi đã
nói gì với em à, về anh đúng không?” Điếu thuốc ấy, Phương Phi Trì chẳng buồn
đưa lên môi mà cứ để nó tự cháy một đoạn, về sau anh búng tàn thuốc, môi thoáng
nụ cười nhạt.
“Anh ấy có chứng cứ liên quan đến việc anh rửa tiền.” Dù cô đã cố cắn chặt hai
hàm răng, nhưng câu nói ấy vẫn bật ra khỏi miệng, “Phi Trì, em không muốn thấy
cảnh anh và Dung Lỗi nảy sinh mâu thuẫn.”
“Vậy tức là em đã van xin cậu ta? Vì chuyện này? Vì anh?” Phương Phi Trì cười
kiểu khó hiểu.
Cố Minh Châu không gật đầu, song cũng chẳng lắc đầu. Cô đọc được ánh mắt anh,
mà cô nghĩ anh cũng hiểu ánh mắt mình. Bằng không, nụ cười sẽ chẳng nguội tắt
dần trên môi anh như thế.
Phương Phi Trì tránh mặt cô đã được một thời gian, bây giờ đôi bên nhìn thẳng
vào nhau thế này, đối với anh nói, giống như thể anh đang bị ngạt thở, anh đã ở
bên bờ vực của cái chết với một ngụm không khí ít ỏi sắp cạn kiệt - bấy lâu
vùng vẫy trong tuyệt vọng, giẫy giụa trong đớn đau, cuối cùng cũng được giải
thoát, vậy mà cô lại kéo giật anh lại, buộc anh phải trải qua cơn đớn đau ấy
một lần nữa.
Phương Phi Trì ngoảnh mặt đi nơi khác, ánh mắt trôi về phía xa xăm, “Em... toàn
lo bò trắng răng.”
“Những chứng cứ ấy,” Anh chỉ vào máy hủy giấy trên bàn làm việc, tuồng như phải
dùng hết sức mới thốt được lên lời, “Cách đây không lâu, toàn bộ đã bị bỏ vào
đó rồi.”
Hôm Trương Quỳnh hạ cánh xuống thành phố C, ngay buổi tối hôm đó, Phương Thị
Quốc và Diên đánh nhau một trân tơi bời hoa lá cành, Dung Lỗi cùng Phương Phi
Trì đều lo anh em nhà mình bị lép vế nên mới lóc cóc đi theo.
Trên bàn rượu, cả Phương Thị Quốc lẫn Diên đều kiệm lời đến đáng sợ, thế rồi
chẳng hiểu sự gì run rủi mà cả hai gã đàn ông cùng trở nên đồng cảm khi bàn đến
tính nóng nảy hay thói xốc nổi của Hải Đường và rồi say khướt lúc nào chẳng
hay.
Thấy sự tình đó, đương nhiên Dung Lỗi và Phương Phi Trì cũng chung một nỗi cảm
thông.
Phương Thị Quốc và Diên vẫn tiếp tục ôm vai bá cổ lai rai sang tăng hai. Còn
Phương Phi Trì, trải qua cả một buổi tối nhạt nhẽo, vừa dợm đứng dậy ra về thì
bị Dung Lỗi kéo ở lại.
Mấy phút sau, có người bước vào gởi Dung Lỗi một cái túi, Dung Lỗi không liếc
qua mà đưa luôn cho Phương Phi Trì, “Tôi chẳng phải bậc quân tử gì nhưng đã đưa
những thứ này cho anh rồi thì tôi đảm bảo sẽ không có ai lật lại vụ này nữa.
Nếu sai, anh cứ đến tìm tôi, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Trăm phần trăm là
Lương Phi Phàm sẽ gây chiến với nhà anh, từ xưa đến nay Trần Ngộ Bạch không bao
giờ khơi mào những trận chiến mà không nắm chắc phần thắng, cậu ta nói bóng nói
gió sẽ thu mua công ty nhà anh, bây giờ hẳn đã thâu tóm không ít cổ phần rồi.”
“Không khiến chú phải lo.” Phương Phi Trì dửng dưng nói.
Song Dung Lỗi cũng không hề vì thái độ lạnh nhạt của anh ta mà trở nên nao
núng, “Tôi có ít tiền, bao giờ cần thì cứ đến tìm tôi.” Phương Phi Trì nhướn
mắt, “Tại sao phải vậy?”
Dung Lỗi nghiêm sắc mặt, từ tốn nói một câu.
Câu nói ấy, kể từ lúc tỉnh dậy sau cơn say, anh làm đủ mọi cách mà không sao
xua được nó ra khỏi đầu.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ đó là một trong những thời khắc yếu đuối hiếm hoi trong
suốt cuộc đời anh.
Anh nhắm mắt thở dài, đoạn day huyệt thái dương, giọng nghèn nghẹn bảo: “Đích
thân Đá nhà em đưa anh, bao gồm cả bản chính và bản sao. Cậu ta nói, cậu ta đến
trả nợ hộ người phụ nữ của mình.” Không bởi khoan dung độ lượng, cũng chẳng
phải do tình thương mến thương gì, sở dĩ Dung Lỗi tha cho anh là vì anh đã từng
giúp Cố Minh Châu. Đành rằng có khả năng Dung Lỗi không vui vẻ gì, nhưng anh
vẫn tình nguyện giơ vai gánh vác bằng tất cả sức lực, chỉ bởi Cố Minh Châu là
người phụ nữ của anh.
Anh đến trả nợ hộ người phụ nữ của anh.
Câu nói ấy - Hiển nhiên khiến Cố Minh Châu không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Lãng mạn quá nhỉ?” Trầy trật lắm, Phương Phi Trì mới thốt được ra câu ấy. Nói
xong, anh chán chường ngả ra sau, tựa vào lưng ghế, “Thôi được rồi, không có
việc gì nữa thì em về đi.” Sự gắng gượng của anh sắp chạm ngưỡng đến nơi rồi.
Lúc này, lòng cô cũng dậy lên nỗi nhớ da diết chỉ muốn quay về ngay, “Có chắc
anh sẽ không buông xuôi Hồng Nghiệp không đấy?”
“Chưa rõ nữa, nếu Lương Phi Phàm vẫn muốn tiếp tục thu mua thì nói thật là cũng
có quan trọng gì với anh đâu.”
“Sao lại không quan trọng! Hồng Nghiệp là tâm huyết mấy năm nay của anh, huống
hồ Lương Phi Phàm cưỡng chế thu mua như thế nhất định cũng ảnh hưởng không nhỏ
đến việc quay vòng vốn của cậu ta. Rồi thì cả hai bên đều chịu thiệt chứ sao
nữa!”
Giọng nói gay gắt của cô làm Phương Phi Trì thêm khó chịu, anh buột miệng nói:
“Mặc kệ, nếu không phải vì em, thì ngày xưa anh đã chẳng lập nên Hồng Nghiệp.”
Lời vừa buột khỏi miệng, nắm tay Phương Phi Trì giấu dưới gầm bàn liền siết
mạnh thêm, khớp tay nổi màu trắng xanh. Vậy mà Cố Minh Châu vẫn vô tư nhìn anh,
không có vẻ gì là trốn tránh.
Tự nhiên Phương Phi Trì thấy bải hoải trong người, anh nhắm mắt thở dài, “Thôi,
em về đi, dịp khác mình nói tiếp.”
Cố Minh Châu chưa vội đi ngay, “Phi Trì, anh đừng thế nữa, không phải em không
biết những gì anh vừa nói. Mấy năm qua, dù anh giả vờ như không biết gì thì em
cũng không hề lợi dụng anh. Em yêu Dung Lỗi, em dám đảm bảo rằng, dù anh ấy có
thay đổi thế nào đi chăng nữa, hay kể cả anh ấy không còn trên đời này nữa thì
trọn đời này em vẫn chỉ yêu mình anh ấy mà thôi. Còn anh... bao năm qua... chắc
cũng chẳng cần em phải nói nhiều nữa. Phi Trì ạ, chúng ta không có chung cảm
nhận về tình yêu, thế nên em rất lấy làm tiếc, bây giờ em cũng chẳng biết phải
nói gì để an ủi anh nữa.”
Có lẽ cô là người ích kỷ, nhẫn tâm, máu lạnh, bộc trực nhưng cô chỉ cần một
tình yêu - thuần túy, cuồng nhiệt, thủy chung, không bao giờ nói câu hối hận.
Phương Phi Trì hít một hơi thật sâu rồi buông tiếng thở dài khe khẽ, “Ai thèm
yêu em, đàn bà các em đúng là rách việc. Hồi xưa, chính em là người xách súng
gí vào đầu anh, nằng nặc bảo anh phải giúp đỡ em, bây giờ lại giở cái bài “anh
nợ em” ra.” Anh nói nhẹ bẫng nhưng giọng lại run run.
“Không phải,” Cố Minh Châu dõng dạc trả lời anh bằng vẻ chân thành, “Anh không
hề nợ em. Hoặc lúc đầu đúng là em nghĩ thế thật, em luôn đinh ninh, sở dĩ nhà
em tán gia bại sản là tại bố anh, nên anh có nghĩa vụ phải giúp em. Nhưng từng
ấy năm trôi qua, em đã từng trải hơn và em cũng nghĩ thoáng hơn rồi. Chuyện năm
đó, một bên là công an một bên là trộm cướp, nhà em sai rõ rành rành. Anh đối
xử với em rất tốt, em biết, nhưng em không còn cách nào khác để đáp lại anh. Dù
vậy chúng ta vẫn là bạn, em mong anh sống vui vẻ thoải mái, em cũng mong có thể
giúp được anh trong khả năng của mình. Chỉ vậy mà thôi.”
Hiển nhiên khi nói ra những điều xuất phát từ tận thâm tâm, cô vẫn nói với dáng
vẻ bộc trực của mình.
Phương Phi Trì cúi đầu, nụ cười thoáng qua, chẳng kịp nhìn rõ vẻ mặt thế nào,
“Thôi được rồi, anh hiểu rồi.”
“Em yên tâm, anh sẽ nghĩ cách giữ Hồng Nghiệp.”
“Anh sẽ nghe theo em, Minh Châu ạ.”
Đã nói đến thế rồi, Cố Minh Châu cũng chẳng còn gì để nói nữa, đành lẳng lặng
ra về.
Phương Phi Trì từ từ mở mắt, tim anh nhói lên không sao kìm lại được.
Nhẽ nào đúng như những gì cô ấy nói - nhẽ nào không phải là yêu... ngay cả một
câu cũng không nỡ nói ra khỏi miệng, chỉ sợ tăng thêm gánh nặng cho cô ấy.
Thậm chí muốn bắt chước một ai đó, âm thầm ở bên bảo vệ mà cũng không dám, chỉ
sợ thiếu đi một tấm bia đỡ đạn sẽ khiến cô ấy thêm cô đơn.
Thậm chí vững dạ chờ đợi cũng không đành, sợ cô ấy thấy, cô ấy sẽ day dứt, sẽ
dao động, sẽ hối hận.
Minh Châu ạ, đây không phải là tình yêu thì là gì?
Phương Phi Trì tựa vào lưng ghế, ngây người nhìn lên trần nhà, ánh mắt đau đớn
đến nỗi dường như có thứ gì đó sắp trào ra.
Cánh cửa sau lưng hơi hé mở, Lộ Hân Nam bước ra, lặng lẽ bước tới bên cạnh anh.
Phương Phi Trì vẫn thảng thốt nhìn lên trời, bỗng nhiên, anh phá lên cười.
Lộ Hân Nam khom người, chậm rãi ôm người đàn ông đang đáu đáu ấy vào lòng.
“Em nghe thấy hết rồi à?”
“Lộ Lộ này, đề nghị trước kia của em, anh nghĩ kỹ rồi... anh đồng ý, chúng ta
cưới thôi, càng sớm càng tốt.”
Cánh tay Lộ Hân Nam cừng đờ trong chốc lát, kế đó cô cúi xuống thấp hơn, kéo
anh áp sát vào khuôn ngực mềm mại của mình.
“Được, chúng mình lấy nhau nhé. Anh yên tâm, em sẽ không bao giờ hối hận đâu,
mà em cũng đảm bảo, sau này anh cũng không bao giờ hối hận.”
Giọng cô dịu dàng song cũng hơi run run. Vẻ tê tái vẫn đọng trên gương mặt
Phương Phi Trì, trong đôi đồng tử đen lay láy hút hồn bao phụ nữ ấy, ngập tràn
nỗi đau của kẻ bị bỏ rơi.
Từ ngoại ô quay về nội thành, sau chục lượt vượt đèn đỏ thì chiếc Cayene bạc
cũng dừng xịch một cái dưới tầng trệt tòa nhà Hữu Dung. Tiếng bánh xe nghiến
xuống mặt đường rít lên âm thanh ghê rợn. Tay bảo vệ giật nảy mình vồn vã chạy
ra cửa đón. Nhưng khi cửa xe bên ghế lái bật mở, người bước xuống nào có phải
ông chủ của họ.
Cố Minh Châu nhảy phắt khỏi xe, quẳng lại chìa khóa cho đám bảo vệ rồi lao vọt
vào buồng thang máy, nhanh như một cơn lốc xoáy.
Hai nhân viên bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau và chiếc chìa khóa trong tay, chẳng thể
hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Cũng trong tình trạng ù ù cạc cạc tương tự, vừa để vợ sếp lao xồng xộc vào
phòng làm việc của sếp xong, cô thư ký mới sực nhớ ra phải thông bảo với cấp
trên qua đường dây nội bộ: “Thưa giám đốc, có giám đốc Cố đến ạ.”
Thư ký vừa dứt lời, Cố Minh Châu đã lù lù xuất hiện trong văn phòng. Mải nghệt
mặt nhìn một chiếc hộp nhỏ xíu trong lòng bàn tay, sự xuất hiện bất thình lình
của cô khiến anh thót tim, quýnh quáng nhét vội chiếc hộp vào ngăn kéo rồi đóng
sập lại, kèm theo một tiếng ái ui - thì ra ngón tay anh bị kẹp luôn trong đó.
“Sao sao, gì gì, có gì mà gấp thế?” Anh cẩn thận rút ngón tay ra, lông mày giật
tưng tưng, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ tỉnh bơ.
Cố Minh Châu thở hồng hộc, “Anh đưa đống chứng cứ kia cho Phương Phi Trì rồi à?
Sao không bảo em một câu?”
“Em đi gặp anh ta rồi à.” Anh khựng lại vài giây, theo sau đó là vẻ mặt đanh
sắc, “Anh nhớ hình như có ai đó từng thề thốt rằng, mình và Phương Phi Trì
chẳng mắc mớ gì đến nhau cả. Giả sử muốn gặp riêng anh ta thì phải được sự đồng
ý của anh trước đã.”
Cố Minh Châu bặm môi, mắt nhìn như đóng đinh vào mặt anh, tầm một lúc sau, nét
mặt chợt tươi hẳn lên. Thấy cô cười, Dung Lỗi ù ù cạc cạc chẳng hiểu ra làm
sao, đoạn cầm chiếc bút máy lên, lạnh lùng nhìn cô rồi chốt hạ bằng một cái
lườm.
Hai cánh tay cô chống xuống mép bàn, người rướn về phía trước, “Này, ghen hả?”
Khóe môi anh giật giật, “Em... ra ngoài mau! Đồ điên!”
“Không ra đấy!” Cố Minh Châu vẫn bình chân như vại, cặp mắt sáng rỡ, “Em đến
đây không phải để hạch sách anh. Mới rồi ở chỗ Phương Phi Trì, em nghe được một
câu của anh, làm em phải tức tốc đến đây gặp anh ngay.”
Trong lòng Dung Lỗi thừa hiểu nhưng bề ngoài vẫn sắm vẻ ngơ ngáo không tin. Ném
cho cô một cái lườm, anh rút một bản bảo cáo ra xem, tiện thể cũng bơ cô luôn.
“Từ lúc gặp lại nhau, em đã biết đời này kiếp này anh mãi thuộc về em, dù rằng
lúc đó bên cạnh em chỉ có duy nhất con của chúng mình.
“Sau này xảy ra nhiều chuyện, tuy nhiều lần anh rung động trước em, thậm chí
anh từng nói anh yêu em, nhưng lúc nào em cũng canh cánh trong lòng một ý
nghĩ... em nghĩ hai ta giống nhau, hoặc do nhớ nhung hoặc bởi hai chữ trách
nhiệm, biết đâu là vì quá mệt mỏi để làm lại từ đầu.”
“Em xin lỗi anh, em là người phụ nữ hẹp hòi tục tằn như thế đấy, cho đến tận
lúc này, khi anh mạnh dạn giúp em trả món nợ ân tình kia, em mới dám tin chắc
rằng anh thật lòng yêu em.”
Trong căn phòng lặng ngắt như tờ, Cố Minh Châu giãi bày lòng mình, Dung Lỗi vẫn
ngồi im bất động.
Ở khoảng cách gần này, càng nhìn càng thấy anh đáng yêu, Cố Minh Châu dịu giọng
nói, “Sao trước đây anh không nói với em?”
“À cái thói này hình như học được từ ai đó.” Dung Lỗi quẳng cái bút xuống bàn,
mặt mũi xầm xì như đeo đá, lại bắt đầu làm mình làm mẩy rồi đây.
“Ờ, cũng phải, anh cố tình giấu em, muốn em nếm trải cảnh đời giống anh trước
đây chứ gì? Muốn báo thù hả?” Cố Minh Châu khích anh.
Dung Lỗi sa sầm mặt mày, nom rõ đáng sợ, “Em, biến ra ngoài mau!”
Cố Minh Châu chỉ tủm tỉm nhìn anh.
Trong bụng Dung Lỗi giận lắm, ngón tay giần giật đau nhói, song chẳng làm gì
được cô, chỉ còn nước hậm hực lôi tài liệu ra xem. Cứ đọc được mấy dòng, anh
lại ngước lên, gườm cô một cái. Rồi lại chúi đầu đọc thêm mấy dòng nữa, tiếp
tục ngẩng lên, tiếp tục gườm gườm.
Thành phố C đã bước qua mùa đông giá rét, làn gió hiu hiu ùa qua ô cửa sổ không
khép làm đung đưa tấm rèm, căn phòng phảng phất một mùi hương dịu ngọt nào đó
không rõ tên.
Bởi dáng vẻ cúi đầu ấy mà chiếc cổ thon dài của cô nghiêng nghiêng một góc rất
đẹp. Chiếc cằm ấy nhỏ xinh, chỉ cần ba ngón tay là thừa sức nắm chặt; lại còn
cánh môi mềm mại, lúc cắn mút ắt hẳn phải tuyệt vời lắm; và cả sống mũi thắng
tắp, cái cảm giác mát rượi khi lướt bờ môi lên đó mới thật thích làm sao; khóe
mắt cong cong khi cười... mãi đến khi đôi mắt lúng liếng như cười của cô nhìn
thẳng vào anh, Dung Lỗi mới giật mình nhận ra mình đang chăm chăm nhìn cô bằng ánh
mắt đắm đuối si mê.
“E hèm.” Dung Lỗi lúng túng đưa nắm tay lên ngang miệng, đằng hắng một tiếng.
Anh tránh sang một bên, Cố Minh Châu lại vòng qua, bước đến gần anh, miết lên
cơ thể anh mấy cái rồi ngả hẳn vào lòng gã đàn ông hay hờn dỗi này.
Cô bám dính lấy anh, vòng tay qua cổ, giọng ngọt lịm: “Cấm không được dỗi đấy
nhé... em chẳng có ý gì đâu. Em chưa bao giờ ngờ tới việc anh sẽ tha cho Phương
Phi Trì chỉ vì em. Đá này... có lẽ bởi em đã chịu lép vế quá lâu, thế nên bỗng
chốc được anh tâng lên tận trời, em thấy chưa quen cho lắm.”
Dung Lỗi hừ một tiếng, ánh mắt vẫn dửng dưng đặt vào đống giấy tờ đang cầm trên
tay.
Khóe môi Cố Minh Châu cong lên, cô đưa tay xoay ngược bản bảo cáo trên tay anh
lại: “Cầm ngược rồi này!”
Nói đoạn, cô liền mím môi nín cười, cậu cả nhà họ Dung giận quá hóa thẹn, bèn
quẳng đống giấy tờ xuống, đứng bật dậy. Cố Minh Châu vội vã ôm ghì lấy anh:
“Chúng mình đi đăng ký đi, ngay và luôn!”
Chiếc đồng hồ cây dạng cố đang đứng lặng lẽ trong văn phòng vang lên từng tiếng
tích tắc khe khẽ.
Cố Minh Châu ngả vào lòng anh, hơi thở ấm áp vờn quanh cằm anh. Dung Lỗi cúi
xuống nhìn cô - anh thấy bóng mình phản chiếu trong đôi đồng tử dịu dàng hiền
hòa ấy, trải qua tám năm sóng gió, nụ cười vẫn rực rỡ tựa như lần đầu tiên họ
gặp gỡ.
Ai đó bỗng thấy cuộc đời sao mà mỹ mãn quá.
“Cố Minh Châu,” Hồi lâu sau, anh cúi xuống áp môi mình lên môi cô, gặm lấy gặm
để, chứng tỏ anh đã đầu hàng, “Em đúng là cái đồ... đáng ghét!”
Lòng bàn tay anh nóng ran, mơn man trên bờ eo. Cố Minh Châu rên lên, đưa nhẹ
đầu lưỡi ra đón lấy hơi thở nóng bỏng của anh, họ cùng nhau chia ngọt, sẻ bùi.
“Thưa giám đốc Dung, đến giờ cậu nhà tan học rồi ạ.” Trong phòng không có tiếng
người đáp lại, thư ký bèn gõ cửa mấy lần liền.
Dung Lỗi đành ghìm ham muốn của mình lại. Anh cắn vào đôi môi mọng đỏ ướt át ấy
một phát, rồi chỉnh lại áo quần cho cô. Cố Minh Châu đắm đuối hôn trả anh thế
rồi hai người lại bắt đầu quấn quýt lấy nhau.
Phải mất một lúc lâu sau mới thấy cả hai ló mặt ra khỏi văn phòng.
“Cô gọi điện về nhà bảo tôi có việc đột xuất không đón Dung Dịch được.”
Dung Lỗi gõ xuống bàn thư ký, mỉm cười dặn dò. Tay Cố Minh Châu bị anh giữ rịt,
chỉ biết nín lặng đứng cạnh bên.
Đã bao giờ bạn từng thử kéo tay một người mà bạn muốn lấy làm chồng, hoặc lấy
làm vợ, hai người chạy băng băng trên con phố tấp nập nhất trong thành phố
chưa?
Lần sau hãy thử xem sao nhé!
Đó là một cảm giác... tưởng chừng như chỉ một giây sau bạn sẽ hóa thành cánh
bướm tung bay theo anh ấy.
Trong làn gió hiu hiu, gương mặt của anh như chao đảo theo từng bước chạy vun
vút, mờ mờ ảo ảo. Thế nhưng trái tim cô vẫn mường tượng được ra từng nét cười
nơi anh.
Nhờ Dung Lỗi đã gọi điện đánh tiếng trước, nên khi bọn họ tới nơi, khâu đăng ký
tiến hành rất nhanh chóng thuận lợi.
Ánh đèn flash lóe lên, thợ chụp ảnh tươi cười hô “Xong rồi”. Anh quay phắt
sang, tranh thủ lúc cô không để ý hôn trộm lên má cô một cái. Cố Minh Châu dở
khóc dở cười với cái kiểu hôn hít xốc nổi ấy, cô bèn quắc mắt với anh nhưng nơi
khóe mắt đã hoen ướt.
Ra khỏi ủy ban, tay phải anh nắm tay trái cô, hai quyến sổ đỏ chói giống y
chang nhau cùng xuất hiện trên tay trái anh và tay phải cô.
Đi bộ được một đoạn dài, sắc trời đã tối hẳn. Bất ngờ, ngọn đèn đường mà bọn họ
vừa lướt qua bỗng sáng bừng lên. Thế rồi ngọn đèn trước mặt hai người cũng rực
sáng. Một ngọn rồi hai ngọn... Hai người cùng dừng bước, lẳng lặng dõi theo
từng ngọn đèn nối đuôi nhau bừng lên rực rỡ. Trong khoảnh khoắc chỉ vỏn vẹn có
hai giây ấy, như thể vừa có một ngôi sao băng lướt xoẹt qua.
Siết chặt tay cô, Dung Lỗi quay sang nhìn cô, Cố Minh Châu mỉm cười đáp lại
anh, “Đẹp quá anh nhỉ.”
Anh cũng nhoẻn cười, đoạn đút cuốn sổ vào túi áo khoác, cái mím môi của anh
thoáng vẻ căng thẳng, ánh mắt nhìn xoáy vào cô.
Cố Minh Châu thấy khó hiểu, cô ngó xuống mình rồi lại nhìn sang anh, “Sao thế?”
Đôi chân mày nhăn lại, tay trái Dung Lỗi thọc trong túi áo, nắm chặt thứ gì đó
khiến cả cánh tay phải gồng lên. Cuối cùng, anh hạ quyết tâm, từ từ rút tay ra
khỏi túi áo.
Vô số lần, bàn tay ấy từng dắt dìu cô, từng cấu véo cô, từng vuốt ve cô, từng
cưng nựng cô, giờ đây bàn tay ấy đang từ từ chìa ra trước mặc cô. Anh ngửa lòng
bàn tay hướng lên trên, một chiếc hộp hình vuông nhỏ nhắn xinh xắn nằm gọn
trong lòng bàn tay.
Chiếc hộp với lớp hoa văn cầu kỳ, lấp lánh ánh bạc phủ trên nền nhung màu xanh
lam, nhìn thật quý phái và trang nhã. Những chiếc hộp nhỏ nhắn mà tinh xảo kiểu
này chỉ dành riêng cho một món nữ trang đặc biệt thôi.
Buổi chiều, cô lao xồng xộc vào phòng làm việc của anh, lúc đó anh đang ngẩn
ngơ ngắm nghía thứ gì đó, thấy cô vào mới giật mình luống cuống giấu đi - cô
chỉ loáng thoáng thấy một vật nho nhỏ màu xanh biếc lướt qua rất nhanh, bây giờ
ngẫm lại, thì ra anh thích cái kiểu kín đáo mà kỳ cục như thế.
Lần đầu tiên trong cuộc đời; giữa dòng người qua lại ngược xuôi như mắc cửi, Cố
Minh Châu thấy nước mắt mình bỗng giàn giụa như một cơn mưa dữ đột ngột giội
xuống ngay giữa đường giữa chợ.
Những giọt nước mắt tí ta tí tách tuôn rơi, đáp xuống ngón tay anh; lúc nóng
rẫy lúc lại mát rượi.
Người đi đường tò mò, xúm lại đứng xem, song Dung Lỗi vẫn chẳng hề hay biết.
Bởi lúc này, trong mắt anh chỉ đong đầy hình ảnh của cô.
“Chúng mình quen nhau đã mười năm. Trong mười năm qua, chúng ta từng yêu nhau,
từng chia tay, từng xuất ngoại, rồi lại quay về, anh đã trải qua không biết bao
nhiêu là chuyện, gặp gỡ không biết bao nhiêu là người nhưng từ đầu chí cuối,
anh chỉ có một tình yêu duy nhất trao cho em. Cố Minh Châu, bất kể trong mười
năm qua, em chiếm cứ bao nhiêu nỗi buồn trong anh, nhưng chưa bao giờ anh thôi
nghĩ về em dẫu chỉ một giây và cũng chưa bao giờ hết yêu em dù chỉ trong chốc
lát.”
“Anh không biết quãng đời về sau, chúng mình sẽ ra sao, anh không dám chắc liệu
chăng chúng mình sẽ sống hạnh phúc cả đời, nhưng anh xin thề, anh sẽ cố gắng
hết sức có thể, để trao em tất cả những gì em muốn.”
“Cố Minh Châu, em lấy anh nhé?”
Thong thả nói xong cả một đoạn dài, tuy vẫn thấy nụ cười tươi trên khuôn mặt
anh nhưng sao giọng lại nghẹn ngào.
Sắc đêm lả lướt sà xuống, trong cặp mắt sánh nước của anh, yêu thương sáng bừng
lên tựa như viên kim cương lộng lẫy nằm gọn lỏn trong chiếc hộp được mở sẵn
trên tay.
Cố Minh Châu cắn chặt mu bàn tay, không nén được rưng rưng. Cô gật đầu quả
quyết trong một tràng giục giã “Đồng ý đi! Đồng ý đi!” của đám đông xung quanh.
Ngay cả nước mũi cũng đua nhau chảy ròng ròng không sao nén được, cô quệt lấy
quệt để nhưng càng quệt càng nhiều, thế rồi cô sà vào lòng anh, khóc nức nở,
quệt toàn bộ cái đống ấy vào ngực anh. Tay anh vuốt dọc theo mái tóc dài, những
nụ hôn trìu mến tới tấp rơi trên đỉnh đầu cô.
Tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, những lời tấm tắc đầy ngưỡng mộ của chị em phụ nữ
- một cảnh thật quá đỗi bình thường.
Hai người một nam một nữ, trên tay còn cầm nguyên giấy chứng nhận kết hôn, thế
mà còn bày đặt cầu hôn, rõ buồn cười làm sao.
Khuôn mặt nhòe nhoẹt phấn son trông rợn người như một xác chết biết đi, không
hoa cũng chẳng nến, không màn quỳ gối mà cũng chẳng bữa tối lung linh ánh nến,
chẳng bởi đâu ra lãng mạn.
Thế mà vòng ôm siết chặt đầy ấm áp của người đàn ông có khuôn mặt hiền lành
tuấn tú ấy cùng tiếng thủ thỉ tràn ngập trìu mến yêu thương của anh lại khiến
người ta phải rưng rưng. Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ công chúa lớn nhà ta có
cảm nhận rõ ràng về hạnh phúc được bằng lúc này.