Về đến nhà, kiểm tra điện thoại thì ngoài những tin nhắn rác lại có một tin nhắn khác, số không quen nhưng nội dung thì làm cho cô phải giật mình, mồ hôi trên trán ướt đẫm...
-"Chào em, Ngọc Nhiên. Đừng bất ngờ quá vì việc biết số điện thoại của em đối với tôi rất dễ dàng."
-"Mau ra mở cửa đi, tôi rất muốn gặp em."
Ngọc Nhiên vô cùng lo lắng, chẳng biết làm thế nào mà ông ta lại biết được nhiều điều từ cô như vậy. Quả thật, ông ta biết cô đã có chồng nhưng tại sao vẫn muốn làm chuyện xấu với cô thế chứ?
Cố trấn tỉnh mình thật nhẹ nhàng, xem như vẫn chưa nhận được tin nhắn nhưng mỗi một lúc trong tim cô lại cứ nhói lên không biết là vì lý do nào?
Vài phút sau, ở bên ngoài lại có tiếng chuông báo. Nhìn ra cửa, đúng là ông ta, cô phải làm sao? Nhưng nếu cô không gặp thì cũng sẽ có vú ra mở cổng giúp, đành phải chịu đối mặt một lần để giải quyết tất cả.
Cô nhanh chóng chạy xuống tầng, may mà không có vú ở nhà nên cô cũng an tâm hơn.
Mở cửa...
Đúng là ông Bách.
-"Ông muốn gì?"
-"Không định mời tôi vào nhà sao?"
-"Xin lỗi, hôm nay chồng tôi không có ở nhà nên tôi cũng không thể tiếp ông được."
-"Hay, hay lắm... Đừng đùa nữa, tôi và chồng cô có rất nhiều mối hợp tác với nhau, cô nên suy nghĩ kĩ trước khi..."
Nghe ông ta nói vậy, cô cũng sợ cho anh nên đành phải nhẹ dạ mà mời ông ta vào.
Trà đã được pha sẵn, cô rót một tách mời ông ấy, trong lúc đó cô không thể nào dễ chịu được khi mà ông ta cứ nhìn thẳng vào những nơi gợi cảm của mình.
-"Mời ông..."
Tay cô đưa nhưng rất run, tới được ông ta, cô liền rút tay mình lại vì cô rất ám ảnh chuyện ngày hôm đó với ông ta.
-"Chuyện hôm đó... Chắc em còn nhớ?"
Ông ta chỉ nói như vậy khi thấy cô không nhìn mình rồi cười thật lớn khiến cho cô chẳng biết làm gì thêm nữa.
-"Tôi... Tôi..."
-"Phải giải quyết chuyện đó như thế nào đây? Chà chà, hôm đó tôi hơi bị đau đấy!"
-"Chuyện đó, không phải ông đã..."
-"Phải nói thế nào đây? Hôm đó tôi chỉ muốn đến hỏi thăm em thôi mà, chưa làm hại gì đến em cả, không ngờ em lại phản ứng mạnh thế, người đẹp à!"
-"Ông..."
Cô chỉ biết im lặng ngồi trên ghế sofa, tìm cách để mình được thoát khỏi trong tình trạng này.
Đồng hồ điểm đúng 5 giờ chiều, có tiếng xe ở bên ngoài cổng, cô liền ra ngoài mở cửa.
Thì ra là anh về, lòng cô rất đổi an tâm, mong anh có thể giải quyết được mọi chuyện.
-"Xe ai thế?"
-"Là của chú Bách. Em chờ anh lâu quá nên tiếp trước, đợi anh về."
Anh gật đầu rồi vội bước vào nhà.
-"Chào chú! Mình còn phải bàn giao về việc gì sao?"
Ông ta chỉ cười rồi nhẹ nhàng nói.
-"À, hôm nay chỉ muốn sang đây nói về một số tài liệu thôi. Nhà cậu cũng đẹp đấy..."
Ánh mắt ông ta cũng không ngừng nhìn về phía cô.
Sau khi trao đổi công việc xong thì cô đưa ông ta ra cổng.
-"Em hãy nhớ rõ chuyện hôm đó nhé, tôi sẽ vẫn đến đây."
Nói rồi, ông ta liền vào xe rồi về mất làm cho cô như muốn đứng hình đi.
...
-"Hôm nay là đến ngày tái khám rồi, em vào thay đồ đi. À, mặc bộ váy này, anh vừa ghé qua siêu thị mua cho em."
Anh cười nhẹ rồi vuốt ve mái tóc của cô thật nhẹ nhàng làm cho cô vô cùng dễ chịu.
-"Anh chu đáo quá đấy."
-"Chỉ cần em vui, làm gì anh cũng có thể làm được."
Nghe anh nói xong, cô chỉ biết cười trong hạnh phúc...
-"Em vào thay đi, anh qua phòng con một tí."
Cô gật đầu.
...
Đến bệnh viện, sau khi khám tổng quát xong thì cô được đưa đi xét nghiệm máu, tất cả đều được bình thường nên cô ra về rất sớm.
Đi lanh lanh quanh trong công viên cùng anh và con, cô vui lắm khi mình đã được nhận một hạnh phúc thật sự, một hạnh phúc mà cô luôn từng mong thì nó cũng đã đến với cô.
Một chiếc lăn đưa một người phụ nữ, hình dáng quen thuộc khiến cô phải dừng chân. Đó là Lục Nhi?
-"Cô ấy là Ngọc Nhiên."
-"Chính cô ấy đã cướp đứa con của chúng ta."
-"A... Anh..."
Lục Nhi vừa nói vừa khó chịu, vì những hình ảnh ấy, trong đầu của cô cứ như đang hiện lại rõ sau khi được phẫu thuật não thành công.
-"CHÍNH CÔ TA ĐÃ GIẾT CHẾT ĐỨA CON CỦA EM."
Lục Nhi hét lên trong vô thức làm Vũ Anh cũng hiểu được vài chi tiết trong câu chuyện này. Thì ra, người phụ nữ đi ngang qua anh và Lục Nhi lúc nãy lại là Ngọc Nhiên.
-"Có lẽ là không phải đâu, chúng ta đi thôi."
Vũ Anh giả vờ tránh đi cho Lục Nhi yên tĩnh lại rồi đưa cô vào phòng hồi sức.