“Công ty TNHH Dịch vụ ô tô gia đình…… À tôi muốn hỏi, cô là ai vậy?”
“Thành thật một chút!” Cảnh sát ngồi bên cạnh Lưu Hà vỗ mạnh xuống bàn: “Hỏi anh cái gì thì trả lời cái đó, không hỏi thì anh đừng nói chuyện!”
“Này không đúng, cô là cảnh sát sao? Không thì cô có quyền gì mà thẩm vấn tôi?” Đúng như cảnh sát nói, Lý Kiến Quân rõ ràng là người đứng đầu, từ bề ngoài của hắn là có thể nhìn ra điều này, khuôn mặt có chút sắc nhọn, dáng người gầy gò, phẩm vị về trang phục kém, người 38 tuổi, còn mặc áo sơ mi màu tím lòe loẹt, quần bó sát lấy chân, dây chuyền vàng, giày mũi nhọn, dưới bộ tóc dài bóng nhẫy là một vệt hình xăm sáng, một đường uốn lượn từ cổ họng đến trước ngực, thấp thoáng có thể nhìn ra như là hình con rồng. Lưu Hà lật lại tư liệu —— trước đây chưa từng ngồi tù, nhưng có vẻ rất tự tin trả lời cảnh sát: “Tôi muốn gặp luật sư, không có luật sư đi cùng, tôi từ chối thẩm vấn!”
“Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, nước ta không có quy định này.” Cảnh sát đi thẩm vấn cùng Lưu Hà cũng hơi bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu vẫn rất kiên định như cũ: “Anh đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, tôi nói cho anh biết, Lý Kiến Quân, chứng cứ phạm tội của anh đã vô cùng rõ ràng, ngoan cố chống đối, thậm chí mức án cao nhất, anh đừng hi vọng ngồi 20 năm tù.”
Lý Kiến Quân hơi ủ rũ một chút, nhưng biểu tình vẫn tỏ ra tự tin như cũ, con ngươi hắn đảo vài lần, như là liếc mắt cười nhạo cảnh sát, lại chuyển qua đánh giá Lưu Hà. Lưu Hà hơi hơi mỉm cười với hắn, quan sát phản ứng Lý Kiến Quân —— đối mặt với một cô gái xinh đẹp tươi cười đầy thiện ý, vẻ mặt của hắn không hề hòa hoãn, ngược lại cảnh giác híp mắt thành một đường.
Cô không cho rằng ngang ngược, tiếp tục hỏi: “Đã kết hôn chưa?”
“Kết hôn.”
“Có con chưa, mấy tuổi rồi?”
“Một con gái, 13 tuổi.”
“Con gái à, không hi vọng sinh một đứa con trai?”
“Không có tiền, sinh nuôi không nổi.”
“Không đến mức đó” Lưu Hà làm ra vẻ nghiên cứu tư liệu: “Anh ở thành phố S có vài căn nhà, điều kiện kinh tế không tồi nha.”
“Cũng là thời đại nào rồi, sinh con trai hay con gái đều giống nhau” Lý Kiến Quân có chút nôn nóng: “Cô cảnh sát, chuyện này và vụ án có liên quan sao?”
“Ít nói nhảm! Hỏi cái gì anh trả lời cái đó!” Cảnh sát chính thức khống chế hoàn cảnh đúng lúc.
“Thường ngày rất thích đọc sách phải không?” Lưu Hà không để ý tới sự chống đối của Lý Kiến Quân, thản nhiên nói: “Tôi thấy anh giống người làm công tác văn hoá.”
“Tôi?” Lý Kiến Quân chỉ chỉ chính mình, động tác khoa trương, vẻ mặt không thể tưởng tượng: “Tôi giống người làm công tác văn hoá? Cô cảnh sát, cô đùa tôi sao? Tôi giống người làm công tác văn hoá? Cô thấy cách ăn mặc này của tôi, hình xăm này của tôi, giống người làm công tác văn hoá sao?”
“Vậy anh cảm thấy anh giống cái loại người nào? Nhân tiện, hoa văn của hình xăm này là cái gì?”
“Tì hưu(*) —— tôi thuận tiện…… trên đường làm ăn!”
(*)Tì hưu: là linh vật gần giống kỳ lân và thường được thờ phụng với ngụ ý mang tới tài lộc bình an cho người sở hữu chúng.
“Cái loại đàn ông đeo dây chuyền vàng này đúng không, trên đường làm ăn, uống chút rượu, có tiền bao mấy cái cô bồ nhí…… có bồ nhí sao?”
“Có vài người, cái này không phạm pháp đồng chí cảnh sát?”
“Tôi đồng ý chuyện tình cảm là không phạm pháp.” Lưu Hà nói: “Tình cảm vợ chồng anh không được tốt? Cô ấy biết anh ở bên ngoài trăng hoa không?”
“Cô ấy cầm tiền là được, quản nhiều như vậy, một phụ nữ quê mùa để ý gì có bồ nhí hay không.” Lý Kiến Quân cười giễu, hắn thậm chí có chút khinh thường —— đến bây giờ mới thôi, Lưu Hà hỏi đều là những vấn đề không liên quan, lại còn tuyệt nhiên không hỏi đến trọng điểm, điều này làm cho hắn dần dần mà buông lỏng cảnh giác.
Lưu Hà cười cười, cúi người lấy ra mấy tấm ảnh từ hồ sơ vụ án: “Đây là bất động sản anh đứng tên sao?”
Lý Kiến Quân nhìn kỹ mấy tấm ảnh: “Đúng —— sao, còn muốn chụp phòng của tôi hả?”
Lưu Hà không nghe: “Tấm này là ——”
Cô chỉ tay xoay quanh ở trên toàn bộ tấm ảnh, Lý Kiến Quân nói: “Nhà ở đường Nhạn Đãng, nơi ở chính của tôi.”
“Đây là ——”
“Nhà cũ ở đường Hành Sơn, cho thuê.”
Sau đó lần lượt kể ra bốn căn nhà, Lưu Hà xếp ảnh lại: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
“A?” Lý Kiến Quân hết sức ngạc nhiên, cảnh sát cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì, quay đầu quát Lý Kiến Quân: “A cái gì, hôm nay đến đây trước, ngày mai tiếp tục!”
Thật ra ngày mai cũng không cần phải tiếp tục, Lưu Hà cười cười, không nói gì nữa, đứng dậy đi vòng qua phòng thẩm vấn đến phòng kín sau lưng.
Cùng lúc đó ở sau mặt kính đã có vài người tụ tập, ngoại trừ Liên Cảnh Vân đều là sắc mặt khác nhau, vẻ mặt có chút nói không ra thống khổ.
“Toàn bộ tổ chuyên án đều ở đây?” Lưu Hà hỏi.
“Mục tiêu chỉ có 20 vạn, tổ chuyên án gì chứ?” Liên Cảnh Vân không nói gì, viên cảnh sát trẻ thẩm vấn vừa rồi la lên, khuôn mặt mụn trứng cá đến mức đỏ bừng —— nói trở lại, tập trung ở phía sau đây đều là mấy cảnh sát rất trẻ, nhìn số hiệu cảnh sát giao thông, hệ thống cảnh sát hình sự đều có, hẳn là nhóm bạn của Liên Cảnh Vân “Nói ra điểm đột phá có thể khiến tôi xem trọng——”
Mụn trứng cá vừa nói, vừa nghi ngờ nhìn Liên Cảnh Vân, nghi vấn không nói cũng biết: Mới ban nãy hỏi mấy câu việc riêng tư, có thể có đột phá gì được đây? Đây là vũ khí bí mật mà cậu khoe sao?
Được rồì, cái vũ khí bí mật này, là tự Lưu Hà thêm vào, nhưng với tính cách Liên Cảnh Vân mà nói, cũng rất có khả năng sẽ thổi phồng cô như vậy. Lưu Hà nhìn một vòng quanh phòng, ánh mắt dừng lại trên người Liên Cảnh Vân, chờ anh trả lời.
Liên Cảnh Vân gật gật đầu: “Đúng vậy, hầu hết đều ở đây, đều là người một nhà, em có thu hoạch gì nói đi.”
“Muốn biết kết luận hay là muốn biết quá trình?” Lưu Hà hỏi.
“Kết luận, kết luận.” Mụn trứng cá vội vã trả lời thay giúp Liên Cảnh Vân.
“Kết luận chính là, hắn có sổ sách giấu ở căn hộ nhỏ trên đường Hạ Dương, Thanh Phố, hẳn là ở góc Đông Nam phòng ngủ chính, các anh có thể tìm dưới sàn nhà gần tủ quần áo, nơi để đồ dùng trong nhà có hai lớp tường…những chỗ như thế.” Lưu Hà nói: “Sổ sách này của hắn đủ để các anh tìm ra liên lạc với ông trùm đằng sau, nếu liên hệ không được, thì nhất định là tổ chức quá nghiêm mật, hắn không có cách nào qua lại trực tiếp với ông trùm, nhưng người kia cũng sẽ nói cho hắn có thể liên lạc đến tầng tối cao của tổ chức. Nếu theo như lời các anh nói, hắn tiếp nhận khoảng 70% vụ án lừa bảo hiểm ở Thanh Phố, cái sổ sách hẳn là một cái bước đột phá mạnh mẽ…… Ít nhất, tôi cho là như thế, các anh nghĩ sao?”
Trong phòng một khoảng yên tĩnh, ba bốn cảnh sát trẻ trên mặt đều hiện ra kinh ngạc lớn, Mụn trứng cá phản ứng khoa trương nhất, miệng mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà. Trên mặt Liên Cảnh Vân hiện ra tươi cười kiêu ngạo, trước tiên anh đẩy mụn trứng cá: “Cậu mau tìm xem, có thứ này hay không ——”
Lại ôn tồn mà nhìn Lưu Hà, đẩy đẩy khuỷu tay cô, năn nỉ mà lại khoe khoang: “Giải thích rõ hơn đi mà.”
Mụn trứng cá bị đẩy đến gần cửa lại xoay lại, hai mắt trừng như bóng đèn, giống như chờ kết cục phim truyền hình, đợi không được không sẽ không rời cửa này một bước.
Lưu Hà bất đắc dĩ mà liếc mắt Liên Cảnh Vân một cái, Liên Cảnh Vân tươi cười thân thiết, chắp tay làm khẩn cầu, cô bất đắc dĩ mà nói một hơi, bưng ly nước lên—— trống không, năm sáu người tranh nhau rót nước cho cô —— nhuận nhuận cổ họng.
“Tôi sẽ nói theo trình tự thời gian đi……”
“Sau khi vào, đầu tiên tôi quan sát chính là tướng mạo Lý Kiến Quân —— các anh nói là siêu hình cũng được, ở hoàn cảnh thẩm vấn, nhìn độ chính xác có thể là ứng dụng bổ sung của tâm lý học, đương nhiên, đây là cách nhìn cá nhân tôi…… Nhìn kỹ khuôn mặt Lý Kiến Quân, nếp nhăn trên trán hắn rất sâu, trên vầng trán khắc sâu chữ xuyên (川), điều này chứng minh người này đang suy nghĩ, dưới hoàn cảnh áp lực lâu…… Cũng chính là áp lực tâm lý lớn, nếp nhăn nơi khoé mắt sâu —— nếp nhăn nơi khoé mắt có rất nhiều nguyên nhân, biểu tình phong phú, dễ cười dễ khóc, thích tùy ý ghi chép mơ màng, đây đều có khả năng là do Lý Kiến Quân chịu áp lực tâm lý lớn, cười nhiều có thể giải tỏa, lúc sau trong khi dò hỏi tôi chú ý tới hắn thích híp mắt nhìn đồ vật, nói ví dụ như, xem ảnh chụp —— cho nên có thể bước đầu kết luận nếp nhăn nơi khóe mắt hắn có liên quan đến đọc, xem ảnh, thích đọc sách, xem TV, từ cách nói chuyện của hắn cũng có thể nghe ra điểm này, hắn nói ‘thẩm vấn’, không phải đơn giản ‘thẩm’, dùng ‘cùng đi’, biết ‘Tì Hưu’, không phải đọc thành ‘trừ tà’, hoặc là càng thường thấy đọc nhầm thành ‘giày da’, những khía cạnh này đều chứng minh hắn có trình độ văn hóa tương đối cao.”
“Biết mời luật sư, biết thường thức pháp luật Âu Mĩ, đây chứng minh hắn ít nhất thích xem phim Hongkong, hoặc là cao hơn một bước, xem phim Mỹ, một điểm càng quan trọng, xuất thân từ nông thôn, chỉ có trình độ văn hóa trung học cơ sở mà nói thì là thợ sửa xe kiêm tài xế đâm xe, nữa là hắn cũng không trọng nam khinh nữ, có thể thấy khi hắn nói ‘sinh con trai hay con gái đều giống nhau’ không có bất cứ cảm giác mất mát nào, một chút biểu tình có thể chứng minh hắn không nói dối, không che dấu tình cảm nội tâm, từ trên tư tưởng, Lý Kiến Quân đã hoàn toàn thoát khỏi văn hóa nông thôn, hắn yêu thích hệ thống tri thức, ý thức, đều có đầy khí chất thành thị, thậm chí có thể nói là quen thân với một thế hệ trẻ hơn anh ta, một thế hệ được tiếp nhận nền giáo dục cao hơn, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở hắn đã bước vào xã hội ngay, từ tư liệu thấy không có dấu hiệu giáo dục lại, lấy hoàn cảnh công việc của hắn mà nói, rất khó gặp được đồng nghiệp phẩm vị cao, điều này chứng minh Lý Kiến Quân tiếp thu tri thức rất tốt, sẵn sàng cải thiện bản thân, nói một cách đơn giản, trong lòng người này, yêu thích việc suy nghĩ, có thẩm mỹ…… Hắn sống không buông thả.”
“Nhưng một người có thẩm mỹ sao lại mặc thành như vậy? Không phù hợp với thẩm mỹ cũng không phù hợp với độ tuổi —— Oh, nói tới đây, tôi quên chưa nói, các anh muốn tìm ông trùm đứng sau đám thuộc hạ hẳn là phân tán thành một hai tổ chức hắc bang, thành viên chủ yếu là thanh thiếu niên 9x, thẩm mỹ thời trang chắc chắn tương tự Lý Kiến Quân —— thậm chí hắn còn vừa mới xăm hình” Lưu Hà nói: “Hơn nữa che giấu sự thật mình làm công tác văn hoá, trên thực tế sự thật này không quan trọng, nhưng hắn phủ nhận theo bản năng, thậm chí hơi lúng túng khi tôi chỉ ra điểm này, cho nên phản ứng vô cùng khoa trương……Mọi dấu hiệu đều cho thấy, thâm tâm Lý Kiến Quân phòng bị rất lớn, hắn cần dựng lên một lớp ngụy trang mang lại cảm giác an toàn cho chính mình, che dấu trình độ văn hóa của bản thân, hình xăm, phẩm vị trang phục dựa theo vị trí của hắn trong tổ chức, đây đều là ngụy trang của chính hắn, đương nhiên, làm như vậy hiệu quả cũng không tốt, thậm chí có lẽ còn khiến phản tác dụng, nhưng đây là yêu cầu của tiềm thức, trong tiềm thức Lý Kiến Quân nghĩ rằng hắn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, mà đây là phần hắn không thể nắm giữ.”
“Trong lý trí hắn có quyền nắm giữ, Lý Kiến Quân cho rằng tình cảnh của hắn là an toàn, điều này khi anh đe doạ hắn, có thể thấy được biểu hiện của hắn, rất tự tin, biết anh đang nói dối, hắn biết rõ lần này bản thân bị bắt nhưng rất khó định tội, nói đến định tội, thi hành án tù cũng không có thể phán tới 10 năm với vụ án giới hạn 20 vạn, đây chứng minh ông trùm đứng sau Lý Kiến Quân đã cho hắn trải qua hoàn cảnh tương tự, hắn biết bây giờ mình sẽ không xảy ra chuyện lớn gì—— đương nhiên, đây cũng chứng minh đối phương rất có quan hệ, biết rõ chứng cứ trong tay các anh như lòng bàn tay, hoặc là tự tin có năng lực giải quyết thỏa đáng vụ này……”
Lưu Hà cẩn thận quan sát đến biểu tình nhóm cảnh sát trẻ, từng người từng người……
Cô lại trở lại bình thường, tiếp tục hạ giọng nói: “Có thể làm được việc này, thế lực không nhỏ, cũng có thể giải thích cảm giác bất an của Lý Kiến ——mấy chỗ bất động sản hắn đứng tên đều là mua từ trước năm 2010, nhưng thời kì hắn bắt đầu hoạt động điên cuồng là từ hai năm trước, trước đây, hắn làm bảo hiểm ô tô ở Thanh Phố cũng không phải nổi danh như vậy——”
“Đã hiểu, hai năm trước sắp lên làm ông chủ lớn,” một cảnh sát lão luyện hơn một chút nói: “Có thể nói là ông chủ lớn coi trọng hắn.”
“Đúng vậy, đây đúng là bất an phát ra từ tiềm thức của Lý Kiến, hắn đang có quan hệ với thế lực lớn mà hắn không thể chống lại được.” Lưu Hà nhăn mặt nhíu mày, mắt liếc túi của mình một cái: “Hiện tại, tình hình bày ra, một người thông minh, minh mẫn, nhanh nhẹn, kĩ sư kĩ thuật quái gở, người trực tiếp làm việc phi pháp, theo ông chủ làm ăn càng lúc càng lớn, việc này trở nên càng ngày càng nguy hiểm, khả nắng hắn bị cảnh sát chú ý cũng càng lúc càng lớn, một khi xảy ra chuyện, ông trùm lớn sẽ không có việc gì, ông chủ nhỏ là hắn phải vào ngục giam, mà hắn cần phải có cái có thể tự bảo vệ mình cũng như lợi thế chống lại sự kiềm chế, hắn xem qua rất nhiều phim Hongkong, phim Mỹ, tuy rằng chưa chắc có thể nói được tên, nhưng biết rõ quy định ‘thương lượng lời khai’ của hệ thống luật pháp Âu Mỹ——”
Nhìn thấy trên mặt vài người hiện ra mờ mịt, cô giải thích một câu: “Chính là nhân chứng giả, trao đổi lợi ích.”
“—— sổ sách.” Mụn trứng cá bỗng nhiên hiểu ra: “Hắn vì giữ lại đường lui cho bản thân.”
“Sổ sách,” Lưu Hà gật đầu: “Cái này kỳ thật là yêu cầu hằng ngày của hắn—— là người thông minh lại không cẩn thận, cuộc sống của hắn rất rõ ràng, biết một tháng kiếm được bao nhiêu tiền, mà lại dùng tiền mặt thu chi trực tiếp, hắn muốn nắm giữ tình hình kinh tế của mình chỉ có thể dựa vào ghi chép sổ sách, theo căn cứ xác thực mới vừa rồi, thông thường đây là tội phạm loại nhẹ, đần độn, không có trình độ văn hóa, tiền vừa đến tay đã ngay lập tức phóng túng triệt để, rồi trả bằng tiền mặt hiện có, ở vụ án này các anh cũng chỉ có thể dựa khẩu cung kết hợp chỉ ra và xác nhận online. Cho nên hiện chỉ còn một vấn đề, đó chính là rốt cuộc sổ sách ở đâu.”
“Vợ hắn là phụ nữ nông thôn truyền thống, cùng Lý Kiến Quân hẳn là không có tiếng nói chung, từ vẻ mặt của hắn có thể thấy được, quan hệ vợ chồng không tốt, hắn vốn có thói quen chơi gái, người tình quan hệ không cố định, tình nhân cũng là các con gái nhà quyền quý, với Lý Kiến Quân quái gở, đặc biệt trong lòng phòng bị rất lớn, hắn sẽ không giữ sổ sách lưu trong nhà, đương nhiên càng không phải là phòng cho thuê, cũng không phải phòng nhỏ hắn vẫn thường qua đêm cùng tình nhân qua đêm, quan hệ giữa hắn và những người này đều không thể làm hắn buông lỏng, nói cách khác, bọn họ là người ngoài, sống chung nhà với bọn họ cũng không cách nào làm hắn yên tâm, như vậy, ai là người một nhà với hắn đây?”
“Con gái.” Mụn trứng cá nhíu chặt hai hàng lông mày, tập trung tinh thần mà trả lời: “Lý Kiến Quân rất thương yêu con gái mình, ngôi nhà trên đường Hạ Dương, Thanh Phố kia đứng tên là con gái hắn —— nhưng cô không lấy ảnh căn phòng kia hỏi hắn mà.”
“Cũng bởi vì nó khả năng rất lớn, cho nên mới không lấy, tránh khiến cho hắn cảnh giác,” Lưu Hà nói: “Dựa theo tư liệu của các anh, thường ngàyLý Kiến Quân vẫn cùng người nhà sống chung ở đường Nhạn Đãng, ngôi nhà ở đường Hạ Dương, là nơi hắn nghỉ ngơi trong thời gian rảnh, dạng người như hắn, sẽ không có quá nhiều tiền gửi trong ngân hàng, sợ sẽ dẫn đến sự chú ý —— điểm này từ trên tư liệu các anh cung cấp cũng xác minh được, cho nên, trong nơi ở chính của hắn sẽ có một kho giấu tiền mặt.”
“Khi tôi chỉ vòng quanh bức ảnh, ánh mắt hắn bị cuốn theo đầu ngón tay—— đây là phản ứng bản năng, khi tôi chỉ đến giường ở phòng ngủ chính, cơ thể hắn chuyển sang điệu bộ khẩn trương, đây chứng minh hẳn là hắn giấu tiền mặt ở đó, xem bức ảnh này, đồ vật trên tủ đầu giường chứng minh, Lý Kiến Quân ngủ sát ở một bên, cho nên chỗ này có khả năng lớn là nơi hắn giấu tiền, nhưng không phải là sổ sách —— không ly hôn vợ, chứng minh hắn vẫn giữ được tư tưởng truyền thống xưa, cho dù tình cảm không tốt, hắn vẫn cho phép vợ quản lý tiền bạc, tài sản trong gia đình, nhưng hắn không tín nhiệm năng lực của vợ, cho nên thứ quan trọng như sổ sách ——”
Cô lấy ra một bức ảnh khác: “Có thể nhìn đây, ngôi nhà ở đường Hạ Dương và trên đường Nhạn Đãng cùng một kiểu bố cục thống nhất, bao gồm Lý Kiến Quân cho thuê phòng cũng là như thế, hắn là người có trật tự, hơn nữa suy nghĩ theo xu hướng tâm lý bình thường, cho nên khả năng rất lớn là hắn giấu sổ sách cũng ở căn nhà trên đường Hạ Dương này.”
“Sau khi tìm được sổ sách, Lý Kiến Quân chỉ còn hai lựa chọn, thứ nhất, tiếp tục kháng cự thẩm vấn vô ích, bản thân chịu phán quyết nặng, người nhà rơi vào nguy hiểm bị cá lọt lưới trả thù, có lẽ hắn không quan tâm đến vợ, nhưng sẽ không thể không quan tâm con gái, trên thực tế, tôi cho rằng hắn vẫn luôn không ‘rút khỏi giang hồ’, cũng là vì muốn cho con gái có cuộc sống tốt nhất…… Thứ hai, phối hợp cùng cảnh sát, cố gắng một lưới bắt hết toàn bộ, chính mình cũng được phán ít mấy năm, mà hắn là người thông minh……quan sát cùng suy luận của tôi đến đây là kết thúc.”
Trong phòng yên tĩnh một hồi, mấy cảnh sát cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ai cũng không nói lời nào, mụn trứng cá hô một câu: “Vậy…… nếu không tìm thấy đâu?”
Lưu Hà cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy lại đoán, lại tìm.”
Vài người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, như thể cũng không biết nên tỏ thái độ như thế nào, Liên Cảnh Vân cũng chỉ cười, mụn trứng cá do dự một hồi, lặng lẽ chạy ra ngoài, một lát sau đã trở lại: “Vừa lúc có hai đồng nghiệp ở Thanh Phố…… tôi nhờ bọn họ đi xem.”
Trong thời gian đang chờ đợi từng giây từng phút trôi qua, không khí trong phòng có chút quái dị, một đám người đều cúi đầu chơi di động, rõ ràng nhắn tin qua lại, Lưu Hà nhìn Liên Cảnh Vân, Liên Cảnh Vân cũng nhướng cao lông mày về phía cô, làm biểu tình lo lắng thái quá, cô nhịn không được khẽ cười, suy nghĩ, dứt khoát đi cho họ thoải mái, đi ra ngoài lấy nước, thuận tiện tản bộ vài vòng ở hành lang.
Vừa mới quay trở về, ngay lập tức nghe được sau cửa phòng truyền đến một hồi tiếng kinh ngạc cảm thán, sau đó là một tiếng vang lớn, mụn trứng cá đột nhiên đẩy cửa ra, xông tới khắp nơi tìm cô: “Tìm được thật rồi, chị Lưu, chị thật thần kì, tìm được thật rồi —— em tin! Ở nơi chị nói, không sai chút nào!”
Phía sau anh là một loạt những vẻ mặt kinh ngạc tò mò lại sùng bái, một đám người đều bám ở trên cửa nhìn cô, cái đầu Liên Cảnh Vân lộ ra cuối cùng, vẻ mặt mỉm cười, lại nhướng mày với cô, Lưu Hà nhịn cười, tự nhiên mà đi vào trong phòng, các bạn nhỏ thân mến chuachuachua, chỉ một thoáng đều về lại chỗ, ánh mắt lấp lánh, như thể hận không thể tiến lên liếm cô một ngụm, nhằm tỏ lòng ngưỡng mộ.
Đôi mắt mụn trứng cá trợn tròn, dẫn đầu đi tới chắp tay cúng bái: “Chị, chị thật thần ——không phải chị cũng tối nghiệp trường cảnh sát chứ?”
“Cũng đã nói với cậu rồi, cô ấy xuất thân là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp.” Liên Cảnh Vân vỗ cô một cái: “Còn không đi điều tra thêm chứng cứ mau—— cẩn thận một chút, nghe cô ấy nói, bên trên có thể có người khác.”
“Thật không thích đáng, cảnh sát nhân tài mà không được trọng dụng, chị, chị thật sự là ——” mụn trứng cá tinh thần vẫn còn hưng phấn, một bên bị Liên Cảnh Vân xô đẩy ra bên ngoài, một bên kêu: “Chị suy nghĩ một chút đến phân cục bọn em, em tin, thần thám a……”
Anh bị đẩy đi rồi, còn lại hai cảnh sát cũng dùng phương thức giản dị biểu đạt sự tôn kính của họ: “Cô hút thuốc à?”
“Tôi rót nước cho cô —— thật là được mở mang kiến thức hay, nghe Cảnh Vân nói, cô từng du học ở nước ngoài, cảnh sát nước ngoài đều thẩm tra vụ án như vậy nhỉ?”
“Đi đi đi, đây không phải cũng đã tìm điểm đột phá cho các cậu rồi sao, đều đi làm việc đi, năm nay có thể thị cục sẽ nêu ra vụ án trước mắt này, kêu gọi cá nhân tiên tiến đấy, đều đi bận rộn đi.” Liên Cảnh Vân như gà mẹ, nói thì thầm xung quanh Lưu Hà, đuổi một đám người rời đi toàn bộ, lúc này mới lau mồ hôi dẫn Lưu Hà ra cửa.
Đi tới đi tới, nói câu: “Vất vả.”
“Em và anh nói lời này quá xa lạ.” Lưu Hà nói, tay lục tìm di động trong túi.
“Không phải nói chuyện này.” Liên Cảnh Vân vẫy vẫy tay với phòng thẩm vấn: “Anh là nói vừa rồi, nói tường tận như vậy, phổ thông như vậy, vất vả cho em, kỳ thật không cần.”
“Không cần nói, cũng vì anh gọi bọn họ đến làm gì?”
Liên Cảnh Vân sờ sờ đầu, cười haha: “Cái gì cũng không thể gạt được em có phải không? Anh cũng chỉ nghĩ, cơ hội hiếm có, bọn họ là dựa vào đấy ăn cơm, có thể lấy chút chân kinh cũng tốt ——”
“Em cũng không thể nói chân kinh,” Lưu Hà lắc đầu: “Nói trắng ra rất đơn giản, lặng lẽ đọc, bên cạnh đó quan sát từng biểu cảm nhỏ, quan trọng nhất là cộng thêm cơ sở tâm lý học thường thức —— nhưng cũng đều là đoán, cần phải dựa trên cuộc điều tra chặt chẽ trước đó, nhưng kỳ thật đại đa số vụ án điều tra trước đó cũng đã có manh mối, không cần mê tín cái này quá, chứng cứ liên quan vẫn phải dựa vào việc khám xét điều tra, sẽ không từ trên trời rơi xuống ——”
“Cảnh Vân!” Mụn trứng cá bỗng nhiên từ văn phòng vội vàng chạy tới, thở hổn hển chặn Liên Cảnh Vân: “Mình điên rồi, hôm nay mình điên thật rồi! Các cậu mau đến xem xem cái này! Mình sợ là mình hoa mắt! Này —— sao có thể chứ, không thể có chuyện này, nhìn này!”
Liên Cảnh Vân cùng Lưu Hà chỉ kịp nhau một cái, đã bị mụn trứng cá tới bên cạnh kéo chạy một mạch, thất tha thất thểu chạy một chút xông vào văn phòng, chỗ làm việc của mụn trứng cá đã được một vòng người vây quanh, tất cả đều chỉ chỉ trỏ trỏ máy tính, tấm tắc khen ngợi.
Thấy hai người đến đây, vừa rồi nghe qua giảng giải của giáo sư Lưu, hai người thật ân cần nhường chỗ cho cô: “Giáo sư Lưu, cô mau đến xem xem, phân tích cho chúng tôi xem đây là chuyện gì.”
Lưu Hà vừa thấy hình ảnh trên máy tính, trong lòng kêu một tiếng lộp bộp: Đây là hòm thư của mụn trứng cá, anh mở một hộp thư đến, nhưng địa chỉ người gửi là một khoảng trống.
Kéo nhìn nội dung hộp thư một chút, cơ bản đều là video và hình chụp theo dõi, Lý Kiến Quân nói chuyện với một người đàn ông lạ, đối phương giao cho hắn một xấp tiền mặt —— Lưu Hà kéo xuống một chút, hiện ra mấy chục hình ảnh, góc phải bên dưới đều được đánh dấu thời gian, tất cả đều là ảnh chụp Lý Kiến Quân nhận tiền, quần áo, mỗi ngày không giống nhau, xuống chút nữa lại là mấy chục hình ảnh, kiểu dáng màu sắc khác nhau. Sắc mặt chủ xe hòa nhã nói chuyện với ông chủ xưởng sửa chữa xe hơi, ông chủ xưởng sửa chữa xe hơi nói chuyện cùng người đàn ông lạ, người đàn ông xa lạ thử lái siêu xe khác nhau, Lý Kiến Quân điều khiển những siêu xe này lái tới ngoại ô thành phố, một nhóm người mặc quần áo phong cách tương tự Lý Kiến Quân, dáng vẻ bản chất lưu manh vây quanh anh chàng nhân viên kiểm định tổn hại của công ty bảo, người đàn ông xa lạ lý sự với nhân viên bồi thường, người đàn ông xa lạ hòa nhã với cảnh sát giao thông——
Những người vây quanh chờ một lời một ngữ phân tích của cô, dưới trợ giúp của các hình ảnh kèm ghi chú trong hộp thư, toàn bộ chứng cứ điều tra ra manh mối liên quan đến vụ án, rõ ràng rắc rối, quãng thời gian vô cùng rõ ràng, đâu còn cần loại chứng cứ gián tiếp như sổ sách của Lý Kiến Quân nữa, đây hiển nhiên là một cốt yếu để giải quyết triệt để vụ án…
“Dựa vào,” Liên Cảnh Vân lẩm bẩm nói nhỏ: “Này, đây hắn. Mẹ……”
“Đây quả thực —— thần kì!” Mụn trứng cá hô lên: “Tôi đi! Đây là —— đây là từ trên trời rơi xuống toàn bộ chứng cứ liên quan! Đây rốt cuộc là ai làm vậy?”
Một cái bổ sung vừa đúng lúc, Lưu Hà suýt nữa không khống chế được hô hấp của chính mình, cô nhắm mắt, bình tĩnh một hồi, từ từ từ tìm di động trong túi ra——
* Anh!!!! *
‘ ong ’ một tiếng —— đương nhiên, thời điểm này, Thẩm Khâm nhất định sẽ trả lời trong tíc tắc……
*( ̄▽ ̄)~*
* nếu cô không nghe lời, cô Lưu *
* như vậy ˙﹏˙*
* tôi cũng chỉ có tự mình ra tay 【 thuỷ thủ mặt trăng biến hình.gif】*
* chắc chắn cô【 tim 】*
* 【 tim 】*
* an 【 tim 】*
* toàn 【 tim 】*
*【 tim 】【 tim 】【 tim 】~╯3╰╯3╰╯3╰*
……
Lưu Hà đứng lên, gạt đám người đi ra ngoài, Liên Cảnh Vân vội vàng đuổi theo: “Sao vậy, em gái, làm gì?”