Những lời chuộc lỗi ấp ủ cả đêm của tộc trưởng Trần, vừa lên đến bên mép liền nuốt xuống, đổi sang ý khác:
- Vô Danh thiếu hiệp, biết con không ai bằng cha, lúc này, trong lòng của nữ nhi Vũ Tình vô cùng hối hận, hận không thể đảo ngược thời gian, bắt đầu được quen biết công tử lại một lần nữa. Lần này, trên đường đến đây, nữ nhi đã chủ động nói với ta, nếu có thể, cho dù là bưng trà đưa nước cho công tử, giặt đồ chà lưng cho công tử thì cũng cam tâm tình nguyện.
Âm thanh của lão rất trầm trọng, gần như là than thở đến rơi nước mắt, từ nào cũng hết sức cảm động. Khiến cho tam tiểu thư của Hồ gia đứng một bên phải há mồm trợn mắt. - Vô sỉ!
Trong lòng Công Tôn gia chủ lập tức mắng một câu.
Tộc trưởng Triệu gia càng cắn răng nghiến lợi, sao mình không sinh ra một nữ nhi như hoa như ngọc? Đưa nữ nhi dâng đến đây, làm nô tì "thiếp thân", thì chuyện xấu cũng biến thành chuyện tốt!
Trần Vũ Tình, Công Tôn Uyển Nhi đều là nghiến chặt răng, nghe phụ thân của mình chính miệng hứa hẹn, muốn đưa mình đi làm nha hoàn thiếp thân cho người khác, trong lòng các nàng không biết nên nói thế nào, tâm tình vô cùng phức tạp.
Có hổ thẹn, có bi thương, có hối hận, có sợ hãi.
Các nàng đều là con cưng của trời, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có lúc như thế này, số phận của mình bị người khác sắp đặt như vậy, hoàn toàn phụ thuộc vào một câu nói của một thiếu niên. - Ba vị gia chủ, hãy bình tĩnh lại một chút.
Sở Vân đưa tay, thần sắc của hắn thủy chung vẫn bình thản như nước: - Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, là chuyện thường tình của con người, có thể hiểu được. Theo ta thấy, việc này bỏ qua hết đi. Đều là con cái của mình sinh ra, tâm ý thực sự của ba vị ta cũng hiểu rõ. Ta không cần tỳ nữ gì, trừng phạt nhẹ như thế là được rồi. - Công tử...
Ba vị tộc trưởng đưa mắt nhìn nhau, kinh nghi bất định.
Sở Vân không muốn tiếp tục dây dưa với chuyện này, thật sự thì hắn cũng chẳng để trong lòng. Hắn nhẹ nhàng khoát tay: - Không cần nói thêm, ta còn phải tham gia tỷ thí đây, các ngươi lui ra đi. - Vâng. - Tạ ơn công tử khoan hồng độ lượng! - Đại ân đại đức của công tử, Triệu gia suốt đời khó quên!
Ba vị tộc trưởng vâng dạ lui ra.
Nhìn bóng lưng của Sở Vân rời đi, Công Tôn Uyển Nhi và Trần Vũ Tình thật sự ngẩn người. Các nàng vô cùng tự tin đối với dung mạo của mình, nhưng bây giờ tặng không cho người ta làm nha hoàn thiếp thân, người ta cũng không thèm.
Sự thờ ơ của Sở Vân, khiến các nàng thật sự nhìn thấy được cái gì mới là chênh lệch về cảnh giới.
Những gì trên người mình vốn lấy đó làm niềm kiêu hãnh, nhưng đối phương lại không thèm để vào mắt. Sau khi hiểu rõ điểm này, trong lòng hai vị kiều nữ đều hiện lên vẻ sầu khổ chua chát mãnh liệt.
… - Thắng, lại thắng. Vô Danh công tử đã chiến thắng Hồng Đồ đại sư! - Rất giỏi a, từ sáng đến trưa, hắn tham chiến ba lần đều chiến thắng, đối thủ trong mỗi trận đấu đều là luyện đan đại sư lừng danh đã lâu. Nhưng mỗi trận chiến, hắn đều lấy ưu thế cường đại để dành lấy thắng lợi. - Thảo nào tộc trưởng Hồ gia phải đích thân mời hắn về. - Ta nghe nói, thiên tài như vậy mà lại bị Trần gia vất bỏ, đá ra khỏi đội ngũ. Thực sự là ngu xuẩn. Thảo nào Trần gia bị thua, từ gia tộc nhất lưu rớt xuống thành nhị lưu.
Để thực thi kế hoạch, Sở Vân phải bộc lộ thực lực chân chính của mình. Hắn có linh quang Đế Cấp, ngộ tính siêu phàm thoát tục, học cái gì đều tiến triển cực nhanh. Lại được các Cực Lạc Tiên Phi tỉ mỉ hướng dẫn, luyện đan thuật của hắn tăng tiến mạnh mẽ, không những đạt được cảnh giới luyện đan đại sư, thậm chí chỉ cách cảnh giới luyện đan tông sư có một bước ngắn nữa thôi.
Hơn nữa, hắn gia nhập đội ngũ của Hồ gia, đối thủ đều là cường giả. Thế là, thắng liên tiếp ba trận, liền gây nên chấn động dữ dội.
Chấn động này lan truyền khắp toàn bộ Bách Gia Đan Hội. Thiên tài đan đạo mấy trăm năm khó tìm, đứa con cưng trời ban hàng thật giá thật, luyện đan Tông Sư của tương lai, những danh hiệu này bắt đầu được gán cho Sở Vân, khiến cho Sở Vân trở thành một ngôi sao mới sang chói nhất của Bách Gia Đan Hội, không ai có thể sánh bằng.
Đứng sâu trong đoàn người, Vân Tiểu Ái hưng phấn nói: - Ca ca, ánh mắt của huynh quả thực không sai. Vô Danh công tử này thật sự rất mạnh!
Vân Bạch Tham thương yêu sờ đầu muội muội, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc khó nhận biết được.
Hắn đã chú ý Sở Vân một thời gian, mơ hồ biết thực lực của Sở Vân rất cường đại, nhưng khi Sở Vân thực sự hiển lộ thực lực chân chính của mình, hắn vẫn phải kinh ngạc.
Điều này vượt quá dự tính của hắn.
Sở Vân chỉ mới mười chín tuổi. Điều này không thể giả được, Bách Gia Đan Hội tất nhiên có thủ đoạn tin cậy để phân biệt rõ tuổi tác.
Luyện đan đại sư mười chín tuổi, hơn nữa không phải là loại đại sư bình thường, mà là đỉnh phong trong các đại sư, chỉ kém hơn mình một chút mà thôi.
Đây là khái niệm gì?
Vân Bạch Tham hiện đã hai mươi bảy tuổi, được vinh dự gọi là kỳ tài ngàn năm khó gặp của Vân gia, trong bát đại gia tộc, có thể ngạo thị những kẻ đồng bối phận, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân.
Thế nhưng hôm nay, hắn gặp phải một thiếu niên có thiên tư về luyện đan còn xuất sắc hơn cả mình. - Cho dù thế nào, nhất định phải chiêu nạp được người này về Vân gia chúng ta.
Thần quang trong mắt Vân Bạch Tham chợt lóe lên, hắn quyết tâm sẽ không đợi Bách Gia Đan Hội chính thức kết thúc, ngay trong đêm nay sẽ gặp mặt đàm phán với Sở Vân, đưa ra lời mời thành khẩn nhất.
Đêm đó. - Vân gia?
Sở Vân nhướng mày, nhìn Vân Bạch Tham trước mặt, hắn thầm nghĩ vận khí của mình thực sự không tệ. - Bát đại gia tộc ẩn thế mà các hạ cũng biết?
Vân Bạch Tham đi thẳng vào vấn đề, đầu tiên thẳng thắn nói ra lai lịch của mình. Sở Vân gật đầu: - Có nghe sơ qua.
Vân Bạch Tham cười cười, cũng không nghi ngờ gì đối với câu trả lời của Sở Vân. Sự tồn tại của gia tộc ẩn thế, là bí mật công khai của cao tầng Đan Châu.
Vân Bạch Tham cũng không vòng vo, rất trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây của mình: - Ta đại diện Vân gia chân thành mời các hạ gia nhập.
Sở Vân trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu đồng ý: - Ta tới tham gia Bách Gia Đan Hội, cũng là vì gia nhập gia tộc ẩn thế, tiến tu tài nghệ luyện đan của ta. Nếu đã như vậy, ta sẽ gia nhập vào Vân gia.
Trong mắt Vân Bạch Tham chợt loé lên một tia dị sắc, câu trả lời thẳng thắn của Sở Vân, vô cùng đúng ý hắn. Không biết vì sao, mỗi lần thấy Sở Vân, trong lòng hắn đều có một cảm giác thân thiết.
Mối quan hệ giữa người và người, đôi lúc kỳ quái như vậy. Có người ở chung cả nửa đời người, cũng chỉ là giao tiếp bề ngoài. Mà có người, chỉ là qua vài lần gặp mặt, lại có thể trở nên vô cùng thân thiết.
Bách Gia Đan Hội còn chưa kết thúc, nhưng trong mấy ngày kế tiếp, Sở Vân lại không dự thi, mà chỉ là quan chiến.
Hành động này khiến cho phần lớn mọi người vô cùng khó hiểu. Chỉ có số ít người biết rõ mà thôi.
Thất đại gia tộc vốn đang muốn đi mời Sở Vân, nhìn thấy Sở Vân làm như vậy, liền biết Vân gia đã nhanh chân đến trước, liền đồng thời cũng biết điều, không phái người đến quấy rầy Sở Vân.
Sở Vân làm như vậy, lập tức gây được hảo cảm của Vân Tiểu Ái. Càng vì cử chỉ không huênh hoang của Sở Vân, rất giống với ca ca nhà mình. Vân Tiểu Ái vô cùng sùng bái Vân Bạch Tham, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên nhìn Sở Vân cũng vô cùng thuận mắt.
Bách Gia Đan Hội là cuộc thi đấu long trọng nhất Đan Châu, càng gần đến kết thúc, cạnh tranh càng kịch liệt, cao thủ liên tục xuất hiện. Dù sao Tinh Châu cũng là thế giới ít tuổi nhất, thực lực cũng không dồi dào, về lĩnh vực luyện đan thì khó có thể địch nổi Đan Châu.
Có thể nói Sở Vân đã được mở rộng tầm mắt, dưới sự chỉ điểm của các nàng Cực Lạc Tiên Phi, luyện đan thuật không ngừng tiến bộ vượt bậc, ngày càng tăng cao. Chỉ là Đại Sư dễ đạt, Tông Sư khó cầu. Từ Đại Sư đến Tông Sư, cần phải nói đến giác ngộ và cơ duyên, không thể quá cưỡng cầu.
Sở Vân cũng không nóng vội, luyện đan chỉ là nghề phụ của hắn mà thôi. Có các Cực Lạc Tiên Phi đứng sau hỗ trợ, có thêm hắn hay bớt đi hắn thì cũng không có trở ngại gì nhiều.
Ánh mắt hắn vẫn chăm chú vào trong thế giới tiên nang của mình. Cùng lúc với việc tham ngộ pháp tắc, hắn cũng đang suy nghĩ mày mò, tìm cách di chuyển một đoàn yêu vật đầu tiên tiến vào đóng quân.
Thế giới tiên nang của hắn, tuy tiềm lực bất phàm, nhưng cũng không thể thay đổi sự thực là thế giới của hắn chỉ đạt mức cơ sở cấp.
Di chuyển nhân loại thì không cần nghĩ đến, còn yêu thú thì cũng tạm thời không nằm trong phạm vi suy nghĩ. Còn lại chính là yêu binh và yêu thực.
Mà muốn sản sinh yêu binh, cách thức của Bạch Đế là quen thuộc nhất. Cần một nơi sản sinh nền tảng giống như Thiên Không Chi Thành. Đồng thời cũng cần một lượng lớn tài nguyên. Điều kiện này, Sở Vân hiện chưa có đủ.
Tài nguyên trong tay Sở Vân rất ít. Mặc dù có thể sản sinh ra nguyên tinh Tiên Thiên, nhưng Đế Hoàng Ám Hội đã sớm kết thúc rồi.
Cho dù Đế Hoàng Ám Hội mở lại, hắn cũng không có dự định bán hết nguyên tinh Tiên Thiên. Thứ này có quan hệ quá lớn, nếu tiếp tục tuôn ra ngoài với số lượng lớn, bị người hữu tâm phát hiện thì sẽ không xong.
Cho nên sau khi suy nghĩ cẩn thận, hiện nay Sở Vân cũng chỉ có một con đường là di chuyển yêu thực.
Sản sinh yêu binh, có thể trong thời gian ngắn hình thành năng lực tấn công rất lớn.
Bồi dưỡng yêu thực, còn lại thiên về phòng thủ. Cũng giống như trong thế giới tiên nang của Thanh Đế, năng lực phòng thủ và năng lực khôi phục thập phần trác việt, năng lực tấn công có vẻ hơi yếu một chút.
Đối với điểm ấy, Sở Vân cũng không để ý lắm. Mỗi một con đường phát triển đều có ưu khuyết điểm của nó. Kết quả phát triển toàn diện chính là toàn bộ các mặt đều tầm thường, đâu đâu cũng đều là nhược điểm. Phát triển yêu thực, cũng đang thích hợp với tình trạng hiện nay của Sở Vân. Dù sao hắn vừa mới thăng cấp thành Đế mà thôi. Đầu tiên phải tự bảo vệ, sau đó mới mưu cầu phát triển, không thể vội vàng nôn nóng, ăn một hơi mập mạp thì không thực tế lắm ở cảnh giới Đế Cấp, Hoàng Cấp.
Chỉ là yêu thực có rất nhiều loại, chỉ ở Tinh Châu mà số lượng cũng đã nhiều vô số kể. Hiện nay lại thêm tám châu khác, số lượng lại càng nhiều hơn. Nhất thời Sở Vân cũng không biết lựa chọn loại nào cho tốt, vô cùng bối rối.
Hắn thông qua tinh bài để thỉnh giáo Bạch Đế, Bạch Đế cũng không chắc chắn: - Sở lão đệ, thế giới của ta là lấy yêu binh làm hướng phát triển. Đối với yêu thực, kinh nghiệm cũng không nhiều. Mà không phải, phải nói là vô cùng qua loa. Chẳng qua ta muốn đề cử một người cho ngươi, nàng ta đi theo con bồi dưỡng yêu thực.
Sở Vân liền hỏi là ai, kết quả người mà Bạch Đế đề cử khiến hắn phải giật mình, đó chính là Thanh Đế!
Bạch Đế đáp lại: - Không cần ngạc nhiên. Tinh Thánh đã liên thủ với Binh Thánh, chúng ta và trận doanh Binh Châu đã tạm thời hợp tác.
Sở Vân không nói gì, trước đó không lâu còn đánh nhau, mới có mấy ngày đâu? Bây giờ đã từ địch nhân chuyển thành minh hữu. Bạch Đế đã từng nói với hắn "Cửu thánh tranh đấu, thế cục phức tạp hay thay đổi", bây giờ hắn cũng đã bắt đầu cảm nhận được sâu sắc câu này.
Có Bạch Đế dẫn dắt, Sở Vân và Thanh Đế liên hệ với nhau.
Đối mặt với Thanh Đế, Sở Vân còn có chút ngượng ngùng, kết quả Thanh Đế cũng rất hào sảng, nói tình huống này rất là bình thường, bảo Sở Vân cần làm quen dần.
Sở Vân thẳng thắn trình bày nghi hoặc của mình, thỉnh giáo Thanh Đế.
Thanh Đế quả thật là cao thủ về đạo này, lập tức diễn giải thao thao bất tuyệt. Yêu thực của châu nào dễ tồn tại nhất, yêu thực của châu nào sinh trưởng lan rộng nhanh nhất, yêu thực của châu nào dễ thích nghi hoàn cảnh sinh tồn nhất, yêu thực của châu nào dễ thu được hiệu quả kinh tế nhất.
Chẳng những thế, ngay sau đó Thanh Đế còn nói về vấn đề phối hợp giữa yêu thực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Phải biết rằng giữa các loại yêu thực, không phải loại nào cũng đều có một số yêu thực bẩm sinh thích hợp với việc phối hợp cùng sống chung, có thể hình thành hiệu quả đặc thù.
Sau khi nói thông suốt vấn đề phối hợp, Thanh Đế lại bắt đầu giảng về vấn đề phát triển. Một số yêu thực tuy giai đoạn đầu sinh trưởng rất nhanh, nhưng sẽ hấp thu rất nhiều độ phì nhiêu của đất, bất lợi phát triển về sau. Một số yêu thực tuy cực kỳ cao quý, nhưng trồng càng sớm thì sau này càng có lợi.
Sở Vân nghe đến xây xẩm mặt mày. Lượng thông tin quá lớn, đến nỗi hắn linh quang Đế Cấp của hắn cũng cảm thấy hết sức rối rắm, nhất thời không biết nên sắp xếp thế nào.
Số lượng yêu thực nhiều không kể xiết, cách phối hợp giữa một hai loại với nhau cũng là rất nhiều. Còn thêm cách phối hợp giữa ba loại, bốn loại với nhau nữa, cộng lại cũng là một con số trên trời khó mà tưởng tượng được.
Hơn nữa mỗi một loại phối hợp còn phải suy xét đến cụ hoàn cảnh thể, ví như pháp võng, đặc tính của thế giới tiên nang. Ngoài hoàn cảnh cụ thể ra, còn phải suy nghĩ đến nhân tố thời gian. Muốn phát triển lâu dài, không thể tạo nên tình trạng độc quyền một loại.