Hắn hưng phấn đến mức toàn thân đều run rẩy, giọng nói cũng càng lúc càng lớn, thậm chí chói tai. Nói xong lời cuối cùng, gần như là tiếng rít, nhân viên Thư viện ở bên cạnh nghe được cũng nhíu mày. - Ngươi nhanh câm miệng lại cho. Quả thực là làm cho phong ấn sư chúng ta mất mặt! Mi Đao Đại Sư rốt cuộc không nhịn được, hừ lạnh một tiếng, giống như một chậu nước đá, dội lên thể xác và tinh thần đang hưng phấn đến mức toàn thân khô nóng của Lý Nhị, dội đến mức toàn thân buốt lạnh. - Đại, đại sư... Trong phút chốc, Lý Nhị đang điên cuồng hét lên, chợt giống bị người bóp cổ họng, sắc mặt hoảng sợ, lắp bắp. - Bản nhân và Mi Đao Đại Sư, chính mắt thấy tuyển thủ Vô Song động thủ, trong lúc đó giải trừ phong ấn. Chúng ta đối với tạo nghệ phong ấn của hắn, cam bái hạ phong. Chúng ta cũng chưa phát hiện hắn làm điều gì gian dối. Người trẻ tuổi, ánh mắt ngươi rất độc đáo a, tìm được chứng cớ gì sao? Nói ra, để ta nghe một chút xem. Quỳ Hoa đại sư khẽ nói, lời nói nhỏ nhẹ, nhưng Lý Nhị nghe được những lời nói này, như sấm sét nổ vang. - Thì ra hai vị đại sư, đặc biệt đến xem Vô Song! Cuối cùng Lý Nhị hiểu ra chân tướng, toàn thân đều run run lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, một câu cũng nói không nên lời.
Chứng cớ? Đương nhiên, hắn chỉ là không tiếp nhận được kết quả như vậy, xấu hổ ảo não thuận miệng khiển trách, lấy đâu ra chứng cớ?!
- Thật ra muốn chứng minh điểm này, vẫn rất đơn giản. Phía bên Thư Viện chúng ta đã triệu tập một đám đại sư. Chỉ cần tuyển thủ Vô Song, có thể cùng những đại sư giao lưu ngôn ngữ một lát là có thể. Ngay biểu hiện thủ pháp chế luyện tại, cũng sẽ gây tổn hại rất lớn đối với lợi ích của tuyển thủ Vô Song. Về điểm này chúng ta đương nhiên hiểu. Lúc này, đầu lĩnh nhân viên Thư viện lại nói.
Sở Vân gật đầu, hắn đã dự kiến được tình cảnh này. Hắn và Cực Nhạc Tiên Phi có linh quang khế ước, đáy lòng giao lưu vô cùng bí ẩn, nhanh và tiện. Khi giao lưu với đại sư khác, tất nhiên sẽ không lộ ra bất kỳ cá dấu vết gì.
Tuy nhiên, Sở Vân cũng không tính dễ dàng đồng ý, mà nói: - Mình làm không được, liền nghĩ người khác làm không được. Đây là loại bụng dạ hẹp hòi, hẹp khí lượng. Ta rất tức giận, các ngươi hoài nghi, là một sự sỉ nhục. - Mong tuyển thủ Vô Song rộng lòng tha thứ! Nhân viên Thư viện đầu lĩnh vội vàng cúi đầu nói. - Sau khi chứng minh tuyển thủ Vô Song trong sạch, phía Thư Viện nhất định sẽ có bồi thường trọng đại. - Hả, bồi thường gì? Hai mắt Sở Vân sáng ngời, nói nhiều như vậy, không phải là chờ điều này sao?
Đối phương bật người đáp: - Có thể sớm tiến vào thần tàng thế giới, cũng có được quyền ba lượt trao đổi không ràng buộc.
Sở Vân giật mình kinh hãi, chợt vui mừng quá đỗi. Hắn tuyệt đối không ngờ, bồi thường của phía Thư Viện có thành ý như vậy!
Thế giới Thần giấu, khởi nguồn là túi thần tàng, một trong những tiên nang thượng đẳng trong tay Thư Hoàng.
Trước khi Thư Hoàng rời đi, đã hoàn toàn giải phóng tiên nang Thần tàng, cùng dùng hòa một thể với thế giới lớn Tinh Châu, hình thành thế giới Thần tàng hiện nay.
Liên minh Thư viện, chính là lấy thế giới Thần tàng làm gốc, chậm rãi phát triển lớn mạnh, ra cành nẩy mầm. Trải qua năm tháng dài phát triển, hiện nay đã hình thành một viện Tinh Châu độc nhất, thế lực kinh khủng, lần lượt trải rộng thiên hạ.
Nhưng thế giới Thần tàng, và thế giới Long Môn khác với phần lớn các thế giới nhỏ khác. Thế giới Long Môn, hình thành hoàn cảnh cực đoan, giống như một nơi nuôi dưỡng Yêu vật hoang dã. Mà thế giới Thần tàng, lại tương đương với một tiền trang.
Các Ngự yêu sư đem bảo vật mình không cần, gửi ở thế giới Thần tàng, đổi lấy thù lao có quyền một lần giao lưu. Giống như tiền tồn tại trong ngân hàng tư nhân. Nguồn: http://Trà Truyện
Nếu về sau thấy thế giới trong Thần tàng, có gì đó mình cần, cũng có thể dùng bảo vật trong tay mình, hoặc là thù lao có quyền giao lưu tiến hành trao đổi đồng giá. Coi như lấy đổi tiền khác trong tiền trang. Thế giới Thần tàng chỉ có một quy tắc, hòa hợp nhất thể với Tinh Châu, lực phòng ngự xuất sắc. Tấn công thế giới Thần tàng, giống như tấn công trời đất và tự nhiên Tinh Châu. Bởi vậy vô cùng an toàn.
Cái gọi là quyền giao lưu không ràng buộc, chính là giao cho Sở Vân một phần quyền lực, khiến hắn có thể tự ý lấy ra bảo vật trong hế giới Thần tàng, mà không cần trả bất kỳ cái giá nào.
Đương nhiên bảo vật này, bao gồm các phương diện. Có thể là trứng Yêu thú tuyệt phẩm, có thể là tiên nang thượng đẳng có thể là đạo pháp tuyệt phẩm, có thể là tâm đắc đại sư trong luyện binh luyện đan. Cùng với cơ hội hỏi các loại tin tức về Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng Long Vương. Tất cả đều bao hàm trong nội dung này. Sở Vân tuyệt đối không sẽ xem thường loại quyền giao lưu không ràng buộc này.
Thư Viện phát triển từ thời Thư Hoàng tới nay không biết trải qua bao nhiêu năm. Ở trong dòng sông lịch sự dài đằng đẵng, vô số Ngự yêu sư đem bảo vật không cần, đưa đến nơi đây, đổi lấy thù lao một lần quyền giao lưu. Sau này nếu phát hiện ở thế giới Thần tàng có gì đó cần tới, sẽ sử dụng loại quyền lợi này, tiến hành đổi lấy.
Nhưng rất nhiều tình huống là, Ngự yêu sư đưa bảo vật vào, lại gặp bất ngờ, không kịp sử dụng quyền giao lưu này đã chết.
Năm rộng tháng dài, trong thế giới Thần tàng tích lại không biết bao nhiêu bảo vật vô chủ.
Cũng khiến tên tuổi thế giới Thần tàng, càng ngày càng đúng nghĩa với tên gọi, trở thành nơi cất giấu bảo tàng lớn nhất Tinh Châu.
Trong đại hội Thư viện Khoá trước, mười chín người đạt vị trí thứ nhất trong mười chín hạng mục sẽ được thưởng một lần quyền giao lưu không ràng buộc. Có thể tiến vào thế giới Thần tàng, không trả bất kỳ cái giá nào, lấy đi một bảo vật trong đó.
Nhân viên Thư viện trả lời Sở Vân, chỉ cần chứng minh sự trong sạch của hắn, hắn liền có ba lượt quyền giao lưu không ràng buộc như vậy! - Quả thực sớm đưa cho ta ba hạng mục xuất sắc! Tuy rằng ta có Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, nhưng các Tiên phi cũng chỉ là thực lực cấp đại sư, mà không phải tông sư.
Ta đánh bại ba vị đại sư, hai phong ấn đại sư là dựa vào Hóa Đạo chi pháp, một vị luyện binh đại sư là dựa vào luyện binh pháp Phi Dương, đều là vận khí tốt, phát huy sở trường của mình. Trên thực tế, bản thân mình còn có sự chênh lệnh không nhỏ so với các đại sư. Mười tám hạng mục, tuyệt đối không đại biểu mười tám mặt xuất sắc. Trên thực tế, kết quả xuất sắc mười cuộc chiến đều rất mong manh.
Tham gia luận bàn, tất nhiên Sở Vân từng phân tích các thông tin. Mặc dù có sự trợ giúp của các Cực Nhạc Tiên Phi, nhưng hắn cũng không có thực lực có thể quét ngang đại hội như chỗ không người. Hắn chỉ có thực lực cấp đại sư thôi. Bồi dưỡng phía Thư Viện, giống như là thấy hắn buồn ngủ, đưa cái gối đầu. Tất nhiên lại vô cùng có thành ý, Sở Vân không có lý nào lại không đồng ý.
Sau đó, tất cả đều vô cùng thuận lợi.
Có linh quang khế ước, có thể tiến hành giao lưu với Cực Nhạc Tiên Phi qua đáy lòng, Sở Vân không chút luống cuống chậm rãi nói chuyện với các đại sư, hăng hái, chỉ điểm giang sơn, miệng lưỡi lưu loát. - Thực lực cấp đại sư! Tuyệt đối không sai, Vô Song chính là kỳ tài ngàn năm không gặp. Trẻ như thế đã có thực lực cấp đại sư. - Đâu chỉ là ngàn năm không gặp? Quả thực là vạn năm khó thấy! Không, nhìn chung lịch sử Tinh Châu, cũng chỉ có một mình hắn mà thôi. Trước chưa từng có người nào, sau này cũng vậy vậy! - Chưa từng có ai? Lời này có phần không đúng. Rất nhiều ghi chép Thượng cổ đều bị thất lạc, nhưng ta cảm thấy Tam Hoàng, Tứ Đế hẳn cũng đạt tới trình độ như vậy. Tinh Thánh lại khai sáng tất cả ngọn nguồn, Tất nhiên Vô Song không thể sánh bằng.
Các đại sư ân cần giao lưu, trên nét mặt mỗi người đều mang theo vẻ khiếp sợ che dấu không được.
Sở Vân thể hiện thiên tư ra ngoài đã siêu phàm thoát tục, gần như kinh khủng. Nếu không phải là bọn họ tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không tin tưởng. - Ta kính cẩn thay mặt Thư Viện, chân thành nhận lỗi đối với Vô Song đại sư. Đồng thời thật tâm mời đại sư gia nhập liên minh Thư viện.
Một vị đại biểu Thư Viện cúi đầu chín mươi độ, đưa ra lời mời với Sở Vân. - Đúng vậy, gia nhập Thư Viện, từ nay về sau bước trên hành trình theo đuổi đỉnh phong. Có tài nguyên của Thư Viện, bằng thiên tư của ngươi, tiền đồ rộng mở không thể lường được. - Quan trọng hơn chính là, có sự bảo hộ của Thư Viện, bất kỳ thế lực nào không thể làm gì được ngươi. Người ở trong giang hồ, có rất nhiều điều thân bất do kỷ. Gia nhập Thư Viện, ngươi hoàn toàn được tự do.
- Đúng vậy, gia nhập chúng ta đi. Để tất cả chúng ta cùng luận bàn, cùng nhau tham luận và nghiên cứu. Còn nữa, ngươi biết không, chỉ cần ngươi đột phá và cống hiến lĩnh vực nào đó, bởi vậy đánh giá trong từng tháng đạt được xuất sắc, ngươi sẽ có một lần quyền giao lưu không ràng buộc. Trong thế giới Thần tàng, có bao nhiêu tài nguyên, ngươi có hiểu điều đó hay không?
Trong lúc nhất thời, các vị đại sư đều khuyến khích. Trong đó đám người Ngụy Lục Huy đại sư, Quỳ Hoa đại sư là người nhiệt tình và tích cực nhất.
Sở Vân lại lắc đầu, thái độ từ chối rất kiên quyết.
Từ xưa đến nay, Thư Viện đều tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc trung lập. Một khi gia nhập bọn họ, giống như là hạn chế tay chân mình, không thể tham dự tranh đấu với Lục Kình Vương.
Các đại sư cũng không muốn buông tha, lại tiếp theo khổ cực khuyên nhủ. Tất nhiều người đứng ở một bên nhìn xem phải trợn mắt há hốc mồm.
Hơn mười vị đại sư, đều là quyền uy ở các lĩnh vực, nhưng hiện nay lại vây quanh bên cạnh một người cùng thế hệ, vứt bở sự uy nghiêm, trắng trợn dùng lời lẽ mời hắn gia nhập.
Đây là vinh quang lớn tơi cỡ nào!
Nhưng hết lần này tới lần khác, người thanh niên này lại từ chối bọn họ.
Lý Nhị cũng ở trong đám người đó. Chỉ khác một điều, toàn thân hắn đều lạnh run, không có chút cảm giác ấm áp nào.
"Xong! Không ngờ trên thế gian này thật sự có kỳ tài như vậy. Tiền đồ của ta hoàn toàn hỏng rồi. Đáng chết, sao ta lại lên cơn điên, không ngờ đi tìm hắn gây phiền phức?"
Hắn khóc không ra nước mắt, mất hết can đảm. Lấy thân phận hiện tại của Sở Vân, chỉ cần nhẹ nhàng một câu, là có thể hoàn toàn đánh hắn ngã vào vực sâu. Bất kỳ hy vọng gì cũng sẽ không còn tồn tại, suốt đời đều bị phá huỷ.
Nhưng, mãi cho đến khi Sở Vân rời đi, hắn cũng không hề đề cập đến Lý Nhị. Hắn đã hoàn toàn quên Lý Nhị này. Người như vậy không có tư cách trở thành đối thủ của hắn. Lý Nhị từng nhục mạ hắn, nhưng Sở Vân hoàn toàn không để ở trong lòng. Con voi chỉ vì bị con kiến khiêu khích, mà lộ vẻ xúc động, ngược lại sẽ trở thành thành tích vinh quang của con kiến. - Thấy không? Đây mới là một phong ấn sư, hẳn là người có khí lượng. Lý Nhị, vi sư lệnh cho ngươi, chuẩn bị tốt một lá thư thành khẩn nhận lỗi, công khai nhận lỗi với Vô Song đại sư. Ngươi nguyện ý hay không? Lão sư của Lý Nhị, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn nói.
Lý Nhị vội vàng quỳ xuống, dập đầu khóc nói: - Là học sinh ngu muội không biết, cám ơn ân sư có thể cho sinh viên một cơ hội sửa sai lầm ăn năn hối lỗi, cám ơn ân sư! - Không, ngươi lầm rồi. Không phải ta cho ngươi cơ hội này, mà là Vô Song đại sư không truy cứu, hắn cho ngươi cơ hội. Lão sư nâng Lý Nhị lên. - Ngươi hiểu ý của ta không?
Lý Nhị liên tục gật đầu. Hắn hối hận không thôi. Trong lòng hắn cũng không dám có chút ghen tị và oán hận đối với Sở Vân, hiện tại chỉ còn là sợ hãi và tôn kính. Sau khi Sở Vân được xác nhận trong sạch, cùng ngày hôm đó, phía Thư Viện liền đưa ra điều chỉnh. Mở một sân luận bàn dành riêng cho hắn, lấy hắn làm trung tâm an bài mười tám hạng mục luận bàn.
Rốt cuộc Sở Vân không cần đi xung quanh, thường xuyên đến muộn.
Nhưng cứ như vậy, không thể nghi ngờ đã đẩy hắn từ trong đám người lên đứng trước sân khấu.
Tới buổi chiều, Lý Nhị mình trần, trên lưng mang cành mận gai, hai tay cầm lá thư nhận lỗi, đi đường cúi đầu hướng về phía Sở Vân chịu đòn nhận tội. Dọc đường đi, hắn lớn tiếng la lên, thừa nhận mình ngu dốt và ghen tị, khẩn cầu Sở Vân rộng lượng tha thứ. Sở Vân vốn bắt đầu khiến người ta chú mục, hành động của Lý Nhị thoáng cái đã khiến danh tiếng của hắn lên tới đỉnh cao.
Mọi người đều bắt đầu tìm hiểu Vô Song là ai, vì sao hắn có được một sân luận bàn riêng. Vì sao Lý Nhị lại phải chịu đòn nhận tội.
Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn.
Toàn bộ đại hội Thư viện đều sôi trào! - Ta không có nghe lầm chứ? Không ngờ có người như vậy! Điều đó không có khả năng. Con người sao có thể đạt tới trình độ như vậy chứ?
Có người tỏ ra khó có thể tin được. - Không sai đâu. Ngay cả đại hội Thư viện cũng đã thừa nhận. Có cái gì là không có khả năng! Ngươi không biết lúc ấy hơn mười vị đại sư vây quanh Vô Song, Vô Song quạt lông đầu chít khăn, chậm rãi nói, chỉ điểm giang sơn, phong thái đẹp đẽ phong lưu. Nói tới mức hơn mười vị đại sư xấu hổ không thốt ra được câu nào.
Có người lời thề son sắt, nói ra đạo lý rõ ràng, thật ra bản thân cũng chỉ được nghe người khác nói lại. - Mười tám hạng mục, liên quan đến luyện đan, luyện binh, phong ấn, chế nang...
Người như vậy, triệu năm khó gặp. Và bản thân hắn lại cùng lứa tuổi với chúng ta.