Chí Tôn

Chương 598: Giới luyện binh muốn chấn động rồi


Khí tức này, vô cùng phức tạp, đã có khổ cay chua ngọt, lại trào dâng cảm giác uể oải, mất mát và đắc ý. Thực sự một lời không thể biểu đạt được, thưởng thức bất tận.

Đây là nhân đạo, thành quả ngưng kết lĩnh ngộ đến bây giờ. Không hổ danh là đạo thích hợp nhất với Sở Vân. Hầu như mới chỉ bắt đầu ngưng tụ thành hình thức, cũng đã chiếm lấy vị trí trung ương trong linh quang. Ngay cả Tiên Thiên Túy Tuyết Đao cường thế, cũng đành phải nhường vị trí.

Sau khi có thu hoạch bất ngờ này, Sở Vân không tiếp tục đi dạo phố, mà trở về nơi ở, ngã đầu liền ngủ, an tâm tu dưỡng.

Ngộ đạo lớn này, khiến lực lượng linh quang của hắn đã bị hao hết, lâm vào trạng thái ảm đạm tới mức thấp nhất.

Một đêm không xảy ra chuyện gì.

Tới bình minh ngày hôm sau, Sở Vân mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, duỗi lưng một cái, cảm giác hoàn toàn sảng khoái, trong lòng như được làm sạch, loại bỏ bụi bặm.

Dường như cả người đều rực rỡ hẳn lên.

Trải qua một đêm ngủ sâu giấc, linh quang của hắn lại khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.

Nhưng ngay sau đó, thân hình Sở Vân chấn động, cảm thấy không ổn:
- Không, không tốt! bây giờ là lúc nào? Chắc luận bàn đã sớm bắt đầu rồi?

Hắn vội vàng từ trên giường bò dậy, tiến về hướng khu nam.

Ngụy Lục Huy đại sư rất tức giận!

Hắn là luyện binh đại sư, lại là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới luyện binh. Hầu như mỗi một lần diễn ra đại hội Thư viện, hắn đều tham gia, cùng luận bàn với cao thủ khắp nơi.

Hắn có tài nghệ cao siêu, từng đi du lịch ở các quốc gia Mông Nguyên quốc, Giang Hán quốc, Phượng Tiên quốc. Đến mỗi nơi đều được quốc chủ nhiệt tình tiếp đón, cũng chân thành mời hắn ra làm quan.

Không chỉ có như thế, thân phận của hắn cũng rất lớn, trình độ chuyên môn rất cao thâm. Ngay cả Phong Bá Nhạc thấy hắn, cũng phải kính trọng gọi một tiếng tiền bối.

Hắn không ngờ được, mình lại gặp phải tình huống này.

Không ngờ hắn bị người ta cho leo cây!

Khổ sở đợi nửa canh giờ, nhưng đối thủ của hắn vẫn không thấy bóng dáng. Sau khi tìm hiểu một chút thông tin về đối thủ qua nhân viên Thư viện, hắn càng thêm tức giận.
- Tên "Vô Song" này rõ ràng là tên giả. Tiểu bối, lại dám đến muộn trong đại hội Thư viện.
Hắn đối xử với một lão tiền bối như vậy, một chút tôn sư trọng đạo cũng không có! Hiện tại người trẻ tuổi, thật sự là người sau không bằng người trước. Nếu hắn đến đây, ta nhất định phải dạy dỗ hắn cho tốt mới được.

Cuối cùng, Sở Vân khoan thai tới muộn.

Ngụy Lục Huy đại sư hít sâu mấy hơi, ổn định cảm xúc, hắn trầm giọng nói:
- Tiểu bối, nếu ngươi không đến, lão phu còn tưởng rằng ngươi sợ không dám tới đánh.

Sở Vân nhìn hắn một cái, gật đầu nói:
- Rất xin lỗi, ngày hôm qua quá mệt mỏi, vừa mới ngủ dậy. Chúng ta bắt đầu đi.

- Ách, vừa mới ngủ dậy?
Ngụy Lục Huy đại sư không nhịn được hai mắt mở trừng trừng, dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn về phía Sở Vân.

Hắn vốn nghĩ Sở Vân, bởi vì lý do quan trọng hơn mới đến muộn, đang chờ đợi hắn nhận lỗi. Nhưng thật không ngờ, chờ tới lúc này lại nhận được lời nói như vậy.

"Vừa mới tỉnh ngủ... Nói đường hoàng cỡ nào, nói tùy ý tới cỡ nào chứ."

Ngay cả nhân viên Thư viện chủ trì luận bàn lần này đứng ở bên cạnh, cũng cảm thấy chấn động mãnh liệt. Dường như tuyển thủ Vô Song này không biết Ngụy Lục Huy đại sư.

- Mau bắt đầu thôi! Tiết kiệm thời gian.
Sở Vân kêu lên, lòng hắn nóng như lửa đốt, thật sự là phải chạy theo thời gian.

Mí mắt Ngụy Lục Huy đại sư động đậy. Tiết kiệm thời gian. Ngươi thật sự dám nói như vậy sao! Là ai khiến đại sư như ta, không công chờ đợi nửa canh giờ?

Nếu không phải ngại thể diện của Thư viện, Ngụy Lục Huy đại sư đã muốn giáo huấn Sở Vân một trận.

- Vị này là Ngụy Lục Huy đại sư, là nhân vật cấp Thái Sơn Bắc Đấu của luyện binh giới chúng ta.
Nhân viên Thư viện nhỏ giọng nhắc nhở Sở Vân.

Ngụy Lục Huy đại sư nghe thấy, không tự giác ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.

- À, thì ra là như vậy à. Xin chào xin chào, có thể bắt đầu được chưa?
Sở Vân quan sát hắn một chút, giọng điệu rất lo lắng.
- Nhanh bắt đầu đi, ta còn phải chạy theo thời gian đây.

- Ngươi!
Nhân viên Thư viện giật mình trừng mắt nhìn Sở Vân, hắn bị điên sao? Biết rõ là Ngụy Lục Huy đại sư, thái độ còn tùy ý như thế?

- Tốt lắm, tốt lắm.
Trên trán Ngụy Lục Huy đại sư nổi đầy gân xanh, miệng thở hổn hển.

- Người trẻ tuổi kia, ngươi là lưu phái gì? Sư phó của ngươi là ai, nói không chừng lão phu còn biết sư phó của ngươi.
Hắn rất muốn giáo huấn thiếu niên trước mắt này một chút, nhưng lại ngại thân phận. Vì thế liền hỏi sư phụ Sở Vân, quyết định về sau tìm sư phó của hắn để hỏi tội.

- Hả?
Sở Vân khó hiểu liếc mắt nhìn Ngụy Lục Huy đại sư một cái, nghĩ thầm sao lão nhân này có chuyện gì xảy ra, còn muốn kết giao tình với ta? Tuy nhiên ta làm sao có sư thừa, thậm chí ngay cả lưu phái trong luyện binh giới là cái gì, ta cũng không biết.

- Luyện binh a, ta tự mình tìm hiểu. Về phần lưu phái gì...
Sở Vân do dự một chút, âm thầm hỏi Phi Dương Tiên Tử.

Trong Cực Nhạc Tiên Phi, có năm sáu vị luyện binh đại sư. Trong đó Phi Dương Tiên Tử lại là nhân tài kiệt xuất. Hôm nay đến phiên nàng ra tay, gian dối vì Sở Vân.

Phi Dương Tiên Tử nói:
- Lưu phái ta chính là Phi Dương lưu phái, giỏi về lợi dụng đạo pháp hỏa hệ tiến hành luyện binh. Chế luyện ra yêu binh, khác với lưu phái khác, trọng lượng càng nhẹ, mặt ngoài của yêu binh thường thường sẽ phát ra một tầng ánh sáng lấp lánh.

- Lưu phái của ta chính là Phi Dương lưu phái.
Sở Vân chắp tay hướng về Ngụy Lục Huy đại sư nói.

- Phi Dương lưu phái?
Cả Ngụy Lục Huy đại sư và nhân viên Thư viện, đều có vẻ thực sự giật mình.

Nhân viên Thư viện nghi hoặc hỏi:
- Năm đó Phi Dương tông không phải bị Đường Cẩm Quốc chủ dấy binh tiêu diệt. Phi Dương lưu phái vì vậy đã chôn vùi trong dòng chảy lịch sử rồi sao? Vì sao truyền thừa luyện binh của Vô Song tuyển thủ ngươi lại là Phi Dương lưu phái?

- Có việc này sao?
Trong lòng Sở Vân hơi kinh ngạc, nhưng việc đã đến nước này hắn đành phải kiên trì nói:
- Ta tự mình mò mẫm ra, hiệu quả rất giống với Phi Dương lưu phái.

Ngụy Lục Huy đại sư lập tức cười khẽ một tiếng, lấy giọng điệu chỉ điểm nói:
- Tiểu tử kia, giọng điệu ngươi rất lớn vậy. Hiệu quả luyện binh của Phi Dương lưu phái, không chỉ có đơn giản như mặt ngoài. Quan trọng hơn chính là yêu binh hỏa hệ có tác dụng tăng phúc rất lớn. Sau khi Phi Dương lưu phái biến mất, rất nhiều luyện binh đại sư bao gồm cả ta, đều bỏ rất nhiều thời gian tiến hành nghiên cứu, muốn tái hiện lại luyện binh pháp Phi Dương lưu phái, kết quả không hề đoạt được. Về sau, ngươi không nên nói lung tung như vậy.

- Nói lung tung?

Sở Vân liếc mắt nhìn Ngụy Lục Huy đại sư một cái, lắc đầu mỉm cười, sau đó quay sang nhân viên Thư viện lại thúc giục nói.
- Nhanh bắt đầu đi.

Ngay lập tức, Ngụy Lục Huy đại sư tức giận đến râu tóc đều lệch. Đây là biểu tình gì chứ!?

Rõ ràng tiểu tử này khinh thường ta, bộ dạng giống như không thèm tranh luận với ta!

Hắn rất muốn giáo huấn Sở Vân một chút, nhưng ngại thân phận, không muốn mang tiếng lấy lớn hiếp nhỏ. Vì thế lấy lui làm tiến, nghĩ phải giáo huấn sư phụ Sở Vân một chút.

Nhưng Sở Vân khăng khăng nói tự tìm hiểu!

- Rất giỏi, rất giỏi.
Nhân viên Thư viện nhìn Sở Vân, trong lòng cảm khái. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng Ngụy Lục Huy đại sư đang vô cùng cơn tức. Có thể lấy thân phận một hậu bối khiến Ngụy Lục Huy đại sư tức đến như vậy. Thật sự là rất giỏi!
- Vậy bắt đầu thôi. Nội dung luyện binh lần này, là lợi dụng vật liệu giống nhau, chế luyện một Tiểu Yêu binh búa lửa. Vật liệu có thể lấy hay bỏ, nhưng không thể tùy ý tự tiện tăng thêm. Trong vòng nửa ngày phải chế luyện thành công, sau đó tiến hành đánh giá. Bên nào có chất lượng cao hơn, bên đó thắng được tích điểm. Bên thất bại, thì không được tích điểm, tiến vào tổ bại.

Nghe được nội dung này, Ngụy Lục Huy đại sư mừng rỡ ngửa mặt lên trời cười:
- Lão phu cũng không muốn chiếm tiện nghi của một tiểu bối như ngươi. Nếu ngươi có thể dùng pháp môn của ngươi, cái gọi là Phi Dương lưu phái, chế luyện ra Tiểu Yêu binh búa lửa này, khiến lão phu hài lòng, lão phu sẽ tự động nhận thua.

Trong lòng Sở Vân vui vẻ, lão nhân này không phải tự tìm đường chết sao? Hắn vừa định đồng ý, nhưng nghĩ lại, vẫn thản nhiên nói:
- Không cần. Ngươi sống nhiều tuổi như vậy, cũng không dễ dàng, không bằng dựa vào bản lĩnh đi.

Lời này lập tức khiến Ngụy Lục Huy đại sư nghẹn tới mức nói không ra lời. Nhân viên Thư viện đứng ở bên cạnh, hai mắt cũng mở lớn, không thể tin được một hậu bối như Sở Vân, dám dùng giọng điệu như thế nói chuyện với Ngụy Lục Huy đại sư.

Bọn họ cũng không biết, lúc này Sở Vân cũng không phải đại biểu cho chính hắn, mà là Phi Dương Tiên Tử phía sau lưng. Phi Dương Tiên Tử cũng luyện binh đại sư, ngang hàng với Ngụy Lục Huy. Dựa vào cái gì phải nhận ơn huệ của Ngụy Lục Huy?

Nếu Sở Vân đồng ý Ngụy Lục Huy, ngược lại chính là tổn thương đến tôn nghiêm của Phi Dương Tiên Tử.

- Tốt tốt tốt, quả thật là Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Lần này lão phu sẽ toàn lực ra tay, cho ngươi biết thế nào là luyện binh thuật!
Ngụy Lục Huy đại sư phẩy tay áo bỏ đi, chui vào trong mật thất.

- Sở Vân, cám ơn ngươi.
Trong lòng Sở Vân vang lên giọng nói của Phi Dương Tiên Tử. Tiên tử biết Sở Vân luôn luôn làm việc hạ thấp, sở dĩ làm như vậy, vì suy nghĩ tới cảm nhận của mình. Vì tâm ý này của Sở Vân, nàng có chút cảm động.

- Sau đó phải nhờ đến tiên tử!
Sở Vân cười ha hả, khẽ nói với trong lòng.

- Tuyệt đối không có vấn đề! Phi Dương lưu phái chúng ta am hiểu nhất chính là chế luyện yêu binh hỏa hệ, lão nhân Ngụy Lục Huy chắc chắn phải thua!
Phi Dương Tiên Tử hừng hực ý chí chiến đấu.

Nửa canh giờ sau, Ngụy Lục Huy đại sư đẩy cửa tiến ra đầu tiên, trong tay cầm một thanh búa lửa.

- Không hổ danh là Ngụy Lục Huy đại sư tự mình ra tay, nhanh như vậy đã chế luyện được.
Nhân viên Thư viện kinh ngạc. Nguồn truyện: Trà Truyện

- Cái này cũng không có gì. Tiểu Yêu binh mà thôi, rất đơn giản.
Ngụy Lục Huy đại sư chậm rãi gật đầu, hào quang kiêu ngạo chợt lóe lên qua ánh mắt.

Lần này hắn đã dùng toàn lực chế luyện, chính là muốn sau đó mượn này giáo huấn Sở Vân một phen, phát tiết ra tức giận trong lòng.

- Tuy nhiên đại sư ngài vẫn phải chờ một thời gian. Dù sao đề thi trận này, chỉ có hạn chế thời gian, nội dung quan trọng còn phải xem phẩm chất yêu binh.
Nhân viên Thư viện tươi cười nói.

- Không có vấn đề gì, vậy chờ hậu bối cũng tốt. Chúng ta là trưởng bối, thật ra cũng không nên chấp nhặt với tiểu bối này làm gì?
Trong lòng Ngụy Lục Huy đại sư vô cùng đắc ý, khóe miệng mỉm cười, bộ dạng cực kỳ có phong độ.

Nhưng Ngụy Lục Huy đại sư vừa nói xong, Sở Vân cũng đã đẩy cửa mật thất đi ra.

- Nhanh như vậy sao? Chẳng lẽ hắn cũng là đại sư?
Hai mắt Nhân viên Thư viện mở trừng trừng, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc.

- Ha ha a, thì ra là thế.
Ngụy Lục Huy đại sư cười yếu ớt một tiếng, hai mắt nheo lại tự cho là đúng nhìn Sở Vân nói.
- Luyện binh, cần kiên nhẫn. Dục tốc tắc bất đạt, tiểu tử ngươi quá vội vàng. Chế luyện thất bại cũng không sao. Nhớ kỹ bài học lần này là được.

- Ai nói ta chế luyện thất bại?
Sở Vân liếc mắt nhìn lão nhân này một cái đưa tay vào tiên nang, lấy ra thành quả do Phi Dương Tiên Tử tự mình động thủ chế luyện ra.

- Không ngờ thật sự chế luyện ra!
Nhân viên Thư viện mở lớn miệng, giật mình kêu to.

- Này, này, này!
Ngụy Lục Huy đại sư lại không chịu nổi, hai mắt hắn lồi ra, hầu như muốn rơi khỏi hốc mắt. Hắn nhìn Tiểu Yêu binh búa lửa trong tay Sở Vân, sắc mặt chấn động, toàn thân đều run rẩy.

Ta không có nhìn lầm đi?

Ta không có nhìn lầm đi!

Ánh sáng lưu chuyển như vậy, khí tức như vậy, thật sự là luyện binh thuật của Phi Dương lưu phái!

Hắn đã từng nghiên cứu với luyện binh thuật lưu phái này quá lâu. Bằng vào kinh nghiệm thâm hậu, liếc mắt một cái liền nhận ra kết quả.

Nhân viên Thư viện thu hồi ánh mắt trợn trừng nhìn Sở Vân, cố gắng trấn tĩnh, cầm yêu binh, của hai người trong tay đang muốn so sánh.

- Không cần so sánh. Lão phu nhận thua. Luyện binh thuật của Phi Dương lưu phái, cực kỳ am hiểu chế luyện yêu binh hỏa hệ, lão phu thật sự không bằng. Không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được.
Giờ phút này, Ngụy Lục Huy đại sư ngửa mặt lên trời thở dài, tràn ngập cảm khái.

- Không ngờ thật sự bị ngươi hoàn trả như vậy. Ta là thật sự là già rồi. Quả thật là Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Thế hệ sau nhanh hơn mạnh hơn thế hệ trước.

Tiểu tử, ngươi tên là gì? Lão phu nguyện ý trả bằng bất kỳ giá nào, để lãnh giáo luyện binh thuật Phi Dương.

Ngụy Lục Huy hoàn toàn thay đổi thái độ. Thật ra bản tính hắn cũng không xấu, chỉ một người cuồng luyện binh. Kết quả tỷ thí khiến hắn nhận rõ hiện thực.

Tuy rằng tuổi tác hắn đã lớn, gần tới giới hạn cuối cùng. Nhưng tất cả điều này đều cũng không cản trở được nhiệt tình theo đuổi của hắn đối với luyện binh thuật trên thế gian này.

Hắn thích làm dáng, lấy thân phận trưởng bối giáo huấn vãn bối. Nhưng khi hắn hiểu Sở Vân cũng có thực lực luyện binh đại sư, hắn lập tức ra giá chuẩn bị luận giao ngang hàng.