Chí Tôn

Chương 558: Cuộc chiến ngang bằng


- Ha ha ha!

Sau gần trăm hiệp, Hắc Sơn Man Quân phát ra tiếng cười điên cuồng. Hắn đã chờ được thời cơ chiến đấu, hai tay phất lên, dùng sức vung dùi trống nện liên tục xuống.

Thùng thùng.

Tiếng trống dồn dập lại sôi sục. Hắc Mộc Nha hoàn toàn bao phủ đàn Huyết Bức, phối hợp Phi Nham Trư đàn, mãnh liệt xung phong liều chết đến.

Sự thay đổi này nhất thời đánh vỡ cục diện bế tắc. Khiến cơ hội tích lũy ưu thế để chiến thắng phía bên Sở Vân bị nguy hiểm!

- Không tốt!
Kim Bích Hàm miễn cưỡng thoát khỏi sự truy kích của Cửu Mệnh Yêu Quân. Nàng nhíu mày, ngón tay như bay, Dao Cầm boong boong rung động.

Trong tiếng đàn, hơn mười con Kim Ngọc Tiên Điệp toàn thân phát ra thần quang sáng lạn hoa lệ, màu ngọc bích và vàng óng ánh giao nhau, không tiếc sinh tính mạng thôi phát ra Huyễn Tiên Mộng Cảnh, tạm thời ngăn cản sự đột kích của thú đàn.

- Hắc hắc hắc!
Cửu Mệnh Yêu Quân lại nhân cơ hội tấn công qua, Tiếu Tiểu Hiền muốn hỗ trợ, lại bị Lang Lão Quân bỗng nhiên chém một đao, bị trọng thương máu tươi bay ra.

Sở Vân vung đao, đang muốn tương trợ, bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng chuông rung động, hồn phách trong cơ thể nhất thời rung chuyển.

- Chạy đi đâu?
Tay trái Vô Thường Hầu lắc Tang Hồn Chung, như mèo nhìn con chuột, chăm chú bức bách Sở Vân.

- Hay cho một Ngọc Thanh Tâm Liên, vật ấy có duyên phận với ta.
Hai mắt Thiện Quân sáng ngời, cũng tiến đến trợ giúp ngăn cản Nhị Lang Thiên Quân.

- Kết cục đã rõ ràng!
Cửu Mệnh Yêu Quân cười khẽ một tiếng, đập Vãng Sinh Ấn. Ấn tỷ như ánh sao, ầm ầm tiến về hướng Kim Bích Hàm.

Kim Thiền Thoát Xác!

Trong lúc nguy cấp, Kim Bích Hàm thôi động đạo pháp trên Kim Thiền Y, thoát chết trong trong tơ kẽ tóc.

Tiếu Tiểu Hiền lại rơi vào đường cùng, mắt thấy Hắc Ma Chủy của Lang Lão Quân, đâm vào trong ngực mình. Hắn trợn mắt, bất lực!

Oanh ——!

Trong làn ranh giới cái sống và cái chết, sóng khí bỗng nhiên quay cuồng. Không khí một tiếng tạc nứt ra. Một tấm khiên lớn đột nhiên xuất hiện, bảo vệ Tiếu Tiểu Hiền, đỡ một đòn của Lang Lão Quân.

Tửu Hào Vương ra tay đúng lúc.

- Ha ha ha, Tửu Hào Vương, ngươi tự loại bỏ yêu binh phòng hộ, đây là tự tìm lấy cái chết!
Tham Lang Vương cười lớn một tiếng, nắm lấy thời cơ chiến đấu, thôi động cờ gọi yêu vật, phá thủng phòng thủ của Tửu Hào Vương, mạnh mẽ tấn công, hào quang đạo pháp chói chang tới mức không thể nhìn thấy gì.

Tửu Hào Vương bị trọng thương hộc máu thối lui!

- Tham Cật Xà!
Tham Lang Vương lấy ra con át chủ bài. Đây là một con rắn bảy đầu phát sáng, uyển chuyển lung linh, giống như một đoạn dây thừng, cuộn tròn trong bàn tay Tham Lang Vương.

Thân hình nó trong suốt như nước, vẩy như mã não, mắt như kim cương, hoa văn trên thân rắn từng vòng từng vòng, từ đầu rắn đến đuôi rắn, lần lượt là "đỏ da cam lục xanh lam tím trắng đen" chín vòng tròn nhỏ phát sáng.

Nó há mồm hút. Nhất thời trong tiên nang Tửu Hào Vương bay ra vô số đạo quang. Tất cả đều bị Tham Cật Xà nuốt vào bụng.

- Ha ha ha, Long Thi Thương Mãng Thổ Long đã vào tay ta!
Tham Lang Vương càn rỡ cười to.
- Tửu Hào Vương ngươi muốn dùng rượu nhập đạo, nhưng muốn ở dưới mắt bổn vương lĩnh ngộ đạo pháp thần thông, quả là si tâm vọng tưởng!

- Tửu Hải Thao Thao!
Mắt Tửu Hào Vương vằn lên, tức sùi bọt mép, phát ra tiếng gầm thét đầy tức giận.

Thao Thiết - kỳ thú hồng hoang, nuốt Sơn Hà Tuế Nguyệt Đại Tửu Hang vào xong, vốn lùi vào một góc, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi một cách điên cuồng, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, bụng nó nhanh chóng phình ra. Trong giây lát đã lớp gấp ba!

Thao Thiết giống như một quả bóng khí, cái bụng tròn lớn, bốn chân và đầu đuôi chỉ như một chấm nhỏ bên cạnh quả cầu khí.

Phốc ——!

Tiếp theo đó, cuối cùng nó chống đỡ không được, há mồm phun ra, nháy mắt mùi rượu lan ra bốn phía, một lượng lớn rượu ngon dũng mãnh phun ra.

Nước rượu cuồn cuộn, hình thành một thác nước, ầm ầm trào xuống.

Tham Lang Vương vội vàng ngừng tiếng cười, khống chế ba con Yêu thú, ngăn cản rượu chảy ra. Cũng không ngờ, trong thác rượu bỗng nhiên nổ lớn, Sơn Hà Tuế Nguyệt Đại Tửu Hang bay ra.

Trong nháy mắt, vừa ra không khí, vại rượu tăng vọt thành núi nhỏ, khí thế khủng bố hủy thiên diệt, hung hăng đâm về hướng Tham Lang Vương.

Ba con thú Kiếp Yêu ngăn cản bị đánh bay. Tham Lang Vương không kịp trốn tránh, vò rượu bay tới bên cạnh, ngực nhất thời vỡ ra, xương sườn gần gãy toàn bộ. Trong không trung vẽ lên một đường máu.

Nói nhiều như vậy, thật ra cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Trong nháy mắt, song Vương trọng thương!

- Ngươi thật ngoan độc!
Tham Lang Vương lại đứng thẳng, sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt tràn ngập hận ý.

- Hiện nay cả ngươi và ta đều trọng thương, nhưng bên ta đã có cao thủ Quân hầu cấp từng trải. Tửu Hào Vương, ta xem ngươi làm thế nào giúp đỡ được những tiểu bối đó!

Nếu Tửu Hào Vương ra tay, tất nhiên chiến lực suy yếu, chú ý phân tán, sẽ khiến Tham Lang Vương nhân cơ hội đánh lén. Nếu không ra tay, ngồi nhìn đám người Tiếu Tiểu Hiền, Kim Bích Hàm bị Vô Thường Hầu bao vây tấn công đến chết. Cuối cùng chính là đám người Tham Lang Vương, Vô Thường Hầu cùng bao vây tấn công Tửu Hào Vương.

Kết quả nào cũng xấu như nhau.

Trừ phi lúc này Tửu Hào Vương đào tẩu, không để ý đến an nguy của Nhị Lang Thiên Quân và đám người Sở Vân.

Tuy nhiên với tính cách của hắn sao có thể làm như thế?

Vô Thường Hầu chỉ một ngón tay vào Sở Vân, Hắc Bạch Vô Thường một trái một phải, tiến hướng Tiếu Tiểu Hiền. Tửu Hào Vương im lặng không nói, một tay bắt lấy Đại Tửu Hang, bay người đánh về phía Vô Thường Hầu.

Tham Lang Vương thấy vậy, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ đắc ý. Quả thực không ngoài dự đoán, Tửu Hào Vương muốn chiếu cố những tiểu bối. Nếu hắn lợi dụng tốt được nhược điểm, có thể khiến Tửu Hào Vương chết tại đây.

- Ôi, xem ra vẫn phải vận dụng cái bảo thạch mật môn này.
Sở Vân ngầm thở dài, lấy ra bảo thạch mật môn Vạn Độc Vương đã đưa cho hắn.

Hắn đã thấy rõ kết cục của cuộc chiến này. Lúc này dùng toàn lực, cũng khó hóa giải được tình thế nguy hiểm. Đang muốn tung mật môn ra, gọi Vạn Độc Vương hỗ trợ. Bỗng nhiên chỉ thấy Tham Lang Vương biến sắc.

Rống!

Đột nhiên Thao Thiết phát ra tiếng rống to giống như rồng giống như hổ. Tiếng rống như sấm sét nổ vang, tiếng gầm cuồn cuộn, quét ngang bốn phương tám hướng.

Toàn thân nó bốc ra mùi rượu, điên cuồng, công kích xung quanh, đạo pháp thần quang phát ra, bao phủ quanh người. Ngay cả chủ nhân của nó là Tham Lang Vương, nó cũng không quan tâm.

Khi nó nuốt Sơn Hà Tuế Nguyệt Đại Tửu Hang, Tửu Hào Vương tương kế tựu kế, lặng lẽ vận dụng mùi rượu hun đúc.
Chỉ có điều sau đó tình hình chiến đấu có biến, không thể không hao tổn tu vi của Đại Tửu Hang, mạnh mẽ thôi động đạo pháp "Tửu Hải Thao Thao", khiến Thao Thiết uống xong vô số rượu, sớm lâm vào trạng thái say rượu điên cuồng.

- Tửu Hào Vương Đáng giận, không ngờ muốn tính kế với bổn vương! Tuy nhiên bổn vương đã đạt được mục tiêu, đã không còn Long Thi, ngươi cũng không sản xuất được Cửu Long Tửu. Chuyện này chúng ta không tính xong, sau này lại và tiếp tục tính sổ với ngươi!
Sắc mặt Tham Lang Vương xanh mét, Thao Thiết là Yêu thú chủ lực của hắn. Hiện nay, chiến lực chính yếu lại lục thân không nhận, địch ta không phân biệt, công kích lung tung. Điều này khiến hắn hoàn toàn đánh mất ý nghĩ muốn đuổi giết Tửu Hào Vương.

Hắn nói bỏ, không để ý đến sự hao tổn của tiên nang, mạnh mẽ thu Thao Thiết, dứt khoát bỏ chạy.

- Đi!

- Hừ, xem như các ngươi gặp may mắn.

- Sau này gặp lại nhất phải lấy tính mạng của các ngươi.

Lời còn chưa dứt, Lang Lão Quân trực tiếp vận dụng Yêu vật không gian, Hắc Sơn Man Quân mạnh mẽ mở chiến trận, lưu lại rất nhiều vật Yêu thú hy sinh phía sau.

Vô Thường Hầu như quỷ mỵ, trực tiếp biến mất ngay lập tức...

Hiện nay, Tham Lang Vương đều đi, bọn họ nào dám đối phó với Tửu Hào Vương?

Tuy rằng Tửu Hào Vương trọng thương, nhưng hắn vẫn là Vương giả. Không dám ở lại, bọn họ liên tiếp rời khỏi chiến trường.

- Chạy đi đâu! Nguyệt Thỏ!
Sở Vân nhắm vào một mục tiêu gần nhất, thôi động đạo pháp thời gian, ngăn không cho hắn thoát đi.

- Bắt!
Tửu Hào Vương hừ lạnh một tiếng, cũng thôi động Sơn Hà Tuế Nguyệt Đại Tửu Hang phát ra hấp lực vô cùng mạnh mẽ, nhất thời hút Cửu Mệnh Yêu Quân không may mắn này vào vò rượu.

- Nguy hiểm thật... Khụ khụ khụ!
Tiếu Tiểu Hiền lộ ra vẻ vui mừng, mỗi lần khụ một tiếng, đều phun ra máu tươi.

Mệnh Tuyền Ngọc Tỷ!

Sở Vân vội vàng điều động yêu binh này để chữa thương cho hắn, ổn định thương thế.

- Nơi đây không thể ở lâu. Chúng ta cũng đi thôi.
Tửu Hào Vương che ngực, trên mặt cũng hiển lộ ra vẻ thống khổ. Thương thế của hắn cũng tuyệt đối không nhẹ.

Không riêng gì hắn, linh quang đám người Sở Vân, Nhị Lang Thiên Quân, Kim Bích Hàm đều ảm đạm, chiến lực xuống đến mức thấp nhất.

Tình hình cuộc chiến vừa rồi thật sự là rất hỗn loạn. Chỉ huy các loại yêu vật tiêu hao linh quang rất lớn. Tất cả mọi người cần tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi và hồi phục.

Lúc này, mọi người hủy bỏ không gian chiến trận, đi vội mấy nghìn dặm, đi tới đỉnh núi tuyết. Trong dãy núi, mở một động phủ bí mật, tiến hành chữa thương và khôi phục.

Sau khi bố trí tốt các biện pháp phòng vệ, một cảm giác mỏi mệt mãnh liệt tràn khắp toàn thân. Sở Vân hận không thể đặt mông ngồi xuống mặt đất, nhắm mắt lại, gì cũng không muốn.

Vừa nãy, khi chiến đấu kịch liệt còn không cảm thấy. Hiện nay tạm thời an toàn, thư giãn, lúc này Sở Vân mới cảm giác được toàn thân đều truyền đến cảm giác đau đớn.

Nhìn kỹ, phía trước, phía sau lưng đều có không ít vết thương. Tuy rằng không nặng, nhưng tích tiểu thành đại, máu chảy không ngừng, khiến hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Những vết thương, đều cần xử lý đúng lúc. Đồng thời, linh quang trong cơ thể hắn, cũng lại ảm đạm, ánh sáng mỏng manh như huỳnh hỏa. Trong Yêu vật, Thiên Hồ, Nguyệt Thỏ, Hồng Yêu không màu đều bị thương, thương thế không nhẹ. Kiến Mộc trọng thương, Kim Ngọc Tiên Điệp gần chết, Ngũ Đức Luân hoàn toàn bị đánh vỡ, phân làm năm yêu binh số mệnh. Muốn kết hợp lại, cần dốc sức chế luyện lại.

Thật ra Thông Linh Xà không tổn hao gì, nhưng yêu nguyên đã tiêu hao hầu hết.

Đồng dạng còn có Túy Tuyết Đao. Trong chiến đấu yêu binh Tiên Thiên này giống như Định Hải Thần Châm có tác dụng cực kỳ quan trọng. Nhưng tuy rằng lượng
yêu nguyên của nó dồi dào đến cực điểm, nhưng hiện tại lại gần như khô cạn. Có thể thấy đã dùng hết lực.
Một trận chiến vừa rồi, có thể nói là trận chiến hung hiểm nhất từ trước tới nay.

Đối mặt với hơn bốn đại lão quân từng trải, còn có một vị cường giả Hầu cấp, mà đám người Sở Vân chỉ là là bốn người mới tấn Quân Cấp. Bất luận là kinh nghiệm chiến đấu, hay nội tình yêu vật cũng không bằng đối phương.

Quan trọng hơn, linh áp song Vương, linh áp Vô Thường Hầu tràn ngập chiến trường, khiến bọn họ mỗi thời mỗi khắc đều phải khơi động linh áp tiến hành chống lại. Điều này khiến họ tiêu hao linh quang rất lớn.

Ngự yêu sư càng đến thời kỳ cuối cùng của tu hành, đẳng cấp chênh lệch càng rõ ràng. Trong lịch sử Tinh Châu, nói về nhưng chiến dịch kinh điển, nếu Quân Cấp
khiêu chiến vượt cấp với cường giả Hầu cấp, ít nhất chỉ có năm người. Bởi vì linh áp Hầu cấp uy hiếp thật lớn đối với ngự yêu sư Quân cấp.

Nếu Hầu cấp khiêu chiến Vương giả, ít nhất phải có mười vị Hầu cấp từng trải, mới có thể thành công.

Bốn người Sở Vân có thể chống đỡ lâu như thế, một phần vì Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân đều là Quân Cấp đỉnh phong, bước nửa chân vào Hầu cấp. Hai người Tiếu Tiểu Hiền, Kim Bích Hàm cũng là nhân vật thiên tài, có tiềm lực phi phàm. Trong chiến đấu kịch liệt áp bức tiềm năng không ngừng tăng lên, nhiều lần dự đoán trước được hành động của đối thủ.

Về phương diện khác, cũng nhờ có sự giúp đỡ của Tửu Hào Vương.

Có thể nói, có thể ra sức tiến hành lưỡng bại câu thương, kết quả chiến đấu không chết một ai, đã đủ để họ kiêu ngạo. Truyền ra ngoài, có thể khiến danh tiếng của họ lại thêm chấn động.



Nơi này là thế giới tiên nang thượng đẳng Thôn Thiên Đại của Tham Lang Vương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Không có mặt trời cũng không có mặt trăng.

Bầu trời đêm cô tịch tối đen. Đất rộng lớn tản mát ra ánh sáng mặt trăng.

Thế giới Thôn Thiên Đại, không có đẹp đẽ quý giá như trong tiên nang Tinh Hải Long Cung của Sở Vân vậy, cũng không bừng bừng sức sống như Khu rừng vô tận
trong tiên nang của Vạn Thú Vương. Nó đơn giản đến cực điểm, chỉ có bầu trời đêm và ánh sáng màu xanh lục, chỉ là không gian rộng lớn, chuyên chở tất cả yêu vật cùng với các loại thiên tài địa bảo Tham Lang Vương đã đoạt được.

Rống ——!

Ở trung tâm Thôn Thiên Đại, Thao Thiết phát ra một tiếng rít gào. Tiếng rống rung trời động địa. Tiếng gầm vang khắp bốn phương tám hướng, gió cuốn, khiến toàn bộ thế giới tiên nang nhanh chóng trở thành một đống hỗn độn.

Chỉ là, cuối cùng nó cũng chỉ làm được như thế.

Một dây xích tối đen thâm thúy, kéo dài từ trong trời đêm của tiên nang vươn đến, quấn quanh trên thân Thao Thiết.

Đồng thời, quang lục dưới chân nó, cũng không ngừng phụt ra dây thừng màu trắng bạc, cuốn quanh nửa người phía trên của Thao Thiết.

Hai mắt Thao Thiết đỏ đậm, vẫn còn điên vì rượu, nhưng lại bị trói lại, giữ chặt, khó có thể nhúc nhích.
Xiềng xích càng ngày càng nhiều. Cuối cùng dây thừng đen trắng thay thế bao trùm hoàn toàn Thao Thiết. Từ bên ngoài nhìn vào, thật giống như là bức tượng màu đen trắng vững chắc.