Chí Tôn

Chương 42: Bi kịch của Thư Nhị, nắm giữ toàn cục


Thư Nhị cao cao tại thượng nhìn xuống, ngạo mạn không khác gì một con gà trống. Quần chúng xung quanh nhao nhao nghị luận.

- Tên tiểu tử Thư Nhị này thực hỗn lão! Có chút tiền dơ bẩn, mà phóng thí khắp nơi!

- Khó chịu, thực khó chịu! Không ngờ thằng nhãi này lại là nhi tử đảo chủ nhân thân sinh!

- Nghe thiên hạ đồn đại, Thư phu nhân đối đãi với nghĩa tử đảo chủ vô cùng cay nghiệt. Trước kia ta còn không tin, nhưng hiện tại xem ra những lời này đều là sự thực.

- Aizzz, cũng khổ cho Sở Vân thiếu gia. Có di nương và huynh đệ như vậy, thực sự là quá đáng thiến, không ngờ thiếu gia lại có thể nhẫn nhịn nhiều năm đến như vậy!

...

Tam lão cũng trầm mặc, Thư Nhị quá ngạo mạn rồi, thực sự là khiến người khác không ưa. Vũ Đại Đầu không biểu tình, chỉ âm thầm lùi lại vài bước, kéo dãn khoảng cách cùng Thư phu nhân. Thư phu nhân nghe thấy những lời này, vẻ mặt băng hàn. Trong lòng nàng hiểu rõ danh tiếng của mình trên Thư gia đảo vốn đã không được tốt. Sau khi trận đấu đạo pháp này kết thúc, người quan chiến trở về chỉ sợ sẽ truyền bá ra khắp toàn bộ Thư gia đảo.

- Bất quá thế thì sao? Chỉ là danh tiếng mà thôi, ta không cần danh tiếng, ta chỉ muốn Thư Nhị có thể đoạt được vị trí đứng đầu, trúng tuyển Thiên Ca Thư Viện!
Tâm thần của nàng đã hoàn toàn bị trận chiến trước mắt hấp dẫn, những chuyện khác đều là việc nhỏ, không cần chú ý đến. Trước khiêu khích của Thư Nhị, Sở Vân chỉ mỉm cười, liếc mắt làm ngơ. Trong lòng hắn, Thư Nhị bất quá chỉ là một tên hề đang diễn hài kịch, chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi.

Tâm tính Sở Vân đã sớm được ma luyện vững vàng, một vài lời chửi mắng vớ vẩn, trong lòng hắn ngay cả một tia rung động cũng không hề xuất hiện.

- Phun ra nọc độc cũng là đạo pháp, cần tiêu hao không ít yêu nguyên. Nhiều hơn rất nhiều so với Tung Dược Thuật. Dưới tốc độ tiêu hao như vậy, kẻ đầu tiên nhịn không được nhất định sẽ là Thư Nhị. Truyện Tiên Hiệp
Lão Hồng Thương chợt cười lớn, mở miệng nói. Nhị lão cũng gật đầu đồng ý. Lão Ngư Vương nhìn ánh mắt của Sở Vân, cảm khái nói.

- Ta càng ngày càng cảm thấy tiểu tử Sở Vân này không đơn giản! Xem bộ dáng trấn định tự nhiên của hắn, nhất định là cũng đã nghĩ đến điều này. Muốn dựa vào tiêu hao chiến, lấy yếu thắng mạnh.
Kiều Lão Hầu Tử dương dương tự đắc, thần sắc kiêu ngạo không khác gì đang nghe người khác đang tán dương cháu của mình, vui vẻ nói.

- Lão Ngư Vương ngươi đúng là đang nói nhảm! Sở Vân là nhi tử của đảo chủ, đương nhiên là không đơn giản rồi. Thư Nhị... Hắc hắc.. Vẫn không thể là đối thủ của Sở Vân.

- Mấu chốt vẫn là yêu thú Hỏa Hồ biến dị của hắn quá lợi hại. Không ngờ lại có thể bỏ qua áp chế giai vị. Bởi vậy mới có vốn liếng so đấu... Ai, cũng không biết là phúc hay là họa. Tuy rằng tư chất của Hỏa Hồ biến dị cực tốt, nhưng lại không thể phát triển...
Lão Hồng Thương thở dài. Bọn họ đều quy kết biểu hiện đặc dị của Thiên Hồ vào nguyên nhân "biến dị". Yêu thú biến dị, đích xác không thể dùng lẽ thường để so sánh.

Bọn họ không bao giờ liên tưởng tới trường hợp, đầu Hỏa Hồ trước mắt lại là yêu thú tuyệt phẩm. Bởi vì trong tiềm thức của bọn họ, yêu thú tuyệt phẩm quả thực là bảo tàng trong vạn không có một, cả đời cũng không gặp được. Nhiều nhất mới chỉ nghe nói trong truyền thuyết, cách thế giới hiện thực vô cùng xa.

Huống hồ yêu thú tuyệt phẩm, cũng phải chịu ảnh hưởng từ áp chế giai vị. Lúc này, người có thể nhìn ra sự phát triển của chiến cục, ngoại trừ tam lão có kinh nghiệm chiến đấu phong phú cũng chỉ có Vũ Đại Đầu cùng một vài ngự yêu sư địa đàn. Trong bốn vị ngự yêu sư thủ vệ của Thư phu nhân, ngược lại có một người âm thầm nhíu mày. Hắn muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng sau khi nhìn thấy thần sắc của Thư phu nhân, lại sáng suốt từ bỏ ý nghĩ này.

Hai mắt Thư phu nhân tỏa sáng, hô hấp dồn dập. Nàng đã thấy được hy vọng, hy vọng chân chính!

Hình ảnh Lục Nha Xà đánh Thiên Hồ chạy tán loạn trên võ đài đã khắc sâu vào trong óc của nàng. Nàng không phải là ngự yêu sư, cho nên không có được ánh mắt có thể nhìn ra hướng phát triển của chiến cục. Nàng chỉ thấy Lục Nha Xà đang chiếm cứ thế thượng phong, Thiên Hồ đã gần đạt tới biên giới của thua trận. Trái tim của nàng đập bình bịch, thần sắc tràn ngập chờ mong.

"Có hy vọng, vẫn còn có hy vọng!"
Nàng hò hét trong lòng.

- Hết hy vọng rồi, ngươi nhất định phải thua!
Thư Nhị gầm lên một tiếng. Hắn nhìn Sở Vân với ánh mắt như nhìn một tên nô tài, như đang nhìn loại giun dế. Sở Vân vẫn vân đạm phong khinh, ngoảnh mặt làm ngơ.

Ánh mắt của hắn rơi vào tràng diện trên sân, suy nghĩ cũng đã phiêu du đi xa.
- Hiện tại, chắc chắn ta đã đoạt được vị trí đứng đầu. Lần khảo hạch thứ ba cho dù là thử thách cuối cùng, ta vẫn có thể dễ dàng vượt qua. Có thể nói, việc nhập học Thiên Ca Thư Viện đã hoàn toàn được chú định. Thiên Ca Thư Viện đóng vai trò mấu chốt trong việc xúc tiến đại kế của ta. Bất quá tu vi của Thiên Hồ quá thấp... Đánh xong trận này, ta sẽ quay lại khu rừng rậm trên đảo, cố gắng đề thăng tu vi của Thiên Hồ.

Trở thành đệ nhất, đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Việc Sở Vân đã hoàn toàn nắm giữ được cục diện của trận chiến này, trong đám đông khắp bốn phía xung quanh, lại không có mấy người phát hiện ra. Quả nhiên theo thời gian trôi qua, sắc mặt Thư Nhị đã có chút biến hóa. Hắn cảm nhận được một cách rõ ràng, Lục Nha Xà đang xuống sức trầm trọng. Trái lại, Hỏa Hồ của đối phương vẫn long sinh hoạt hổ như cũ, chiến lực được bảo toàn gần như là toàn bộ.

- Không xong.
Hắn híp híp mắt, rốt cục cũng phát hiện ra có điểm bất thường, phát ra mệnh lệnh mới.
- Lục Nha Xà, dùng Du Thân Thuật áp sát đối phương sau đó tiến hành phun nọc độc.

Sở Vân cười cười, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng. Lúc này mới phát hiện ra còn chưa cảm thấy quá muộn sao?

Lục Nha Xà thu hồi xà trận, thân thể xanh biếc lập tức du động, nhào đầu về phía Thiên Hồ.

Thiên Hồ chưa nhận được mệnh lệnh mới tư chủ nhân, vẫn tiếp tục tuân theo mệnh lệnh cũ, sử dung Tung Dược Thuật né tránh. Lục Nha Xà di chuyển một hồi lâu nhưng lại sửng sốt phát hiện ra không thể kéo gần khoảng cách với Thiên Hồ.

Chiến đấu tràng có hình tròn, không có bất luận cái góc chết nào. Điểm này được Thiên Hồ vận dụng một cách hoàn mỹ.

Một lúc lâu sau, sắc mặt Thư Nhị tái nhợt, phẫn nộ quát.
- Sở Vân, tên hèn nhát này, có dám dừng lại đánh một trận cùng ta?

Sở Vân cười lạnh không nói.

Lại sau một lúc lâu, chiến cục vẫn không chút nào đột phá, Thư Nhị hổn hển quát.
- Tên khốn Sở Vân, ngươi một mực chạy trốn thì làm được cái gì? Là nam nhân thì quay lại đánh nhau với ta.