- Thật không hổ danh là Bắc Quang Quang, mắt sáng như đuốc.
Sở Vân bị nắm thóp, cũng không bối rối, hắn thậm chí cười rộ lên. Phi Yến vẫn không ngừng giãy dụa nhìn thấy hắn cười, nhất thời trong lòng nhất định, vô cớ sinh ra một loại tự tin, cảm giác được an toàn.
Ánh mắt của Bắc Quang Quang ngược lại nhấp nháy. Hắn ý đồ đả kích tự tin của Sở Vân, thế nhưng lại phát hiện tiểu tử này lại dày dặn đến như vậy. Nếu hắn giả vờ trấn định, phần tâm tính này thực sự đáng sợ. Nếu hắn không phải giả bộ, tất nhiên sở hữu con bài chưa lật, có thể cứu người trên tay mình.
Bởi vậy bất kể Sở Vân có giả bộ hay không, Bắc Quang Quang đều cảm thấy có một sự kiêng kỵ. - Ta lại sản sinh lòng kiêng kỵ đối với một kẻ vãn bối hậu sinh mới 15 tuổi sao?
Nhận thấy tâm tình của mình, vị cao thủ ngang dọc đã lâu này cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng suy nghĩ kỹ càng, cũng phải thừa nhận, Sở Vân xác thực có khả năng khiến mình kiêng kỵ như vậy.
Bắc Quang Quang chưa từng gặp người thanh niên nào có tâm tính, thiên phú, hay thực lực khác biệt như hắn. - Thiên Hồ cứu người!
Ngay khi Bắc Quang Quang còn đang ngây người suy tư, Sở Vân đã thấy được cơ hội trong mắt hắn, mạnh mẽ bộc phát ra một tiếng gào to.
Bôn lôi tật điện!
Chỉ thấy thiếu nữ Thiên Hồ hóa thành một đạo điện quang, lóe lên lướt qua. Trong nháy mắt nàng biến mất tại chỗ, khi hiện ra đã ôm lấy Phi Yến, hiện thân phía sau Bắc Quang Quang hơn mười trượng.
Bắc Quang Quang sửng sốt, ngay cả đương sự Phi Yến cũng ngây người ra một lúc, lúc này mới ý thức được bản thân đã thoát hiểm.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Đợi đến lúc chúng nữ phản ứng, vấn đề rắc rối nhất đã được giải quyết viên mãn. - Khi phát động không hề có dấu hiệu, điều động yêu nguyên cũng không cố sức, hiệu quả xuất chúng như vậy. Đây là đạo pháp tuyệt phẩm sao?
Bắc Quang Quang bị đoạt mất con tin cũng không hề hoảng loạn, lấy lại bình tĩnh, dù bận vẫn ung dung dò hỏi. - Bôn Lôi Tật Điện này là đạo pháp lôi hành tuyệt phẩm vừa có được. Có thể khiến yêu vật giống như điện quang, tiến hành di động cực nhanh.
Sở Vân thẳng thắn đáp. - Được, rất tốt. Lần này xem như ta sai lầm, nhưng tiếp theo, các ngươi cũng nên cẩn thận.
Bắc Quang Quang cười âm hiểm, ánh mắt xanh thẳm nhìn quét xung quanh, ý tứ vô cùng uy hiếp.
Sở Vân mặc dù sở hữu sáu con Linh Yêu, thế nhưng hắn cũng không e ngại. Chỉ là lúc này lại có hai đại chiến lực là Hoa Mai và Dịch Yên, hắn mới lựa chọn tạm thời lui bước. - Muốn chạy? Đâu dễ dàng như vậy!
Sở Vân chợt quát một tiếng, tay cầm Túy Tuyết Đao lao qua. Ai lại muốn buông tha Bắc Quang Quang? Huống hồ hắn lại là cao thủ, có tính uy hiếp cực lớn đối với kế hoạch của mình. - Ta muốn đi, các ngươi ngăn được ta sao?
Bắc Quang Quang cười ha ha, trong tiếng cười tràn ngập vẻ tự đắc: - Ta bay trên trời hay chui xuống đất cũng không ai cản được, rất nhiều người muốn truy sát ta, nhưng bọn hắn đều thất bại. Các ngươi cũng không ngoại lệ!
Hắn bay lên trời, tốc độ cực nhanh, cho dù là Hồng Yêu không màu cấp số Linh Yêu cũng đuổi theo không kịp.
Thiên Hồ theo mệnh lệnh của Sở Vân, buông Phi Yến ra, thi triển Bôn Lôi Tật Điện truy sát. Bắc Quang Quang hóa thành phấn hồng, bay toán loạn trong không, vòng vèo biến hóa, khiến Thiên Hồ nhiều lần vồ hụt.
Nhưng Thiên Hồ vốn nhanh nhạy, đã rất nhanh thông thạo môn đạo pháp tuyệt phẩm này.
Uy lực của đạo pháp tuyệt phẩm không phải bình thường, lập tức khiến Bắc Quang Quang cảm thấy vô cùng áp lực.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, triệu xuất Trung Sơn Lang. Trung Sơn Lang hé miệng, hắn liền chui vào trong, lập tức Trung Sơn Lang chui xuống dưới đất, giống như cá bơi trong ao.
Thiên Hồ đành phải bỏ cuộc. - Bắc Quang Quang vốn có một môn đạo pháp độn địa thượng đẳng, không chỉ như vậy, hắn còn có đạo pháp thủy độn, hỏa độn... Muốn giết hắn vô cùng khó khăn!
Dịch Yên và Hoa Mai đều nhíu mày, thấy Bắc Quang Quang chạy trốn, có vẻ vô cùng bất đắc dĩ, không có cách nào.
Loại người như Bắc Quang Quang chính là chuột chạy qua đường người người kêu đánh. Dù làm xằng làm bậy nhiều năm như vậy ở Tinh Châu vẫn vô cùng vui vẻ. Không hề nghi ngờ, bản lĩnh chạy trốn của hắn còn xuất sắc hơn chiến lực của hắn! - Đáng tiếc, nếu ta có đạo pháp Hóa Thổ, hoặc là thổ đức chân thân, cũng có thể chui xuống mặt đất, tiến hành truy sát. Hoặc là tu vi của Nguyệt Thỏ tăng lên đến cấp số Linh Yêu, dùng đạo pháp thời gian…
Sáu môn đạo pháp Sở Vân khai quật từ trong mật thất của di tích đều là loại quý hiếm. Trong đó ba đạo hóa phong, hóa ám, hóa thủy, còn có một đạo pháp thời gian, tên là "Đạn Chỉ Tiên Tri", có thể biết trước được tình hình tương lai trong nháy mắt.
Đáng tiếc hiện nay tu vi của Nguyệt Thỏ không đủ, không đủ để do thám ra hướng đi của Bắc Quang Quang. Bằng không, coi đây là mục tiêu, vận dụng Đạo Pháp Hồng Lưu trực tiếp oanh sát, xác suất thành công tương đối cao.
- Thiên Hồ đã trưởng thành đến cấp số tám đuôi, tiếp theo chính là đuôi thứ chín. Sau chín đuôi, chính là Kiếp Yêu kỳ khủng khiếp. Nắm bắt Kiếp Yêu, linh quang của ta lại không đủ. Không chỉ như vậy, Kiếp Yêu cũng là phiền phức cực lớn, lúc nào cũng phải độ Thiên Kiếp. Nội tình của ta vẫn không đủ để chống đỡ một con Kiếp Yêu nhiều lần độ kiếp... Sở Vân suy tư: - Nhưng nếu đề thăng tu vi của yêu thú như Nguyệt Thỏ lên nữa, sẽ có đề cao nhảy vọt đối với tổng hợp thực lực của ta. Xem ra mục tiêu sau này chính là những phương diện đó. Rất nhiều kẻ cùng lứa 15 tuổi còn đang tiêu tốn thời gian ở Đại Yêu, Sở Vân đã sở hữu sáu con Linh Yêu, đồng thời đã suy nghĩ vấn đề Kiếp Yêu. Mới chỉ có một thứ truyền thừa của Vạn Thú Vương là Hóa Nhiên Tạo Hóa Đan cũng đã khiến hắn đột nhiên tăng mạnh, vượt xa những người cùng tuổi. Đây chính là truyền thừa vương giả hoàn chỉnh, không giống như Hải Long Vương, bị Sở Bá vương chèn ép, tài phú yêu vật trên người chỉ còn lại một ít, bảo tồn giữa Tinh Hải Long Cung. Cũng không như Hỏa Đức Vương, tích lũy của bản thân đều bị Thổ Hành Thần Sưu sớm lấy ra, cuối cùng bị hủy diệt trong hang động biển lửa. - Đáng tiếc! Vạn Thú Vương lưu lại tám món bảo vật truyền thừa, ta chỉ chiếm được hai loại trong tay Ma Thiên Tử Thứu và Hủ Độc Bích Hổ, rương bảo vật trong Điện Mang Lôi Mao Thụ bị Thiên Kiếp đánh bay, cũng không biết di lưu tới nơi nào. Còn lại năm món bảo vật truyền thừa, không biết là những thứ gì? Ài, hiện giờ đang thiếu thời gian, không thể làm gì khác hơn là tạm gác lại sau đó lấy.