Chí Tôn

Chương 294: Nhan Khuyết hiến kế, gặp Đạo Chi (hạ)

Năm trăm tinh binh, hơn mười vị tướng. Bình yên trở về lại chỉ có một người Thiết Liệt. Phải hiểu rằng ngoài tinh binh ra, còn có hai vị đại tướng, bốn vị thượng tướng, bảy vị thiếu tướng! Là tồn tại cấp tướng chứ không phải là binh sĩ quèn! Không thể tin nổi! Nhưng đó lại là sự thực, một sự thực tàn khốc, có sức thuyết phục hơn bất cứ lời nói nào.

- Ta hối hận rồi, nếu lúc trước nghe theo lời Đạo Chi thì cơ sự đã không đến nỗi này.
Thiết Ngao tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, toàn thân suy yếu vô lực. Đây là di chứng sau khi ăn vào Cuồng Long Thăng Thiên Đan, những biểu hiện này sẽ còn tiếp tục kéo dài trong trọn vẹn một tháng nữa.

Khi đi thì hăm hở, khi về thì như cha mẹ chết. Thiết Ngao nhớ lại toàn bộ quá trình, căm hận cùng hối hận tràn ngập trong toàn bộ trái tim hắn. Nghe được những lời như thế, Thiết Liệt lập tức giật thót mình một cái thầm nghĩ không ổn. Nếu tiếp tục như thế này, chẳng phải là để cho Long Đạo Chi càng đạt được tín nhiệm của biểu ca, một bước lên trời hay sao? Mà Đại Yêu chủ lực Xích Mi Long Vị Thú của hắn đã bị giết chết, trong thời gian ngắn chỉ sợ là sẽ thất thế trước Long Đạo Chi, nếu mà kéo dài hắn có thể sẽ bị đẩy ra khỏi bộ máy quyền lực trung ương của Thư gia. Nguồn: http://Trà Truyện

Thiết Ngao lắc đầu thở dài, day day trán:
- Ta không có mặt mũi đi gặp Đạo Chi! Biểu đệ ngươi vào đại lao mời hắn đến nơi này!

- Vâng!
Thiết Liệt lĩnh mệnh, nhưng trong lòng phi thường đố kỵ. Hắn chỉ giả bộ đến địa lao, cũng không có đi gặp Long Đạo Chi, sau đó lập tức trở lại chỗ Thiết Ngao.

- Biểu ca! Tên Long Đạo Chi quá mức càn rỡ. Nghe được tin chúng ta đại bại, lại cười ha hả, giáo huấn ta "sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn cố chấp".
Thiết Liệt cắn răng, căm giận nói.

- Cái gì?
Thiết Ngao mãnh liệt ngẩng đầu lên. Sau đó thở dài một hơi, khoát tay nói:
- Long Đạo Chi có chút càn rỡ rồi. Hành vi như thế nếu để cho tướng lãnh khác biết được, sẽ gây ra phiền toái không nhỏ. Ngươi truyền lệnh của ta, phạt đánh nhẹ hắn mười roi tiểu đằng tiên (roi mây nhỏ). Sau đó mời hắn về đây.

- Vâng!
Thiết Liệt lui xuống phía dưới, cũng không có gặp Long Đạo Chi mà nói với lính canh ngục:
- Thiếu chủ hạ lệnh, dùng kinh cức đại đằng tiên (roi mây lớn thân có gai nhọn) quất mạnh Long Đạo Chi năm mươi roi, làm tấm gương răn đe kẻ khác.

Sau năm mươi roi, Long Đạo Chi da tróc thịt bong, gần như là đã hôn mê.

- Thiếu chủ tuyệt đối sẽ không đối xử với ta như vậy, ngươi giả truyền mệnh lệnh, mạng ngươi khó giữ rồi.
Ánh mắt Long Đạo Chi vẫn vô cùng thanh minh, lập tức nhìn thấu Thiết Liệt. Thiết Liệt quá sợ hãi, nộ khí đằng đằng, trở lại bẩm báo.

- Long Đạo Chi tức giận không ngừng chửi bới Thiếu chủ, vừa chửi vừa cười to, nói biểu ca vô năng, vì tình mà ngu muội, không phải anh hùng, sớm muộn cũng sẽ bị kẻ khác tiêu diệt!
Tình chính là một trong những. Lời này lập tức khiến hắn liên tưởng đến Long Tinh của Vạn Tu Tham Long, hắn không khỏi giận tím mặt, lệnh cho Thiết Liệt:
- Khá lắm, Long Đạo Chi ngươi thực sự là quá cuồng ngạo rồi. Đi xuống, truyền lệnh của ta đánh hắn hai mươi bản, để cho hắn tỉnh táo lại!

Thiết Liệt tuân lệnh, truyền lệnh xuống phía dưới:
- Thiếu chủ truyền lệnh, dùng Lang Nha bổng đánh Long Đạo Chi một trăm đại bản, đánh mạnh cho ta!

Long Đạo Chi đáng thương, cho dù có Đại Yêu thú.
Nhưng lại chỉ một mực cường hóa não hải, thân thể vô cùng yếu đuối, sao có thể chịu được nghiêm hình như vậy, bị đánh đến mức huyết nhục mơ hồ, da bong xương nứt, đã sắp hấp hối.

- Tiểu nhân, ngươi nhất định sẽ phải chết. Thiếu chủ đã phát giác ra, đang chạy đến nơi này.
Long Đạo Chi miễn cưỡng mở mắt, gian nan nói. Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy lính canh ngục bên ngoài hô:
- Thuộc hạ cung nghênh thiếu chủ!

Không ngờ sau khi tâm tình Thiết Ngao hơi bình phục một chút, suy xét lại, chợt cảm thấy có chút không đúng. Với hiểu biết của hắn về Long Đạo Chi, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra những lời cuồng ngạo như thế, lập tức khởi hành đi đến nơi này.

- Cái gì?
Sắc mặt Thiết Liệt lập tức trắng bệch, bối rối đến cực điểm. Nếu như bị biểu ca phát hiện ra mình dùng danh nghĩa hắn, xuyên tạc mệnh lệnh, chỉ sợ...

Hắn trở nên vô cùng hoảng loạn, tay chân luống cuống, đột nhiên ánh mắt lóe lên hung quang, trừng mắt nhìn Long Đạo Chi. Hắn đã động sát cơ!

Giết hắn đi, có thể che dấu được chân tướng!

Người hoảng hốt, sẽ làm ra quyết định ngu xuẩn.

- Ngươi......
Long Đạo Chi bị Thiết Liệt mặt mũi tràn đầy dữ tợn xông đến bóp cổ. Hắn chỉ dãy dụa được vài cái, sau đó thân hình bỗng nhiên run lên, cánh tay vô lực buông thõng xuống, đôi mắt mở trừng trừng.

Chết rồi. Chết không nhắm mắt!

- Thiết Liệt, ngươi đang làm cái gì?!
Thiết Ngao vừa bước vào địa lao, đã chứng kiến một màn khiến cho đôi mắt hắn trừng lớn như muốn nứt ra.

Khuôn mặt Thiết Liệt dữ tợn vô cùng đáng sợ, hai tay giống như là hai gọng kìm, gắp gao kẹp chặt ở trên cổ Long Đạo Chi. Long Đạo Chi bất động, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

- Biểu... Biểu ca!
Thiết Liệt lập tức run rẩy, giống như là bị điện giật, thu hồi hai tay lại. Khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.

- Đạo Chi...
Thiết Ngao lớn tiếng kêu, nhào tới. Sau khi xem xét, nội tâm lập tức nguội lạnh, cả người giống như là rơi vào hầm băng!

Chết rồi!

Long Đạo Chi chết rồi!

Họa từ trong nhà, không chết trên tay địch nhân mà chết trên tay người trong nhà.

Phụt!

Thể xác và tinh thần của Thiết Ngao vốn đã trọng thương, lúc này lại bị đả kích, cuối cùng nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.

Nhớ năm xưa, lần đầu tiên nhìn thấy Long Đạo Chi, vừa gặp đã giống như thân quen, anh hùng hội ngộ.

- Thời loạn thế sao, thực tốt! Anh hùng xuất hiện lớp lớp, nhân kiệt nhiều như lá mùa thu, đây là sân khấu tuyệt vời để đại trương phu thể hiện bản thân. Đạo Chi! Đến giúp ta, hai ta cùng nhau gạt bỏ thiên hạ chư hùng, đạp lên trên thân xác bọn hắn, thành tựu thiên thu bá nghiệp.
Thiết Ngao từng nói với Long Đạo Chi những lời như vậy.

- Loạn thế... Ha ha, thực khiến cho con người ta nhiệt huyết sôi trào. Như vậy để Đạo Chi ta đi theo thiếu chủ, vó ngựa đạp giang sơn, kỳ cuốn Hà hải đi!
Những lời đối thoại này vẫn vang vọng trong tai Thiết Ngao. Nhưng lúc này thi thể Long Đạo Chi lạnh như băng, đôi mắt mở lớn đầy bất lực, đó là một bức tranh tàn khốc đến cỡ nào.

- Nhân tài phò vua, nhân tài phò vua... Đạo Chi!
Thiết Ngao lệ rơi đầy mặt, lớn tiếng kêu gào:
- Đạo Chi, mất đi ngươi, ta đau đớn như mất đi một cánh tay! Bi ai thay, Đạo Chi! Than ôi, Đạo Chi!