Hạm đội của Viêm gia bị tổn thất nặng nề, tử thương thảm trọng, vô cùng phẫn nộ, quả thực mấy ngày trước đã khai chiến cùng Thư gia. Tài chính Thư gia, tuy có Vệ gia trợ cấp, thế nhưng gần đây sửa chữa xây dựng cộng thêm công tác tiêu tốn rất nhiều, sớm cũng đã thiếu hụt. Sở Vân lại càng thêm khó khăn.
Du Nha Đại Sư lại nhắc nhở nói: - Thiếu đảo chủ, người có Long Tình Quả...
Nhất thời Sở Vân vỗ trán: - Ta thật hồ đồ, vì sao không nghĩ tới?
Yêu thực tuyệt phẩm Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi không phải ai cũng có thể sở hữu được nó. Long Tình Quả cũng là diệu phẩm vô thượng vô giá. Mấu chốt chính là không có dược tính chồng. - Thiếu đảo chủ còn có thể đi xem một cái yêu cung tốt. Thời gian gần đây ta rất bận, thực sự không thể rèn được. Trừ những thứ đó ra, ta muốn nhờ thiếu đảo chủ nhìn giúp ta yêu binh bản vẽ tốt hoặc là đạo pháp tốt nhất để luyện binh. Du Nha lại thành khẩn nói. - Ta đã hiểu rồi Sở Vân gật đầu đồng ý.
Chợ trên biển tại Chư Tinh Quần Đảo dần dần được phát triển mạnh mẽ. Thương đoàn, thương hội đến từ Chư Tinh Quần Đảo, thậm chí đến từ các quốc đảo khác quanh đó đều phái thương thuyền tập trung tại vùng biển quốc tế, hình thành một khu chợ biển khổng lồ. Chợ trên biển hoạt động liên tục trong thời gian nửa tháng. Trong lúc này, hải vực xung quanh chợ không có chiến tranh. Đây là truyền thống được hình thành từ xưa tới nay. Chợ trên biển đối với các thế lực thuộc Chư Tinh Quần đảo đều có lợi mà không có hại. Bởi vậy rất được hoan nghênh. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Bảy ngày sau, chợ trên biển chính thức được mở ra. Nhan Khuyết không thể phân thân đi cùng Sở Vân và Kim Bích Hàm cưỡi Mật Tiềm Chu đi tới chợ biển.
Trời trong nắng ấm, trời biển xanh thẳm một màu. Mây trắng thong thả trôi đi, chim biển dương cánh bay cao.
Tháng 10 hàng năm trên biển thuộc Chư Tinh Quần Đảo cũng đều nghênh đón thời tiết ôn hòa. Không có một cơn lốc, không có sóng lớn, thậm chí ngay cả khí trời cũng không có dông tố.
Mấy trăm thương thuyền của các thế lực trên quần đảo cùng với các thương nhân đến từ các quốc đảo xung quanh toàn bộ tập trung tại vùng biển quốc tế, khi đó tạo thành khu chợ trên biển vô cùng đồ sộ. Các loại thuyền buồm, thuyền lâu san sát nhau, trưng bầy đủ thứ khuấy động khu chợ hấp dẫn ánh mắt của mọi người. - Mau nhanh chân đến đây xem Túy Ngọc thượng đẳng, đồ gia truyền của tiểu nhân. Túy Ngọc để vào nước sạch trong vòng một đêm, nước trong liền trở thành rượu ngon! Có một tiểu thương rao hàng lên tiếng. - Túy Ngọc của ngươi bán thế nào? Sở Vân tiến lên phía trước hỏi giá.
Tiểu thương kia trưng bầy Túy Ngọc ra, giơ một ngón tay lên, vênh váo nói: - Giá chuẩn, một trăm thiên cương thạch tệ.
Một trăm thiên cương thạch tệ, chính là một vạn địa sát thạch tệ. Mắc không? Không hề mắc.
Loại Túy Ngọc này là thiên tài địa bảo quý hiếm rất có giá trị. Nhưng mấu chốt là có bao nhiêu.
Lúc này Sở Vân nhìn, thất vọng thở dài, chán nản mà quay đi. Túy ngọc của tiểu thương kia bán chỉ bé như ngón tay, mà hắn cần ít nhất cũng phải bằng cánh tay lớn. Đương nhiên càng nhiều càng tốt. - Ai, đừng vội. Giá cả có thể thương lượng mà. Trông thấy Sở Vân định đi, tiểu thương kia vội vàng đổi giọng. - Tám mươi thiên cương thạch tệ, ta bán! - Năm mươi! Chỉ năm mươi thôi! - Được rồi, được rồi ba mươi thiên cương thạch tệ, ít hơn không bán. - Ngày hôm nay đại hạ giá, mười thiên cương thạch tệ!
Tiểu thương kia nóng lòng, vội vàng giơ tay ngăn lại. Hắn chỉ là một tiểu thương nhỏ, nhờ có quan hệ mới được ở trên thuyền này. Mấy ngày không thu được đồng nào, lòng nóng như lửa đốt.
Sở Vân vẫn tiếp tục đi, nghĩ rằng đó là tên bịp bợm. - Khối Túy Ngọc vừa rồi, cũng phải là Túy Ngọc thật mới được hai mươi thiên cương thạch tệ. Kim Bích Hàm cười cười, sánh vai đi cùng Sở Vân.
Quy mô chợ biển này quá lớn, cũng không thể quản lý được hết. Khiến cho rất nhiều ngư dân nói điều xằng bậy, tiểu thương nhỏ gạt người, thậm chí giữa đoàn người náo nhiệt còn xuất hiện những tên móc túi. Nắm giữ trong tay yêu thú có chút đặc biệt là có thể trộm cắp. - Tới phiên chợ biển này đã được ba ngày, mà kế hoạch không hề tiến triển. Không ít Túy Ngọc giao bán nhưng đều là của những tên bịp bợm hoặc là số lượng quá ít. Sở Vân thở dài nói. - Đừng sốt ruột. Chợ biển càng về sau, bảo vật thực sự mới xuất hiện. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi. Thương thuyền lớn của các Quốc đảo và các thế lực nhất lưu vẫn chưa đến đây. Trong khi Kim Bích Hàm an ủi Sở Vân, đôi mắt lóe sáng, vẻ mặt mơ hồ hiện lên vẻ hưng phấn. - Thạch huynh, ta thực sự rất khâm phục huynh. Huynh đi dạo ba ngày liền không cảm thấy mệt sao. Từ trong tận đáy lòng, Sở Vân tán thán. - Hả? Huynh không cảm thấy như vậy rất thú vị sao? Bỗng nhiên đôi mắt Đôn Hoàng Công Chúa trừng to, ngạc nhiên nói. - Mau nhìn bên kia, có một thương thuyền lớn mới tới. Hình như là thương hội của Giang Hán Quốc. - Đi, chúng ta đi xem có thứ gì tốt. Vả lại xem có cơ hội bán Long Tình Quả. Sở Vân hứng thú nói. Thương thuyền lớn như vậy, tương đối tin cậy, ít nhất cũng không có bọn lừa bịp.
Lần này thương thuyền của Thư gia đảo cũng tới. Nhưng Sở Vân cũng không dự định bán thứ gì. Nếu mang bán Long Tình Quả thành thạch tệ, đúng là lỗ vốn. Thông thường diệu phẩm như vậy đều dùng đổi lấy đồ vật khác. - Chủ quán, ta trả sáu trăm năm mươi địa sát thạch tệ, mua Yêu Cung này. - Không, ta trả bảy trăm địa sát thạch tệ! - Ta mua bảy trăm thạch tệ.
...
Vừa mới tiến vào đại sảnh thuyền Giang Hán, Sở Vân liền nghe thấy tiếng cạnh tranh giá kịch liệt. Giương mắt nhìn lên, trông thấy một đám người đứng kín phía trước của hàng, cạnh tranh nhau mua yêu cung. - Xin lỗi các vị. Cửa hàng đã ra giá, cũng không bán đấu giá. Nếu vị Vệ công tử này đã mua trước, bên ta chỉ bán cho hắn. Người quản lý ăn nói đâu ra đấy, giữ vững nguyên tắc. Điều này khiến Sở Vân có chút hảo cảm. Từ xưa đến nay đa số thương gia đều trục lợi, rất ít khi trông thấy thương nhân như vậy. - Mười thương gia thì có chín kẻ lừa bịt, thương hội nhà này có chút đặc biệt. Kim Bích Hàm cũng cười rộ lên. - Hừ, đã như vậy. Mong Vệ công tử hãy nhường Yêu Cung cho ta. - Ta trả năm trăm địa sát thạch tệ mua lại Yêu Cung này của ngươi. - Người thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi mau giao cho bản thiếu gia ta. Nếu không... Một đám người xung quanh không cam lòng. Nhanh chóng công kích vị Vệ công tử này.
Sở Vân đứng nhìn đám người hỗn loạn này, rốt cuộc phát hiện vị Vệ công tử này chẳng phải ai khác mà chính là Vệ Khiếp.