Sau khi Sở Vân bắn ra hơn mười tiễn, đã tới cực hạn của Lưu Tinh Tiễn. Nhưng lôi cầu cũng chỉ co lại một nửa, uy thế vẫn kinh khủng như trước, từ từ đè xuống. - Nhất định phải đổi cung! Sở Vân mấp máu môi, trong lòng la hét.
Kim Bích Hàm cắn chặt răng, cũng lao vào Tinh Hải Long Cung, thúc dục đạo pháp Chấn Cửu Tiêu. Hy sinh vô số kim điệp, cự lực chống đỡ lôi cầu.
Trên trán nhỏ mồ hôi tích lại thành từng giọt nhỏ xuống, Sở Vân bắn ra Phá Phong Trùy thu được của Cổ Phá U, tiếp đến lại tung ra Đại Yêu binh Hồng Ngọc địch thu được của Viêm Cơ Ti. Hai bảo vật cùng tấn công, sau cùng cũng làm giảm bớt thể tích lôi khí quang cầu hơn phân nửa.
Thể tích lôi cầu càng nhỏ tốc độ lại càng nhanh. - Không kịp nữa rồi! Trong lòng Sở Vân có chút hồi hộp, phi thân mà lên, giơ cao Túy Tuyết Đao thúc dục đạo pháp Hóa Lôi.
Chỉ trong chốc lát, hắn chống đỡ không nổi, máu tươi điên cuồng phun ra, đập rơi xuống dưới. Trên Túy Tuyết Đao đầy vết rạn nứt, nhiều nhất cũng chỉ sử dụng được thêm một khắc nữa là gãy vụn. Sở Vân thở dài một tiếng, hắn đã cố gắng hết sức nhưng rốt cục cũng chỉ có thể nhìn lôi cầu hạ xuống.
Lôi cầu đè nén xuống, đụng phải Tinh Hải Long Cung. Nhất thời ầm một tiếng, bộc phát quang mang vô cùng cường liệt.
Toàn bộ Long Cung rung lên mạnh mẽ, vô số vết nứt hiện lên trên vách tường, ngói.
Kẹt kẹt kẹt...
Trong lúc này, không thể chống đỡ nổi vật nặng đè xuống, phát ra âm thanh khiến người ta phải kinh hồn bạt vía. Lôi cầu đè ép lên vòng bảo vệ của Tinh Hải Long Cung, ánh sáng lôi điện phát ra giống như nước chảy, lóe ra trên đỉnh đầu của Sở Vân.
Kim Bích Hàm cắn răng, đột nhiên quăng Dao Cầm trong tay ra. Dao Cầm này là yêu binh đạt cấp Đại Yêu, tư chất thượng đẳng, thoáng nhìn có thể phát hiện đây là vật vô cùng quý báu.
Dao Cầm bị lôi quang nuốt vào, rất nhanh hóa thành bọt nước. Nhưng Lôi quang cũng đột nhiên tối sầm lại.
Sở Vân cắn chặt răng, hung hăn lấy ra Định Tinh Cung cũng quăng tới. Lôi quang tiêu hóa Định Tinh Cung, quang mang cũng dần dần yếu đi.
Sở Vân đang do dự, có nên vứt tiếp yêu binh tuyệt phẩm Bích Hải Triều Sinh Tiêu hay không thì bị Kim Bích Hàm ngăn lại. Đôn Hoàng Công Chúa thúc dục đạo pháp gọi ra Kim Ngọc Tiên Điệp đánh tới.
Sở Vân vỗ đầu, cũng gọi Thiên Hồ, thậm chí vận dụng cả Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ, liều mạng phát động đạo pháp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Trong khi Tinh Hải Long Cung đứng trước nguy cơ sụp đổ, bỗng nhiên lôi quang Linh Yêu kiếp đáng sợ rốt cục cũng mờ đi, sau đó từ từ tiêu tán hết. Trong lúc nguy nan, nhờ một chút may mắn mà Sở Vân vất vả vượt qua được Linh Yêu kiếp.
…
Thư gia đảo.
Trời quang nắng ấm, mọi người đang tấp lập qua lại. Không chỉ bên trong Thư gia thành, mà ngay cả hai làng chài và sơn thôn trên đảo cũng đều được xây dựng thêm. Khắp nơi đều huyên náo nhộn nhịp. Thư gia đảo cũng không hề thiếu sức lao động, tù binh bắt được nhiều nên sức lao động còn dư thừa quá nhiều.
Tuy rằng hòa đàm đổi lấy một số ít tù binh quan trọng. Thế nhưng Thư Thiên Hào không buông thả toàn bộ, phần lớn tù binh bắt được đều để lại một phần nhỏ giúp cho nhân lực Thư gia đảo thêm dồi dào. - Những người này đều là tráng sĩ trong quân, nếu như bỏ đi thật đúng là kẻ ngu xuẩn. Chỉ cần một thời gian sinh sống trên Thư gia đảo, là có thể cắm gốc rễ. Trở thành đảo dân trung thành tận tâm tận lực của Thư gia đảo.
Hoa gia đảo chủ ngồi trong xe ngựa, đứng ở ven đường quan sát một lượt, trong lòng cảm khái.
Dân chúng trên thư gia đảo rất dũng mãnh, toàn dân đều có thể trở thành binh sĩ. Mà sĩ tốt đầu hàng nhiều như vậy, càng khiến quân lực thêm hùng hậu. Quả thực không hổ với danh hiệu thế lực nhất lưu.
Trong lòng Hoa gia đảo chủ có chút kiêng kỵ xen lẫn vui sướng. Trong mấy năm gần đây, Thư gia đảo phát triển mạnh mẽ, tiêu hóa thu hoạch đạt được trong chiến tranh.
Mà Hoa gia là đồng minh tin cậy. Vài năm sau, liền cũng sẽ như vậy. - Thời gian sau này, phải nhìn vào Hoa Anh rồi. Hoa gia đảo chủ thở dài một tiếng, hắn hiểu rõ chính mình không còn sống được bao lâu. Lần này tới đây, chính là nhân lúc bản thân có thể đi lại, hội ngộ Thư gia đảo chủ. Thực hiện một chút chính sách chính trị giúp Hoa gia đảo.
Xe ngựa đi vào phủ chủ thành, Thư Thiên Hào tự mình tới đón, cười lớn nói: - Trong mười năm gần đây, quả thực Hoa gia chủ là đảo chủ ngoài đảo đầu tiên đặt chân lên Thư gia đảo ta. Tuy rằng Thư gia đảo xa xôi hẻo lánh, thế nhưng cũng tuyệt đối cũng không phải dã nhân cố chấp không chịu thay đổi. Thực hoan nghênh Hoa đảo chủ đại giá đến thăm! - Ha ha. Vậy mấy năm nữa, cũng không thể nói là xa xôi hẻo lánh được. Hoa gia đảo chủ cũng cười rộ lên, tác phong vô cùng nhanh nhẹn.
Sau đó hai người bước vào bên trong điện, tiến hành hội đàm, xác lập lại hiệp ước liên minh. Cơ bản nhất là khai thông thương mậu đường biển. Sau đó nhắc tới việc phối hợp công phòng trong chiến tranh và chính trị...
Nói chuyện với nhau được nửa canh giờ, cũng là lúc hòa đàm đi vào chủ đề chính.
Bỗng nhiên ngoài cửa có âm thanh cãi vạ gây rối loạn. - Có chuyện gì xảy ra vậy? Cãi nhau, còn ra thể thống gì. Ngươi mau ra xem đi. Thư Thiên Hào chau mày, ra lệnh cho mấy thị vệ đứng bên cạnh.
Thị vệ vội vàng đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng quay trở lại, nét mặt vô cùng hoảng hốt nói: - Đảo chủ, là thiếu đảo chủ đã xảy ra chuyện! - Cái gì? Con ta làm sao? Lúc đầu Thư Thiên Hào nói chuyện với Hoa đảo chủ giọng nói rất ôn hòa, sau khoảnh khắc đột nhiên biến sắc, mạnh mẽ đứng dậy phát ra tiếng kinh hô. - Ai dám động thủ với con ta, lão tử nhất định phải khiến hắn mất mặt! - Nghĩa phụ chớ lo lắng, hài nhi không có trở ngại gì. Cánh tay Sở Vân khoách trên vai Kim Bích Hàm, sắc mặt tái nhợt, khập khiễng đi vào đại sảnh. Hắn bị thương rất nặng, vải trắng băng khắp người. Nhưng rất nhiều chỗ băng vải, máu vẫn rỉ ra. - Con ta, kẻ nào đánh con thương thế như này! Hai mắt Thư Thiên Hào trừng lớn giống như mắt hổ, đằng đằng sát khí, nổi giận đùng đùng.
Ngay cả Hoa gia chủ trông thấy vậy cũng giật nẩy mình. Hắn hiểu rất rõ thực lực của Sở Vân, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã điền tên lên Tuấn Kiệt bảng. Chém chết ba đại tướng, trong đó có Đoạn Thiên Nhai, yêu vật trong tay rất sắc bén, vậy mà thương thế như vậy. Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra? - Cha, hài nhi gặp chút rắc rối. Sở Vân trầm giọng nói. - Có chuyện gì, nghĩa phụ sẽ giúp con. Mau nói, kẻ nào đả thương ngươi? Dám đánh người thừa kế của Thư gia ta, thật không muốn sống! Lúc này tính tình Thư Thiên Hào có vẻ rất táo bạo, lập tức vỗ ngực nói.